Bình Tĩnh Nguyệt kinh hãi, vội vàng cúi xuống né tránh lại bị Dương Chí Nguyên hung hăng đánh một chưởng, lập tức hộc máu ngã xuống, ngay lúc đó Lý Dật Cảnh và Lương Thắng Hiền đồng thời ra tay, một tả một hữu giáp công Bình Tĩnh Nguyệt, kìm hãm song chưởng không cho nàng cơ hội thi triển thuật pháp, Dương Chí Nguyên vỗ tới trước ngực nàng, một luồng linh lực vô hình đã kéo túi Giới Tử ra từ trong nội y của Bình Tĩnh Nguyệt.
Cảnh tượng bất ngờ khiến cả đám người Liễu Hồng Yên ngơ ngẩn.
- Dương Chí Nguyên ngươi... Bình Tĩnh Nguyệt tức muốn nứt cả khóe mắt.
- Thật có lỗi. Dương Chí Nguyên lạnh lùng nói: - Trước đại đạo, không chấp nhận nương tay nhân từ.
Thái Quân Dương nhíu mày: - Các ngươi đang làm gì đó? Dương Chí Nguyên, vừa rồi ngươi còn nói rất hay, tranh là tranh giành, quyết không tổn thương hòa khí.
Dương Chí Nguyên cười ha ha: - Ta nhổ vào! Thái Quân Dương đồ ngu ngốc nhà ngươi, ngươi tin một khi phát sinh tranh chấp lại không tổn thương hòa khí hay sao? Chân truyền chỉ có một, ngươi tranh ta đoạt, ngươi lừa ta gạt, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngươi nói không làm tổn thương hòa khí? Ngươi đang nói đùa sao? Những lời này chỉ có loại thơ ngây như Bình Tĩnh Nguyệt và ngươi mới tin thôi.
Thái Quân Dương bị hắn mắng tới ngây ra, Dương Chí Nguyên nói tiếp: - Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi người đều đồng ý thi triển thủ đoạn đấy. Muốn nói không tổn thương hòa khí cũng là các ngươi không nên tức giận mới đúng. Ngươi xem, giờ ta không phát hỏa, nếu Tĩnh Nguyệt muội muội nguyện ý, ta còn nguyện ý dùng đầu người để cùng nàng tiếp tục làm bằng hữu đấy.
- Dương Chí Nguyên ngươi nằm mơ! Bình Tĩnh Nguyệt rống giận.
- Thế mới nói người tổn thương hòa khí không phải ta mà chính là các ngươi. Không tổn thương hòa khí... Hừ, khờ dại! Dương Chí Nguyên cười lạnh, cầm túi Giới Tử lùi về phía sau.
Thái Quân Dương cũng nổi giận: - Được, được, có của ngươi, Dương Chí Nguyên! Tuy nhiên ngươi không nghĩ, dù thực có đầu người trong túi, dựa vào mấy người các ngươi có thể mang đi sao?
- Bọn họ không mang đi được. Chúng ta thì sao? Một giọng nói từ phương xa đột nhiên vang lên.
Trong bóng tối xuất hiện đoàn người đi ra, hai người dẫn đầu cao cao gầy gầy, gương mặt tương tự, rõ ràng là một đôi huynh đệ song sinh, chỉ là một người hơi cao chút, một người hơi béo chút.
Liễu Hồng Yên tinh mắt, vừa nhìn đã thấy rõ người tới, toàn thân run lên: - Trần Nãi Hạnh, Trần Nãi An! Là hai tên khốn khiếp các ngươi!
Trần Nãi Hạnh, Trần Nãi An, học sinh năm bốn học viện Tẩy Nguyệt, đôi huynh đệ này ở trong học viện cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Tuy nhiên danh tiếng của họ cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghe nói hai huynh đệ họ phóng hỏa cướp của giết người, không chuyện ác nào không làm. Nhưng chỉ cần bọn chúng làm việc cẩn thận, học viện cũng mặc kệ không biết nên càng thêm tác oai tác quái.
Mặc dù nói học viện Tẩy Nguyệt quy củ rất nghiêm, nhưng trên thực tế, quy củ nghiêm khắc đến đâu cũng xuất hiện lỗ hổng.
Đại phái ngàn năm mốc meo giáo điều, giai tầng phân hóa vững chắc sớm khiến cho rất nhiều thứ chỉ còn hình thức bề ngoài. Bề ngoài đàng hoàng, bên trong đã sớm đục ngầu không chịu nổi, ở một số phương diện thậm chí còn công khai thể hiện ra ngoài.
Giống như Thiên Diệt Tông.
Bọn Liễu Hồng Yên chưa được nhìn thấy nhiều, một là vì họ mới vào học viện, giống như học sinh mới đi học mẫu giáo, còn chưa kịp tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu không đẹp. Hai là vì chỗ giáo hóa đã ngoan cường tử thủ, giữ lại chút thanh lưu cuối cùng, áp chế đục ngầu và dơ bẩn.
Nhưng khi họ bước ra thế giới bên ngoài, có rất nhiều nhiều thứ không thèm che lấp, những thứ dơ bẩn cũng dần hiện ra.
Cảnh họ chứng kiến hôm nay cũng chỉ là một cảnh phổ biến nhất.
Khỏi cần nói, bọn Liễu Hồng Yên cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Mấy người Dương Chí Nguyên bị Trần gia huynh đệ mua chuộc rồi.
Quả nhiên vào lúc này ba người Dương Chí Nguyên, Lý Dật Cảnh và Lương Thắng Hiền giữ lấy Bình Tĩnh Nguyệt lùi ra sau, mà số học sinh đi theo Trần gia huynh đệ rõ ràng nhiều hơn năm người, lại thêm ba người họ Dương, lập tức thành thế tám đối ba.
Thái Quân Dương cả giận nói: - Dương Chí Nguyên, ngươi gia nhập vào Trần gia huynh đệ, chẳng lẽ nghĩ mình có thể đạt được chân truyền sao?
- Chân truyền? Dương Chí Nguyên cười lớn: - Ta căn bản không nghĩ tới cái gọi là chân truyền. Ta là người rất tỉnh táo! Chân truyền chỉ có một, người muốn nó quá nhiều. Ta hoàn toàn không có thiên phú, dựa vào gì phải chém giết đạt chân truyền? Nhưng chính vì vậy nên ta lùi bước để có thể quy phục người có chân truyền. Trần gia huynh đệ là đối tượng ta lựa chọn! Họ đã đồng ý với ta, chỉ cần ta giúp họ lấy được đầu người thì sẽ cho ba chúng ta mỗi người ba nghìn tiền! So với chân truyền mạo hiểm kia, ta muốn lấy ba nghìn linh tiền chân chân thực thực kia!
- Chỉ bằng họ? Hai kẻ tội ác chồng chất này? Liễu Hồng Yên chỉ vào Trần gia huynh đệ tức giận nói: - Ta sợ đến lúc đó các ngươi chưa được một xu tiền đã bị họ tiêu diệt!
Người cao hơn một chút kia là ca ca Trần Nãi Hạnh, lúc này cười nói: - Huynh đệ ta tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng biết giữ thể diện, danh dự là điều quan trọng. Chuyện đốt nhà giết người chúng ta làm không ít, nhưng chuyện quịt nợ vẫn chưa từng làm qua.
Nói xong, đệ đệ béo hơn một chút Trần Nãi An lấy ra một cái túi, trực tiếp ném cho Dương Chí Nguyên.
Dương Chí Nguyên nhận lấy cái túi kia, vui mừng hớn hở: - Đa tạ hai vị sư huynh.
- Giờ ngươi có thể đưa túi Giới Tử qua đây. Trần Nãi An nói.
- Cái này... Dương Chí Nguyên do dự một chút: - Hai vị sư huynh, túi Giới Tử này nặng vậy chắc giá trị không ít tiền đâu, nếu bên trong còn có gì đó...
- Câm miệng! Trần Nãi Hạnh sầm mặt: "Đây là đồ của Bình Tĩnh Nguyệt, trừ phi các ngươi giết nàng, nếu không đồ đạc của nàng sao có thể lọt vào tay các ngươi? Không có chúng ta hỗ trợ, các ngươi dám giết nàng sao? Các ngươi chỉ bán tin tức, chiến lợi phẩm không có liên quan tới các ngươi!
- Cái này... Ba người Dương Chí Nguyên Lý Dật Cảnh nhìn nhau, trong lòng đồng thời bất mãn.
Lúc trước họ cũng không nghĩ tới chuyện bắt Bình Tĩnh Nguyệt nên chỉ bàn giá cả bán đứng, chứ không đàm phán chuyện phân phối chiến lợi phẩm. Giờ lại nghe Trần gia huynh đệ không chia chút chiến lợi phẩm nào cho mình.
Trong lòng phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào.
Trần gia huynh đệ không phải người tùy ý thất hứa với người khác, nhưng muốn họ hứa hẹn điều kiện nhiều thêm một chút thì đúng là không có khả năng.
Việc đã đến nước này, ba người cũng chỉ có thể giao túi Giới Tử cho Trần gia huynh đệ.
Thấy cảnh này, Bình Tĩnh Nguyệt tức muốn phát hỏa.
Trần Nãi Hạnh nhận túi rồi nhìn Bình Tĩnh Nguyệt cười ha ha: - Cô bé ti tiện, làm việc cho Tiêu Dao Xã đã tự cho mình rất giỏi, chỉ là học sinh mới vào mà dám giành chân truyền với các sư huynh, thật không biết sống chết! Nói thực, túi này có đầu người hay không, lão tử vốn không quan tâm, dù không chiếm được, cùng lắm lại đi tìm Đường Kiếp. Nhưng ngươi đã rơi vào trong tay lão tử thì cứ từ từ đợi hưởng thụ ngươi đi!
Nói xong lời này, trong giọng đã toát ra sát ý nồng đậm.
Liễu Hồng Yên chấn động: - Trần Nãi Hạnh, các ngươi dám! Đều là học sinh Tẩy Nguyệt mà tự giết lẫn nhau, học viện sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- Cái rắm! Trần Nãi Hạnh quát: - Nữ nhân ngu xuẩn, thực sự nghĩ học viện có thể một tay che trời sao? Đúng là vọng tưởng xung não? Quy của của Tẩy Nguyệt có thể quản cả bên ngoài sao?
- Ngươi nói cái gì? Trong lòng Liễu Hồng Yên rung động.
Nhưng mà Trần Nãi Hạnh nói không sai!
Quy củ của học viện Tẩy Nguyệt không quản được bên ngoài học viện!
Đừng thấy học viện luôn nói nội đệ tử không được lẫn nhau tàn sát, nhưng những quy củ này chỉ dùng trong học viện. Đệ tử ở trong học viện mới bị pháp định trói buộc, ở ngoài học viện thì chỉ có tâm lý trói buộc chứ không còn gì khác.
Thứ chân chính có thể ước chế học sinh không tàn sát nhau chính là tình nghĩa, học viện cảnh cáo cùng với pháp luật của Văn Tâm Quốc.
Nhưng với ác đồ chân chính, tình nghĩa không có ý nghĩa, cảnh cáo vô tác dụng.
Còn về luật pháp Văn Tâm Quốc cũng có sự uy hiếp nhất định, nhưng đám quan phủ có mấy ai dám động vào đệ tử tiên phái đây?
Trừ khi xảy ra tai họa động trời, còn trong tình huống bình thường, đệ tử tiên phái tranh đấu đều do các tiên phái tự mình giải quyết.
Đây chính là nguyên nhân họ thường coi trời bằng vung.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là họ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Giống như Trần gia huynh đệ là kẻ ác đồ, nhưng có thể tiêu dao nhiều năm mà không có chuyện gì là do họ hiểu rõ quan hệ lợi hại, trên thực tế đừng nói bọn họ, mà ngay cả Thiên Diệt Tông cũng biết chuyện gì có thể ngẩng đầu, chuyện gì không nên ngẩng đầu.
Nếu Tẩy Nguyệt phái không thích việc họ làm, họ cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Về phần tranh giành chân truyền, chỉ cần không chết quá nhiều người, gây ra chuyện gì, học viện cũng không nhúng tay vào.
Mà dù có quản, cũng chẳng có chuyện gì.
Đám Liễu Hồng Yên sở dĩ tin vào luật học sinh Tẩy Nguyệt không được tàn sát lẫn nhau, nói trắng ra là vẫn còn đang ngớ ngẩn mơ mộng thế giới tốt đẹp, không quen được với sự thật tàn khốc, coi giáo quy thành luật thép mà lại quên luật thép cũng có thể bị đánh vỡ.
Cái này giống như học sinh bước vào đời mới hiểu được thế nhân không phải cha mẹ, không ai sủng ái mình —— loại này là đạo lý không thể giảng giải cho hiểu, mà là phải tự mình lý giải.
Hiểu được điều này, đám Thái Quân Dương lạnh cả người.
Bên này Trần Nãi An cũng tiếp lời nói: - Mấy người hôm nay, một tên cũng không cho chạy. Nhất là Liễu Hồng Yên, cần phải bắt! Hôm nay hai huynh đệ ta muốn thưởng thức tư vị nguyệt tịnh đế hoa...
Hắn còn đang nói, đám người đứng bên đã cùng nhau hắc hắc.
Bọn họ mới là học sinh năm bốn, dù thực lực còn yếu nhưng vẫn đối phó được ba người Liễu Thái Thư, huống chi còn có ưu thế người đông thế mạnh.
Thái Quân Dương giận dữ, đang muốn quát mắng, Bình Tĩnh Nguyệt lại đột nhiên cười lạnh: - Hưởng thụ ta... Ta sợ các ngươi hưởng thụ không nổi.
Trần Nãi Hạnh sửng sốt, bên này Trần Nãi An đã lục soát túi Giới Tử, thở dài: - Không có đầu... Từ từ, đây là vật gì?
Nói xong hắn đã rút trong túi Giới Tử ra một vật, chính là một sợi tơ lụa.
Sợi tơ lụa kia có bảy màu, rực rỡ trong đêm khiến người ta có phần mê muội.
Trần gia huynh đệ ngây ra, Trần Nãi An kỳ quái nói: - Thứ này thoạt nhìn rất quen mắt?
Đúng lúc này, chỉ nghe trong túi Giới Tử có một tiếng rít, lại một vật tự động từ trong túi bay ra, lại là một thanh kiếm nhỏ.
Kiếm bay vào không trung, tơ lụa bảy màu trong tay Trần Nãi An cũng đã rời tay bay lên, tự động dán lên tiểu kiếm, hình thành một thanh kiếm bảy màu phiêu diêu đón gió, thoạt nhìn tươi đẹp vô cùng, gần như chiếu sáng khắp trời đêm.
- Tương Tư Liễu Diệp Kiếm! Nhìn thấy này màn, Trần Nãi Hạnh hét ầm lên.
- Thất Tình Định Hồn Thừng! Trần Nãi An hét theo, trong thanh âm mang theo sự run rẩy.
Hai cụm từ này lọt vào tai đám Thái Quân Dương, cũng đồng thời biến sắc.
Liễu Hồng Yên nhìn Bình Tĩnh Nguyệt, bật thốt: - Thất Tình Sát Pháp? Hoá ra ngươi là Thiên...
Nàng còn chưa dứt lời, Bình Tĩnh Nguyệt đã gào to một tiếng.
Khiếu âm như lửa, phong ba chợt khởi!
Kiếm đang bay lượn trên trời chợt lao xuống dưới, đâm về phía Lý Dật Cảnh và Lương Thắng Hiền đang giữ Bình Tĩnh Nguyệt.
Hai người muốn phản kháng nhưng lại chỉ thấy kiếm kia vòng lại, bảy màu mê mắt, biến ảo thành quang hoa đầy trời, nhìn kỹ cũng không biết thân kiếm đâu.
Sau đó chỉ thấy hai tay đau xót, hai cánh tay đồng thời bay lên.
Suối máu phun ra, Bình Tĩnh Nguyệt nhảy lên trên vòi rồng, cầm kiếm trong tay quát: - Là các ngươi bức của ta... Thất Tình Tuyệt Sát Kiếm, xuất!