Nhìn nhìn ba cường đạo có chút buồn cười này, Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh nhìn nhau, trên mặt lộ ra tiếu ý khinh thường.
Vệ Thiên Chí nói: - Từ khi thương đạo mở ra đến nay, cường đạo cũng thấy qua mấy lần, giấu đầu hở đuôi bất lộ chân tướng như vậy, là lần đầu mới thấy. Thật muốn xem thử, dưới tấm khăn này là thần thánh phương nào lại dám động đến đoàn xe của Vệ gia.
Nói xong giơ liền bay ra mấy sợi màu lục, giống như tơ quấn tới ba người.
Đây là Triền Ti Thủ của Vệ Thiên Chí, sở trường nhất là biến hóa khống chế. Vừa quấn tới Đường Kiếp, thì bị Vệ Thiên Xung xông qua tiếp đón, dưới đại thủ huy múa, đã xé nát tất cả sợi tơ màu lục.
Cùng lúc đó Ngô Hạnh cũng đấu với Thị Mộng.
Bên kia Cổ Trường An thấy thế muốn giúp đỡ, Đường Kiếp đã nghênh tới, hai quyền lần lượt đánh tới Cổ Trường An và Chu Khai Sơn, cười to nói: - Hai người các ngươi là của ta!
Bảy người bỗng chốc đánh thành một vòng. Về phần những chuyến tử thủ, tiêu sư, vì đều là người bình thường, lên cũng không giúp được gì, bèn ở lại canh giữ bên cạnh xe ngựa, đề phòng người khác đánh lén.
Luận thực lực, đừng nói lấy ba chọi bốn, chính một mình Vệ Thiên Xung gần như có thể thu dọn bốn người Vệ Thiên Chí liên thủ.
Nhưng không thể sử dụng pháp thuật và vũ khí cầm tay, làm ba người bị hạn chế rất nhiều. Lúc Vệ Thiên Xung và đại ca mình đánh nhau mới phát hiện, giữa lúc nhất thời mình lại không thể dùng pháp thuật.
Trường Phong Thập Tam Thức? Không được, đại ca thấy rồi, mấy ngày trước đại ca và Ngô Hạnh trở về từng bàn luận qua với mình.
Hỏa Cầu Thuật? Không được, cũng thấy rồi.
Con rối? Càng không được, cái này mọi người đều biết.
Trong lúc vắt óc suy nghĩ, không tìm ra một pháp thuật mà Vệ Thiên Chí chưa từng nhìn thấy, kết quả chính là chỉ có thể sử dụng một số kiếm pháp đại chúng như Tật Phong Kiếm Pháp nguyên thủy nhất để kháng cự.
Tình hình của Thị Mộng cũng vậy, cùng là hầu học, y và Ngô Hạnh cũng từng luận bàn riêng.
Kết quả chính là hai người nhất thời đều bị đánh liên tiếp lùi lại.
Duy chỉ có bên phía Đường Kiếp vẫn đỡ hơn một chút
Mấy loại pháp thuật như Vô Song Trảm, Phi Tinh Chỉ, Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh đều chưa thấy qua. Tuy Vô Song Trảm vì nguyên do Đoạn Tràng Đao không thể sử dụng. Vân Tùng Thiên Đao thì uy lực quá lớn không thích hợp dùng, Nhưng chỉ dựa vào Phi Tinh Chỉ và Long Nhược Thủ, Đường Kiếp cũng đủ ứng phó cục diện.
Hơn nữa, hắn còn có cơ thể Ngọc Thạch, lấy một chọi hai ngược lại chiếm thượng phong, thỉnh thoảng có thể đưa tay giúp Vệ Thiên Xung một chút.
Cứ như vậy, trận chiến lấy lớn hiếp bé này, lại đánh hòa, nhất thời ngươi qua ta lại, ai cũng không thể làm gì được ai.
Chu Khai Sơn là chủ quản tiêu cục của Cổ gia, tuy cảnh giới chỉ có linh đồ, nhãn quang lại có chút linh nhạy, vừa nhìn thì nhận ra Đường Kiếp mới là người dẫn đầu ba người, một nữa công kích đánh tới đều bị hắn hóa giải, liền quát: - Tách bọn chúng ra! Các ngươi toàn lực giúp Vệ đại thiếu công kích hai người đó!
Một đám chuyến tử thủ đồng thời quăng tiêu ném đao tới Vệ Thiên Xung và Thị Mộng. Thậm chí còn có người lấy ra một cây cường cung Thập Thạch, nhắm vào Vệ Thiên Xung. Nhìn thấy, Vệ Thiên Xung cũng sợ giật nẩy người, không thể lui lại tránh. Nếu y không dùng pháp thuật bao trùm, bị cường cung này bắn một cái, không chết cũng bị thương.
Chiến trường do vậy mà tách ra. Đường Kiếp không giúp được Vệ Thiên Xung nữa. Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đang tránh né liên thủ tấn công của Vệ Thiên Chí, Ngô Hạnh và một đám chuyến tử thủ. Tình thế trong nháy mắt đột ngộ thay đổi.
Trên không trung trường tiễn bay ập tới, Vệ Thiên Xung vừa né qua, thì bị Vệ Thiên Chí đánh một quyền vào ngực. Chấn động làm Vệ Thiên Xung khó chịu một trận, phun ra một ngụm máu vào khăn che mặt, nhuộm đỏ chiếc khăn trùm.
Đường Kiếp thầm biết không ổn, cuối cùng trường thanh nói: - Minh tâm kiến tính, thông linh đạt ý…
Vệ Thiên Xung hơi nao nao, một đoạn bí kinh tự động thoáng hiện trong đầu. Chính là Minh Tâm Kiến Tính Pháp trong Cửu Lê Tâm Kinh mà Đường Kiếp mới truyền trước đây.
Lúc này Đường Kiếp to giọng đọc, rõ ràng chính là một đoạn bí kinh, lọt vào trong tay Vệ Thiên Xung, lại có hàm nghĩa hoàn toàn không giống. Tâm thư theo bí kinh đó lóe qua, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt thoạt nhìn đều đơn giản như vậy.
Loại từng trải này mấy năm gần đây y cũng từng gặp qua. Mỗi lần hắn rời vào trạng thái này, chính là lúc y học thứ gì đó đặc biệt nhanh. Chỉ là y vẫn luôn cho rằng mình linh cảm vừa bộc phát, trạng thái ngày đó đặc biệt tốt, mãi tới lúc này cuối cùng mới tỉnh ngộ.
Nhưng tình thế đã không cho y vui mừng. Chính ngay lúc Ngô Hạnh bổ ra một đao Liệt Phong Đao, Vệ Thiên Xung đột nhiên hừ một tiếng, trở tay đánh ra một đao vào khoảng không xa xa giữa hai người Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh, mạnh mẽ chém thế liên thủ của hai người ra một cái khe rãnh. Đồng thời tay trái dẫn kiếm chỉ về phía trước, một đường chỉ kiếm đánh ra, cắt ra một đường cầu vòng kinh diễm.
Trường Phong Thập Tam Thức, Hóa Kiếm Thức!
Dùng chỉ hóa kiếm, kiếm khí lẫm liệt.
Từ khi Vệ Thiên Xung tự học Trường Phong Thập Tam Thức đến nay, chưa từng nắm bắt tới bước này. Lúc này lại linh quang chợt hiện, chân chính lĩnh ngộ pháp thuật mà mình mãi vẫn không thể nắm bắt. Giữa lúc xuất thủ, chỉ kiếm dài như cầu vòng, tiếng xé không bay ập tới không dứt bên tay, ép Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh loạn choạng tay chân.
Đồng thời bên phía Đường Kiếp cũng ha ha cười một tiếng.
Hắn thu song quyền lại, đồng thời đánh ra ngoài, chính là cùng đánh tới Chu Khai Sơn và Cổ Trường An. Tuy Đường Kiếp có cơ thể Ngọc Thạch, nhưng suy cho cùng chỉ là cảnh giới thấp, hai người dùng pháp thuật đối kháng, chỉ là đánh tay ngang. Lúc này đụng nhau, thấy song quyền Đường Kiếp đột nhiên chợt lóe quang hoa, nổ ra một mảnh linh quang, sau đó thì nghe ầm một tiếng, đã đánh hai người bay ra, chỉ một kích đánh hai người phun máu lùi lại.
Khí huyết cũng hành pháp!
Tu luyện bốn năm, cố nhiên Đường Kiếp tôi luyện thuần thục truyền thừa Tẩy Nguyệt phái, Cửu Lê Tâm Kinh này cũng tiến bộ rõ rệt
Lúc này một quyền đánh lui đối thủ, Đường Kiếp cười một tiếng: - Đã nói hai người không phải đối thủ, cứ không chịu tin, nếu vậy thì đừng tránh ta không khách khí!
Vừa nói xong, liền giơ tay ra bắt lấy một chuyến tử thủ, cướp thiết kiếm của gã, đâm hai người Cổ Trường An. Kiếm quang đâm vào hư không, gợn ra hai mảnh khí tuyền, đánh bay hai người.
Thậm Nhị Bí Tuyền Pháp.
Lần này một kiếm song tuyền chia ra đâm vào hai người. Nếu như đắc thủ, hai người nhất định sẽ chết tại chỗ.
Theo cùng lời nói này, một bóng người đột nhiên xông ra, song chưởng đồng thời đánh tới khí tuyền của Đường Kiếp đánh ra. Chợt nghe chát chát hai tiếng nhẹ vang, khí tuyền đã đồng thời biến mất.
Đứng trước mặt bọn Cổ Trường An bất thình lình là một chuyến tử thủ, cũng chính là tên chuyến tử thủ đầu tiên phát hiện bọn Đường Kiếp ẩn núp gần đó.
Chuyến tử thủ này thoạt nhìn hơn 30 tuổi, dáng vẻ như một hán tử nhà nông, tay giống như ưng trảo, gầy ốm mà có lực, đôi mắt lại sáng chói có thần.
- Tào Kế Nguyên? Chu Khai Sơn kinh ngạc thét lên.
Chuyến tử thủ tên gọi Tào Kế Nguyên này là mấy ngày trước Cổ gia giới thiệu đến. Lúc đầu Chu Khai Sơn còn cho rằng gã là thân thích của Cổ gia, có chút chiếu cố gã. Nhưng thấy gã trầm lặng ít nói, không thích nói chuyện, sau đó lại nghe nói gã và Cổ gia không có quan hệ gì. Vì ngay cả Cổ gia có những người nào đắc thế gã cũng không biết, cũng dần dần không quan tâm nữa.
Không ngờ hôm nay Tào Kế Nguyên lại bỗng nhiên làm chấn động lòng người. Đầu tiên phát hiện đạo phỉ ẩn núp, sau đó lại nhất cử cứu hai người bọn họ.
Lúc này ngăn trước người Chu Khai Sơn, Tào Kế Nguyên lạnh lùng nói: - Bằng hữu là từ đâu đến, cả hàng của Tẩy Nguyệt phái cũng dám động?
- Tẩy Nguyệt phái? Đường Kiếp ngửa lên trời ha ha cười ba tiếng, cuối đầu, âm trầm nói: - Người khác sợ Tẩy Nguyệt phái ngươi, Thất Tuyệt Môn ta không sợ.
- To gan! Sắc mặt của Tào Kế Nguyên trầm xuống, trên tay đã xuất hiện khí đông trắng bệch, xoay người chụp vào mặt Đường Kiếp, đồng thời, quát: - Rõ ràng dùng là Phi Tinh Chỉ và Long Nhược Thủ, lại dám mạo danh Thất Tuyệt Môn, còn không hiện hình cho ta!
Đường Kiếp đưa hai tay ngăn đỡ đòn này. Chỉ cảm thấy một luồng hàn ý băng lãnh dọc theo cánh tay thấu vào trong, tựa hồ đông cứng huyết dịch của hắn. Nhưng chỉ là cảm giác nhất thời, liền sau đó trong cơ thể Đường Kiếp khí huyết vận chuyển, đã dễ dàng hóa giải đống băng này.
-Vậy còn các hạ? Đây không phải là Hàn Minh Trảo của Thất Tuyệt Môn sao? Đường Kiếp cười: - Thì ra các hạ mới là người của Thất Tuyệt Môn, sao chạy tới Văn Tâm làm chuyến tử thủ?
Tào Kế Nguyên hừ một tiếng: - Biết sử dụng Hàn Minh Trảo không có nghĩa nhất định là người của Thất Tuyệt Môn!
Nói xong lại chụp tới Đường Kiếp.
- Nói rất hay, vậy ta dùng Phi Tinh Chỉ cũng không có nghĩa ta là người của Tẩy Nguyệt phái! Đường Kiếp cười to nói.
Hai người này, Thất Tuyệt Môn giả mạo Tẩy Nguyệt Phái, Tẩy Nguyệt phái giả mạo Thất Tuyệt Môn, cứ như vậy mà đánh nhau.
Nhưng Tào Kế Nguyên bị nói toạc ra thân phận, rõ ràng đã không còn gì kiêng kỵ, Hàn Minh Trảo liên tục phát động, mỗi một kích phát ra càng hung tàn hơn.
- Thiên Bắc Đẩu Hộ Thể Tiên Phong, Thất Tinh Đạp Nguyệt Bộ, Hàn Quang Thất Thập Cửu Liên Kiếm… Con mẹ nhà ngươi còn nói ngươi không phải Thất Tuyệt Môn? Ngươi không xấu hổ à? Đường Kiếp trợn mắt nói.
Sau khi Tào Kế Nguyên bị bóc trần thân phận liền dứt khoát không kiêng nể sử dụng pháp thuật bản môn. Đường Kiếp lại vẫn che che dấu dấu, không dám tùy tiện sử dụng cái khác.
Hai người này đều là bách luyện kỳ, nhưng Đường Kiếp một thân thực lực phát huy không được ba phần, Tào Kế Nguyên cũng là toàn thân tác chiến. Càng đừng nói bên cạnh còn có Cổ Trường An và Chu Khai Sơn thỉnh thoảng đánh tới Đường Kiếp, trong nhất thời Đường Kiếp không còn chiếm thế thượng phong.
Lúc này Tào Kế Nguyên thân hình như điện, chợt ép sát tới gần trước Đường Kiếp, một trảo chụp vào ngực hắn. Không có Vô Tướng Kim Thân phòng hộ, Đường Kiếp bị một trảo đánh bay, trước ngực đã thủng ra năm vết máu.
- Còn dám không xuất toàn lực? Tào Kế Nguyên nhe răng cười, theo đó một mảng kiếm quang đuổi chém Đường Kiếp.
Bay ở không trung, Đường Kiếp bỗn nhiên cười cười: - Vậy cũng phải cần ngươi có bản lĩnh ép xuất ra mới được.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi trợn trắng, trong không trung nổ ra một đường quang mang. Một hình loan đao cong vút, từ trên trời giáng xuống, mang hai đường xiềng xích dài dài chém nhanh tới Tào Kế Nguyên.
Vân Tùng Thiên Đao!
Lúc này sắc mặt của Tào Kế Nguyên cũng biến. Kỳ thật y đã làm xong chuẩn bị ép Đường Kiếp sử dụng ra pháp thuật mạnh nhất. Tiếc rằng Đường Kiếp dùng là dùng rồi, nhưng pháp thuật trước giờ y chưa nghe nói tới.
Chẳng lẽ, kỳ thật hắn không phải là đệ tử Tẩy Nguyệt phái, mà là đệ tử phái khác cố ý giả mạo?
Trong đầu Tào Kế Nguyên không khỏi hiện ra ý nghĩ này.
Giữa lúc động tâm suy nghĩ, Tào Kế Nguyên đã lóe qua bên cạnh, đánh ra Thất Tinh Đạp Nguyệt Bộ, người như khói mỏng, đã trốn khỏi thiên đao chém giết.
Đây cũng là lần đầu tiên có người tránh được công kích của Vân Tùng Thiên Đao.
Đường Kiếp cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ nhẹ nhàng chỉ một cái, loan đao đó sau khi công kích hụt vẫn chưa biến mất, mà đổi phương hướng tiếp tục đuổi chém Tào Kế Nguyên.
Cái này không phải tác dụng của Vân Tùng Thiên Đao, mà là hiệu quả của Cửu Lê Tâm Kinh. Kỳ thật Tử Cung Thăng Hoa làm cho tất cả pháp thuật ngưng tụ linh khí đều có thể duy trì thêm một chút.
Trước đây Đường Kiếp không có làm như vậy. Một là không có đụng phải đối thủ thích hợp, hai là sơ lược nắm bắt Vân Tùng Thiên Đao, bản thân hắn cũng không thuần thục.
Bây giờ chính là thời cơ thích hợp gắn kết hai đều này.
Lúc này Vân Tùng Thiên Đao đuổi chém đến, Tào Kế Nguyên cũng không kinh ngạc. Thất Tinh Đạp Nguyệt Bộ tuy linh hoạt, nhưng suy cho cùng không nhanh hơn tốc độ đuổi chém của thiên đao. Rơi vào đường cùng, Tào Kế Nguyên chỉ có thể quát to bổ ra một kiếm.
Kiếm quang như cầu vòng, chém lên thiên đao, chấn động làm thiên đao chậm lại.
Ngay sau đó, cuối cùng Vân Tùng Thiên Đao không thể duy trì, dần dần vỡ nứt trong không trung.
Lúc này Tào Kế Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hung tợn nói: - Ta xem ngươi còn có nội tình gì?
Trong mắt Đường Kiếp chợt lóe sáng: - Vậy thì xem thử cái này?
Hai tay hắn bóp lại mạnh mẽ chỉ về phía trước, liền thấy trong không trung lại sáng lên đao quang
Chỉ là đao quang lần này nhiều hơn lần trước. Vân Tùng Thiên Đao lại xuất hiện, chỉ là lần này lại là trước sau hai đường từ không trung giáng xuống.
- Sao có thể? Tào Kế Nguyên hoảng sợ kêu to.
Gã không biết Vân Tùng Thiên Đao vốn là chín lần chín, tổng cộng nhiều nhất có 81 thanh. Đường Kiếp dùng Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận sáng tạo ra pháp thuật Vân Tùng Thiên Đao, muốn chính là có thể thông qua gia tăng số lượng để nhanh chóng tăng cường thực lực. Do đó từ khi sáng tao ra thanh thứ nhất, thì chưa dừng lại, nổ lực tạo ra thêm nhiều Thiên Toàn Đao.
Nhưng Vân Tùng Thiên Đao vốn là trận pháp, muốn dùng sức cá nhân thi triển ra thật sự không dễ. Nhưng Đường Kiếp có pháp thuật yếu hại như Cửu Lê Tâm Kinh, Thập Nhị Bí Tuyền và Tử Cung Sinh Hoa gia tăng lên rất nhiều. Do đó lúc này đối diện với cục diện không thể thi triển, dưới tình thế khẩn cấp, đột nhiên hoàn toàn đột phá, từ một thanh Thiên Toàn Đao trực tiếp đột phá thành hai thanh.
Lúc hai hai thanh Thiên Toàn Đao đồng thời rơi xuống, bốn sợi dây xích khua chạm vào nhau phát ra âm thanh vang vang trong không trung.
Tào Kế Nguyên giật mình lớn giọng kêu thét, nhảy dựng lên. Kiếm pháp trong tay múa ra từng vòng quang hoa, đồng thời Thất Tinh Đạt Nguyệt Bộ liên tiếc giẫm tới, không tiếc tiêu hao, tránh né công kích cường đại này.
Suy cho cùng gã là đệ tử Thất Tuyệt Môn, tuy không phải hạng tinh anh, nhưng cũng không phải nhân vật cặn bã gì, lúc này dưới toàn lực đánh đấu, vẫn bị gã tránh được.
Chỉ là hai đường Thiên Toàn Đao này nếu xuất thủ rồi cũng không muốn trở về vô ích. Nhìn thấy không đuổi kịp Tào Kế Nguyên lại đuổi hướng, bay thẳng tới Cổ Trường An và Chu Khai Sơn.
Đường Kiếp rất không có hảo cảm với hai người này, nếu xuất thủ thì bất dung tình.
Hai lưỡi Thiên Toàn Đao lướt ngang trên không trung, xoẹt qua cơ thể của hai người. Thấy hai cái bóng người chia thành bốn phần bay tản ra, hai dòng máu tuôn chảy thẳng đến chân trời.
Phía bên này Thiên Toàn Đao đang xiềng xích thu lại trở về phía chân trời.
- Ngươi… Nhãn thần của Tào Kế Nguyên nhìn Đường Kiếp cũng tràn đầy kinh hãi. Gã không ngờ Đường Kiếp hạ thủ lại tàn nhẫn như vậy, nói giết thì giết.
Lúc này thấy hai người Cổ, Chu chết thảm, gã đột nhiên tỉnh ngộ, biết đối phương tuyệt đối không phải là cường đạo bình thường. Chỉ sợ chính là vì số hàng hóa đặc biệt đang lẫn lộn trong đoàn xe ngựa này mà đến.
Vừa nghĩ đến đây, Tào Kế Nguyên ý thức được không ổn. Mua bán lần này hơn phân nữa là xảy ra vấn đề, liền gào to một tiếng chuồn vào không trung, rõ ràng là muốn chạy.
Đường Kiếp thấy gã muốn chạy, hừ một tiếng: - Nhìn thấy Thiên Toàn Đao ngươi còn dám chạy lên trời?
Vừa chỉ vào không trung, lại một thanh Thiên Toàn Đao ngưng tụ trong không trung. Lần này hắn không có sử dụng song đao nữa, hắn vừa mới nắm bắt, bất luận tiêu hao vẫn vận dụng, cũng không bằng đơn đao.
Tào Kế Nguyên thấy thế, không dám đợi Thiên Toàn Đao hoàn toàn sinh ra, chỉ có thể đáp xuống trở lại.
Thấy muốn chạy cũng chạy không thoát, gã cắn răn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi Giới Tử, đổ ra viên thuốc vứt vào miệng.
Động tác này rất nhanh, Đường Kiếp nhìn thấy làm hắn cũng hơi biến sắc.
Mãi tới giờ hắn cũng không quên sự kinh khủng sau khi sử dụng Ma Huyết Đan năm đó.
Tào Kế Nguyên xuất thân Thất Tuyệt Môn, vật này chỉ sợ có thể nhiều hơn.
Quả nhiên lúc này sau khi Tào Kế Nguyên nuốt vào, toàn thân lấy tốc độ mắt thịt có thể nhìn thấy bạo tăng. Lúc này Thiên Toàn Đao đã sinh ra, chém xuống Tào Kế Nguyên. Tào Kế Nguyên chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, liền cười to đánh ra một quyền.
Một quyền nặng nề đánh ra, Thiên Toàn Đao lập tức bị đánh tan.
Lúc này cơ thể của Tào Kế Nguyên vẫn đang tăng mạnh, tăng mái tới khoảng chừng 4-5 thước mới dừng lại. Một người khổng lồ sừng sững trước mặt Đường Kiếp, điên cuồng cười nói: - Còn không chịu chết!
Bàn tay to đè xuống Đường Kiếp.
Trong mắt Đường Kiếp chợt lóe quang mang: - Bội Hóa Đan sao? Vậy cũng phải thử một chút.
Bội Hóa Đan này có chỗ không giống Ma Huyết Đan, thông qua bội hóa cơ thể nâng cao sức mạnh. Thông thường cơ thể phóng to càng nhiều, nâng cao sẽ càng nhiều, cạn kiệt tất nhiên cũng càng lợi hại.
Cơ thể Tào Kế Nguyên to hơn người bình thường gấp ba lần, sức mạnh tăng lên tương đương khoảng sáu lần. Con số này có lẽ sẽ dọa xỉu người khác, đối với Đường Kiếp mà nói vẫn không đến nổi làm hắn sợ. Chính vì hắn mới nói, vẫn có thể thử.
Lúc này nhìn thấy bàn tay to của Tào Kế Nguyên đè xuống, Đường Kiếp cũng đánh ra một quyền, trên quyền lóe ra hai màu ánh sáng trắng đỏ.
Trắng chính là linh quang lóng lánh, đỏ là huyết khí sôi sục.
Khí huyết cùng đi, Huyết Luyện Thần Thuật!
Lúc này Đường Kiếp sôi sục khí huyết, đính kèm linh khí lên thiết quyền, phát huy ra một đòn có lượng lực mạnh mẽ nhất của mình.
Ầm!
Trong va chạm điên cuồng, Đường Kiếp giống như con ruồi bị một bạt tay đánh bay ra. Nhưng Tào Kế Nguyên cũng không tốt hơn, thủ chưởng khổng lồ của gã bị Đường Kiếp đập vào nổ ra một cái lỗ rất to, đau đớn điên cuồng hét lên.
Va chạm lần này, là lưỡng bại câu thương.
Ngay sau đó Tào Kế Nguyên hung hăng xông tới Đường Kiếp, đại cước lại đạp xuống. Đường Kiếp cũng không hề yếu thế vung quyền phản kích.
Hai người ngươi một quyền, ta một quyền ầm ầm đánh nhau. Không sử dụng bất cứ pháp thuật gì nữa, giống như hai dã nhân ấu đả, chiến trường vô cùng rung động.
Tất cả mọi người đều bị trận chiến làm cho ngây người.
Vệ Thiên Xung và Vệ Thiên Chí đều dừng tay, cùng nhìn cảnh tượng cự nhân đại chiến với Đường Kiếp.
Cây cối ầm ầm đổ ngã trong quay cuồng của cự nhân, mặt đất rên rĩ dưới khuấy động của lực lượng.
Quyền phong linh khí phát huy ra ánh sáng kinh người, xét rách vạn vật.
Áo đen của Đường Kiếp bị xé thành mảnh vụn rách nát. Khăn trùm đầu không thể che giấu mình nữa, đã lộ ra một chút diện dung.
- Ta xem ngươi còn làm sao giả thần giả quỷ, hiện ra nguyên hình cho ta. Tào Kế Nguyên rống to đánh một quyền vào Đường Kiếp.
Gã đã không còn trông mong có thể giết chết Đường Kiếp, nhưng chấp niệm trong lòng làm gã nhất định phải xét cái khăn che mặt của Đường Kiếp. Nhìn rõ rốt cuộc là ai làm, có lẽ mình vẫn có cơ hội truyền ra, truyền cho sư huynh…
Ầm!
Khí lưu khổng lồ như vòi rồng ập tới mặt.
Đường Kiếp giơ tay chặn ở mặt.
Nhưng khí lưu khắp nơi thuận theo khe hở giữa cánh tay chui vào, hung hăng xé khăn che mặt của Đường Kiếp ra.
- Xong rồi! Nhìn thấy cảnh này, Vệ Thiên Xung không kìm chế được hô nhỏ ra tiếng.
Nghe thấy âm thanh này, Vệ Thiên Chí cả người run lên, không dám tin nhìn Vệ Thiên Xung.
Duy chỉ có mặt Đường Kiếp vẫn được che bởi song chưởng, không lộ diện mục thật.
Tào Kế Nguyên đã bật cười ha ha: - Muốn che dấu? Với thân thủ của ngươi, lại là Tẩy Nguyệt phái xuất thủ, nếu ta đoán không lầm, người chính là…
Gã còn chưa dứt lời, cánh tay của Đường Kiếp đã buông xuống, nhìn Tào Kế Nguyên: - Ngươi nhận ra ta là ai?
Một khuôn mặt trung niên vàng úa đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tào Kế Nguyên hoàn toàn kinh ngạc: - Ngươi là ai?
- Đi địa phủ mà hỏi? Đường Kiếp đánh ra một quyền.