Y Y lúc này đang an vị trên khôi lỗi của Vệ Thiên Xung, vừa chạy theo Vệ Thiên Xung vừa cười hì hì, bất kể Vệ Thiên Xung chỉ huy thế nào, khôi lỗi cũng không hất Y Y ra khỏi thứ Đường Kiếp giúp y làm, theo thói quen của y nếu biết lưu lại đường lui mới gọi là bất hợp lý.
Mắt thấy không quăng được Y Y, phía sau có bầy sói đuổi trối chết, Vệ Thiên Xung cũng chỉ có thể tức giận mắng to: - Yêu tinh chết tiệt, yêu tinh thối tha, thiếu gia ta thoát hiểm tuyệt không tha cho ngươi!
Y Y cũng không tức giận, nghiêng đầu cười nói: - Ta vốn là yêu tinh. Yên tâm, chỉ cần vào núi Hổ Gầm, đám Sói này sẽ không dám đuổi theo.
- Ta nhổ vào, ta mặc kệ, cùng lắm thì ta dùng ngọc bài truyền tống về. Vệ Thiên Xung hô lớn.
Lúc này y đã không còn dũng khí xông vào núi Hổ Gầm, nếu không phải tiếc 200 linh tiền, lúc này y đã chạy rồi.
- Ngươi nói cái này sao? Y Y giơ tay lên, trong tay xuất hiện một khối ngọc bài.
Vệ Thiên Xung sờ soạng trên người, quả nhiên không thấy ngọc bài của mình đâu, quá sợ hãi nói: - Ngươi trộm ngọc bài của ta lúc nào?
- Dừng! Y Y bĩu môi: - Ngươi vẫn nên chạy mau đi, bầy sói sắp đuổi tới.
Vệ Thiên Xung nhìn lại, quả nhiên thấy Sói đuổi đến càng gần, sợ tới mức hét to, Yên La Bộ phát huy đến mức tận cùng, dưới chân sinh ra làn khói toàn lực chạy như điên.
Thấy cảnh này, Đường Kiếp không nín được cười.
- Kia là bằng hữu của ngươi? Thấy Y Y ngồi trên khôi lỗi, Vương Phá Quan hỏi.
- Thiếu gia của ta. Đường Kiếp trả lời: - Ta bảo y đến núi Hổ Gầm, trộm đồ trân quý của ngươi.
Vương Phá Quan hiểu: - Ngươi muốn bồi dưỡng y?
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Ta có thể ngày hôm nay không thể bỏ qua công lao của Vệ phủ. Ngày rời khỏi phủ ta đã thề, thiếu gia không vượt Thoát Phàm cảnh, Đường Kiếp không cởi bỏ danh người hầu, thiếu gia không Thiên Tâm, Đường Kiếp không cởi tịch.
- Thì ra là thế. Chỉ là ta thấy kẻ này tâm tính quá yếu, muốn bồi dưỡng rất khó! Vương Phá Quan lắc lắc đầu.
Đường Kiếp cười ha hả: - Nếu dễ dàng quá thì còn gì là lạc thú? Người hầu học dạy dỗ thiếu gia, ngươi không biết chuyện này rất thú vị sao?
Vương Phá Quan đầu tiên ngẩn ngơ rồi lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả: - Đích xác thú vị, đích xác thú vị!
Hổ cười tức hổ gầm, ngay sau đó, tiếng hổ gầm mãnh liệt lay động khắp nơi, chấn động khiến Vệ Thiên Xung run một cái.
Y cũng không phải người không có kiến thức, chỉ cần nghe tiếng hổ gầm hùng hồn này thì có thể biết thực lực lão hổ trên núi thế nào, chỉ e còn đáng sợ hơn lũ sói phía sau cộng lại.
Trong lòng sợ hãi, bước chân liền chậm lại, ngó lơ nói: - Hảo muội muội, ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này đi...
- Nghĩ cũng đừng nghĩ! Không đi núi Hổ Gầm, thì chết ở chỗ này.
Vệ Thiên Xung nóng nảy: - Ngươi muốn cho ta đi chịu chết sao, có bản lĩnh sao ngươi không đi?
Không ngờ Y Y nghe thấy vậy, thân hình chợt lóe nhảy khỏi khôi lỗi: - Ngươi nói đấy nhé, nếu ta dám đi ngươi cũng đi? Vậy ngươi xem đây!
Mắt nhìn Y Y lao thẳng tới đỉnh núi không chút sợ hãi, Vệ Thiên Xung run lên bần bật, giống có gì đó nhét vào trong ngực y, khiến y kinh hãi.
Vào lúc nhìn bóng dáng Y Y chạy trốn, Vệ Thiên Xung lẩm bẩm nói: - Không ngờ nàng đi thật... Chẳng lẽ ta còn chẳng bằng một tiểu cô nương sao?
Mặc kệ thế nào, rốt cuộc y cũng là nam nhân.
Giờ khắc này lửa giận trong lòng dưới sự kích động của Y Y đột nhiên thiêu đốt, y hô lớn: - Mẹ nó, có gì đặc biệt hơn người? Ngươi dám lên, ta cũng dám lên!
Nói xong liền chạy tới đỉnh núi.
Không còn chật vật như lúc bị bầy sói truy đuổi, Vệ Thiên Xung lúc này rất hùng hổ, khí phách như muốn nuốt ngàn dặm, Vương Phá Quan đứng trên đỉnh núi nhìn tới ngẩn người: - A? Tiểu thiếu gia của ngươi bây giờ không giống lúc trước?
- Chắc là bị kích thích rồi, dù có yếu đuối tới đâu, trong lòng luôn chôn dấu một con dã thú. Đường Kiếp khẽ cười nói.
- Dù là người yếu nhất cũng thường che giấu một con dã thú trong người... Vương Phá Quan thầm nhai nuốt hàm nghĩa câu này, mắt hổ dần sáng lên: - Xem ra, vị tiểu thiếu gia này cũng không tới mức khó đào tạo.
- Vương đại ca có hứng thú thử một lần?
- Nếu vậy thì tiếp hắn chơi một hồi. Vương Phá Quan cười to nói.
Bầy sói chưa tới sườn núi đã lui.
Nhưng lúc này Vệ Thiên Xung đã không có đường lui.
Không còn là vì tránh né bầy sói đuổi giết mình, chỉ là vì chút tôn nghiêm của đàn ông.
Đứng trước cột mốc biên giới núi Hổ Gầm, Vệ Thiên Xung nhẹ nhàng run run.
Thân hình Y Y chợt lóe phía trước, Vệ Thiên Xung nhìn thân ảnh nàng, cắn chặt răng, rốt cục bước qua biên giới sinh tử, đứng trên phiến đá huyết sắc.
Y cả gan, đi từng bước một về phía trước.
Lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ Đường Kiếp nói không sai, lúc này lão hổ đang ngủ?
Bản thân mình hoàn toàn có thể vụng trộm tiến vào, thừa cơ kiếm chác?
Tâm tình của Vệ Thiên Xung tốt lên nhiều.
Y Y phía trước làm tư thế giữ im lặng với Vệ Thiên Xung, sau đó phất tay, ý bảo đi theo ta.
Vệ Thiên Xung vội vàng đi qua đó, đi theo Y Y, nhanh chóng đi tới cửa động.
Chỉ thấy trong động chất đống da lông, rõ ràng đây là da lông yêu thú mà yêu hổ ăn còn dư lại.
Hơn nữa đống da lông này bảo tồn khá hoàn hảo, thậm chí trong đó còn có một số lưu giữ đủ xương cốt, những thứ này đều được dùng để làm thuốc thượng phẩm chữa thương, giờ đang xếp chỉnh tề trên mặt đất, chỉ cần tiện tay lấy, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng không khỏi kích động. Lúc đảo mắt nhìn qua một vòng, Vệ Thiên Xung căng thẳng, gần như đình chỉ hô hấp.
Y không kìm được bật thốt: - Yêu đan!
Trên một tấm da trăn, rõ ràng có một hạt châu đỏ rừng rực, huyết sắc quang hoa, yêu khí tỏa ra bốn phía, không phải yêu đan thì còn là vật gì?
Yêu đan là tinh hoa sinh mạng của yêu thú, trong mắt một số người tu tiên cao cấp, chỉ khi có được yêu đan của yêu thú mới chân chính có được yêu thú, yêu thú bình thường nhiều nhất chỉ có chút yêu khí, biết chút pháp thuật mà thôi.
Nhưng yêu đan làm vật bổn mạng, tinh hoa hội tụ, có được yêu đan của yêu thú, bất kể cấp bậc gì thì đa phần đều có thực lực cường đại, dựa vào thực lực của đám học sinh thì khó có thể bắt được.
Không ngờ trên núi Hổ Gầm lại xuất hiện một viên yêu đan, Vệ Thiên Xung sao có thể không kích động.
Thời khắc y không nhịn được nhào qua, kéo túi Giới Tử Đường Kiếp chuẩn bị cho y, liều mạng nhét đồ vào trong, không những thế ngoài miệng còn hô: - Phát tài rồi... Phát tài rồi... Thế mà phát tài rồi... Ha ha ha ha!
Trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng.
Y Y nhìn mà lấy tay che mặt: - Tên ngu ngốc này...
Chỉ dựa vào tiếng cười của y, dù là heo cũng bị đánh thức.
Cũng may Vệ Thiên Xung tỉnh ngộ đúng lúc, vội vàng che miệng lại, nhìn quanh thấy không có gì hung hiểm, lúc này mới tiếp tục vội vàng thu nhặt.
Mãi đến khi dọn sạch đồ trong động, Vệ Thiên Xung vẫn chưa cam lòng điều tra xung quanh rồi lại lưu luyến không muốn rời đi.
Mới đi được vài bước, chợt nghe một tiếng hổ gầm vang lên.
Vệ Thiên Xung hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì thấy phía xa có một con mãnh hổ xuất hiện, đứng trên núi đá nhìn mình.
Con hổ sôi sục, phát ra tiếng hổ gầm phẫn nộ.
- Má ơi! Vệ Thiên Xung kêu to, quay đầu bỏ chạy.
Rống!
Trong tiếng hổ gầm, hổ lớn nhào xuống tạo thành một luồng gió lớn, hổ trảo mạnh mẽ nện xuống Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung thấy không tránh được, bên tai chợt vang lên tiếng nói: - Yên La Bộ, sang trái.
Vệ Thiên Xung theo bản năng chợt lóe thân hình sang trái, hổ trảo lướt qua sát bên người rồi rơi xuống đất, tạo ra vô số tảng đá vỡ vụn.
Một kích vồ hụt, Vệ Thiên Xung cũng lấy lại giọng nói, kêu to: - Đường Kiếp, Đường Kiếp, ngươi ở đâu! Mau tới cứu ta!
- Dùng búa chắn! Lại có thanh âm truyền tới.
Vệ Thiên Xung theo bản năng vung búa qua, chỉ thấy đuôi hổ quất mạnh vào lưỡi búa, Thấu cốt phủ va chạm ngược lại khiến Vệ Thiên Xung đau đến nhe răng trợn mắt.
Đường Kiếp nhanh chóng nói: - Dùng khôi lỗi ngăn cản nó!
Vệ Thiên Xung vội vàng thả khôi lỗi ra ngăn cản, khóc hô: - Mau tới cứu ta.
Vừa dứt lời, chợt nghe ầm một tiếng, khôi lỗi của Vệ Thiên Xung đã bị yêu hổ dùng một tát đập bay.
Vệ Thiên Xung sợ tới mức lớn, nhanh chân bỏ chạy.
- Tiếp tục dùng khôi lỗi chắn, dùng Câu Tà Âm Binh ngăn cản tốc độ!
- Không được, ta không làm được! Vệ Thiên Xung liều mạng hô to.
Lúc bình thường giục thuật pháp đều thuận buồm xuôi gió, nhưng vào lúc này, dù có dùng cách nào cũng không ngưng kết được.
- Lâm chiến chớ sợ, bình tức tĩnh khí, phải tin tưởng bản thân!
- Tin tưởng bản thân... Tin tưởng bản thân... Vệ Thiên Xung thì thào trong miệng.
Trong lúc hoảng sợ, dù Đường Kiếp có an ủi thế nào thì trong đầu y vẫn trống rỗng, tay chân như nhũn ra, quả thực không đứng lên nổi.
Ngay lúc yêu hổ đập bay khôi lỗi muốn lao về phía trước, một bóng người chợt xuất hiện, đúng là Y Y. Y Y giơ tay lên, một bụi hoa mận gai đã quấn lấy yêu hổ.
Yêu hổ liều mạng giãy dụa trong bụi hoa, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể phát ra tiếng gầm rú tức giận.
Thấy một màn này, Vệ Thiên Xung cũng ngẩn ngơ.
Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh tiểu hồ ly coi thường không thèm để ý tới mình, nhớ tới lúc tiểu tử kia dũng cảm tiến tới, trong lúc nhất thời lại có phần mờ mịt.
Hoàn toàn là bản năng, linh khí trong cơ thể Vệ Thiên Xung đã tự động vận hành, ánh sáng của thuật pháp tỏa ra, bóng dáng âm binh dần xuất hiện.
Thuật pháp thuần thục tới cảnh giới cao nhất là không cần ghi nhớ, tất cả đã trở thành bản năng.
Vệ Thiên Xung tuy còn chưa đạt đến mức này, nhưng hơn một năm nay y chỉ tu luyện chút phát thuật như âm binh, Yên La Bộ, cơ thể đã sớm quen với quá trình vận chuyển thuật pháp này, vào lúc bắt đầu, sau đó tất cả đều thuận lý thành chương.
Rất nhanh, âm binh thứ nhất xuất hiện đánh về phía yêu hổ.
Tiếp theo là thứ hai, thứ ba...
Não bộ bắt đầu thanh tỉnh, Vệ Thiên Xung như tìm ra điểm then chốt, kêu to: - Y Y, mau trở lại, đây là yêu hổ thượng phẩm, hoa của ngươi không vây được nó lâu đâu!
Y Y như vẫn chưa hiểu, nghiêng đầu tò mò nhìn Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung khẩn trương, lao tới trước bắt Y Y, xoay người bỏ chạy.
Lúc này chỉ thấy yêu hổ ra sức giãy dụa, nghe mấy tiếng ba ba, bụi hoa chuẩn bị đứt gãy.
Vệ Thiên Xung hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy, đồng thời chỉ vào khôi lỗi nói: - Vồ!
Khôi lỗi phi thân vồ về phía trước, bắt lấy hai chân yêu hổ.
Vệ Thiên Xung nhấc tay: - Nâng!
Khôi lỗi nhấc yêu hổ lên cao.
- Ném! Vệ Thiên Xung dốc toàn lực làm tư thế ném, khôi lỗi cũng dốc hết sức ném yêu hổ ra ngoài.
Yêu hổ bị bất ngờ ném vào khoảng không, vừa lăn lộn vừa phát ra tiếng hô tức giận, bỗng chốc bị khôi lỗi tung ra xa mấy chục thước, kéo dãn khoảng cách với Vệ Thiên Xung.
Vừa mới rơi xuống đất, yêu hổ kia lại nhảy lên, nhảy hơn mười mét một, đánh về phía Vệ Thiên Xung.
- Chắn! Vào thời khắc nguy cấp, Vệ Thiên Xung chỉ vào yêu hổ lần nữa, khôi lỗi nhảy lên, đấm mạnh một quyền về phía yêu hổ, chặn đường xuống của nó.
Cùng lúc đó, Vệ Thiên Xung ôm Y Y bay nhanh xuống dưới chân núi, mắt thấy khoảng cách với cột mốc biên giới càng lúc càng gần, yêu hổ đột nhiên nổi giận gầm lên, vung trảo tới trước.
Xoát!
Từng tảng đá lớn dưới đất toát ra, mấy cây chông đá trực tiếp kẹp lấy chân Vệ Thiên Xung.
Công kích thình lình xảy ra, khiến Vệ Thiên Xung đau đến khóc thét.
Lúc này y không kịp sử dụng Vô Úy Thuật, chỉ có thể khập khiễng tiếp tục xông tới, tùy tay lấy mấy quả trái cây trong túi Giới Tử ném ra sau: - Cho ngươi!
Đây là Phù Du quả, đúng là vật yêu thú quý nhất.
Vệ Thiên Xung ra tay, đúng là sẽ hấp dẫn lực chú ý của yêu hổ.
Yêu hổ kia quả nhiên lao về phía quả Phù Du, Vệ Thiên Xung dựa thế lăn một vòng, trực tiếp lăn từ trên núi xuống.
Chân y bị thương, vào lúc này lăn lại nhanh hơn so với chạy.
Đồng thời cũng không quên khôi lỗi của mình, vào lúc lăn ra ngoài, y vẫy tay, gọi khôi lỗi về lại bên người.
Ngay lúc khôi lỗi bay tới, yêu hổ đột nhiên nhấc móng vuốt, đánh vào người khôi lỗi kia.
Ầm một tiếng, khôi lỗi sáng lên, đầu móng tay sắc bén đảo qua, không ngờ trên cơ thể xuất hiện tổn thương.
Dù vậy, khôi lỗi vẫn quay trở lại bên Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung kéo khôi lỗi lăn ra ngoại, hô lớn: - Y Y!
Y Y tung ngọc bài qua, Vệ Thiên Xung phát động ngọc bài, trong chốc lát đã biến mất vô tung.