Lao nhanh qua vùng nguyên sơ trên Phong Ma Đảo, cây cối nhanh chóng ngã lui, liền giống như một trận gió thổi qua cánh động bát ngát.
Dùng Tử Điện Túng Thân Pháp, tốc độ của Đường Kiếp đã tăng đến cực hạn, thêm hiệu quả của Tử Điện Ngọa, Đường Kiếp liền như một mũi tên được bắn ra, chạy nhanh như bay.
Nếu như vẫn lấy tốc độ đó mà chạy, như vậy không bao lâu, Đường Kiếp rất nhanh liền có thể đến ranh giới.
Nhưng mà chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều chạy được một lát, trước mắt Đường Kiếp đã xuất hiện một thung lũng. Thung lũng này bắt ngang qua, đem mọi đường đi của Đường Kiếp phong kín, chỉ có ba lối đi lại kéo dài đến đâu rất xa.
Đường Kiếp biết rõ, đây là đụng phải luân hồi đường.
Đường luân hồi là hình thành cơ bản nhất trong Cửu Cung Mê Thiên Trận, là thứ mà mỗi người vào trận đều phải đối mắt lựa chọn, phải từ nơi này bắt đầu, mới chân chính phá trận, phương hướng chọn ra lúc trước, chẳng qua chỉ là thí nghiệm nho nhỏ.
Đường luân hồi có ba nhánh, mỗi tuyến đường đại biểu cho xa vừa gần. Bên phải là xa nhất, nhưng không có gì nguy hiểm, sau khi tiến lên một đường đi nhanh, chỉ cần chạy thật nhanh sớm muộn gì cũng vượt qua. Nằm bên trái là vừa, nhưng đông yêu ma, quái vật ngăn đường, một đường phải giết chóc mới qua được.
Ở giữa là con đường ngắn nhất, chính là con đường chân chính của mê huyễn, một khi bản thân đi vào đó, đó là điên đảo càn khôn, trời đất quay cuồng, bên trong cũng có vô số sát khí. Chỉ có người có thực lực mạnh mẽ lại vừa tinh thông trận đạo mới có thể sống sót đi ra.
Đường tuy có dài ngắn khác nhau, lại không có nghĩa đặt chân lên con đường đó, sẽ nhất định đến nhanh nhất.
Khó mà lường được, một khi chọn, ngay cả cơ hội lui về sau cũng không có. Không thể lấy tốc độ nhanh nhất phá trận, có thể biến thành chậm nhất, hoặc là căn bản không phá được, thậm chí chết đi.
Đường bên trái gian nan, lựa chọn con đường này có ý phải chiến đấu một đường, nếu như thực lực không đủm giống như cũng dừng lại không tiến.
Con đường bên phải, đường xá lại xa xôi, mặc dù yên ổn, lại gần như vô vọng tiến về trước.
Ba con đường, ba loại lựa chọn, dường như ba loại vận mệnh, để ngang trước mặt mỗi người.
Gian nan hiểm trở, rước lấy do dự.
Với Đường Kiếp mà nói, vận mệnh đã sớm an bài con đường tốt cho hắn, thế nên hắn giảm ngay quá trình tự hỏi, đi thẳng vào con đường bình thường.
Cùng thời gian này, mọi nơi ở Phong Ma Đảo, vô số học sinh cũng gặp phải con đường luân hồi của mình.
Phía đông Phong Ma Đảo, Vệ Thiên Xung nhìn đường luân hồi trước mắt, nhất thời có chút giật mình.
Nếu như là trước kia, khẳng định không chút do dự lựa chọn con đường bên phải, nhưng ngay lúc nayfm Đường Kiếp vì mình mà tử chiến, Vệ Thiên Xung không thể làm ra loại lựa chọn này.
Hít một hơi dài, Vệ Thiên Xung vuốt đầu hồ ly nhỏ trong tay, nói: - Đường tuy có ba ngã, lựa chọn lại chỉ có một. Đường ở giữa ta không dám đi, không phải sợ chết, mà sợ bì vùi bên trong không ra được sẽ phụ Đường Kiếp. Đường bên trái tuy nguy hiểm, nhưng ta đáp ứng Đường Kiếp nhất định phải trong một trăm người phá trận nhanh nhất xông vào Diệt Ma Đạo, như vậy không thể để hắn thất vọng. Tiểu hồ ly, ta biết ngươi bây giờ còn đang khinh thường ta, bất quá Vệ Thiên Xung ta cam đoan với ngươi, mặc kệ lúc này chạm phải loại nguy hiểm gì, ta cũng không lùi bước! Ta chẳng những phải đi ra đường bên trái, hơn nữa còn phải lấy tốc độ nhanh nhất mà giết, đi tiếp ứng Đường Kiếp!
Tiểu hồ ly nhìn Vệ Thiên Xung, ánh mắt xanh biếc lợt lóe, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vệ Thiên Xung đã cười lớn đi vào con đường đã chọn.
Góc tây nam Phong Ma Cốc, đứng ở đầu đường luân hồi, Long Đảo tự nói: - Cũng may lần này ta có chuẩn bị mà tới, có phá trận tử trên tay, có gì ngăn được ta? Chờ xem, Đường Kiếp, lúc này đây ta nhất định sẽ là người đầu tiên đến trận tâm. Chân truyền… Có ta ở đây, ngươi cũng đừng nghĩ thành công!
Nói xong lao vào đường phổ thông.
Tây bắc, Bành Diệu Long nhìn ba nhánh đường, trong mắt đã là một mảnh hào quang nóng rực. Không có chút gì do dự, gã lao vào con đường phổ thông. Gã không hiểu trận đạo, nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến tự tin khổng lồ của gã, tự tin có thể dựa vào một đôi thiết quyền phá hủy hết thảy trở ngại, phá tan hiểm trỡ, ép buộc phá quan.
Diệp Thiên Thương thì đang cẩn thận nhất định phải chọn đi qua con đường bên trái. Gã lấy tốc độ xưng hùng, năng lực phá trận lại xa mới bằng những học sinh cùng thế hệ, bởi vậy không bằng lựa chọn đường bên trái, một mạch liều chết, chưa chắc là không thể nhanh bằng đường phổ thông.
Mạnh Thập Tuyết lựa chọn phổ thông. Không phải năng lực phá trận của nàng mạnh, mà là nàng tự tin ngộ tính của mình, đương nhiên sẽ không chịu ảo trận mê hoặc.
Thị Mộng thì chọn đường bên phải. Sức đánh nhau của gã không tốt, ngược lại tu luyện Hành Thuật lại thuần thục, đường mặc dù xa, nhưng lại phù hộ với gã.
Bĩnh Tĩnh Nguyệt, An Như Mộng, Liễu Hồng Yên và Thích Thiếu Danh thì chọn phổ thông. Nguyên nhân bọn họ lựa chọn phổ thông cũng không phải vì tự tin phá được trận, mà bốn người này là không cầu chân truyền, mục đích đến đây chỉ là để rèn luyện. Phổ thông lấy ảo làm chủ, chính là trung tâm Cửu Cung, tự nhiên phải trải qua. Vả lại nếu đã đến, cũng phải lấy được một ít Phong Thanh Ngọc trở về chứ không thể đi không một chuyến. Phổ thông khó nhất, nhưng Phong Thanh Ngọc cũng nhiều nhất.
Thái Quân Dương là lựa chọn đường trái, trường kiếm trong tay y chấn động, run rẩy kêu ầm lên, y cười nhẹ tự nói: - Mấy tháng khổ tu, liền xem hôm nay.
Sau khi lấy được kế thừa Thần Tiêu Kiếm Điển, Thái Quân Dương một lực bị bỏ xuống rất nhiều cuối cùng đã tìm lại được cảm giác sâu đậm trước đó.
Thư Thanh Dương thì không nhanh không chậm đi vào phổ thông.
Đám học sinh căn cứ theo điều kiện của mình, đều lựa chọn con đường thích hợp, lựa chọn này đồng thời cũng là đánh giá năng lực bản thân, phải tự hiểu biết chính mình.
Nhận biết chuẩn xác, thì lựa chọn đúng đắn, chuyện cũng thành công; nhận thức sai lầm, thì lựa chọn sai lầm, cũng định với đánh mất cơ hội trước mắt.
Nói từ phương diện này, Cửu Cung Mê Thiên Trận đích thật là một nới rất thích hợp kiểm tra học sinh, không chỉ có kiểm tra thực lực bọn họ, đồng thời kiểm tra luôn đánh giá về bản thân.
Rất nhiều người sau trận chiến này, mới có thể chân chính hiểu rõ được, khoảng cách của bọn họ trong tưởng tượng của bản thân là xa xôi đến cỡ nào…
Từng bước từng bước, cảnh vật quanh người đã thanh đổi bất ngờ.
Thung lùng trước mắt biến mất, thay vào đó là một vùng biển rộng xanh thẳm, thấp thoáng xa xa có bở biển, lại như là đám mây.
Đường Kiếp đứng trên một khối đá ngầm, phía sau là Tiểu Hổ, trên vai là Y Y, bốn phía trống trải tịch liêu.
Quay đầu nhìn lại, sóng xanh vô hạn, con đường đi vào đã biến mất vô tung.
Vừa vào phổ thông, sẽ không thể quay đầu!
Thu hồi tầm mắt, Đường Kiếp thử vươn chân chạm mặt nước một cái, mặt nước hơi gợn, thấm ướt vào chân hắn.
Ảo cảnh thành thật!
Đây là cảnh giới cao nhất trong huyễn trận, khiến tất cả hư ảo được tạo ra cùng với chân thực không khác nhau. Khi đã ở trong cảnh tượng đạt đến mức này, ngươi lại không thể phân rõ thực giả, bởi vì thật giả cũng không quan trọng, hết thảy ở trong này, cho dù là ảo giác cũng có lực sát thương, có uy hiếp thật sự.
Mà đang ở trong vùng biển ảo cảnh, phương hướng không thể phân biệt, không thể đuổi theo mục tiêu, chỉ là một đường tìm dấu vết cũng đủ khiến đa số chùn bước.
Có thể vượt qua vật ảo, chỉ có tâm ảo, người vừa nhập trận đều bị lạc, tạo ra thứ không thuộc về trí nhớ và tư tưởng người tu hành.
Đến lúc đó vật ta đều chết, người tu hành cũng khó thoát khỏi.
Cũng may Cửu Cung Mê Thiên Trận chỉ mở hai tầng, bởi vậy sẽ không ra tay với tâm linh của người tiến vào, cho dù là vật ảo cũng chỉ lấy thật làm chính, không dùng hung ác, điều này cũng để cho Đường Kiếp chỉ cần tập trung tinh lực cho thế cục trước mắt.
Ngay lúc này Đường Kiếp nhìn quanh một chút, tay phải vung lên một cái, một luồng linh khí bay ra, quyết định đánh về phía nước biển trước người, quát: - Họa địa vi lao!
Muốn phá ảo trận, trước bản thân phải vững.
Chiêu Họa địa vi lao không cầu phá bỏ, trước tự bảo vệ mình, ổn định trận tuyến sau mới tiến lên.
Sau đó hai tay Đường Kiếp lại ấn, ấn pháp vừa giương, đã đẩy ra Nguyên Khí Châm vọt về bốn phương, Từng cây Nguyên Khí Châm lao vào trong biển, kêu gào như viên đạn, phát ra âm thanh lợi hại khi xé rách màn nước, cột nước dâng cao.
Đường Kiếp dõi mắt nhìn quang, nhìn về phía các cột nước, vận động Phá Vọng Thiên Mục đến mức tận cùng, dùng để quan sát biến hóa của những cột nước.
Đây là Kích Linh Pháp.
Cái gọi là Kích Linh Pháp. Tức là lấy công kích kích phát phản ứng của ảo trận, thông qua dò xét dấu vết linh khí biến hóa, mới tìm ra được mạch.
Vật ảo mặc dù thực, nhưng cuối cùng là do hư mà thành, do con người tạo ra, bản chất vẫn là giả dối. Ngay cả ảo cảnh có chân thật như thế nào, cũng chỉ có thể yên lặng sao chép từ thực, một khi sinh ra phản ứng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối.
Bình thường phá trận đều là dựa vào tám cửa, nhưng ảo trận trời sinh giỏi che giấu, phương hướng không thể phân biệt, tám cửa không thấy, muốn phá cửa trước tiên phải hiểu rõ chuyện xung quanh, tìm ra tám cửa. tác dụng Kích Linh Pháp, không phải phá ảo như Động Hư, mà đem tất cả những thứ tồn tại bị che giấu đều hiện ra, cho nên liền đúng bệnh hốt đúng thuốc.
Bởi vậy Kích Linh Pháp cũng là thủy pháp phá ảo thường dùng nhất, người không hiểu trận đạo có thể sử dụng, Chẳng quan Kích Linh đơn giản, nếu muốn từ những biến hóa linh khí trong trận mà tìm ra được chỗ ảo diệu, cũng là một loại khảo nghiệm tri thức trận đạo và năng lực quan sát của người đó.
Thời gian Đường Kiếp tu luyện trận đạo so với thời gian tu tiên còn dài hơn, ở Vệ phủ nếu không có việc gì liền đi nghịch một ít mê trận, khống chế các loại ảo trận cơ bản cũng nắm rõ trong tay, huống chi hiện tại hắn tu luyện Phá Vọng Thiên Mục, hiểu rõ con đường này, Động Hư Phá Vọng với hắn mà nói sớm không phải việc khó.
Giờ phút này liên tiếp xuất hiện mười tám động, kích phát mười tám cột nước, tuệ nhãn như đuốc, từng đợt từng đợt linh quang mờ nhạt, dày đặc như bụi bao phủ không trung, tận tình hiện ra trong mắt Đường Kiếp.
Sau đó hắn bước mạnh về trước một bước, một bước này vừa ra, đặt ở trên mặt nước nhưng không chìm, ngay sau đó, thế giới lại chuyển động, Đường Kiếp lại trở về trên khối đá ngầm, đúng là ngay cả một bước đi cũng khó khăn.
Đường Kiếp cũng không tức giận, tiếp tục bước đi, liên tục đi trên mặt nước ba bước, lúc này cuối cùng dừng lại, quay đầu nhìn, cũng chỉ có cách khối đá ngầm nửa bước chân.
Đường Kiếp quát lên một tiếng, một chưởng vung ra, chấn động này khiến sóng nổi lên, sóng biển này đập vào mặt, hóa thành vô số giọt nước rơi xuống, xuyên qua người Đường Kiếp, nhưng hắn lại chẳng bị ướt chút nào.
Đường Kiếp mỉm cười nói” - Tứ hải thái bình, mỗi bước lại khó, động như chốn xa xăm, vượt qua nhưng không tách… Phải là Động Hải Chúc Thiên cảnh.
Bên trong Cửu Cung mê Thiên Trận có vô số ảo cảnh, Động Hải Chúc Thiên Cảnh chính là một trong số đó. Đang ở trong cảnh này, thủy triều như biển, người tu hành nếu đi, lực cản thật mạnh, bước đi gian nan, cho dù là muốn dùng sức cũng khó khăn.
Tuy nhiên Đường Kiếp đã nhìn ra đây là Động Hải Chúc Thiên cảnh, lại làm sao bị cảnh này ảnh hưởng được.
- Thuật pháp thiên hạ, đều theo lý luận. Biết được lý luận này, liền có thể đi được.” Đường Kiếp cười ha hả nói, ngay sau đó hắn đột nhiên rút đao, Đoạn Tràng Đao vẽ trên không trung đường sáng sắc bén, đồng thời quát lớn: - Trừu đao đoạn thủy!
Một đao kia bổ xuống mặt nước phía trước, nháy mắt nước biển đã phân hai, thật sự là bị hắn một đao tách nước.
Chia nước biển thành hai, Đường Kiếp liên tục đánh ra một luồng linh khí, dừng ở hai điểm trên mặt nước biển, cũng lúc trong miệng ngâm nga: - Trên khảm dưới khôn, lấy đất trị thủy, rơi!
Ngay khi hắn hô “Rơi” một tiếng, nước biển quay cuồng, cuộn sống dập dờn.
Ngay phần nước biển bị tách ta, một con đê dài từ hư vô dâng lên, không ngừng lan ra về phía xa.
Đất là do thủy sinh, cũng là Đường Kiếp dựa đó mà làm, thông qua biến hóa trong trận tạo ra một con đê vượt biển, tạo thành con đường thênh thang.
Đây là thủ pháp phá trận, gọi là ảo chế ảo. Cũng không có ý đồ phá trận, mà là thông qua một bộ phận ảo trận biến hóa để đạt được mục đích phá ảo, thích hợp nhất với lấy yếu chế mạnh. Cũng chỉ có tinh thông nguyên lý vận hảnh ảo trận, là nhân tài thấy rõ linh khí mạch lạc vận chuyển mới có thể làm được.
Giờ phút này mắt thấy con đê dài được tạo ra, Đường Kiếp đã ha ha cười dài: - Ảo trận vốn sinh ra từ trống rỗng, đụng tường thì ta lại dựng cái thang. Mày có vô tận Lan Giang Hải, đê của ta cũng thuận gió mà đi!
Nói xong thân ảnh chợt lóe, người đã nhảy lên đê, dọc theo đê mà chạy như điên.
Cùng lúc đó, trên điện Cửu Cung.
Một lão già hai hàng lông mi trắng đoan chính ngồi ở trung ương của điện, trên mặt đất có khắc Thiên Diễn Trận Đồ, bốn phía treo chín chín tám mươi một ngọn đèn.
Trong đó mười tám cây đen ánh lửa đủ sáng, còn lại đều leo lắt.
Trung ương điện còn có một khối thủy tinh trong suốt, trên không trung không ngừng xoay tròn, phóng ra ánh sáng dày đặc.
Lão giả kia ngồi trên tấm tinh thể, tay phải cầm phất trần, tay trái đặt đầu gối.
Bất chợt “A” một tiếng, khẽ ngẩng đầu: - Lại có người nhanh như vậy liền Động Hư Phá Vọng? Lại là đắp đê vượt biển? Thật không thể tin nổi!
Nói xong lắc phất trần trong tay, đã nhìn về phía tinh thể sáu mặt trên đỉnh đầu.
Tinh thể to lớn kia tỏa ra ánh sáng, một hình ảnh mơ hồ dần dần hiện rõ trên tinh thạch.