Trên đại dương xanh thẳm bao la, một tòa đảo nhỏ hình trứng bắt ngang trên mặt biển.
Quan sát từ trên cao, nó liền giống như một cái trứng vịt thật lớn nổi trong biển, trên đảo dày đặc sương mù, thấy không rõ tình huống trong đảo, chỉ có nhìn thấy làn sương mù dày đặc mới đoán được hình dáng của nó.
Đây chính là Phong Ma Đảo.
Phong Ma Đảo ở hải vực Vô Tận cũng không tính là quá lớn, diện tích là năm ngàn bốn trăm bình phương, trong đó nam bắc dài đông tay hẹp, dài nhất không vượt quá một trăm dặm.
Toàn bộ đảo nhỏ có hai phần ba bị rừng rậm bao phủ, ở phía nam có một ít là núi nhỏ, đó chính là Cụ Phong Sơn. Đỉnh núi quanh năm có lốc, cơn lốc này cùng nơi khác không giống, chúng sẽ xoay chuyển trong vòng một tháng thì kết thúc, có thể tạo ra vật liệu độc đáo nhất, Phong Thanh Ngọc. Đưa mắt nhìn khắp Tê Hà Giới, có bồn phần Phong Thanh Ngọc chính là xuất ra từ đảo này.
Nhìn khắp nơi dù bất cứ là vật gì, chỉ cần sản lượng chiếm được mười phần, liền tương đương với việc có thể quyết định giá tiền. Việc duy nhất có thể đối kháng với loại quyền lực này chính là làm ra nhiều sản lượng hơn và nắm được chúng trong tay.
Đằng Vân tiên thuyền dừng ở phía trên đảo nhỏ một lúc, bắt đầu hạ xuống, xuyên qua sương mùa, tầm nhìn lập tức được mở rộng. Tất cả học sinh cùng lúc đưa mắt nhìn lại, trước tiên tranh thủ đem tình trạng trên đảo ghi vào trong đầu —— hiện tại đây chính là thời khắc duy nhất có được cơ hội nhìn thấy hình dáng hòn đảo này, thừa dịp Cửu Cung Mê Thiên Trận đống lại.
Đường Kiếp cũng ở đây chăm chỉ quan sát.
Diện tích năm ngàn bốn trăm bình phương, mặc dù đang ở trên cao, cũng không có khả năng nhìn rõ toàn bộ.
Nhưng mà đang ở trên thuyền, ánh mắt của Đường Kiếp lại giống như xuyên qua tất cả chường ngại, dùng Phá Vọng Thiên Mục, những thứ trên đảo đều không thể bị che giấu.
Thị lực tập trung nhìn xuống, Đường Kiếp thấy, ngay gần trung ương của đảo, còn đứng sừng sững một tòa cung điện, nơi đó chính là chỗ ở của chủ quản Thiên Nhai Hải Các, ngay lúc này ở cung điện lại phát ra một luồng ánh sáng, chiếu ra hình ảnh một khối đá lớn.
Hải Tâm Thạch!
- Hóa ra là như vậy… Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
- Cái gì? Vệ Thiên Xung đứng bên cạnh đã hỏi.
Đường Kiếp chỉ về cột sáng phía trước: - Thiếu gia, thấy cột sáng ở bên đó không? Nơi đó chính là Cửu Cung Tâm Hoàn, chỗ cột sáng đó chính là nơi mà tất cả học sinh chúng ta phải tới. Sau khi lên đảo, có khả năng chúng ta sẽ bị tách ra, đến lúc đó việc đầu tiên ngươi phải làm không phải là quay đầu chạy loạn, mà là xác định vị trí, hướng về cột sáng kia mà đi.
Thị Mộng lo lắng nói: - Sau khi lên đạo, đại trận sẽ mở, đến lúc đó ảo cảnh như tấm màn, không gian bị kéo giãn, thậm chí ngay cả vị trí chỉ sợ bị thay đổi, sợ là khó mà phân biệt phương hướng.
Đường Kiếp gật đầu: - Đúng vậy, nhưng là chúng ta sẽ thay đổi, có nhiều thứ lại không thay đổi. Núi kia, sông đó, cung điện này, và cột sáng. Nhìn rõ ràng vị trí của nó, khắc ở trong lòng, những thứ đó chính là dùng để xác định phương hướng tọa độ. Trước đó không phải ta đã dạy các ngươi một ít phương pháp sao? Nhớ kỹ mặc kệ bản thân chúng ta đang ở đâu, ảo cảnh có như thế nào, chỉ cần chúng ta ở ảo cảnh tìn được sự thật, liền có thể tìm được con đường của mình!
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng nhau gật đầu, Đường Kiếp đã nhanh chóng đem mấy điểm quan trọng chỉ ra.
Cuối cùng, Đường Kiếp dừng một chút, nói: - Cửu Cung Mê Thiên Trận này, theo ta được biết chẳng những có thể lấy không gian biến hóa, quan trọng nhất là có thể biến ảo vạn vật, có thể biến ảo hóa ra yêu ma quỷ quái, cũng có thể sinh ra phong cảnh kiều diễm. Thiếu gia, ngàn vạn lần nhớ kỹ, bất kể ở trong đó gặp được cảnh tượng thế nào, ngàn vạn lần không nên động tâm. Tâm tình kiên định, đi đến đường lớn, mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất đi ra ảo trận này.
Vệ Thiên Xung nghiêm túc gật đầu: - Yên tâm đi, Đường Kiếp, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.
Trong khi tiên thuyền còn đang hạ xuống, cho đến lúc cách xa mặt đất mấy chục thước mới dừng lại, phía dưới mây mù biến ảo, mơ hồ có thể thấy truyền tống trận trên mặt đất.
Một tiếng quát khẽ vang lên: - Tất cả học sinh, tự đi xuống thuyền, lần này chỉ mở hai tầng Cửu Cung Mê Thiên Trận, tất cả học sinh tự tìm kiếm đường, người đầu tiên đi vào Cửu Cung Tâm Hoàn liền thắng trận, ta sẽ ở Cửu Cung điện chờ đợi tin lành!
Đúng là thanh âm của Nam Bách Thành.
Lần kiểm tra này, gã đích thân đến.
Sau tiếng rống này, đám học sinh đều đề tung người, nhảy xuống dưới.
Trải qua nhiều năm khổ tu, mấy chục thước này đã không thể làm khó được học sinh, cho dù là học sinh thực lực kém nhất, linh khí vận chuyện, người cũng nhẹ như yến.
Vô số thân ảnh cứ như vậy từ trên thuyền nhảy ra, vừa mới rơi xuống đất, chỉ thấy bóng người lay động, dĩ nhiên đã biến mất không thấy đâu, hiển nhiên là vừa vào trận đã bị truyền tống đến nơi nào không biết.
Vệ Thiên Xung nhìn Đường Kiếp: - Ta đi đây.
Phi thân nhảy xuống.
Sau đó là Thị Mộng.
Chỉ có Đường Kiếp vẫn như củ đứng trên đầu thuyền.
Hắn lẳng lặng đứng, nhìn về phía xa.
Từ học sinh đầu tiên hạ xuống, Cửu Cung Mê Thiên Trận đã được phát động, sương mù hạ xuống, tầm nhìn xung quanh đã không rõ nữa.
Nhuwg mà Đường Kiếp lại bất động, ánh mắt chăm chú, mặc dù không thấy gì sau màn sương, trong đầu lại tự hiện ra một hình ảnh.
Từng cọng cây ngọn cỏ cứ như vậy in vào trong mắt, ghi vào đáy lòng.
Người bên cạnh càng ngày càng ít, mắt thấy cả đám đều đã vào trận, Đường Kiếp vẫn như cũ bất động.
Một âm thanh vang lên bên tai” - Ngươi như thế nào còn không vào?
Đường Kiếp nghe tiếng quay đầu lại, đúng là Nam Bách Thành đứng sau lưng hắn.
Đường Kiếp mỉm cười.
Hắn nói: - Thượng sư cần gì phải gấp gáp, tất cả học sinh đều đi, ta cũng không có đi muộn?
Sắc mặt Nam Bách Thành trầm xuống, đang muốn nói cái gì, đã thấy Đường Kiếp nhìn quanh bốn phía.
Bởi vì lúc này không còn bao nhiêu học sinh, Đường Kiếp chỉ đảo ánh mắt, liền lướt qua những người còn lại, ánh mắt dừng lại ở trên người Khất Nan mặc áo học sinh đứng cách đó không xa.
Trong lòng Nam Bách Thành chấn động lập tức biết không tốt, trầm giọng quát: - Còn không đi xuống, còn dám chậm trễ liền hủy bỏ tư cách của ngươi!
Đường Kiếp thu lại tầm mắt, đã cười ha hả nói: - Thượng sư có mệnh, không dám không theo!
Nghiêng người nhảy xuống dưới, ánh lại gắt gao dính trên người Khất Nan, dường như là muốn khắc sâu gã vào trong trí nhớ.
- Hắn phát hiện ra ta. Nam tử gọi là Khất Nan sắc mặt trầm xuống.
Gã phụng mệnh Nam Bách Thành, vốn định xen lẫn vào đám học sinh tiền vào đại trận, tùy cơ ứng biến. Bởi vì học sinh có phần đông, Đường Kiếp cũng không có khả năng sẽ nhớ rõ được.
Không nghĩ tới trước lúc lâm trận, không ngờ Đường Kiếp lại ra một tay như vậy. Bởi vì đám học sinh giành giật từng giây, ai cũng không dám kéo dài, chỉ có mỗi Khất Nan bởi vì không tranh đoạt chân truyền nên cũng không nóng này, kết quả là bị Đường Kiếp vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Kể từ đó, gã nếu muốn ra ta đánh lén, sợ sẽ khó khăn.
Sắc mặt Nam Bách Thành cũng khó coi vô cùng, ngay lúc này gã hịt sâu một hơi nói: - Không nghĩ tới kẻ này giảo quyệt như thế, ngươi chưa hành động hắn đã phát hiện. Cũng may mấy ngày nay ta đã nghĩ đến chuyện này, hắn nếu muốn giúp Vệ Thiên Xung, phương pháp duy nhất chính là lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Diệt Ma Đạo, phong kín lối đi. Nếu như thếm Khất Na, ta muốn ngươi lấy tốc độ nhanh hơn hắn chạy đến phá đại trận, tiến vào Diệt Ma Đạo. Nếu có học sinh khác đến trước, thả cho qua là được. Nếu Đường Kiếp tới trước, vậy ngươi liền… Nam Bách Thành đưa nâng tay làm tư thế chém xuống.
Khất Nan ngây người: - Làm như vậy không thích hợp đúng không? Nơi đây cũng không phải là Vô Hồi Cốc…
- Nhưng cuối cùng là có yêu thú đó! Nam Bách Thành âm trầm trả lời - Yêu thú yếu, không có nghĩa sẽ không có nguy hiểm, không phải sao?
Trong lòng Khất Nhan chợt lạnh, gã biết rằng lúc này Nam Bách Thành đã nóng vội, liền giống như một kẻ điên cuồng cờ bạc, không có khả năng nhận thật bại, chỉ có thể khom người trả lời: - Vâng!
- Nhớ kỹ, ngươi dù gì cũng là Thoát Phàm Cảnh, nếu ngươi so với Đường Kiếp tới muộn, vậy sau này ngươi không cần theo ta nữa.
Khất Nan nghe được trong lại trầm xuống, lần nữa kêu lên: - Thuộc hạ tuân mệnh!
Đã xoay người nhảy xuống.
Nhìn mọi người biến mất trong trận, Nam Bách Thành quát lớn: - Khời hành thuyền, đi Cửu Cung điện!
Vừa mới rơi xuông đất, trước mắt đã nổi lên một đám mây.
Cảnh sắc bốn phía thay đối, Đường Kiếp phát hiện mình đang ở một không gian rộng lớn. Dưới chân là mặt cỏ xanh mướt, cách đó không xa có một rừng rậm nhỏ, lại xa hơn chút, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, đúng là Cụ Phong Sơn.
Tuy nhiên Đường Kiếp biết ràng, hắn lúc này đang ở trong trận, cây cỏ mọc chung quanh hắn đây, thứ mắt thấy chưa chắc là thật.
Loại trận pháp mê ảo có một đặc điểm cơ bản chính là tạo ra ảo giác, nó không thể để cho thứ tồn tại trước đó biến mất, nhưng có thể khiến thứ không tồn tại biến thành tồn tại, do đó lẫn lộn thật giả, khó phân biệt được.
Đại trận mê ảo cao nhất chẳng những có thể tạo cả đủ loại ảo giác, thậm chí có thể tạo những gì mà người tu hành suy nghĩ, có được năng lực công kích yêu thú, càng có thể rời đi không gian, là một hiệu quả riêng biệt.
Nguyên nhân chính là đây, hắn hiện tại mặc dù đang đứng trên đất của Phong Ma Đảo, nhưng tất cả vị trí trong không gian sử dụng làm dấu hiệu có thể đều là giả, do đó khó phân biệt phương hướng.
Đối với người tu hành không hiểu trận đạo mà nói, phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất chính là phải tìm một tọa độ thật trước, sau đó định vị phương hương, lại lấy linh khí làm chỉ dẫn, tìm đúng phương hướng đột nhiên mãnh liệt.
Ảo trận cũng có biên giới, chỉ cần kiên trì, thì có thể đi ra.
Nhưng mà đây cũng là phương pháp ngốc nhất chậm nhất, ảo trận cao nhất ở một trình nhất định có thể làm cảm giác lẫn lộn, mặc dù lấy linh khí làm chi dẫn cũng có khả năng bị lệnh khỏi quỹ đạo, do đó hình thành một sự thật, việc này cần người tu hành không ngừng tìm kiếm tọa độ mới, không ngừng điều chỉnh phương hướng.
Đối với phần lớn học sinh mà nói, nếu muốn đi ra trận đạo Thất Tuyệt Môn do những cao thủ đại trận Thiên Nhai Hải Các, chính là không có khả năng.
Cũng may khảo nghiệm lần này, đại trận chỉ mở hai tầng, đám học sinh chỉ cần cố gắng thêm một chút, vẫn có thể đột phá, chỉ khác nhau ở thời gian.
Giờ phút này Đường Kiếp nhìn quanh, cũng không có ý lập tức bước đi, trước đó là ngồi xổm xuống, bức một ngọn cỏ ở trên mặt đất.
Linh khí ở trên ngọn cỏ vẫn tuôn trào, hơi hiện lên một mảng ánh sáng xanh, nói cho Đường Kiếp, đây là tồn tại thật sự.
Đem ngọn cỏ đưa về phía bầu trời, một trận gió thổi tới, cây cỏ từ từ, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hạ vào tay trái Đường Kiếp.
- Gió từ bắc thổi về nam, nơi này là hướng nam. Đường Kiếp thì thào tự nói, một lần nữa điều chính tốt phương hướng bản thân phải đối mắt.
Cửu Cung Mê Thiên Trận mặc dù có thể biến ảo biểu hiện giả dối, lại không thể che đậy sự thật, càng không thể đem không khí cây cỏ ở bên trong che giấu đi.
Trước lúc vào trận Đường Kiếp đã chú ý đến hướng gió, bởi vậy thông qua phương pháp ngọn gió, hắn cũng đã biết được phương hướng.
Chỉ biết phương hướng còn chưa đủ, còn phải biết rõ mình đang ở chỗ nào nữa.
Ngay sau đó đã nắm lên một cục đá, ném mạnh lên bầu trời, cùng với nó là bắn ra một ít nguyên khí.
Đây rõ ràng chỉ là một hò đá bị ném, cũng chỉ là hòn đá, Đường Kiếp lại không lấy làm lạ.
Đang ở trong ảo trận, tất cả vật thể đều sinh ra lệch lạc, chỉ có linh khí và vật dư thừa mới không bị ảnh hưởng. Một ngón tay đưa ra, kỳ thật là đang tính toán đo lường số lượng lệch lạc, ngay sau đó Đường Kiếp bắt đầu tình toán rất nhanh.
Đây cũng là bài học kiến thức nghiên cứu trận đồ cơ bản, chính xác mà nói, phá trận như thế mới chính xác là phá trận.
Cửu Cung Mê Thiên Trận là đại trận tiên phái, bàng môn tả đạo ở trong này lại không thể thực hiện được, chỉ có thể đi theo chính đồ giải toán.
Thời khắc này ngón tay Đường Kiếp quẹt nhanh qua mặt đất, hoạt động như bay, đảo mặt đã tính toán góc độ chênh lệch trong trận, lại ngẩng đầu nhìn Cụ Phong Sơn xa xa.
Cụ Phong Sơn tuy là ảo giác, cũng là dựa theo núi thực mà tạo thành, dựa theo phương pháp, hai bên đối chiếu, Đường Kiếp đã tìm được Cụ Phong Sơn thật, ngay tại phía sau Đường Kiếp.
Cụ Phong Sơn là tồn tại bắt mắt nhất ở Phong Ma Đảo, bởi vậy cũng là tọa độ thích hợp nhất. Coi như là dấu hiệu, sau khi tính ra khoảng cách, Đường Kiếp đưa ra kết luận, chính mình hiện tại phải đi về phía tây Phong Ma Đảo, khoảng cách trên đảo cũng không tính quá xa.
- Vận khí cũng không tệ lắm. Đường Kiếp mỉm cười.
Gọi ra Y Y và Tiểu Hổ, Đường Kiếp xác định phương hướng nói: - Chúng ta đi!