Không trung Viêm Dương hoàn toàn biến thành màu tro tàn.
Khắp nơi đều là mây mù che khuất không trung, ngăn trở ánh mặt trời.
Theo mưa màu đen từ màn sương đen rơi xuống, núi đá hòa tan, cỏ cây mục nát, chim thú cá trùng đau khổ gào thét lóc đi từng mảng huyết nhục (máu thịt), một khung xương cũng không lưu lại mà chỉ có hai điểm u hỏa. Thậm chí, có khung xương sót lại cũng cùng tàn hồn kết hợp linh khí, hóa làm quỷ vật gia nhập vào đại quân.
Viêm Dương giới đã hoàn toàn trở thành thế giới của Tử Linh.
Khắp nơi đều có thi quỷ hoành hành, ác quỷ, oan hồn, cương thi bất diệt, còn có các loại quỷ quái âm khí sâu nặng, thê lương khóc lóc đi lại trên mặt đất.
Có con tính tình hung tàn ăn thịt, uống máu người, lấy con người làm đồ ăn khiến thây ngang khắp đồng, chết không toàn thây. Có kẻ âm vụ độc tuyệt thích linh hồn, câu hồn đoạt phách, tử trạng quỷ dị, mặc dù được toàn thây nhưng chết không nhắm mắt. Cũng có con thích thất tình lục dục hóa thân thành nhân, hoặc đoạt phách trà trộn trong đám người, lẫn lộn đen trắng, gây xích mích nội đấu, kích phát thù hận, ghen tị, sợ hãi và đủ loại cảm xúc mới ăn thịt, mặc dù không đánh cũng thắng, tạo thành thương tổn khiến tu giả Nhân Giới chống cự mệt mỏi.
Mặc dù như thế, tu giả Viêm Dương vẫn biểu hiện tinh thần phản kháng mạnh mẽ. Bọn họ dưới sự dẫn dắt kết hợp một chỗ, tử chiến với đám quỷ vật. Vì thế trên bầu trời lúc nào cũng có thể thấy khói lửa khói liên miên, không ngừng có quỷ vật thiêu đốt lên ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, có ngọn lửa khiến màn mưa đen sôi trào, màn sương đen bốc hơi. Đương nhiên, nương theo đó là các tu giả lần lượt ngã xuống.
Bọn họ có người chết đi hóa làm Linh Vũ xoa dịu thổ địa. Cũng có người nhất linh bất diệt, hóa thành quỷ vật quay lại đối phó với huynh đệ mình, cũng làm cho rất nhiều người người bi phẫn.
Đứng ở ngọn hỏa diệm tháp xoắn ốc, Nguyên Thiên Trọng thấy rất rõ ràng.
Trong tầm mắt, khắp nơi đều là khói đen, huyết sắc lượn lờ, ngọn lửa thiêu đốt, màu xám đen cùng sương đen từ Minh giới hòa trộn thành cảnh tượng tận thế, tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang tới tận phía chân trời, khiên người nghe cũng cảm thấy bi thương.
- Tông chủ! Thanh niên Tiểu Vũ mang theo thân thể màu xám đen bay trở về, quỳ rạp xuống chân Nguyên Thiên Trọng: - Bạch Sơn thành, Quang Diệu thành, Lam Thủy thành, Ứng Ngôn phủ thất thủ, Tử Nghiễn thành bị rất nhiều quỷ vật vây công!
Nguyên Thiên Trọng nhìn không trung màu đen, nói: - Đã biết.
Tiểu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: - Tông chủ...
Nguyên Thiên Trọng nói: - Ta biết rằng ngươi đang kỳ quái điều gì. Tuy nhiên chiến tranh tu giới không phải tranh giành thành thị mà là người. Người còn... Quỷ triều chung quy sẽ thối lui.
Tiểu Vũ nghe được toàn thân run rẩy: - Nhưng các bình dân!
Nguyên Thiên Trọng thở dài lắc đầu: - Không giữ được. Thu người lại, có thể mang đi bao nhiêu người thì dẫn đi.
- Nhưng tông chủ, giao người cho Minh giới tương đương với tặng binh. Bất kể là vì người hay vì mình, chúng ta cũng không... Tiểu Vũ còn chưa dứt lời, Nguyên Thiên Trọng phất tay áo đẩy Tiểu Vũ bay ra ngoài.
Dâng bình dân cho Minh giới cũng như nuôi quân cho địch, đạo lý này sao hắn không hiểu.
Tuy nhiên tân sinh quỷ vật thực lực hữu hạn, thứ đáng sợ nhất vẫn là đại quỷ ẩn náu phía sau. Chỉ có tập trung tinh lực đối phó với những tồn tại hùng mạnh mới có thể bảo vệ Viêm Dương không mất đi. Vì thế, hy sinh là việc không thể tránh.
Nghĩ vậy, Nguyên Thiên Trọng cũng chỉ thở dài một tiếng: - Đây là vận mệnh!
Ánh mắt mê ly, làm như đã nhìn thấy sự an bài dưới biển sâu vận mệnh kia.
——————————
Bách quỷ dạ hành thuyền đã ra khỏi lốc xoáy, đi lên mặt đất.
Ở Minh giới du đãng lâu như vậy, Đường Kiếp cũng không ngờ ngày trở về Nhân Giới lại trong quang cảnh này.
Khắp nơi là quỷ vật ở hoành hành, tàn sát, phóng mắt nhìn quanh chỉ là lũ lụt.
Trận chiến Minh giới xâm lấn khiến núi sông biến sắc, sinh linh lầm than.
Đối mặt với tình cảnh này, Đường Kiếp cũng không bi thương, phẫn nộ. Chỉ là không đành lòng, hít vào một hơi nói: - Sát La!
- Tôn chủ! Quỷ ưng cung kính trả lời.
Đường Kiếp chỉ vào quỷ vật tán loạn khắp nơi: - Thu những cô hồn dã quỷ này vào cho ta.
Quỷ ưng do dự nói: - Bách quỷ dạ hành thuyền sợ là không chứa được nhiều quỷ tốt như vậy.
Đường Kiếp nói: - Không cần chứa, để chúng theo sau, chỉ cần có thể tiếp nhận chỉ huy là được.
Quỷ vật vô thức chỉ biết làm việc theo bản năng, vốn không thể tiếp nhận chỉ huy, tuy nhiên Thông linh thảo vẫn có thể miễn cưỡng khiến quỷ vật nhận chỉ lệnh, chẳng qua trong chiến tranh, chúng chỉ thuần túy là vật hi sinh.
Dù vậy, việc khống chế phần lớn quỷ vật vẫn tiêu hao nhiều tinh lực của thông linh thảo, so sánh với quỷ vật tinh anh thì đúng là chuyện mất nhiều hơn được. Nhưng có một số việc lại không thể đơn thuần cân nhắc. Nếu quỷ vật theo đuôi hoành hành tất sẽ mang đến tai hoạ cho thành thị chúng đến. Tuy rằng tai hoạ khó tránh thì Đường Kiếp cũng chỉ giữ lại được một số người.
Thu dụng quỷ vật khiến bất trí tán loạn, cũng có thể làm chậm tai họa, giúp nhân loại có thêm thời gian phản ứng, đồng thời cũng gia tăng vốn liếng để tác chiến với quỷ thuyền khác.
Thế nên, Đường Kiếp không chút do dự hạ lệnh.
Hạ lệnh xong, Đường Kiếp giao bách quỷ dạ hành thuyền cho Sát La chỉ huy, tự mình rời quỷ thuyền, dẫn đầu bay tới một tòa thành thị nhân loại.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy trên thành khói đen hừng hực, tiếng kêu rung trời không ngừng vang lên.
Đợi khi bay tới gần, Đường Kiếp nhìn tường thành, lượng lớn binh lính đang được tu giả dẫn dắt đánh úp lại quỷ vật.
Quỷ tốt cố nhiên là quỷ vật thấp nhất của Minh giới, vô tri vô thức hành sự theo bản năng, còn binh sĩ trên tường thành cũng không khá hơn bao nhiêu, đại đa số chưa kịp gặp tu giả đã lập tức phải đối mặt với quỷ vật, bị dọa tới lạnh run.
Quỷ vật không ngừng cuốn tới, nếu không phải có tu giả thi pháp ủng hộ sĩ khí, chỉ sợ chúng binh đã sớm tan nát.
Nhưng mà đối mặt với quỷ vật cuồn cuộn như sóng, chỉ e thành này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Khi Đường Kiếp đuổi tới đã thấy một con quỷ đói đứng chắn phía trước, đây đúng là một con quỷ đói Tướng cấp, há rộng miệng về phía tường thành tạo ra lực hút lớn. Tiếp theo có mười mấy binh lính bị gió triều cuốn vào không trung, quay tròn quay về phía quỷ đói. Quỷ đói há miệng, mười mấy binh lính đồng thời rơi vào trong miệng. Nó có thân hình không khác gì người bình thường, nuốt một lúc mười mấy người trông quỷ dị vô cùng.
Quỷ đói một lần cắn nuốt hơn mười người lại vẫn chưa đủ. Quỷ đói vĩnh không biết no, không ngừng cắn nuốt cho đến chết chính là vận mệnh của nó. Thời khắc này quỷ đói lại há mồm, gió lớn lại nổi lên.
Tuy nhiên ngay lúc đó một bóng người bay tới ném ra một vật: - Vẫn là nên ăn cái này đi.
Chỉ thấy vật kia bay thẳng vào miệng, quỷ đói xưa nay cái gì cũng ăn, không thèm nhìn lại đã nuốt vào.
Ngay sau đó một ngọn lửa phun ra, quỷ kia khóc thét, nhanh chóng bị đốt thành tro tàn, chỉ có điều những người bị hắn nuốt lúc trước cũng đã biến mất không có tung tích.
- Lệ sư huynh giỏi quá! Đám đông bùng lên hoan hô.
- Cuối cùng cũng như muối bỏ biển mà thôi. Nam tử diệt quỷ đói lau mồ hôi trán. Quỷ đói tuy rằng bị hắn tiêu diệt, nhưng cũng phải trả giá bằng một viên Hỏa Lôi Châu. Hỏa Lôi Châu luyện chế không dễ, nơi này quỷ vật lại vô cùng vô tận. Tiếp tục thế này cũng không được, nghĩ đến đây, trong mắt đại sư huynh lộ vẻ tuyệt vọng.
Lại lần nữa nhìn thành thị phương xa, trong tầm mắt có tổng cộng sáu chiếc quỷ thuyền.
Qua trận ác chiến, nam tử này biết quỷ thuyền mới là trung tâm quỷ triều. So sánh với quỷ thuyền, quỷ vật bên ngoài tuy nhiều nhưng lại là vật vô tri, thực lực thấp kém, cho dù là binh lính bình thường cũng có thể đối phó, chỉ cần giữ vững công kích có thể tiêu diệt. Nhưng quỷ tốt trên thuyền hoàn toàn bất đồng, hắn thậm chí tận mắt thấy một đám quỷ tốt sau khi lên quỷ thuyền thì thực lực phát triển thần tốc.
Có thể thấy quỷ thuyền có năng lực kỳ dị, có thể hình thành chiến trận, do đó chuyển hóa số lượng thành chất lượng.
Chúng như tướng lĩnh, chỉ cần tướng lĩnh vẫn còn thì đại quân sẽ không bị diệt.
Hắn cũng từng thử dụ địch xâm nhập, đợi địch tới gần mới bùng lên đánh bất ngờ, nhưng quỷ thuyền này rất xảo trá. Chỉ lấy quỷ vật làm vật hi sinh, không ngừng tấn công tiêu hao lực lượng của nhân loại, mình kiên trì chờ đợi thời cơ nhưng chúng không chịu mắc mưu. Rơi vào đường cùng, hắn liền lĩnh một đám sư huynh đệ khởi xướng đánh bất ngờ, không ngờ trúng gian kế đối phương, ngược lại chết mất mấy vị sư huynh đệ, thậm chí ngay cả sư tôn vì bảo hộ bọn họ lui về mà chết trận, biến thành một con quỷ mặt xanh gia nhập đại quân Minh giới.
- Lệ sư huynh, quỷ vật vẫn không ngừng xông tới, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không chịu nổi đâu. Rút lui đi! Một gã cầm trường kiếm xông lại nói.
Lệ sư huynh liền nói: - Dân chúng lui thế nào?
Nam tử cầm kiếm khẽ lắc đầu: - Còn mười vạn người, sợ là không kịp rút đi.
Tốc độ bình dân không thể đánh đồng với tu giả, mặc cho bọn họ cố gắng thế nào cũng không thể rút đi hết.
Nghe còn tới mười vạn người, trong mắt Lệ sư huynh lộ vẻ tuyệt vọng: - Không có cách nào bảo toàn tất cả sao?
- Sư huynh, nếu không nhanh sẽ không đi được nữa! Lại có thêm một đồng môn sư đệ hô lên.
Phương xa còn mơ hồ thấy quỷ thuyền đang đi tới, thanh thế to lớn, mà ở trước thuyền có một con quỷ lớn, có răng nanh, sau lưng mọc lên hai cánh, tay cầm đinh ba thép, tản mát ra khí thế bức người đi tới.
Lại là một cường địch đi tới.
Có nhiều người hiểu biết kêu lên: - Là Dạ Xoa! Phi Thiên Dạ Xoa, Dạ Xoa cũng tới!
Nghe cái tên Dạ Xoa, mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Minh giới Phi Thiên Dạ Xoa hung mãnh, mặc dù ở Nhân Giới cũng được biết tới.
Đang lúc tuyệt vọng thì thấy Dạ Xoa dừng ở không trung, dùng ngôn ngữ nhân loại cao giọng nói: - Thành này giờ thuộc về Ma La Trí ta, những quỷ thuyền còn lại tránh hết ra, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí.