Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 389: Đại sư huynh



Một bộ mặt hoàn toàn lạ lẫm, làm Tào Kế Nguyên ngây người, cũng làm Vệ Thiên Xung và Thị Mông ngẩn ra.

Bọn họ kinh ngạc nhìn người đàn ông có bộ mặt lạ lẫm đó, nhìn nắm quyền mà hắn điên cuồng sử dụng đánh Tào Kế Nguyên tàn nhẫn, nhìn khí thế sôi sục khuếch trương khắp người hắn, nhất thời cũng có chút hoang mang.

Đây là Đường Kiếp sao?

Dưới thiết quyền như cuồng phong bạo vũ của Đường Kiếp, cho dù là Tào Kế Nguyên sử dụng Bội Hóa Đan cũng dần dần chống cự không nổi.

Cơ thể gã lại bị thiết quyền đánh trúng dần dần biến nhỏ, sức mạnh cũng suy yếu theo. Ngược lại sức mạnh của Đường Kiếp không hề giảm, mỗi quyền càng mạnh hơn đập tới, đập đệ tử Thất Tuyệt Môn khóc thét không thôi.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp quay người liếc nhìn Vệ Thiên Xung và Thị Mộng, dùng giọng nói lạnh băng nói:
- Các ngươi còn đợi cái gì? Bọn họ nhìn thấy mặt của ta rồi, còn không giết sạch tất cả bọn họ, một người cũng không chừa!

Lời này vừa ra, trong lòng tất cả mọi người đều đồng thời tỉnh ngộ, Vệ Thiên Xung là người đầu tiên lui lại, đồng thời hô:
- Đi mau!

Lúc này Vệ Thiên Chí cũng không quản bảo vệ đội xe, vạn sự lấy bảo toàn tính mạng làm trọng. Vả lại chuyến đi này dù sao là hàng của Cổ gia, hàng mất cũng không liên quan với Vệ gia, làm sao y có thể liều mạng vì Cổ gia.

Vừa nghe thấy lời này, mọi người đồng thời rống lên, cùng vứt bỏ xe ngựa chạy lại sau. Vệ Thiên Xung và Thị Mộng như vừa tỉnh mộng, giả bộ đuổi giết phía sau một trận. Giết hai chuyến tử thủ của Cổ gia, những người khác thì tha bọn họ đi về báo tin. Dù sao trình độ mà bọn họ biểu hiện vừa nãy cũng khá tốt, bây giờ đuổi giết không được cũng hợp tình hợp lý.

Bên này dưới điên cuồng đánh của Đường Kiếp, Tào Kế Nguyên cũng hoàn toàn không thể chống cự, cuối cùng cơ thể trở lại bình thường.

Trong lúc đang hồi phục lại, gã bị Đường Kiếp nặng nề đánh ra một quyền đánh gã ngã lên đất.

- Là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Dám đối nghịch với Thất Tuyệt Môn ta?! Tào Kế Nguyên điên cuồng hô to.

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng, tiện tay phóng ra tiểu pháp thuật, Toái Thạch Thuật.

Toái Thạch Thuật này là pháp thuật đặc biệt của Thạch Môn Phái, uy lực không lớn, nhưng lại là chiêu bài pháp thuật của Thạch Môn Phái. Là mấy ngày trước ở trong Thạch Môn đỉnh rảnh rỗi vô sự cùng với đệ tử trong phái học. Vì đơn giản, cho nên cũng rất dễ sử dụng.

Vừa nhìn thấy Toái Thạch Thuật, Tào Kế Nguyên đầu tiên là sửng sốt, liền lập tức hét lên:
- Thì ra là các ngươi… các ngươi… khốn kiếp. Các ngươi lại dám lật lọng… cả tiền của bọn ta cũng nuốt, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi.

Nói xong hai chân giơ ra, chính là cứ như vậy mà chết.

- Như vậy thì chết rồi? Vệ Thiên Xung đi tới xem thử, thăm dò hơi thở, ngẫm nghĩ không yên tâm lại bồi thêm lên thi thể mấy cái, lúc này mới quay đầu nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hắn đã biến lại hình dáng Đường Kiếp.

Vệ Thiên Xung tò mò hỏi:
- Vừa nãy ngươi làm sao biến thành người khác?

- Chỉ là mặt nạ da người mà thôi. Đường Kiếp thản nhiên nói.

- Ồ, là vậy à. Vệ Thiên Xung ngu ngơ gật đầu, lại nói:
- Vậy vừa nãy gã nói lật lọng là ý gì, cái gì nói cả tiền của bọn họ cũng dám nuốt?

Đường Kiêp trả lời:
- Ừ, nghe khẩu khí của gã, hình như trước đây bọn họ đã từng ăn chia, không chừng đã ở bên chỗ Thạch Tịnh Trai rồi đấy.

Vừa nói xong, Đường Kiếp lấy túi Giới Tử của Tào Kế Nguyên, lại sờ cả người gã, lấy ra đồ tốt có thể lấy, động tác vô cùng thuần thục.

Bên này Thị Mộng đã mở cái thùng ra, sau khi liên tiếp mở ra hơn hai mươi cái thùng, cuối cùng tìm được vật mà bọn họ cần tìm:
- Đường Kiếp, ngươi xem.

Đường Kiếp đi tới, liền nhìn thấy trong thùng chứa đầy chính là Hàn Thạch Duẩn.

- Có lẽ chính là chiếc xe này. Đường Kiếp lại mở một cái thùng khác ra, phát hiện bên trong quả nhiên là đá Kim Tinh.

Bốn cái thùng to, một cái Hàn Thạch Duẩn, ba thùng đá Kim Tinh tinh luyện, duy có cát tằm Tinh Hóa trân quý nhất không có thấy.

Đường Kiếp quay người lục soát hai người Chu, Cổ, cuối cùng tìm được một cái hộp nhỏ từ trên người Cổ Trường An. Trong cái hộp nhỏ chứa bất thình lình là mười viên cát tằm Tinh Hóa.

- Đúng là cái này rồi. Đường Kiếp hài lòng gật đầu, vỗ đùi nói:
- Mỗi loại một triệu, ba loại tài nguyên, tổng cộng ba triệu linh tệ.

- Ba triệu? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng giật mình.

Chỉ mấy cái thùng này, và mấy viên đá đen trong cái hộp nhỏ thì đáng giá ba triệu?

Đáng thương bọn họ tu tiên tới nay, vẫn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

- Ừ. Đường Kiếp khẳng định nói:
- Đây chỉ là một phần nhỏ, không chừng chỉ chiếm một trong số 30-50 phần của tổng lượng. Phần to thật sự vẫn chưa động tới.

Nghe lời nói này, trước mặt Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đã nổi lên cái vì sao.

Thị Mộng lẩm bẩm nói:
- Nhiều tiền như vậy, há chẳng phải là chúng ta phát tài rồi?

Đường Kiếp tức giận cho y một cái:
- Phát cái đầu quỷ ngươi. Những cái này đều là của Tẩy Nguyên phái, ngươi vẫn cho rằng có thể rơi vào trong tay một mình ngươi? Dám một mình độc chiếm, chính là chết!

Nghe thấy lời này, lúc này Thị Mộng tỉnh táo lại, sờ sờ đầu xấu hổ cười.

Vệ Thiên Xung cũng rất tiếc nuối. Thấy bọn họ như vậy, cuối cùng Đường Kiếp không chịu được nói:
- Nuốt hết không thể, lấy một phần vẫn được.

Trong mắt Thị Mộng lại sáng lên:
- Ngươi nói là chúng ta giấu số hàng này đúng không?

Đường Kiếp lại cho Thị Mộng một cái:
- Giấu nè, giấu ngươi nè, cái thứ cần tiền không cần mạng. Con đường kiếm tiền rất nhiều, sao cứ luôn nghĩ thủ đoạn mờ ám.

Thị Mộng ủy khuất nói:
- Ta nào biết ngươi có cách gì chứ.

- Cách? Cách rất đơn giản. Đột nhiên Đường Kiếp ném cái hộp lên thi thể Cổ Trường An, viên đá màu đen chạy dọc theo cơ thể Cổ Trường An rơi xuống đất.

Sau đó một đao bổ cái thùng bên cạnh ra, mặc cho Hàn Thạch Duẫn, đá Kim Tinh lả tả rơi đầy đất.

Cảnh tượng này làm Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng như ngơ ngẩn, cùng hét to lên:
- Đường Kiếp ngươi làm gì vậy?

- Bớt nói nhảm, mau đến giúp ta. Lau sạch toàn bộ bạc trên người tất cả người chết, rồi mang mấy cái thùng này đi. Đường Kiếp chỉ chỉ mấy cái thùng hàng nói. Nắn chỉ chính số hàng có chút giá trị trong lô hàng lần này Cổ gia mang đến. Nhưng so với nguyên liệu tu tiên như Hàn Thạch Duẩn, đá Kim Tinh lại kém thua rất xa.

Đường Kiếp làm như vậy khiến Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều có chút ngu ngơ, Vệ Thiên Xung nữa ngày mới hiểu rõ:
- Ngươi là bảo bọn ta giả vờ không biết hàng? Không mang những thứ này đi?

Đường Kiếp gật đầu:
- Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi hiềm nghi bại lộ, để mua bán tiếp tục. Ba loại nguyên liệu này cũng không thường thấy trên thị trường. Bọn đạo phỉ bình thường không biết, làm ra chuyện ngu xuẩn lấy gùi bỏ ngọc cũng rất bình thường.

- Nói vậy chúng ta phải vứt bỏ số tiền này? Thị Mộng đau lòng hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Những cái này là mồi nhử thôi, có bọn chúng mới có thể dẫn dụ người Thất Tuyệt Môn đến. Cũng để ta thừa cơ hiểu rõ động tĩnh của bọn chúng.

- Miếng mồi ba triệu! Vệ Thiên Xung cũng không kìm được.

Ba triệu!

Cứ như vậy nói không cần thì không cần?

Vệ Thiên Xung run rẩy giơ một ngón cái lên:
- Hay là chúng ta lấy một chút?

- Một cái cũng không được lấy. Đường Kiếp tức giận trả lời:
- Không biết hàng chính là không biết hàng, lấy thì xem như bại lộ.

Vệ Thiên Xung và Thị Mông nghe thấy cùng than vãn. Đường Kiếp đã căn dặn hai người mau chóng mang số hàng tuyển định đi.

Lúc sắp đi nghĩ ngợi, Đường Kiếp bỗng nhiên dừng bước, cúi người nhặt lên một khối đá Kim Tinh

Hắn nhìn nhìn hòn đá, đột nhiên trên tay trái lóe hiện linh quang, tự động tạo thành một khối đá Kim Tinh giống như đúc khối bên trên tay phải.

Đường Kiếp ném viên đá ở tay trái lên đất, lúc này mới cười đuổi theo Vệ Thiên Xung nói:
- Ây, ngươi lấy một chút.

Vệ Thiên Xung không nói gì nhận lấy.

Đương nhiên Đường Kiếp có thể dùng Phục Chế Thuật hoán đổi cát tằm Tinh Hóa có giá trị hơn. Nhưng cát tằmTinh Hóa thể tích nhỏ dễ mang theo, chẳng may bỏ vào trong túi Giới Tử, thì không thể quan sát thế giới bên ngoài. Đá Kim Tình mà hắn dùng Phục Chế Thuật lưu lại, chính là hắn dùng để nhìn trộm lá bài tẩy của Thất Tuyệt Môn. Hắn có một số nghi vấn, có lẽ phải tìm đáp án trên người Thất Tuyệt Môn.

Rời khỏi chỗ này, ba người cũng không đi xa, mà tìm chỗ gần đó ẩn núp, sau đó lặng lẽ chờ đợi.

Bởi vì chỗ này hoang vắng, không người qua lại. Cũng không biết qua bao lâu, ở phía Lê quốc cuối cùng xuất hiện một bóng người.

Bóng người đó từ phía xa nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt đã đi tới, dừng ở không trung nhìn nhìn, cuối cùng hừ một tiếng, lấy ra một tấm bùa viết mấy câu sau đó đốt cháy.

Lần này tốc độ nhanh vô cùng.

Chỉ là hơn nữa canh giờ, thì thấy chỗ xa đã bay tới một đám nhân ảnh.

Ước chừng hơn mười người, lần lượt đáp xuống khu đất trống.

Thông qua Đá Kim Tinh phục chế, Đường Kiếp có thể nhìn thấy đầu tiên là một đại hán thân hình cao to.

Người này vừa nhìn thì biết không giống những người khác. Người khác đều thân mặc bào xanh theo quy định Thất Tuyệt Môn, đại hán này lại chỉ bọc một mảnh da hổ. Da hổ đó toàn thân trắng toát, màu lông sáng loáng vừa nhìn thì biết không phải đồ thường. Da hổ cũng không thể che kín cả người đại hán, dưới lớp da màu đồng cổ, cơ thịt đại hán đó nổi lên từng khối, vừa nhìn thì biết là người tràn đầy sức lực.

Lúc này chỉ là từ không trung rơi xuống mặt đất, lúc giẫm lên mặt đất, mặt đất đã rung lên, giống như có cự thú gì dẫm lên đất.

Đại hán đó đứng trên đất, mục quang uy nghiêm, trầm giọng nói:
- Ai có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Âm thanh không lớn, nhưng truyền khắp không trung.

Đầu tiên đệ tử Thất Tuyệt Môn bước lên nói:
- Có lẽ là đạo phỉ qua đường, cướp đội thương, nhưng không thu dọn hết hàng hóa có giá trị. Chỉ lấy phần hàng không đáng giá rồi bỏ đi. Hàng hóa lấy đi tổng cộng bốn thùng, từ đây tính ra, số người có lẽ hơn bốn người.

- Là ba người. Một giọng nói khác vang lên, nghe làm Đường Kiếp thầm rét.

Mục Nghị!

Giọng nói chất phác mang tự tin thản nhiên, đại hán mặc da hổ đó quay đầu nhìn Mục Nghị:
- Nói.

Mục Nghị chỉ chỗ không xa:
- Chiến trường phân làm hai chỗ, một chỗ ở bên đó, tất cả chuyến tử thủ tập trung ở hướng đó đó sử dụng phi đao, tiêu và cung tên. Theo rơi xuống cho thấy, tập trung chủ yếu ở hai chỗ, nhưng không có người chết, chỉ là thoạt nhìn náo nhiệt, nhưng không kịch liệt. Chỗ còn lại ngay ở bên này…

Mục Nghị đổi phương hướng khác, chỉ một chỗ lân cận:
- Ở đây mới là chiến trường chính. Tào Kế Nguyên và Cổ Trường An, Chu Khai Sơn cùng chống lại đối thủ, Từ nguyên nhân cái chết giống nhau của hai người Cổ, Chu thì có thể nhìn ra… bọn họ đều là bị một đao thành hai đoạn. Do vậy có thể phân tích, chiến trước trước đó có lẽ là Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh động thủ với đối phương, lấy hai chọi hai, cộng thêm phía sau chuyến tử thủ tương trợ, tạo thành thế cục giằng co.

Đại hán đó gật đầu, Mục Nghị nói tiếp:
- Trở lại xem chỗ Tào Kế Nguyên, ở đây mới là nơi quyết chiến chân chính. Trận chiến rất kịch liệt, Tào Kế Nguyên cả Bội Hóa Đan cũng dùng rồi, nhưng vẫn bại trận. Cây cối ngã đổ càng chứng minh chính, chính nguyên nhân này, đệ có một chút kỳ quái.

- Kỳ quái gì?

Mục Nghị nói:
- Nếu như Thành sư huynh nói chỉ là đạo phỉ qua đường, vậy đạo phỉ cũng có thể đánh bại Tào sư huynh sử dụng Bội Hóa Đan. Lấy thực lực mà nói, quả thật không giống đạo phỉ bình thường làm được.

Thành sư huynh đó cười nói:
- Mục sư đệ nói có lý, nhưng người giống vậy cũng chưa chắc không có. Thiên hạ rộng lớn, môn phái các lộ tán tu nhiều không đếm xuể. Chớ nói Thoát Phàm, cho dù Thiên Tâm thậm chí tán tu Tử Phủ cũng có. Những người này, bình thường đệ thấy bọn người nhân khuôn nhân dạng, nói lý ra thiếu hụt tài nguyên tu luyện, chuyện thương thiên hại lí gì cũng làm ra. Tán tu các lộ ngang ngược, cũng không phải chuyện hiếm lạ. Mà bọn họ không môn không phái, kiến thức có hạn, làm ra chuyện lấy Kim Xá Ngọc, cũng là chuyện thường có. Bằng không làm sao giải thích những nguyên nhân số hàng hóa này để lại đây không động tới.

Đám sư huynhh đệ liên tục gật đầu.

Mục Nghị nói:
- Nhưng cũng có thể là bỏ nhỏ lấy lớn, muốn nhiều hơn.

- Vậy thì không nên động thủ. Nếu là người tính toán lớn, sao còn có thể có chuyện không kiên nhẫn. Nên núp ở chỗ tối, chờ đợi thời cơ, nhất cử xuất thủ, thành công rồi lúc lui mới đúng.

Lần này cuối cùng Mục Nghị bị dồn vào thế kẹt, nghĩ ngợi một lúc, y mới lắc đầu nói:
- Thành sư huynh nói phải, điểm này đệ cũng nghĩ không thông. Có lẽ thật như Thành sư huynh nói, chỉ là trùng hợp. Nhưng đệ vẫn cảm thấy, chúng ta nên thay đổi kế hoạch một chút. Đương nhiên cụ thể làm thế nào, đệ vẫn phải nghe theo ý của Đại sư huynh.

Đại sư huynh?

Nghe thấy từ này, Đường Kiếp thầm giật mình.

Cái xưng hô Đại sư huynh này trong Lục Đại phái chính là trước giờ không thể tùy tiện sử dụng. Nhưng phàm có thể được gọi là Đại sư huynh, đều là có uy vọng nhất định, có thể phục chúng.

Vinh dự mà môn phái cho khác với học viện. Tôn hiệu Đại sư huynh này hoàn toàn là đệ tử học tử bản thân môn phái đó ban cho. Chính vì vậy, ở một phương diện nào đó còn hiếm hơn Thập Đại.

Ở học viện Tẩy Nguyệt, mười năm nay cũng chỉ là ba người Bắc Thương Hàn, Bành Diệu Long và Đường Kiếp lần lượt có được danh hiệu. Nhưng vào môn phái rồi, Đại sư huynh lại càng hiếm hơn, thậm chí hai người Bắc, Bành cũng không được gọi như vậy.

Đại hán da hổ ở trước mặt này, khí thế hiên ngang, không giận tự uy. Trên phương diện khí thế còn thịnh hơn cả Bành Diệu Long. Hơn nữa người như Mục Nghị cũng một mực tôn kính, Đường Kiếp tựa hồ nhanh chóng nghĩ ra đối phương là ai.

Vương Tuyệt Diệt!

Thông qua thể phục chế, Đường Kiếp đã khắc sâu tận đáy lòng hình ảnh đại hán da hổ ở trước mặt theo đuổi Thẩm Tình Đan bất thành mà còn làm cho tiểu cung chủ tập trung vào mình.

Nghe thấy lời nói của Mục Nghị, Vương Tuyệt Diệt nhìn Thành sư huynh:
- Thành Khí, ta muốn nghe thử ý kiến của đệ trước.

Thành sư huynh lập tức trả lời:
- Chuyện này đệ cảm thấy chỉ là trùng hợp, cho nên chúng ta nên lấy bất biến ứng vạn biến, tiếp tục kế hoạch ban đầu sẽ tốt hơn. Kỳ thật cho dù có âm mưu cũng không sợ, Vụ mua bán này chúng ta vốn là phía bỏ ra có hạn. Chỉ cần mang lô hàng này về, tiến vốn đã được bảo toàn, thậm chí còn có chút thu hoạch. Tiếp theo nữa, bất luận tiến triển thế nào cũng sẽ không có tổn thất gì? Nếu đã như vậy, thì sợ cái gì?

Không có tổn thất?

Nghe thấy lời nói này, Đường Kiếp thầm chấn động, một số chuyện vốn nghĩ không thông lúc này cuối cùng bừng tỉnh ngộ.

Nếu không phải bây giờ thân ở phương xa, mượn thể phục chế quan sát. Mà Phục Chế Thuật của Binh Chủ để lại, lại là ảo thuật thần bí nhất giữa thiên hạ. Chỉ là lúc này tâm tình kích động chỉ sợ đã bị người ta phát giác rồi.

Đối thoại của Thất Tuyệt Môn vẫn tiếp tục.

Sau khi Vương Tuyệt Diệt nghe xong lời nói của Thành sư huynh, đột nhiên trầm giọng mỉm cười:
- Thành Khí, đệ vẫn thích chống đối Mục Nghị như vậy à. Đệ thật cho rằng đây chính là một lần trùng hợp vô nghĩa sao?

Thành sư huynh tâm thần chấn động, cúi đầu không dám lên tiếng.

Vương Tuyệt Diệt lại nhìn đội thương hỗn độn trước mặt, tiền hàng đầy đất, lắc đầu nói:
- Ta không cho rằng, sự việc có thể trùng hợp tới mức này. Với chuyện chúng ta làm, cũng nên tránh tất cả mọi nguy hiểm có thể đang tiềm ẩn.

Sắc mặt Thành sư huynh chợt đen lại.

- Nhưng… Vương Tuyệt Diệt đột nhiên nói:
- Vương Tuyệt Diệt ta tung hoành cả đời, từ khi nào sợ nguy hiểm? Cho dù là Thiên Tâm chân nhân, lão tử cũng dám chiến. Cho dù có cạm bẫy thì thế nào?

- Hàng qua rồi là được. Y thản nhiên nói.

Năm từ vô cùng đơn giản, nhưng vô cùng bá khí

Ngay sau đó Vương Tuyệt Diệt ngẩng đầu, cất giọng nói:
- Thông báo Thạch Môn Phái, giao dịch thành công, tất cả thuận lợi. Kế hoạch ban đầu không đổi, ba ngày sau Lạc Nhật Cốc tiến hành giao dịch cuối cùng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com