Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 390:



Người của Thất Tuyệt Môn đã rời khỏi, Đường Kiếp vẫn đang kinh ngạc ngồi trên đất nghĩ ngợi điều gì.

- Làm sao vậy? Vệ Thiên Xung thấy hắn như vậy, khó hiểu hỏi.

Hồi lâu, Đường Kiếp mới cười khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Đúng là con mẹ nó…độc ác thật!

Lời nói này của hắn không đầu không đuôi, làm Vệ Thiên Xung, Thị Mộng đều cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Đường Kiếp lại nói:
- Ta biết tại sao giao dịch lại kéo dài tới bây giờ, mãi tới ta đến mới giao dịch.

Cho tới giờ, trong lòng Đường Kiếp luôn có nỗi niềm băn khoăn lớn nhất, chính là tại sao khoản giao dịch này phải tới lúc này mới tiến hành. Hai năm đào bới, lúc này bất cứ lúc nào cũng có thể giao dịch, nhưng cơ hồ vẫn không xảy ra.

Tuy nói nguyên nhân trong này có ba vị trưởng lão trong lòng họ có ma, nhưng luôn có vẻ thiếu chút sức thuyết phục. Mãi tới giờ, cuối cùng Đường Kiếp bừng tỉnh ngộ.

- Là cái gì? Vệ Thiên Xung hỏi

Đường Kiếp đã đứng lên, đi tới phía đi đến lúc nãy:
- Là Vương Tuyệt Diệt đang cố ý kéo dài.

- Vương Tuyệt Diệt? Hai người cùng hỏi. Bọn họ cách rất xa, lại không như Đường Kiếp có thể dùng Phục Chế Thuật thăm dò, do vậy hoàn toàn không biết tình hình xảy ra bên đó.

- Ồ, y là Đại sư huynh Thất Tuyệt Môn. Đường Kiếp sơ lược nói một chút về người của Thất Tuyết Môn.

Nghe tới Mục Nghị cũng đến, Vệ Thiên Xung cũng không khỏi ngưng tụ sắc mặt. Trận chiến Tiên Duyên Hội, chính là vì tiểu tử này mà làm Đường Kiếp nếm được lần đầu tiên thất bại trong đời. Vệ Thiên Xung không dám xem thường y, nhưng bây giờ theo Đường Kiếp nói, thái độ của Mục Nghị đối với Vương Tuyệt Diệt rất là cung kính, có thể thấy sự kinh khủng của Vương Tuyệt Diệt.

- Đường Kiếp, ngươi nói Vương Tuyệt Diệt cố ý trì hoãn đợi người của Tẩy Nguyệt phái ta đến, đây là ý gì? Chẳng lẽ Thất Tuyệt Môn không muốn làm vụ làm ăn này với Thạch Môn Phái sao?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không phải, là Vương Tuyệt Diệt có lòng nuốt sạch số hàng này.

- Nuốt sạch số hàng này? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng kinh ngạc nhìn nhau, Vệ Thiên Xung bật thốt:
- Ngươi nói, Vương Tuyệt Diệt căn bản không có ý định trả tiền?

- Phải! Đường Kiếp rất khẳng định trả lời:
- Trước kia ta cũng không nghĩ qua sẽ là như vậy, cho nên nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao hàng của Thạch Môn Phải mãi tới giờ cũng không xuất đi. Cũng không hiểu tại sao trước vụ giao dịch lớn, có một giao dịch quy mô nhỏ như lần này. Phải biết có giao dịch quy mô nhỏ một lần, thì có giao dịch quy mô nhỏ rất nhiều lần. Thời gian hai năm, cho dù hàng nhiều thêm gấp mười lần cũng đi hết, gì mà đến nỗi như bây giờ? Cũng may hôm nay chúng ta canh giữ chỗ này, thông qua thủ đoạn ta sắp đặt bên đó, ta nghe được một câu nói của bọn họ, lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

Câu nói này, chính là “Vụ mua bán này chúng ta vốn là phía bỏ ra có hạn. Chỉ cần mang lô hàng này về, tiến vốn đã được bảo toàn, thậm chí còn có chút thu hoạch. Tiếp theo nữa, bất luận tiến triển thế nào cũng sẽ không có tổn thất gì”, mà trước đó hắn nghe vị Thành sư huynh đó nói.

Đoạn thoại này gần như đang nói rõ cho Đường Kiếp biết, Thất Tuyệt Môn từ lúc mới bắt đầu đã tính toán làm chuyện xấu xa rồi.

Nghĩ tới điều này, rất nhiều chuyện vốn nghĩ không ra, giờ hắn đã nghĩ thông rồi.

Hắn bắt đầu biết tại sao hội giao dịch kéo dài tới giờ, mãi tới lúc mình đến mới tiến hành.

Vì chỉ sợ vừa bắt đầu chính là âm mưu của Thất Tuyệt Môn. Bọn họ là muốn mượn áp lực của Tẩy Nguyệt phái để ép Thạch Môn Phái đồng ý một số điều kiện.

Lạc Nhật Cốc ở trong nội cảnh Lê quốc, nếu Thất Tuyệt Môn muốn giở trò, thì tuyệt sẽ không để người đến giao dịch chạy mất một ai, sợ là phải làm bọn họ toàn quân bị diệt mới đúng. Người của Thạch Môn Phái cũng không phải ngốc, biết đi Lê quốc giao dịch chẳng khác nào sinh tử nằm ở trong tay. Dù sao trên địa bàn đối phương, bọn họ muốn bố trí gì cũng đều rất tiện lợi.

Đám người Thạch Tịnh Trai cũng vậy, cũng sẽ không yên tâm để người khác giao dịch mình rơi ở hậu phương. Dù sao bọn họ cũng lo lắng có người sau khi lấy tiền, liền bỏ chạy.

Đi phải cùng đi, Lê quốc lại không dám vào. Người của Thất Tuyệt Môn rất có thể lấy lý do như vậy, tuyệt đối sẽ tiến vào nội cảnh Văn Tâm. Song phương không tin tưởng lẫn nhau, thế là tranh cãi lên.

Trong này Thạch Môn Phái là thật lòng muốn giao dịch, do vậy sẽ làm ra không ít nhượng bộ, như đề nghị chia thành những lô hàng nhỏ giao dịch. Nhưng Vương Tuyệt Diệt lại có cách nghĩ khác, không biết tìm lý do gì cự tuyệt phương thức giao dịch này, kiên trì muốn giao dịch một lần duy nhất.

Sự việc cứ như vậy mãi trì trệ, cho đến khi Tẩy Nguyệt phái sai người đến tìm mỏ. Thạch Môn Phái áp lực gia tăng, cuối cùng bị ép đồng ý một số điều kiện. Thế là trước giao dịch lớn, giao dịch nhỏ mang tính thử nghiệm bắt đầu trước.

Đường Kiếp gần như bỗng chốc hiểu rõ chân tướng sự việc. Hắc y nhân xuất hiện ở Cổ gia, mượn đường của Vệ gia triển khai, tất cả những cái này chỉ sợ đều có một số người nào đó cố ý sắp xếp. Nhất là tiếng hô trước khi chết của Tào Kế Nguyên. Nếu không phải mình có thuật đổi mặt, chỉ sợ gã đã hét ra cái tên của Đường Kiếp rồi?

Nếu trước đó không biết sự tồn tại của mình, sao có thể khẳng định như vậy?

Vị Vương đại sư đó nói không cho nhưng vẫn hy vọng mình có thể thuận theo manh mối đều tra. Từ khẩu khí trước đó của lão nói, thì có thể nhìn ra lão có kiêu ngạo cỡ nào. Chuyện Tiêu Dao cung nghĩ chắc cho lão kích thích rất nặng.

Thẩm Tình Đan chết tiệt, nàng quả thật gây phiền phức cho mình

Đường Kiếp tựa hồ có thể khẳng định, chính ngay lúc Thất Tuyệt Môn xuất hiện. Người của Thất Tuyệt Môn sở trường giám sát, chỉ sợ sớm đã dùng mọi thủ đoạn thăm dò xung quanh. Nếu không phải Phục Chế Thuật của Binh Chủ khá thần kỳ, có thể làm hắn cách một khoảng khá xa, chỉ sợ sớm bị thiên nhĩ của Mục Nghị tóm được.

Lúc này nghe Đường Kiếp nói tới Vương Tuyệt Diệt tính toán lừa gạt Thạch Môn Phái, Vệ Thiên Xung có chút ngu ngơ:
- Không phải chứ? Cái này chẳng may truyền ra, ảnh hưởng tới Thất Tuyệt Môn là rất lớn. Cho dù bọn họ có thể toàn diệt Thạch Môn Phái, ai có thể nói nhất định tất cả người biết chuyện sẽ tham gia mua bán? Chẳng may có người không đi, đi tiết lộ tin tức… Mất nhiều hơn được!

- Đâu chỉ là mất nhiều hơn được! Thị Mộng cũng nói:
- Chẳng may bị đối phương phát hiện trước, nói không chừng cả mua bán cũng làm không xong. Lô hàng này vì là hàng đen, vốn giá tiền càng rẻ. Nếu Thất Tuyệt Môn chịu ăn, sợ là cả nữa giá tiền cũng không tới. Cộng thêm lợi nhuận vốn có, lợi nhuận có thể thành gấp mấy lần. Có giá thấp không nguy hiểm không đi mua, lại muốn đi cướp đoạt có nguy hiểm. Một khi hủy hoại thanh danh, tổn thất nặng hơn, thật không phải người có hiểu biết làm!

Đường Kiếp cười nói:
- Các người nói đúng, từ gốc độ Thất Tuyệt Môn suy xét, vụ làm ăn có khoản lợi nhuận rất tốt không làm, lại muốn đi làm chuyện bất lương, kỳ thật là bỏ gốc lấy ngọn. Suy cho cùng Thất Tuyệt Môn không phải phỉ bang, thật sự không có lý do đưa ra lựa chọn như vậy, trừ phi…

- Trừ phi cái gì? Hai người cùng hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Trừ phi bọn họ không bỏ tiền ra.

- Cái gì? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng ngây ngốc.

Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó Vệ Thiên Xung cười to:
- Đường Kiếp ngươi đang nói đùa à? Thất Tuyệt Môn không bỏ ra số tiền này? Bọn họ là một trong Lục Đại phái, hơn nữa là Lục Đại phái có tiền nhất!

Luận thực lực, có lẽ Thất Tuyệt Môn nằm kế cuối trong Lục Đại phái. Luận tài sản, trong Lục Đại phái sợ chính là lão đại bọn họ.

Hơn trăm triệu linh tệ đối với cá nhân mà nói có lẽ là số tiền kếch xù, đối với Lục Đại phái mà nói, chỉ là một con số trên giấy. Thậm chí không đáng được lão đại Thiên Khôi bận tâm suy nghĩ.

Nói bọn họ không bỏ tiền ra, thật là trò cười thiên hạ.

Nhưng biểu tình của Đường Kiếp rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.

Hắn nói:
- Ta không có nói Thất Tuyệt Môn không bỏ tiền ra, ta nói là bọn họ… bọn Vương Tuyệt Diệt!

- Vậy có gì khác biệt? Thị Mộng không hiểu:
- Vương Tuyệt Diệt. Mục Nghị không phải người của Thất Tuyệt Môn sao?

Đường Kiếp cười cười:
- Bọn họ đương nhiên là người của Thất Tuyệt Môn, nhưng mỗi chuyện bọn họ làm chưa chắc đều có liên quan với Thất Tuyệt Môn. Thiên Xung, Thị Mộng, năm đó chúng ta cũng từng đi qua Vọng Xuyên Bí Thị, chúng ta làm ăn ở đó có liên quan gì với Tẩy Nguyệt Phái không?

Nghe tới đây, sắc mặt Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời thay đổi.

Cuối cùng bọn họ hiểu ý của Đường Kiếp:
- Chẳng lẽ nói, bọn Vương Tuyệt Diệt…

- Phải! Đường Kiếp trả lời:
- Giao dịch lần này rất có thể là bọn Vương Tuyệt Diệt làm sau lưng Thất Tuyệt Môn. Thạch Môn Phái cho rằng bọn họ đang giao dịch với Thất Tuyệt Môn, kỳ thật, từ đầu đến cuối bàn mua bán với bọn họ chẳng qua chỉ là một đám đệ tử đến từ Thất Tuyệt Môn, lại không có nữa chút liên quan với bản thân Thất Tuyệt Môn.

- Ngươi có chứng cớ? Vệ Thiên Xung vội hỏi.

- Chứng cớ trực tiếp không có, gián tiếp ngược lại không ít. Đầu tiên, chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao thời gian hai năm, hội giao dịch sớm có thể xảy ra vẫn kéo tới giờ. Vì đó là Vương Tuyệt Diệt cố ý kéo dài, y muốn kéo dài tới tất cả khoáng quặng đào sạch, tiện lợi cho y một hơi nuốt sạch tất cả số hàng. Lần này, Vương Tuyệt Diệt tuy là đại sư huynh, nhưng chung quy vẫn thuộc hạng trẻ tuổi, khoản giao dịch lớn như vậy, nên có người tuổi tác lớn hơn đến chủ trì. Ba vị Thiên Tâm chân nhân Thạch Môn Phái từng đi bàn vụ làm ăn, thế nào cũng phải phái một Thiên Tâm nghênh đón. Bọn họ lại khăng khăng không có làm như vậy, chính là có vấn đề. Thứ ba chính là lúc ta vừa mới thăm dò bọn họ, bọn họ tự miệng nói, sẽ không có bỏ ra cái giá nhiều hơn, có thể thấy vừa bắt đầu thì đã chuẩn bị giở trò rồi.

Nói đến đây, Đường Kiếp cũng cười:
- Thạch Môn Phái dẫu sao là tiểu phái, bọn họ có thể tìm người Thất Tuyệt Môn giao dịch, nhưng cuối cùng không phải muốn gặp ai thì có thể gặp. Người của Thất Tuyệt Môn muốn lừa bọn họ, thật sự là quá dễ dàng. Nhưng mặc bọn họ là Thiên Tâm chân nhân, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị lừa. Nếu trong này còn có người khác rắp tâm bất lương, vậy càng khó nói.

- Ngươi cho rằng trong ba người đó còn có ai đang giỡ trò.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Điểm đào mỏ bí mật đó vì nước độc và thông đạo hẹp, nên Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương đều không thích hợp đi đào quặng. Thạch Tịnh Trai một mình tự đi đào, đứng giữ bỏ túi riêng, mấy ai nghi ngờ, do đó lúc này mới nâng lên một bậc. Nếu không cố kỵ hai người ngoài nhìn, y nâng mình tới nữa bước Tử Phủ cũng không chừng. Thạch Tịnh Trai như vậy, ai biết Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương lại làm qua những gì. Dưới tính kế lẫn nhau, xem thường người ngoài, bị người khác lừa cũng không có gì kỳ lạ.

Nói đến đây, Đường Kiếp lại tán thán:
- Nhưng bất luận nói thế nào, cả Thiên Tâm chân nhân cũng dám tính kế, Vương Tuyệt Diệt này quả thật là rất khí phách.

Vệ Thiên Xung nghe thấy kinh hãi:
- Bất luận nói thế nào, đó đều là ba vị Thiên Tâm chân nhân. Vương Tuyệt Diệt cho dù thực lực mạnh hơn nữa, sư đệ nhiều hơn nữa, cũng không thể thắng được một vị chân nhân, huống hồ ba vị?

Đường Kiếp cười hì hì:
- Các ngươi quên trên Tiên Duyên Hội lần trước, Thất Tuyệt Môn là làm thế nào thắng hả?

Vừa nghe lời nói này, Vệ Thiên Xung bừng tỉnh ngộ.

Trận pháp!

Không thể nghi ngờ, Vương Tuyệt Diệt muốn dùng trận pháp để chống lại Thạch Môn Phái.

Không giống như Tiên Duyên hội, lần này chính là âm mưu kế hoạch được Thất Tuyệt Môn tính toán tỉ mỉ, chuẩn bị thời gian hai năm. Có thể tưởng tượng Lạc Nhật Cốc chỉ sợ sớm đã thành nơi thế cọp chầu rồng do Thất Tuyệt Môn lập ra.

Chỉ cần bọn Thạch Tịnh Trai dám bước vào Lạc Nhật Cốc, chờ đợi bọn họ tất nhiên là pháp trận cả Thiên Tâm cũng có thể tru giết, rất kinh khủng.

Bọn Thạch Tịnh Trai đương nhiên không phải không đề phòng. Nhưng dưới áp lực Đường Kiếp Tẩy Nguyệt phái tìm quặng, dưới thúc đẩy bên trong có người có dụng tâm khác, giao dịch quy mô nhỏ lần đầu tiên xây dựng trên nền tảng lòng tin sơ bộ. Đám người Vương Tuyệt Diệt hết lần này đến lần khác mưu tính, dụ dỗ, thậm chí ở Thất Tuyệt Môn dàn xếp đệ tử, dưới thủ đoạn hứa hẹn nhiều lợi ích, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ bước vào cái bẫy.

Vào cục này rồi, vận mệnh là thân bất do kỷ.

Nghĩ đến đây, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cũng không khỏi chấn động bởi bút tích của vị Đại sư huynh này.

Ít nhất ở phương diện quyết đoán, khẩu vị và tham lam, Vương Tuyệt Diệt đã chân chính triển khai xuất hiện phong thái cường nhân của y. Cái miệng to này làm người ta kinh hồn líu lưỡi.

Ngẫm nghĩ một chút, Vệ Thiên Xung nói:
- Nếu nói như vậy, còn có một chuyện ta không hiểu.

Đường Kiếp nói:
- Thiếu gia không phải muốn nói, chuyện này giấu Thất Tuyệt Môn mà làm, bản thân vốn đã có lòng phản phái?

- Phải, Vệ Thiên Xung thành thật gật đầu:
- Chuyện này Vương Tuyệt Diệt che giấu Thất Tuyệt Môn, nhưng vẫn lấy danh nghĩa Thất Tuyệt Môn tiếp tục mua bán. Y vất vả làm, nhưng nguy hiểm là Thất Tuyệt Môn, được lợi là Vương Tuyệt Diệt y. Hơn nữa giao dịch vốn có lợi nhuận, có thể nói, Vương Tuyệt Diệt cướp không chỉ là Thạch Môn Phái, kỳ thật cũng bao gồm môn phái của mình. Phải tính toán cho bản thân mà không tổn hại đến danh dự môn phái, thậm chí có lòng tham nhũng.

Đường Kiếp nghe cảm thấy hài lòng, cười nói:
- Rất hay, quả nhiên thiếu gia càng ngày càng hiểu rõ sự việc rồi. Thiếu gia nói không sai, Vương Tuyệt Diệt làm như vậy, bản thân có hiềm phản phái rất lớn. Nhưng chính vì vậy, Thạch Môn Phái mới có thể mắc mưu. Vương Tuyệt Diệt là đệ tử có tiền đồ nhất Thất Tuyệt Môn, y là hoàn toàn có thể đánh vỡ người truyền tin yếu nhất Thất Tuyệt Môn. Với tiền đồ của y, kỳ thật không cần mạo hiểm lớn như vậy. Cũng vì bối cảnh của y, lại cộng thêm áp lực từ phía chúng ta, Thạch Môn Phái mới có thể lựa chọn khá liều lĩnh. Chỉ là bọn họ không ngờ, chuyện này kỳ thật không phải không có đường lui.

- Đường lui? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không hiểu.

- Đúng, đường lui! Đường Kiếp trả lời:
- Kỳ thật cách giải quyết chuyện này rất đơn giản. Đầu tiên ở Lạc Nhật Cốc dùng đại trận công giết Thạch Môn Phái, tiếp theo giao ra tất cả hàng hóa, dâng cho Thất Tuyệt Môn thì được rồi.

- Vậy còn có ý nghĩa gì? Thị Mộng khó hiểu. Lãng phí hết tâm tư cướp được nhiều đồ như vậy, chính là vì dâng cho Thất Tuyệt Môn? Vậy chi bằng vừa bắt đầu bảo bọn họ giao dịch đơn giản hơn không?

Đường Kiếp cười lạnh:
- Ý nghĩa lại rất lớn! Thử nghĩ xem, nếu không làm như vậy, phát triển của chuyện này có thể sẽ diễn biến thành: ngươi đi thông báo môn phái, nói cho Văn Tâm Thất Tuyệt Môn có tiểu môn phái có thể làm vụ mua bán với Thất Tuyệt Môn. Thế là Thất Tuyệt Môn phái ra trưởng lão đệ tử đi theo, cuối cùng hoàn thành mua bán. Trong quá trình này, ngươi là một đệ tử của Thất Tuyệt Môn, chấp hành nhiệm vụ môn phái, nhận được có thể 3-5 điểm cống hiến, sau đó tất cả liền không có liên quan với ngươi. Nếu đổi cách khác thì sao?

Đôi mắt Vệ Thiên Xung sáng lên:
- Nếu tự ta tiêu diệt Thạch Môn Phái, lấy được món hàng giao cho môn phái. Không cần môn phái cho ra một phân một lượng, vậy chính là cống hiến lớn, là đại nhân vật tạo ra giá trị kinh thiên cho Thất Tuyệt Môn, cho dù là cống hiến chút cũng được trên ngàn vạn hả?

Thị Mộng cũng hiểu rồi:
- Đúng rồi, cái này cũng không cấm. Chiếu theo quy định môn phái, lợi ích giống như vậy hoàn toàn do thuộc hạ hoặc môn phái địa phương cống hiến lên, bản thân có thể được hai ba phần giữ lại. Năm đó Thạch Môn Phái giao lên khoáng mạch có được hai phần giữ lại. Tiểu Nguyên Tông không muốn giao ra Tử Kim Mạch tính kế Thất Tuyệt Môn, sau khi bất đắc dĩ giao ra vẫn có được nữa phần lợi nhuận. Vương Tuyệt Diệt tiêu diệt Thạch Môn Phái, thu được tiền hàng rất lớn, chủ động giao lên, chiếu theo có thể được… ít nhất hai phần!

Nói xong bốn chữ cuối cùng, giọng nói của Thị Mộng cũng thé lên.

Đường Kiếp gật đầu:
- Đúng vậy, cái này có lẽ chính là kế hoạch của Vương Tuyệt Diệt. Lấy danh nghĩa Thất Tuyệt Môn, dụ dỗ, qua lại thân thiết, ăn chia lợi nhuận, làm tất cả lợi ích đều là hợp pháp. Vừa được danh tiếng, vừa được cống hiến, vừa được tiền hàng, ngu gì mà không làm?

- Mẹ ơi, lá gan bọn họ cũng quá lớn, khẩu vị thật không nhỏ. Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng chậc chậc lưỡi tán thưởng. Kế hoạch như vậy, đám người này cũng nghĩ ra.

- Cũng giống nhau thôi, Đường Kiếp bất động thanh sắc.

Lời nói này làm Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng ngây dại, Vệ Thiên Xung hỏi:
- Cái gì cũng giống nhau thôi?

Đường Kiếp chậm rãi trả lời:
- Ngươi cho rằng ta làm sao dựa vào một câu nói thì đoán ra tất cả suy nghĩ của bọn họ. Cho dù ta có thể đoán ra thì làm sao nhanh như vậy thì đoán ra?

Vệ Thiên Xung đầu tiên là ngẩn ra, dần dần có chút hiểu rõ, giật mình nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi… ngươi sẽ không…

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
- Nếu chỉ là phát hiện khoáng mạch có vấn đề, Thạch Môn Phái che dấu lợi ích, sau khi hồi báo, cũng chỉ là có được mấy điểm cống hiến từ nhiệm vụ cho mà thôi. Nếu có thể tự mình tìm được tang vật, rồi lại thông báo môn phái, thì có thể có được thêm một số giải cống hiến và tiền thưởng. Nếu có thể tự mình mang tang vật về, thì mức thưởng nặng hơn. Nếu có thể cướp lại tang vật đáng giá trăm triệu từ trong tay địch nhân cường đại, công lao này rất lớn, khác gì với Vương Tuyệt Diệt đó… Xem ra hai phần lợi nhuận và trên ngàn điểm cống hiến cũng như vậy, không thể ít hơn.

Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nghe cùng sợ ngây người:
- Vừa mới bắt đầu thì ngươi tính toán cướp đồ từ trong tay ba người Thiên Tâm chân nhân.

Đường Kiếp cũng không trả lời, chỉ là khoan thai nói:
- Cho nên nói ta và bọn người Vương Tuyệt Diệt, Mục Nghị đều cùng một loại người… bọn ta ngay cả cách nghĩ cũng thống nhất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com