Nhìn người biến mất, yêu hổ lúc này mới cười hắc hắc: - Mọi người đi rồi, còn không ra?
Thân ảnh Đường Kiếp hiện ra sau núi đá, mỉm cười nhìn yêu hồ. - Thế nào?
Vương Phá Quan thè lưỡi, khinh thường nói: - Đầu tiên là ngạc nhiên, tùy ý lên tiếng, sau đó bị lòng tham quấy phá, lưu luyến không đi, cuối cùng thì tim và mật đều lạnh, chân tay luống cuống, quả thực vô năng... Tuy nhiên cuối cùng cũng còn có chỗ dùng được, không bỏ lại chiến hữu chạy trốn, lúc sắp chết còn biết phải cứu tiểu yêu tinh kia, coi như là có tình có nghĩa. Phản ứng và phán đoán lúc cuối cùng tạm được, nhất là hành động lăn khỏi núi Hổ Gầm... Ha ha, ha ha, cút ra ngoài... Tốt, rất tốt, Vương Phá Quan ta lần đầu thấy có người dùng phương pháp này chạy trốn, đúng là có sáng kiến.
Nó nói xong lại cười ha hả, hổ gầm từng trận, giống như tiếng rống giận.
Đường Kiếp cười nói: - Tuy khó coi chút nhưng lại rất thực dụng đấy. Người lúc gặp nguy cấp sẽ nhanh trí hơn bình thường, không tệ, không tệ. Hơn nữa, y còn có thể nghĩ cách dùng Phù Du dụ dỗ, dù đối với ngươi không có hiệu quả, nhưng cũng được xem là một phán đoán chính xác.
- Vì vậy mà khiến các ngươi thiếu mất mấy quả Phù Du.
- So với tâm tính tiến bộ, mấy quả Phù Du có là gì. Đường Kiếp thản nhiên nói.
Tài nguyên chỉ là nhất thời, tâm tính mới là vĩnh viễn.
Chỉ cần Vệ Thiên Xung có thể kiên cường, chớ nói lãng phí mấy quả Phù Du, dù là ném hết thu hoạch ở núi Hổ Gầm cũng coi như đáng giá.
- Ngươi giữ chân y thì cũng thì thôi, sao cuối cùng còn đánh khôi lỗi của y? Ngươi cũng biết khôi lỗi kia là ta hao hết tâm tư mới làm được, tiền vốn không ít đâu.
Vương Phá Quan nheo mắt hổ: - Ngươi cho núi Hổ Gầm của ta là nơi nào? Ai cũng có thể tự do quay lại hay sao? Nếu đến đây thì phải trả giá một chút. Yên tâm đi, ta ra tay tự có chừng mực, phí tu bổ cũng không nhiều lắm.
- Nếu vậy, đa tạ Vương đại ca rồi. Đường Kiếp nói với Vương Phá Quan.
- Ngươi cũng muốn đi sao? Vương Phá Quan quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh núi, hai tiểu Hổ đang vui vẻ ở cùng một chỗ.
- Chung quy phải rời khỏi đây. Đường Kiếp trả lời.
Đúng vậy, cũng phải rời khỏi đây.
Vương Phá Quan thổn thức, dừng một chút: - Đi thôi, có thể nhìn thấy Bảo nhi, ta đã thấy đủ.
Giọng điệu thê lương mà bất đắc dĩ.
Lần này từ biệt, chẳng biết lúc nào mới nhìn thấy con của mình rồi, có lẽ là còn lâu mới được!
Bước ra ngoài cốc, chỉ thấy Vệ Thiên Xung vẫn còn há hốc miệng nằm thở trên đất, hai mắt nhìn trời, vẫn chưa hoàn hồn, hiển nhiên còn chưa hồi phục sau trận "Kích thích" vừa rồi.
Các thôn dân Hổ Gầm thường thấy cảnh tượng này nên cũng chẳng ai để ý đến y.
Đường Kiếp trước để thượng sư kia kiểm tra mình, sau mới đi ra cười nói: - Thế nào?
Thấy Đường Kiếp xuất hiện, Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên, chỉ vào Đường Kiếp kêu to: - Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi vừa rồi ở đây, vì sao không ra ngoài giúp ta?
Đường Kiếp trả lời: - Ta lo cho ngươi nên xin thượng sư nhiệm vụ nhập cốc đi theo, không thể ra tay, nếu không chính là vi phạm quy định.
- Nhưng vừa rồi ta đúng là cửu tử nhất sinh!
Đường Kiếp đè thấp tiếng nói: - Thế nên Y Y mới ra tay giúp ngươi, đó đã là cực hạn ta có thể làm. Còn ngươi nữa, lúc vào trong động sao không nghĩ yêu hổ còn ở đó?
Vệ Thiên Xung nghe thấy ngẩn ra: - Chẳng lẽ là ngươi...
- Xuỵt! Đường Kiếp đã che miệng Vệ Thiên Xung: - Đừng nói ra!
Vệ Thiên Xung lập tức tỉnh ngủ, biết nếu việc này truyền đi, Đường Kiếp tất nhiên bị phạt.
Thật ra Đường Kiếp muốn mượn chuyện này để y không khoe khoang thu hoạch đạt được trong Hổ Khiếu Cốc ra ngoài.
Đường Kiếp có thể vào núi Hổ Gầm săn bắt hổ mẹ, mọi người sẽ không hoài nghi vì đây là biểu hiện bình thường của hắn. Nhưng nói Vệ Thiên Xung có thể vào núi Hổ Gầm trộm đồ yêu hổ trân quý, có đánh chết đám học sinh cũng không tin.
Biểu hiện hàng ngày giữa người với người quan trọng nhất là phán đoán căn cứ, ấn tượng đối với một người thường không căn cứ vào chuyện lớn mà căn cứ vào sinh hoạt hằng ngày, từng li từng tí, biểu hiện chi tiết.
Vì nguyên nhân này, Đường Kiếp sẽ không có Vệ Thiên Xung nói ra chuyện xông vào núi Hổ Gầm.
Cũng may tiền lời ở Hổ Khiếu Cốc không nhất định phải giao cho thôn dân, Vệ Thiên Xung hoàn toàn có thể vụng trộm xử lý, về phần lai lịch, y là thế gia thiếu gia, nói là đồ trong nhà cho y cũng chẳng ai làm gì được.
Vệ Thiên Xung không biết điểm mấu chốt trong chuyện này, nhưng vì những cống hiến của Đường Kiếp nên oán hận cũng tiêu tan không ít.
Trên đường trở về, Đường Kiếp cũng phải nhắc nhở y, nói lúc trước y phía trước y đã phạm những sai lầm nào.
Trải qua lần này, Vệ Thiên Xung cũng hiểu ra không ít chuyện, biết tu giới hung hiểm, không còn tốt đẹp như trước đây, rất nhiều thứ ban đầu không hiểu, nhưng qua việc tự thể nghiệm cũng dần dần lĩnh ngộ, có thể nói trận chiến này giúp y thu được không ít lợi ích.
Đợi khi trở về Tĩnh Tâm Viên, Vệ Thiên Xung mở túi Giới Tử ra xem thu hoạch, càng xem càng kích động: - Năm nghìn tiền... Đường Kiếp, giá trị trong túi này ít nhất cũng phải năm nghìn tiền!
Lấy thực lực của Vệ gia, muốn họ lập tức xuất ra năm nghìn linh tiền cũng không phải chuyện dễ dàng, Vệ Thiên Xung thu hoạch nhiều như vậy, tâm tình kích động, tình cảm bộc lộ, cảm thấy lần mạo hiểm này cũng không uổng phí.
Đừng nói là y, ngay cả Đường Kiếp bây giờ cũng khó kiếm được hơn một ngàn linh tiền, từ khi quay về cuộc sống bình thường, tiền lại trở nên khó kiếm, số vốn ban đầu cũng chẳng phải ăn không, mà tu luyện thì không có chừng mực.
Thời khắc này Đường Kiếp cười nói: - Ngươi đã quên còn có thứ này, riêng một viên này, chỉ e sẽ không thấp hơn năm ba ngàn rồi.
Thứ trong tay hắn đúng là yêu đan của con trăn lớn kia.
Đây là thứ Vương Phá Quan cố ý lưu lại cho Đường Kiếp, so với tinh hạch lúc trước Y Y sử dụng, yêu đan trước mắt còn lớn hơn nữa, linh khí no đủ, hiếm là còn chưa bị tổn thương, bởi vậy mới có thể giữ tới lúc này.
Theo Vương Phá Quan, vì đạt được yêu đan hoàn thiện, nó cũng tốn không ít công phu với con trăn kia, ngay cả mình cũng bị thương.
Đáng tiếc sau trận đánh với Cố Trường Thanh, Đường Kiếp liền nhảy vào Linh Hồ, không có cách nào vào Hổ Khiếu Cốc nữa, mãi tới hôm nay mới mượn tay Vệ Thiên Xung lấy ra.
Vệ Thiên Xung nhìn yêu đan, ánh mắt lộ vẻ rất hâm mộ, nhưng y ngẫm nghĩ một chút lại nói: - Yêu đan này cho ngươi.
- Hả? Đường Kiếp ngẩn người.
Vệ Thiên Xung nói: - Lần này có thể đạt được nhiều đồ như vậy đều là dựa vào ngươi âm thầm giúp ta, không có ngươi, ta căn bản không thành công được. Ta không biết ngươi làm cái gì, tuy nhiên Đường Kiếp, ta không phải người ngu, ta biết thượng phẩm yêu hổ khủng bố thế nào. Đến một hạ phẩm yêu hồ ta còn đánh không lại, sao có thể lấy đồ từ trong tay thượng phẩm yêu hổ...
Y lắc lắc đầu, ánh mắt chợt trở nên trong suốt.
Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Vệ Thiên Xung đã nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi ngươi có bí mật gì, ta chỉ cần biết ngươi thật sự muốn giúp ta. Mấy thứ này, là ngươi tặng cho ta đấy, ta sẽ không độc chiếm.
Nói xong đã lấy đồ trong túi Giới Tử giao cho Đường Kiếp: - Yêu đan cho ngươi, mấy thứ còn dư lại ngươi một nửa, ta một nửa, được không?
Đường Kiếp nghe mỉm cười.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói: - Yêu đan ta không khách khí. Còn về mấy thứ này, vẫn nên đưa cho ngươi. Bây giờ việc cấp bách là giúp ngươi thăng lên Linh Hồ, năm nghìn linh tiền đổi toàn bộ thành dược vật. Chờ ngươi thăng lên Linh Hồ thì có thể đánh bại tiểu hồ ly, thực lực tăng mạnh, ta cũng không lo lắng nữa.
Vệ Thiên Xung còn muốn nói tiếp, Đường Kiếp đã ngăn cản y: - Được rồi, ngươi có tâm ý, ta rất cảm động. Nhưng ta giúp ngươi cũng là giúp mình. Chỉ có ngươi mau chóng vào Thoát Phàm, ta mới có thể thoát khỏi thân phận tôi tớ, sớm lấy được tự do.
Vệ Thiên Xung bật thốt: - Đường Kiếp, ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta đã sớm không coi ngươi là người hầu học, ngươi là bằng hữu của ta!
Trong lòng Đường Kiếp cảm động, hắn gật đầu nói: - Ta biết... Nhưng có đôi khi, danh phận cũng rất quan trọng.
Vệ Thiên Xung có thể không coi hắn là người hầu học, nhưng những người khác thì sao?
Có một số việc, chung quy danh phải chính thì ngôn mới thuận!
Vệ Thiên Xung cũng không nói gì.
Y lẩm bẩm nói: - Nói như vậy, ngươi giúp ta, cuối cùng chỉ là để tương lai không để ý tới ta?
Vừa nghĩ tương lai Đường Kiếp sẽ bỏ mình mà đi, trong lòng Vệ Thiên Xung thật không nỡ.
Đường Kiếp thấy y đau lòng, ôm y cười nói: - Yên tâm, cho dù có một ngày, ta thoát khỏi thân phận người hầu, ta vẫn sẽ ở bên giúp ngươi như cũ.
- Đây là ngươi nói, Đường Kiếp! Vệ Thiên Xung mừng rỡ.
Để Vệ Thiên Xung thay mình xử lý tài nguyên, Đường Kiếp mang theo Y Y trở lại Đào Nhiên Cư.
Thả tiểu Hổ ra, Đường Kiếp tùy tay ném yêu đan cho Y Y: - Đây là của muội.
Y Y cầm yêu đan nói: - Thứ này cũng rất hữu dụng với huynh mà, ca ca?
- Đúng là hữu dụng, nhưng muội dùng sẽ tốt hơn ta. Đường Kiếp trả lời: - Y Y, ca ca đang giúp thiếu gia tranh thủ nhiệm vụ chân truyền, nhưng hai nhiệm vụ kế tiếp, muốn hoàn thành e rất khó khăn, muội tăng thực lực rất quan trọng với ta.
- Huynh nói nhiệm vụ tiếp muốn muội tham gia sao?
- Uhm. Đường Kiếp gật đầu: - Nhưng là cùng tiểu thiếu gia.
Nghe phải đi cùng Vệ Thiên Xung, Y Y lập tức không vui, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: - Hừ, tên ngốc đó, muội không muốn đi cùng y!
- Hãy nghe ta nói, Y Y! Đường Kiếp nghiêm mặt: - Nhiệm vụ kế tiếp sẽ không dễ hoàn thành, nếu ta đoán không sai, đến lúc đó sẽ có người chuyên tới đối phó ta, ngăn cản ta giúp thiếu gia. Đến lúc đó ca ca không thể phân thân, thiếu gia một cây làm chẳng nên non. Thế nên ta cần người có thể giúp thiếu gia, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có muội làm được thôi.
- Có người muốn đối phó huynh? Y Y ngạc nhiên: - Huynh nói tới học sinh sao?
Đường Kiếp lắc đầu: - Không, ta lo không phải họ, mà là những người khác.
- Là ai?
Đường Kiếp không trả lời, chỉ nói: - Ta không nói trước được, muội tự suy nghĩ cho kỹ, sẽ có ngày muội tìm ra đáp án... Kỳ thật người này cũng không khó đoán, hành vi của mọi người đều do ích lợi chi phối. Ngẫm lại nếu thiếu gia có thành tựu, ai sẽ bị tổn hại, như vậy muội sẽ hiểu được. Nếu muội tìm được đáp án, như vậy chúc mừng muội, muội đã thoát khỏi khờ dại... Có lẽ không nên chúc mừng.