Nếu là Đường Kiếp, con dao đã trực tiếp bổ xuống Bình Tĩnh Nguyệt.
Nhưng đây là Vệ Thiên Xung, ngoại trừ con rối, âm binh, thuật pháp cận chiến thì chỉ có một Quỷ Phủ Thuật.
Hết lần này đến lần khác y bận tâm về chuyện thoát y, vũ khí cũng vứt qua một bên, bởi vậy nên gần tới mức đối mặt mà không có võ thuật gì sử dụng.
Nóng vội, Vệ Thiên Xung dùng song chưởng ôm lấy Bình Tĩnh Nguyệt.
Bình Tĩnh Nguyệt không ngờ Vệ Thiên Xung lại làm thế này nên không kịp trốn tránh, vừa vặn để y ôm được. Hai người cứ như vậy ôm nhau, cơ thể trắng béo của Vệ Thiên Xung đè trên người Bình Tĩnh Nguyệt, Bình Tĩnh Nguyệt vừa thẹn vừa hận không thể dùng một chưởng đánh chết tên khốn khiếp này.
Cuối cùng, nàng vẫn còn lý trí, dùng lực vào tay, muốn đánh Vệ Thiên Xung bay ra ngoài.
Vệ Thiên Xung thật vất vả mới đắc thủ, lúc này sao có thể cho nàng cơ hội đánh bay mình, y vội cúi đầu, đánh về phía ngực Bình Tĩnh Nguyệt.
Bình Tĩnh Nguyệt bị đụng vào ngực, Quyển phong thuật còn chưa kịp dùng đã bị Vệ Thiên Xung cắt đứt. Nàng tức giận cắn chặt răng: - Vô sỉ!
Gối ngọc quét ngang, đánh vào bụng Vệ Thiên Xung.
Lần này đánh vào bụng, Vệ Thiên Xung đau đến méo mặt.
Tuy nhiên y cũng không vội, y biết mình không thể buông lỏng, chỉ cần buông tay Bình Tĩnh Nguyệt sẽ có cơ hội, mình sẽ gặp tai ương.
Thế nên y không buông tay mà còn ôm chặt hơn.
Mắt thấy Bình Tĩnh Nguyệt tức tới động sát khí, tay bắt đầu ấn quyết sử dụng thuật pháp, Vệ Thiên Xung khẩn trương nâng gối, đầu gối kế bên đùi Bình Tĩnh Nguyệt.
Không ngờ lần này Bình Tĩnh Nguyệt kêu một tiếng trầm đục, thuật pháp bị gián đoạn không nói, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch giống như bị linh khí cắn trả.
Vệ Thiên Xung sững sờ, lập tức hiểu ra mình đã đụng trúng động phục thỏ huyệt của nàng.
Bình Tĩnh Nguyệt tu luyện Phục thỏ thiên lý quyết, linh nhãn nằm ở phục thỏ, là trung tâm vận chuyển linh khí, mà phục thỏ thuộc Dương Minh kinh, ở bên đùi, linh nhãn chuyến về trải qua hai chân, có lợi cho cương quyết, thối đá, phong hệ thuật pháp.
Linh nhãn có quan hệ trung tâm nên rất quan trọng với người tu hành, trừ khi tu thành Thiên Tâm, nếu không nơi này sẽ chở thành chỗ yếu hại của người tu hành.
Chẳng qua người tu tiên phần lớn bảo thủ bí mật về tu pháp mình tu luyện, bình thường không ai biết bọn họ tu luyện thứ gì, nên khó biết chỗ yếu hại, hơn nữa người tu tiên phải tự chú ý bảo hộ, linh nhãn có vị trí lại nhỏ nhất, tốn công hạ thủ vào chỗ yếu hại này —— không bằng trực tiếp chém đầu.
Nhưng tình huống lần này khác trước, Bình Tĩnh Nguyệt và Vệ Thiên Xung không phải kẻ địch sinh tử, không cần giết chết đối phương, công kích linh nhãn so với những công kích trí mạng khác càng thêm hữu hiệu.
Vệ Thiên Xung ý thức được điều này, trong lòng mừng rỡ, liều lĩnh đánh vào phục thỏ của Bình Tĩnh Nguyệt. Trong lúc vội vàng, hắn cũng thấy không rõ vị trí, bởi vậy tay không ngừng chuyển vị trí.
Phục thỏ ở bên đùi, vì thế Bình Tĩnh Nguyệt kinh hãi phát hiện, bàn tay to của Vệ Thiên Xung không ngừng nắm lấy đùi mình xoa loạn, cứ thế chạy trên đùi khiến nàng vừa thẹn vừa giận.
Muốn phản kháng nhưng không ngờ Vệ Thiên Xung lại tìm được đúng Phục thỏ, bàn tay béo múp ấn một cái, linh khí phụt lên hướng vào trong cơ thể Bình Tĩnh Nguyệt, nhiễu loạn hành khí.
Lần nhiễu loạn này khiến Bình Tĩnh Nguyệt không dùng được thuật pháp gì, toàn thân mềm nhũn vô lực, đúng là không phản kháng được lại còn bị Vệ Thiên Xung bán khỏa thân nằm úp trên người sờ loạn, một tay vẫn không ngừng đặt trên đùi Bình Tĩnh Nguyệt.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng muốn người ta phún huyết.
Vệ Thiên Xung vẫn chưa nhận ra, nằm úp sấp trên người Bình Tĩnh Nguyệt cố gắng giãy dụa lấy, chỉ sợ nếu lỏng tay nữ nhân kia sẽ có cơ hội đối phó mình, bởi vậy có bao nhiêu sức dốc hết bấy nhiêu, cơ thể còn nhún nhún, thoạt nhìn như một người đang vất vả cày cấy trên người nữ nhân.
Một lúc sau, hắn đột nhiên phát giác người dưới thân không phản ứng.
Vệ Thiên Xung hơi sửng sốt, lại thấy Bình Tĩnh Nguyệt nằm úp sấp dưới người mình, khóe mắt chảy lệ.
Nàng đang khóc!
Không ngờ nàng đang khóc?
Vệ Thiên Xung ngây người.
Dù thần kinh có vững thế nào, vào thời khắc này hắn cũng thấy có gì đó không ổn.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn thu tay lại: - Cái kia... Rất xin lỗi... Ta không cố ý. Ta... Ta có thể thu tay về, tuy nhiên ngươi cam đoan không được đánh ta.
Bình Tĩnh Nguyệt nhìn hắn, không nói một lời.
Vệ Thiên Xung cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi thu hồi bàn tay đặt trên đùi Bình Tĩnh Nguyệt về, vào lúc Bình Tĩnh Nguyệt giật mình, Vệ Thiên Xung theo bản năng nghĩ nàng muốn đối phó mình, sợ tới mức lại ra tay, lại một lần đặt trên đùi Bình Tĩnh Nguyệt.
- Ngươi... Bình Tĩnh Nguyệt giận dữ nhìn hắn.
- Ta không cố ý! Vệ Thiên Xung hô to: - Ngươi cam đoan không đánh ta!
- Buông... tay! Bình Tĩnh Nguyệt cắn răng hô: - Chẳng lẽ ngươi thấy mình có thể giữ ta cả đời sao?
Lúc này hắn đã nhận mệnh, nghĩ thầm rằng ngươi muốn đánh thì đánh đi, dù sao ta có Vô Úy Thuật, thế nên ôm đầu ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: - Đừng đánh mặt nhé.
Đợi nửa ngày không thấy phản ứng.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bình Tĩnh Nguyệt đã đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong lòng Vệ Thiên Xung run lên, Bình Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói: - Chuyện hôm nay, không được nói ra ngoài.
Vệ Thiên Xung ngây ngốc gật đầu, chỉ thấy bóng người chợt lóe, Bình Tĩnh Nguyệt đã bay vào không trung, cứ như vậy rời đi.
- Thật không đánh ta à? Vệ Thiên Xung kỳ quái tự nói.
Đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn nâng hai tay nhìn, nhớ lại tình cảnh đặt tay lên đùi Bình Tĩnh Nguyệt, lập tức thấy tuyệt vời vô cùng.
- Cảm giác không tồi. Vệ Thiên Xung mơ màng nghĩ, nghĩ tới cảnh tuyệt vời vừa rồi, đầu óc có phần trì trệ, cứ ngốc nghếch đứng đó cười rộ lên.
Lúc trở về, trong lòng Bình Tĩnh Nguyệt bừng bừng lửa giận.
Không dưới một lần, nàng muốn quay lại giết chết tên khốn khiếp kia.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới sự mệnh mình gánh vác, nhất thời kích động có thể dẫn tới hậu quả, Bình Tĩnh Nguyệt vẫn nhịn xuống.
Nàng chỉ có thể chạy, chạy thật nhanh, dùng hết sức thoát khỏi chỗ khiến nàng thấy sỉ nhục này, cơn tức trong lòng chưa tan, chỉ có thể điên cuồng chạy để giải phóng.
Cho đến khi phía trước xuất hiện ba người.
Đúng là Dương Chí Nguyên, Lý Dật Cảnh và Lương Thắng Hiền.
Dương Chí Nguyên và Lý Dật Cảnh vốn định đuổi theo Vệ Thiên Xung, nhưng do bị Đường Kiếp vây lại, Bình Tĩnh Nguyệt đã đi trước một bước. Tốc độ nàng vốn nhanh hơn những người khác, giờ còn đi sớm một bước khiến hai người tự nghĩ đuổi theo cũng không kịp, liền thay đổi chủ ý đuổi theo Thị Mộng.
Lúc thấy ba người đi vòng vèo, Bình Tĩnh Nguyệt này mới dừng lại quát: - Thị Mộng đâu?
Ba người bị dáng vẻ hùng hổ của nàng dọa sợ, đầu tiên là nhìn nhau, sau đó Dương Chí Nguyên mới trả lời: - Vừa bắt được hắn, tìm khắp toàn thân, không tìm được đầu người. Chỗ ngươi thì sao?
Bình Tĩnh Nguyệt tức giận trừng hắn: - Vô nghĩa, còn phải hỏi, không có!
- Nói như vậy là trên người Đường Kiếp rồi.
- Trên người Đường Kiếp cũng không có. Ba người Liễu Hồng Yên, Thái Quân Dương cũng đã chạy tới, bảy người lần nữa hội hợp.
- Điều này sao có thể? Lý Dật Cảnh giật mình nói: - Trên ba người họ đều không có? Vậy đầu người ở đâu?
- Nhất định là họ đã tìm chỗ cất giấu, khả năng là ở gần đây. Thư Danh Dương nói.
- Vậy thì khó tìm rồi. Liễu Hồng Yên nhăn mày, nếu Đường Kiếp thực đem đầu người giấu đi, trong phạm vi mười dặm này dù là nơi nào cũng có thể là chỗ ẩn giấu, muốn tìm toàn bộ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong lúc đó, đám Đường Kiếp cũng bỏ trốn mất dạng rồi.
Nhưng Liễu Hồng Yên cũng hoài nghi, có phải ai trong số bốn người này tìm được đầu người rồi đem giấu đi, lại nói không tìm thấy không?
Ba người Dương Chí Nguyên cùng hành động nên rất khó giấu diếm, chỉ có Bình Tĩnh Nguyệt một mình trở về, sắc mặt có chút cổ quái. Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, nàng nhìn Bình Tĩnh Nguyệt.
Những người khác như cũng ý thức được điều này, cùng nhau nhìn về phía Bình Tĩnh Nguyệt.
Bình Tĩnh Nguyệt còn đang bối rối chuyện vừa rồi, thấy mọi người cổ quái nhìn mình, trong lòng hơi ngạc nhiên: - Các ngươi nhìn ta làm gì?
Ngẫm nghĩ một chút, Bình Tĩnh Nguyệt thét chói tai: - Các ngươi nghĩ ta giấu đầu của Lâm Lãng? Các ngươi điên rồi?
Liễu Hồng Yên vội hỏi: - Tĩnh Nguyệt muội muội đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi đuổi theo Vệ Thiên Xung có phải đã kiểm tra y hoàn toàn không, dù sao y cũng là đàn ông, nữ nhân kiểm tra không tiện, có thiếu sót cũng là điều khó tránh... Nàng vốn cho Bình Tĩnh Nguyệt một lối thoát, nhưng không ngờ lời này lại kích thích thần kinh của Bình Tĩnh Nguyệt, Bình Tĩnh Nguyệt biến sắc, lui ra sau nói: - Ta nói rồi, tên mập mạp chết bầm kia không có đầu người. Các ngươi không tin thì tự mình đi tìm, đừng đến hỏi ta. Nếu ta muốn giấu diếm các ngươi thì sao không trực tiếp bỏ đi, dựa vào tốc độ của ta, các ngươi có ai đuổi được?
Nói xong nàng hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Lý Dật Cảnh nói thầm một câu: - Nói thì nói vậy, tuy nhiên lặn lội đường xa, so với quang minh di chuyển thì càng phải nhẫn nại.
Bình Tĩnh Nguyệt biến sắc: - Lý Dật Cảnh, ngươi có ý tứ gì?
Lý Dật Cảnh nói: - Phản ứng của ngươi không đúng, khẳng định trong lòng có quỷ!
Bình Tĩnh Nguyệt tức giận đến cả người run lên: - Ngươi nói bậy!
Nhìn mọi người thấy không ai nói gì, trong lòng chợt lạnh: - Các ngươi không tin ta?
Lương Thắng Hiền hừ nói: - Muốn tin ngươi cũng đơn giản, trên người ngươi không phải có túi Giới Tử sao? Để cho chúng ta kiểm tra một chút.
- Ta không có! Bình Tĩnh Nguyệt thét to.
- Không, ngươi có! Lý Dật Cảnh cười lạnh: - Bình Tĩnh Nguyệt, đừng tưởng ngươi giấu kỳ thì chúng ta không biết. Ngươi ngày thường ra tay không dùng vũ khí khiến mọi người nghĩ ngươi xuất thân bần cùng, không có của cải mua thuật khí, nhưng ngươi lại không biết, ta với một gã thủ các Thiên Nhất Các có quan hệ rất tốt. Từ nửa năm trước ta đã biết ngươi bí mật lựa chọn học một môn có vũ khí là Vấn Tâm Kiếm! Nếu như ngươi không có vũ khí thì học Vấn Tâm Kiếm kiểu gì? Nhưng nếu như ngươi có vũ khí, vậy sao bình thường không mang theo bên người? Giấu ở đâu?
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Bình Tĩnh Nguyệt run dữ dội hơn: - Ngươi theo dõi ta?
- Ngươi không cần quan tâm, cứ bỏ túi Giới Tử ra trước rồi nói. Lý Dật Cảnh đắc ý.
Bình Tĩnh Nguyệt cả giận: - Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Túi Giới Tử của nàng có chứa không ít bí mật, tuyệt đối không thể công khai trước mắt mọi người.
Đúng lúc này Dương Chí Nguyên đứng dậy nói: - Ai nha, đều là người một nhà, nhốn nháo gì mà nhốn nháo. Đầu người chưa tới tay đã nội chiến thì không tốt chút nào. Hơn nữa, lúc hợp tác mọi người đã nói, trong lúc tranh giành không nên tổn thương tình cảm, làm ra những chuyện không vui. Các ngươi nói có đúng không?
Nói xong lại nhìn về phía Bình Tĩnh Nguyệt.
Nghe lời hắn nói, Bình Tĩnh Nguyệ mới thở phào một cái, gật đầu: - Không quản các ngươi tin hay không...
Nàng còn chưa dứt lời, thân hình Dương Chí Nguyên chợt lóe, một chưởng đánh ra sau Bình Tĩnh Nguyệt.