Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 220: Trộm cây cỏ.



Bàn bạc xong, hai người này liền tách ra, Thái Quân Dương đi tới phương Bắc tìm Vệ Thiên Xung, còn Đường Kiếp lại đi về hướng về Lôi Điểu Nhai.

Hắn cũng không đi thẳng tới hướng Lôi Điểu Nhai, mà là đi lượn một vòng luẩn quận, cẩn thận né qua giới tuyến của Lôi Điểu, từ bên ngoài Lôi Điểu Nhai lách vào phía sau vách núi.

Sau khi xuyên qua một mảnh rừng rậm, Đường Kiếp rốt cục đi tới một mảnh trống trải, trước mắt có một cỏ nhỏ màu lam đang sinh trưởng trên tảng đá lớn.

Cây cỏ màu lam này đều sinh trưởng ở bên trong khe, cao chừng nửa thước, mỗi một gốc cây còn mọc lên hoa nhỏ màu lam. Một trận gió thổi qua, cỏ nhỏ màu lam liền lắc lư theo gió, giống như sóng biển, ngẫu nhiên lâu lâu, ở trong một ít đóa hoa còn xuất hiện hào quang lôi điện.

Khi đã vào đêm, hào quang lôi điện này ở trên cỏ thoạt nhìn rất chói mắt, nhìn qua phảng phất như có vô số hỏa hoa đang nhảy nhóc, dệt ra một mảnh mê ly sáng rọi.

Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp mỉm cười, hắn lẩm bẩm nói:
- Lôi Linh Thảo… quả nhiên là Lôi Linh Thảo!

Lôi Linh Thảo là một loại linh thực thuộc tính lôi vô cùng đặc biệt, giá trị dùng thuốc của nó cũng không cao, nhưng rất trọng yếu đối với Lôi Điểu, bởi vì Lôi Điểu sẽ tự mình hấp thu lôi điện trong Lôi Linh Thảo. Vì nguyên nhân này, cho nên nơi có Lôi Điểu liền sẽ có Lôi Linh Thảo.

Đối với Đường Kiếp mà nói, với lực lượng một người mà đối kháng với phần đông Lôi Điểu như thế hiển nhiên là không khôn ngoan, nhưng có Lôi Linh Thảo thì tất cả sẽ khác.

Bởi vì chính mình chỉ cần ngắt lấy đủ Lôi Linh Thảo, lấy cái này rửa luyện liền có thể nuôi dưỡng được kháng tính đối ứng lôi điện trong cơ thể.

Từ khi tu luyện Ly Kinh, Đường Kiếp đúng là càng ngày càng hiểu Ly Kinh rất sâu sắc.

Ly Kinh giúp tăng trưởng thể chất ngoại trừ cần chính mình ngày đêm rèn luyện để tinh thông, còn có một phương diện khác chính là tuyển chọn dược liệu, dược liệu bất đồng thì phương hướng cũng có chỗ bất đồng.

Trước kia hắn đều mua rất nhiều, các loại dược liệu đều có, bởi vậy mà nâng cao cân đối mà toàn diện, còn nhìn không ra khác nhau khi rửa luyện các dược liệu khác nhau.

Nhưng lúc này sự tình nhất định có chỗ bất đồng.

Nếu muốn chém giết Lôi Điểu, Đường Kiếp nhất định phải nâng cao kháng tính lôi điện của chính mình, mà Lôi Linh Thảo trước mắt chính là sự chọn lựa tốt nhất.

Lôi Linh Thảo mọc thành phiến sinh trưởng ở trước mặt, việc kế tiếp Đường Kiếp cần làm là lấy được chúng nó, sau đó tiến hành rửa luyện.

Đây cũng là chỗ phiền toái nhất của yêu thú thành danh, bởi vì có danh khí cho nên rất nhiều tư liệu đều không bí mật.

Phần đông địa điểm đánh dấu trên bản đồ này tuy đều là yêu thú cực khó đối phó, nhưng cũng phơi bày độ ra mọi đặc tính của yêu thú, chỉ cần có tâm và có đầy đủ điều kiện, hốt thuốc đúng bệnh cũng không phải không thể.

So sánh lại, giống như Rết bọ ngực bốn mắt không biết từ chỗ nào mà xuất hiện, nếu muốn xuống tay chống lại nó sẽ rất khó.

Đương nhiên, ngay dưới mắt Lôi Điểu trộm Lôi Linh Thảo cũng là một chuyện không dễ dàng, đây vẫn là một khảo nghiệm rất lớn đối với thân mình.

Cũng may Đường Kiếp đã sớm có chuẩn bị với lần này.

Hắn cũng không lập tức đi hái thảo dược mà là về rừng cây trước, bắt đầu đi dạo xung quanh.

Sau khi tìm kiếm một lúc, thật đúng đã khiến hắn tìm tới một mục tiêu mà mình muốn —— một con rùa xui xẻo mới từ dòng sông nhỏ phụ cận tiến vào.

Rùa kia sống cũng không ít năm, thế nhưng không thể tiến lên cảnh giới mới, quy luật yêu thú trăm năm sẽ tiến lên Khai Trí không thích hợp với nó, sống đến ba trăm năm cũng chỉ là Thông Linh hạ phẩm, hơn nữa còn thuộc loại cực kỳ kém trong hạ phẩm, bị Đường Kiếp tùy tay vung một trảo liền sợ tới mức toàn thân rút vào trong mai rùa.

Xách theo còn rùa lớn này, Đường Kiếp dùng Đoạn Tràng Đao thử trình độ cứng rắn của mai rùa cứng rắn, cảm thấy có thể so sánh với trình độ Vô Tướng Kim Thân của mình, đây cũng là một nơi đáng giá duy nhất của lão Rùa.

Đường Kiếp mang theo lão Quy trở lại chỗ Lôi Linh Thảo, nhìn thoáng qua Lôi Điểu Nhai phía xa xa, hắn cười cười, sau đó dùng toàn lực mạnh mẽ ném lão Quy này ra ngoài.

Toàn lực ném xuống một cái, lão Quy tựa hồ như môn đẩy tạ bay vèo ra, đánh thẳng tới hướng Lôi Điểu Nhai.

Lúc này tuy là đem tối, nhưng vì có lôi quang của Lôi Linh Thảo chiếu rọi xuống liền giống như ban ngày, hơn nữa hình thể của lão Quy cũng không nhỏ, thời khắc bay tới lập tức khiến vô số Lôi Điểu chú ý, ở bên trong một tiếng kêu bén nhọn, đã có hơn mười Lôi Điểu bay lên, phóng tới hướng lão Quy đang bay ở không trung này.

Lão Quy kia cũng không co rút đầu, đầu và bốn móng cùng lộ ra, điên cuồng quẫy, đáng tiếc đều không có tác dụng.

Từng đạo lôi điện không ngừng ngưng tụ trên không trung, thoáng hiện, điên cuồng đánh xuống, hướng về phía lão Quy.

Đường Kiếp vận đủ thị lực nhìn lại, chỉ thấy lôi điện kia đánh lên người lão Quy, tóa ra hỏa hoa to lớn. Điện lưu chuyển động trên người lão Quy, đốt trọi da thịt, lão Quy kia duỗi đầu dài phát ra tiếng kêu thống khổ, muốn rút tứ chi đang lộ ra ở bên ngoài lại, nhưng do điện lưu đã truyền khắp toàn thân nên cả người đều cứng đờ.

Ngay sau đó có thêm càng nhiều lôi điện đánh xuống, ầm ầm vang dội, lão Quy kia đã bị nổ thành khối thịt vụn bay đầy trời từ không trung rơi xuống.

Sau đó vô số Lôi Điểu đã từ không trung lao xuống, vươn miệng dài ngậm lấy máu thịt của lão Quỷ, trong nháy mắt xé xác ăn, trên không trung ngân dài một tiếng, dường như tuyên cáo nơi này là lãnh thổ của chúng nó, lúc này mới trở về trong tổ.

- Tam thập tứ đạo, uy lực bình thường, chỉ có điều điện lưu tê liệt thật đáng ghét…
Đường Kiếp yên lặng tính toán.

Lực công kích của Lôi Điểu cũng không tính là quá mạnh mẽ, vừa rồi bay ra ngoài tổng cộng chỉ có mười hai Lôi Điểu, liên tục công kích ba lượt, ở hai đạo lôi điện cuối cùng đánh trúng lão Quy, mai rùa đã bị dập nát.

Mai rùa mặc dù cứng rắn, nhưng không thể tiếp tục bổ sung năng lượng, vậy nếu như là chính mình, có thể kháng trụ ít nhất năm mươi đạo lôi điện, công kích này không mạnh mẽ giống như mình nghĩ. Đương nhiên, đây cũng là nói Đường Kiếp, đổi thành người khác, sự chỏ ngay cả hai mươi đạo lôi điện cũng cũng thể chịu nổi.

Thật sự khiến người khác đau đầu chính là hiệu quả tê liệt khi lôi điện công kích.

Sau khi lão Quy bị lôi điện đánh trúng, đã khiến toàn thân bị cứng đơ, ngay cả rút cổ về cũng không làm được, kết quả trước khi mai rùa bị dập nát đã bị chết.

Đường Kiếp tự nghĩ với thể chất của mình cũng không đến mức bị điện giật đến trình độ như vậy, nhưng cho dù tốc độ có chút chậm thì hậu quả cũng đều cực nghiêm trọng.

Điểm chết người chính là, lồng Ngưng Thủy của hắn chỉ có hiệu quả suy yếu lại không thể chống cự công năng, điểm này so với thuật pháp phòng ngự của hắn lại kém rất nhiều.

Nếu là một học sinh khác ở chỗ này, dùng thuật pháp cứng rắn chống đỡ, chỉ cần vòng bảo hộ không bị phá thì cho dù điện lưu có hung mãnh thế nào cũng khó có thể làm tê liệt chính mình, nhưng Đường Kiếp lại không được.

Dưới vô số lôi điện chồng chắc, cho dù hắn có thể chống đợ thì chỉ sợ cũng nhịn không được.

Hiểu rõ điểm ấy, Đường Kiếp hoàn toàn bỏ đi ý tưởng dùng thân thể cứng rắn chống đỡ: Xem ra chỉ có thể lâm trận mới mài gươm, cũng may là có cái này.

Cổ tay Đường Kiếp khẽ động, trong lòng bàn tay chiếu ra một mảnh quang hoa, di động ở không trung, đúng là Thần Tiêu Kiếm Điển thác bản.

Chiêu thức ấy là hắn học được từ trên Thần Tiêu Kiếm Điển, đem giấu ở bên trong, có thể giấu kín, lại có thể dùng bất cứ lúc nào, quả nhiên là một thuật pháp vô cùng tinh diệu.

———————————

Đêm dần khuya, nhóm Lôi Điểu cũng dần dần thiếp đi,

Trong thiên địa một mảnh yên tĩnh, duy chỉ có Lôi Linh Thảo vẫn thường thường lóng lánh điện quang, khúc xạ ra bóng ma hắc ám.

Một đạo thân ảnh từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ đi tới, chậm rãi tới gần Lôi Linh Thảo.

Cẩn thận nhìn vách núi phía xa, Đường Kiếp cũng không động thủ trước, mà là cẩn thận phóng thích linh khí, bố trí một Mê Điệp Trận nhỏ.

Cấp bậc của Mệ Điệp Trận quá thấp, cũng không thể lừa gạt được Lôi Điểu, nhưng lúc này là đêm tối, khoảng cách lại xa, thân mình Lôi Điểu sẽ không dễ dàng phát giác, sử dụng Mệ Điệp Trận nhỏ có thể giấu diếm được Lôi Điểu.

Làm xong việc này, Đường Kiếp mới thò tay ra, chậm rãi tới gần một gốc cây Lôi Linh Thảo trước mắt.

Phốc, điện quang đánh ở trên tay hắn.

Đường Kiếp bừng tỉnh bất giác, ngón tay đã dừng ở trên hoa nhỏ màu lam kia, hai ngón tay khẽ bấm, hái bông hoa xuống, bàn tay vẽ một cái, muốn bỏ vào trong túi.

Gốc Lôi Linh Thảo kia mất quang hoa liền bắt đầu ảm đạm.

Đường Kiếp tiếp tục sờ tới trước, cẩn thận tới lui tuần tra ở mặt cỏ xung quanh, hái xuống rất nhiều đóa hoa trên Lôi Linh Thảo. Đột nhiên dưới nền đất xuất hiện một vật, thoạt nhìn giống như một hoa ly chuột nhỏ, trên cái đầu nhỏ có một đôi mắt to, trừng mắt nhìn thoáng qua Đường Kiếp, sau đó lớn tiếng hét ầm lên.

Tiếng thét này rất thê lương, đâm rách cả bầu trời đêm.

Trên Lôi Điểu Nhai lập tức bùng nổ một mảnh lôi điện.

- Đáng chết!
Đường Kiếp tức giận mắng.

Hoa ly chuột này giống như chuột báo động, thân mình không có nhiều năng lực lắm, nhưng am hiểu nhất chính là nghe tiếng động, sau đó phát ra báo động, trời sinh có thể phá Mê Huyễn thuật. Dựa vào thiên phú này, chuột báo động đều có hợp tác với nhiều yêu thú, đám yêu thú bảo hộ chuột báo động, còn chuột báo động lại cảnh báo cho yêu thú, là điển hình cho việc yêu vật cộng sinh.

Đường Kiếp không nghĩ tới nơi này lại có loại chuột báo động này, thời khắc này một cước giết chết vật nhỏ này, đồng thời kim quang trong tay chợt lóe, kim tuyến được huy động xuống, cắt qua một mảnh Lôi Linh Thảo, thu về vô số bông hoa.

Đường Kiếp mở túi ra bỏ vào, cũng không quản có một ít bông hoa chưa lấy được, liền quay đầu bỏ chạy.

Trên Lôi Điểu Nhai vang tiếng nổ lớn, hai đội Lôi Điểu đã rít gào vọt tới hướng Đường Kiếp.

Trên không trung đã hiện ra quang ảnh lôi điện to lớn.

Đường Kiếp phát động Tử Điện Túng Thân Pháp điên cuồng vọt tới trước, nhảy vào rừng rậm, mượn cây cối che ánh mắt Lôi Điểu, những Lôi Điểu này đuổi sát không buông, âm thanh rít gào từng đợt, từng đạo lôi điện đánh xuống, một đường đánh về hướng Đường Kiếp.

Đường Kiếp liều mạng chạy trốn về phía trước, mặt sau còn hạ xuống một đạo lôi điện, theo sát phương hướng hắn chạy trốn, trong nháy mắt tạo ra một đạo bức từng ánh sáng.

Đường Kiếp cảm thấy bản thân giống binh lính sau khi máy bay ném bom bị súng máy bắn hạ liền liều mạng chạy trốn, che phủ khắp nơi đều là điện trụ lôi quang, đánh vào các nơi quanh thân thể hắn, bùn đất tung bay, cây cối khuynh đảo.

Đuổi theo phía trước nhất chính là hai Lôi Điểu trung phẩm, thời khắc này cùng rít lên một tiếng, cánh chim đập mạnh, quan linh trên đỉnh đầu lóng lánh quang hoa, trên bầu trời đã xuất hiện hai đạo lôi điện thô to, cùng đánh xuống phía dưới.

Ngay khoảnh khắc sắp đánh trúng Đường Kiếp, Đường Kiếp đột nhiên nhảy dựng, lao vào một gốc cây đại thụ bên cạnh, một đạo lôi điện bổ lên tàng cây, chém đại thụ thành hai đoạn, một đạo lôi điện khác lại bổ vào trên người Đường Kiếp.

Đúng lúc này, trên người Đường Kiếp chợt lóe hào quang, hẳn là sinh ra để chặn lại một lôi này,

Huyền Băng tráo!

Đây là một bản pháp thuật phòng ngự được ghi chép trên Thần Tiêu Kiếm Điển, cũng là uy lực mạnh nhất, phòng ngự toàn diện nhất, là một thuật pháp phòng ngự kéo dài nhất.

Đường Kiếp đương nhiên không hề học qua, nhưng cái này cũng không ngại hắn học tập và sử dụng ngay lúc này.

Giống như đến lúc mới bắt đầu học, không khổ luyện thì không bao lâu sẽ quên sạch trơn, nhưng cũng giống như đáp án đạt được trong cuộc thi, cho dù không thể trở thành tri thứ để học sinh có thể sử dụng, nhưng cũng có thể giúp cuộc thi được thông qua.

Trước khi Đường Kiếp trộm cỏ đã vẽ ra thử, mất nửa ngày mới tạo ra Huyền Băng tráo cho chính mình, hiện tại khiến hắn phóng thích một lần nữa, không đúng bản vẽ hắn sẽ không dùng được, nhưng ít ra Huyền Băng tráo hiện hữu trên người hắn là thật, đã cứng rắn chống được một đòn sấm sét này.

Thời khắc này kháng trụ một kích hung ác, Đường Kiếp tiếp tục đánh ra trước, hắn chuyên tìm rừng cây chui vèo, mượn cây để che đậy tầm nhìn, điên cuồng vọt tới người, Huyền Băng tráo trên người thì thường thường lóe ra tia sáng chói mắt.

Mắt thấy Lôi Điểu sắp đả kích xuống, Huyền Băng tráo đã hơi không chịu nổi.

Rốt cục, trước mắt xuất hiện một dòng sông nhỏ.

Đường Kiếp từ trong rừng phi ra, xoay người đánh về phía sông nhỏ, cùng lúc đó trên bày trời lại có mấy đại lôi quang thô to lăng không đánh xuống phía Đường Kiếp. Lúc này Đường Kiếp không thể tránh khỏi, đầu tiên là Huyền Băng tráo nổ lớn thành vỡ vụn, tiếp theo là toàn thân Đường Kiếp lại cứng đơ.

Ngay sau đó hắn đã rơi bùm vào trong nước, biến mất không thấy tăm hơi.

Đàn Lôi Điểu quanh quẩn trên không trung một vòng, lại thế nào cũng không thấy một bóng người, chỉ có thể đánh lôi điện như sóng lớn vào trong nước, sau khi nổi lên sóng to gió lớn mới phẫn nộ rời đi.

Lại một lát sau, thân ảnh của Đường Kiếp rốt cục xuất hiện ở bên kia sông nhỏ.

Thở dài một hơi, nhìn bầu trời xa xa, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Thời gian tê liệt không đến hai giây, cũng được.

Lần cuối cùng bỗng chốc bị đánh trúng cũng là Đường Kiếp cố ý thí nghiệm.

Thời khắc này xoa nhẹ đau nhức toàn thân, Đường Kiếp đi tới một cây đại thụ bên cạnh.

Kế tiếp hắn sẽ dùng Lôi Linh Thảo rửa luyện toàn thân, tăng cường kháng tính với công kích lôi điện. Chỉ là số lượng của Lôi Linh Thảo còn quá ít, vẫn chua đủ để hắn có thể đối kháng công kích Lôi Điểu, nhưng Đường Kiếp cũng không thèm để ý.

Chỉ cần kiên trì bền bì, chắc chắn có thể hóa ít thành nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com