Cuối đông năm , tuyết rơi nhiều hơn thường lệ.
Từ kinh thành đến biên trấn đều phủ một lớp trắng dày, ngay cả cờ hiệu treo cửa thành cũng rũ xuống vì tuyết đọng quá nặng.
Tin từ trạm gác phía Bắc đưa về: một nhóm mật thám mang tín vật của phản tặc đang đường vượt biên giới, định hội họp cùng tay trong ở Dạ Minh.
Phụ tiện lộ diện, xin Hoàng thượng cho phép âm thầm xuất cung, truy bắt bọn chúng.
Người đồng hành cùng … là Bất Dạ.
Không ai đề cử . Cũng ai dám phản đối.
Hắn đến cổng phủ đúng giờ, khoác áo choàng đen bạc, kiếm đeo lưng.
Gương mặt vẫn lạnh. khi , khẽ gật đầu. Như một lời thỏa thuận cũ kỹ, cần cũng hiểu.
Chúng cưỡi ngựa xuyên rừng suốt ba ngày, đến trấn Thanh Dã lúc sương mù phủ kín đường.
Trạm gác hoang vắng.
Cửa mở toang.
Không dấu hiệu giao tranh. thứ... yên tĩnh đến đáng sợ.
“Bẫy,” khẽ.
Chưa dứt lời, mũi tên đầu tiên lao đến.
Chúng lập tức lùi về , rút kiếm.
Bốn phía lao tám , pháp nhanh, đao kiếm sắc lẹm.
Ta còn thời gian nghĩ.
Chỉ nhớ rõ đánh văng ba tên, m.á.u b.ắ.n lên tay.
Phía bên , Bất Dạ một tay chém, một tay đỡ tên — cánh tay trái vẫn hồi phục trúng tên đó.
Khi đ.â.m xuyên qua bụng tên thứ tư, một bóng đen từ mái nhà nhảy xuống.
Ta tiếng gió rít sát gáy.
Không kịp .
Chỉ tiếng thép va chạm chói tai — một thể chắn lấy .
Là .
Máu văng , nhuộm áo .
Trong chớp mắt, đ.â.m ngược về , xuyên qua lồng n.g.ự.c tên .
Hắn đổ xuống đầu gối, ôm bên sườn. Máu thấm đỏ cả lớp áo trong.
Ta quỳ xuống cạnh , ép tay lên vết thương.
“Ngươi điên ?” — , giọng thể giấu run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn trả lời, chỉ . Mắt đen như nước, nhưng ánh nhẹ:
“Ta… thích nàng c.h.ế.t ở ngay mặt.”
Ta gắt lên:
“Đừng chuyện như thể ngươi sẽ c.h.ế.t .”
Hắn mỉm .
Không đáp.
Mắt nhắm . Lông mi ướt mồ hôi.
Ta nhanh chóng tìm một hang đá gần đó, nhóm lửa, băng bó vết thương cho bằng thảo dược hái .
Hắn nửa mê nửa tỉnh, rên lấy một tiếng, chỉ thở nông.
Khi đêm buông xuống, gió quất mặt hang như roi.
Ta lấy hết da thú trong bao quấn quanh , ôm lấy , dùng nhiệt giữ cho đông lạnh.
Đêm dài.
Ta đó, tiếng tim đập dồn lớp áo thấm máu.
Lần đầu tiên, sợ.
Không sợ chết.
Mà là sợ... sống .
Hừng đông hôm , mở mắt.
Thấy vẫn ngủ, khẽ:
“Nàng tin ?”
Ta lâu.
Rồi thì thào:
“Ta tin… ít nhất, ngươi chết.”
Hắn mỉm .
Đó là đầu tiên, thấy như một bình thường.
Không là Hoàng tử. Không là sứ giả. Không là chiến thần.
Chỉ là một … cứu giữa gió tuyết.
Sau , hỏi :
“Ngươi yêu từ khi nào?”
Ta :
“Từ khi m.á.u thấm lên áo . Và nhận … giặt sạch nữa.”