Tiên Nữ Má Hồng

Chương 52: Năm mới



Đêm giao thừa, tiếng nhạc của chương trình mừng năm mới phát ra từ tivi càng thêm rộn ràng hơn khi thời gian trên mặt đồng hồ sắp điểm đến 0 giờ.

Mẹ Quế bước ra từ trong phòng ngủ, cầm theo hai phong bao lì xì màu đỏ rực.

"Ngọc Thi."

Ngọc Thi đang nằm trên ghế trường kỷ vuốt ve bốn con mèo, nghe tiếng mẹ gọi thì chớp mắt chống người ngồi dậy. Một bao lì xì được đưa tới trước mắt chị, nét gấp cẩn thận vuông vức.

"Chúc mừng năm mới!"

"Ơ kìa mẹ. Con lớn rồi mà."

Ngọc Thi vội vàng xua tay từ chối, nhưng bà đã kịp nắm lấy tay chị, lật ngửa ra rồi nhẹ nhàng đặt phong bao lì xì vào lòng bàn tay. Trên cánh môi của mẹ Quế là nụ cười dịu dàng.

"Đừng khách sáo. Con có lớn đến mấy thì với mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Chúc Thi năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn nhé."

Chị nhận lì xì từ mẹ mà hốc mắt hoe đỏ.

"Vâng. Năm qua con làm mẹ khổ nhiều quá."

"Không được nói thế. Mẹ không khổ gì hết." Mẹ nhu hoà xoa đầu chị.

Đến lượt Phong, mẹ cầm theo một phong bao đi đến đầu bên kia của ghế trường kỷ, nét mặt từ yêu thương, cưng chiều đối với con gái ngay lập tức biến đổi sang vẻ cạn lời khi nhìn đứa con trai của mình.

Thân xác cậu còn nằm trên ghế nhưng hồn phách đã lạc tận đâu rồi.

Bà còn chẳng biết Phong có để ý là bà đang đứng ở ngay trước mặt cậu không nữa.

Chả hiểu kiểu gì mà cậu từ toe toét nhe răng cười khi chạy đi chơi vào lúc sáng sớm đã thành thất thần, phát ngố khi lững thững quay về nhà lúc chiều muộn. Hỏi gì cũng "ừ ừ à à", giờ thì đang nằm đơ thành một cục ở trên ghế. Mẹ Quế đá vào chân cậu một cái, mãi sau Phong mới "nhạ" một tiếng đáp lại.

"Dậy. Dậy mau. Có lì xì đây."

Phong xoè hai tay ra, nhận lì xì rồi lại nằm ngây ngốc ở trên ghế mà nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mẹ và Ngọc Thi quay sang nhìn nhau. Chả biết hôm nay thằng quỷ này đã ăn phải cái gì rồi.

Từ ngoài sân, bác cả đẩy cửa nhà bước vào, trên tay bê theo mấy hộp pháo hoa quân đội, miệng cười mắt cũng cười vẫy vẫy ba mẹ con ra ngoài.

"Ra xem pháo nổ này! Nhiều lắm."

Phong tính nói thôi nhưng người đã bị mẹ và chị vác đi mất rồi.

Khi họ ra đến sân của nhà văn hoá thì đã có rất nhiều nhà đứng tụ tập ở đó từ trước, ai có bao nhiêu hộp pháo hoa đều chúng xếp thành một hàng, lần lượt đốt nổ.

"Aaaaaa!"

Lũ trẻ con chạy xung quanh hò hét, đôi mắt mở to nhìn từng chùm pháo đầy màu sắc bay cao lên trời. Cùng lúc đó, người lớn cười đùa, vỗ vai nhau.

"Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới nhé!"

Phong chớp mắt nhìn pháo hoa và dòng người chạy qua trong tiếng nhạc đêm tất niên, bỗng nhiên nhớ tới Châu. Sau khi "chạy trốn" khỏi phòng ở của Châu, cậu chưa dám liên lạc với cô, nhưng cậu thực sự rất muốn cô được thấy cảnh này ở quê của cậu. Phong thử tìm kiếm trong đám đông nhưng không thấy cô ở đây. Cậu vội tách ra khỏi đám người, chạy từ sân nhà văn hoá về phía homestay nằm ở bên kia con phố.

Chủ nhà và các vị khách khác đều đi hưởng thụ bầu không khí của lễ Tết, không gian bốn bề đều lặng im. Phong chạy lên tầng hai, gõ cửa phòng Châu.

"Minh Châu! Minh Châu!"

Không có ai đáp lại. Cậu gõ cửa mạnh hơn, đang định gọi tiếp thì một giọng nói trong trẻo đã vọng tới.

"Phong hả? Mày đang ở đây à?"

"Hả? Mày đang ở đâu vậy?"

"Trên này này. Tầng thượng ấy."

Cậu thở ra một hơi, bám theo lan can cầu thang mà bước lên. Cánh cửa nối ra bên ngoài sân thượng được mở rộng, gió mát mang theo hơi ẩm sà tới xoã bay tóc của cậu. Tại đây, cậu thấy cô.

Pháo hoa vỡ ra trên nền trời như những mảnh vụn rực cháy, rơi xuống chậm rãi rồi chạm khẽ vào vai áo, mái tóc Châu. Không rực rỡ đến lóa mắt, chỉ như có ai đó lặng lẽ rắc những hạt bụi sao lên người cô. Sườn má bên của Châu lấp lánh, mơ hồ có thể nhìn được những sợi lông tơ mềm mại. Trong sự bất động của cạnh vật trên mảnh sân thượng vuông vức, mái tóc đen mượt và lớp váy bay trong gió của cô càng thêm nổi bật.

Phong ngẩn ngơ, chân đạp trên đất bước tới lan can nơi cô đang dựa vào mà như đi trên mây. Châu mỉm cười với cậu, tay vươn tới, chạm lên bả vai của Phong khiến cậu giật mình đứng im.

Sau đó, cậu thấy trong tay cô là một mảnh xác pháo, có lẽ lúc đứng ở trong sân nhà văn hoá, nó đã rơi trúng rồi mắc trên áo cậu.

"Tự nhiên lùi ra xa như vậy làm gì?" Châu nhướng mày cười cười.

Phong "xì" một tiếng, đi đến dựa lên lan can bên cạnh cô.

"Tự dưng mày rướn tới, tưởng mày tính bóp cổ tao."

Nói dối thôi. Phong chẳng biết đã nuốt mấy ngụm nước bọt rồi.

Khi khuôn mặt của Châu áp tới cậu, mắt cậu không tự chủ được mà nhìn xuống đôi môi ấy. Đôi môi mềm mềm màu đỏ, đôi môi cậu đã trộm hôn lên...

Phong càng nhớ càng thấy mặt mình nóng bừng, tự chửi không ra gì nhưng vẫn lén lút ngắm nhìn Châu, trong vô thức khắc sâu vào tim từng ánh mắt, từng nụ cười và tiếng nói của cô vào kí ức. Chẳng biết từ bao giờ tầm nhìn của Phong luôn dừng lại trên cô gái này, giống như đã thành một thói quen khó bỏ, cậu vẫn luôn muốn được thấy Châu trong cuộc sống của mình, được nhìn cô gần hơn.

Những mảnh sáng trong khu nhà văn hoá đã tắt dần, khi mọi người chuẩn bị nhặt lại những hộp pháo đã cháy hết thì đột ngột, một ngọn lửa lớn như ngọn đuốc bay thẳng lên trời từ phía xa, lao như bay lên các tầng mây dày rồi nở rộ như một đoá hoa lớn, chiếu sáng cả một khoảng không. Tiếng hô chúc mừng trong tivi và đài cũng rộ lên.

Đã tròn 0 giờ rồi.

"Kính chúc một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!"

Pháo hoa từ uỷ ban tỉnh lần lượt rít gió bay lên cao rồi bung thành một tràng ánh sáng. Màu xanh, màu vàng, màu đỏ. Chúng to hơn và lớn hơn đợt pháo từ nhà văn hoá rất nhiều.

"Ước đi Phong. Năm mới mày có mong muốn gì không?"

Phong quay sang nhìn cô, trong ánh sáng rực rỡ, khuôn miệng cong lên của cô càng khiến cậu khó quên.

"Tao mong sẽ chẳng cần nghĩ ngợi gì. Chỉ đơn giản làm một học sinh cuối cấp thôi."

Phong im lặng nghĩ ngợi rồi "ừ" một cái. Thấy thế, Châu hiếu kì nhích đến gần cậu.

"Mày ước gì?"

"Bí mật."

Vẻ mặt Châu lộ ra vẻ không chịu nhưng Phong chỉ lè lưỡi rồi vỗ vỗ đầu cô.

"Nói ra thì mất linh lắm."

Châu đã thôi không vòi Phong nói nữa mà ngắm nhìn pháo hoa mùa xuân trên bầu trời, còn cậu thì duỗi tay theo hướng gió, nhẹ nhàng vuốt lên những lọn tóc đang tung bay của cô. Ở một góc mà cô không thể thấy, Phong khẽ mấp máy, thì thầm nói ra điều ước của mình nhưng không để cô nghe được.

Cậu ước, sau này sẽ tiến bộ hơn, sẽ không cần phải hôn trộm cô nữa.

...

Kì nghỉ Tết kết thúc. Mọi công việc và hoạt động đời sống đều quay về quỹ đạo vốn có. Tuy còn có chút uể oải do hơi bánh chưng và những ngày cỗ chưa tan hẳn nhưng người ta vẫn phải bước ra đường để đến nơi làm việc.

Trong buổi họp đầu năm, ban lãnh đạo của công ty đều cúi đầu im lặng, mắt liếc nhanh về vị trí ngồi cao nhất rồi lại cụp xuống.

Trọng Yến trầm ngâm nhìn những bản báo cáo trên mặt bàn, đôi mắt sắc lạnh nhìn những dòng chữ cứng ngắc in trong đống văn bản gọn gàng. Một lúc lâu sau mới có tiếng nói của anh cất lên phá vỡ sự bế tắc trong phòng họp, nhưng chẳng hiểu sao bầu không khí mỗi lúc một nặng hơn.

"Sao bên nước thứ hai lại muốn rút lại một khoản đầu tư thử nghiệm đã cam kết hồi đầu năm? Lý do là gì?"

Người thư ký luôn đi bên cạnh anh - tên Thanh Nhân - đáp lại anh, ngữ khí rất cẩn trọng. Anh ta cũng là người phụ trách sắp xếp tất cả lịch trình, hợp đồng và mối quan hệ của Trọng Yến.

"Họ không nói rõ. Chỉ đề cập đến 'điều kiện nội bộ thiếu ổn định'."

"Thiếu ổn định?"

Cụm từ này có thể xuất hiện bên tai anh?

Thanh Nhân cúi đầu nói nhỏ với Trọng Yến.

"Có thể... do lần trước phó tổng giám đốc Triều gặp riêng đối tác bên đó, bàn thêm về đợt hợp tác sắp tới? Họ có thể hiểu nhầm gì từ nội dung cuộc gặp."

Gặp riêng để bàn bạc? Ánh mắt Yến liếc nhanh về phía người đàn ông trung niên đang rì rầm nói chuyện với người bên cạnh. Phó tổng giám đốc Triều, trong đây ai cũng biết ông ta là người có suy nghĩ xung khắc với Trọng Yến, cũng là người kịch liệt phản đối khi đứa con nuôi lên nắm quyền điều hành tập đoàn sau khi vị tổng giám đốc cũ đột ngột qua đời. Nếu không phải vì vấn đề tín nhiệm và giữ lại cái nhìn thiện cảm của ban lãnh đạo cũ, anh đã không để tên bất tài này ngồi yên ở vị trí đó.

Chân mày của Trọng Yến nhíu lại.

Sau hai tiếng họp, anh cho phép mọi người giải tán. Khi bóng lưng của người cuối cùng bước ra khỏi cửa phòng và biến mất trên hành lang, Yến vẫy Thanh Nhân lại gần mình.

"Kiểm tra lại hành động trong tháng qua của Triều. Về đối tác kia, hẹn họ một buổi gặp mặt khác để bàn bạc lại."

Thanh Nhân gật đầu rồi ôm theo tập hợp đồng mới và hồ sơ báo cáo kết quả để trên bàn cho Trọng Yến, sau đó mới rời đi.

Anh thở ra một hơi, nhắm mắt để lấy lại tinh thần rồi cầm theo tập tài liệu quay trở về văn phòng làm việc của mình. Màn hình máy tính trên mặt bàn sáng lên, con chuột di chuyển rồi nhấp vào hệ thống của tập đoàn.

Trọng Yến kiểm tra lại một số thông tin được gửi đến. Bỗng đầu ngón tay đang di chuyển nút cuộn khựng lại.

Yến nheo mắt.

Tổng số tiền trong quỹ của tập đoàn... hình như hơi khác so với những gì anh nhớ.

"Cái gì thế này?" Anh lẩm bẩm.

Chi phí marketing đột ngột đội lên 15% so với báo cáo cũ. Mục "chi phụ trội không xác định" được đẩy sang tài khoản của chi nhánh ở miền Nam, nơi đang tạm ngừng hoạt động vì thiếu nhân sự. Những khoản chi không xác định khác đều được điền là "chi phí hợp tác quốc tế".

Cái quỷ gì đây?

Chẳng phải anh đã nói với cấp dưới là kiểm tra kĩ lại bản báo cáo một lần trước khi gửi cho anh rồi sao?

Trọng Yến nhấc máy, gọi cho trưởng phòng tài chính.

Một lúc sau, giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành vội vàng đáp lại.

"Dạ, vâng, tổng giám đốc ạ?"

"Sao mục marketing quý I bị điều chỉnh?"

"...Dạ? Em tưởng anh đã duyệt lại với trợ lý rồi ạ? Trong hệ thống đã xác nhận đã có chữ ký của anh."

"Tôi chưa duyệt gì cả."

Anh gõ bút lên mặt bàn.

"Với cả 'chi phí hợp tác quốc tế' là cái gì? Tôi chưa từng thấy khoản này trước đây."

Người phụ nữ bối rối: "Để em kiểm tra lại ạ."

Cuộc gọi kết thúc, gian phòng cũng theo đó mà bất chợt trở nên im lặng, đến cả một tiếng lật giấy nhẹ cũng có thể làm tai người ta phải nhức đau. Sắc mặt của Trọng Yến trầm xuống. Có một thứ gì đó sai sai ở đây, anh không thể cảm nhận nó được rõ ràng, cũng chẳng biết nó là cái gì, nhưng đang có sự thay đổi,... có gì đó bắt đầu lệch hướng.

Cuộc họp với đối tác nước ngoài nhanh chóng được sắp xếp vào tối thứ năm tuần sau. Đêm đó trời mưa lớn, đường bị tắc nghẽn. Thanh Nhân nhìn dòng xe dài trước mặt mà đổ mồ hôi lạnh, liên tục xin lỗi.

"Tổng giám đốc, là lỗi của tôi. Tôi có chút chuyện nên vội đi giải quyết, không ngờ khi đến đón anh thì muộn mất rồi. Tôi xin lỗi..."

Trọng Yến nhìn đồng hồ rồi vuốt mặt. Khí ẩm lạnh bám quanh những tấm kính thuỷ tinh, kết hợp với ánh sáng le lói từ cột đèn giao thông càng khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Chiếc xe chậm rãi nhích trên đường, sau gần một tiếng cũng đến được điểm hẹn. Nhưng lại có một vấn đề khác xảy ra. Khi Trọng Yến mở cửa phòng ăn nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, vị trí ghế trống còn rất nhiều, đã thế, những người đang ngồi chờ trong đây chỉ có thành viên ban lãnh đạo của tập đoàn, các ghế ngồi dành cho đối tác hoàn toàn trống không.

Chưa cần Trọng Yến cất tiếng, phó tổng giám đốc Triều đã ngả lưng lên ghế mà vỗ tay, giọng điệu ngả ngớn như đang đối diện với một đứa oắt con, hiển nhiên đã uống không ít rượu rồi.

"Chúc mừng, vị tổng giám đốc cao quý của chúng ta! Đến cả khách mời cũng chán chả muốn đến để bàn việc."

"Thế này là sao?"

"Còn phải hỏi hả? Họ từ chối đến gặp cậu rồi."

Những người khách ngồi hoặc đứng quanh bàn ăn đều liếc nhìn anh rồi quay mặt đi, cả căn phòng trầm lắng đến khó xử.

Ngón tay thả hai bên đường may sườn áo măng tô khẽ co gập. Khuôn mặt của Trọng Yến lạnh tanh, chẳng ai dám nói gì cả. Đường đột anh cử động tay trên không trung, mọi người liền biết ý mà vội vã bước ra khỏi phòng ăn, Thanh Nhân cũng phải đi ra ngoài. Giờ đây trong căn phòng kín chỉ còn lại mình anh và tên Triều.

Thấy mọi người lũ lượt bỏ đi hết, gã ngồi thẳng người dậy, hoang mang nhìn cánh cửa đã đóng rồi nhìn Trọng Yến kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt gã, một tia cảm xúc cũng không có.

"Tổng giám đốc có gì cần bàn với tôi à?"

"Tôi có nghe nói, trong tháng trước chú đã có một buổi hẹn riêng với đối tác?"

"Thì sao nào? Có phải kiểu họp hành gì đâu? Tôi chỉ giao lưu ngoài giờ với họ thôi."

"Chú đã nói những gì với họ?"

"Ngài quan tâm làm gì? Chỉ là mấy chuyện phiếm thôi ấy mà. Tôi đang cố tạo thiện cảm với họ thôi."

"Và vài hôm sau, họ rút vốn."

Bản hợp đồng này cực kì quan trọng, có thể nói Trọng Yến đã tốn bao nhiêu công sức vì nó. Giờ nói huỷ là huỷ?

Triều cười phá lên, hai má gã đỏ au do hơi rượu mạnh. Gã vốn là cấp dưới của bố Minh Châu - tổng giám đốc cũ của công ty, gã luôn âm thầm cạnh tranh để thoát khỏi cái chữ "phó" không có tiền đồ này để lên được vị trí cao hơn. Đâu ai ngờ, một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa chẳng biết từ đâu nhảy vào chức vụ này ngay trước mắt gã chứ? Triều đã không vừa mắt anh ngay từ những ngày đầu anh tiếp quản doanh nghiệp rồi.

"Tôi nói vài câu cho vui thôi. Kiểu 'bên trong thì trẻ người non dạ nắm quyền, bên ngoài thì chờ xem bao giờ sụp'. Ai ngờ họ coi là thật."

Gã cười to, nói thêm.

"Ngài nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ nói đúng sự thật. Một thằng nhóc ngồi chiếc ghế đó, trong khi những người có kinh nghiệm lại bị xem nhẹ. Tập đoàn này chưa đến nỗi đổ đốn như thế đâu, tổng giám đốc yêu quý à!"

"Đúng. Chú nói đúng." Bất chợt Trọng Yến cất tiếng, biểu cảm của anh quá đỗi bình tĩnh: "Những người có kinh nghiệm nên được đề cao mới phải. Ở cái chức 'phó' chắc chắn khiến cho chú ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên, là do tôi nên chú mới phiền lòng như thế. Nhưng chú nên hiểu thứ gì cũng có lí do của nó."

"Mày..."

"Chú ba lần đề xuất chiến lược, cả ba đều thất bại. Hai trong số đó đội vốn gần gấp đôi. Nếu đây là một cuộc sát hạch kết quả, chú đã trượt từ năm ngoái rồi."

Triều sa sầm.

"Tao làm việc từ khi mày còn đang mặc đồng phục cấp ba. Mày nghĩ có thể dạy tao làm kinh doanh à?"

"Chú Triều, chú nhắc lại chức vụ của chú hiện tại."

Phó tổng giám đốc.

Triều nhíu mày, chỉ thấy Yến nói tiếp: "Sau khi nghĩ kĩ về chức vụ của mình, chú đọc lại chức vụ của tôi."

Đột ngột hai vai Triều giật lên, gã mở to mắt hằn học nhìn anh: "Tổng giám đốc..."

"Tôi là người đứng trên đầu của chú. Tôi nói gì thì chú phải nghe nấy, chú còn dám mở miệng nói chuyện hống hách với tôi à? Nếu như không phải anh trai của chú góp một phần công để dựng lên tập đoàn, dành lại cho chú một cái khố quấn vào người để nhảy vào ban lãnh đạo, chú nghĩ một con khỉ như chú có thể giả dạng thành người rồi ngồi trong đây mà huênh hoang, phơi thây nhàn nhã? Chú nghĩ tôi không thể vĩnh viễn đá chú ra khỏi tập đoàn này sao?"

Quả nhiên, cả người Triều run lên cầm cập. Ngữ khí của Yến cũng hạ xuống.

"Nói đi. Chú đã nói những gì với phía bên kia?"

"Tôi, tôi chỉ định lôi kéo họ để dành chút lợi ích kinh tế cho mình thôi. Thực sự không còn gì cả... À, ngoài ra, họ có hỏi tôi là việc thư ký riêng của tổng giám đốc có đang đảm nhiệm công tác kiểm toán chiến lược không."

Trọng Yến hơi khựng lại.

"Họ hỏi Thanh Nhân sao?"

"Ừ. Họ nói gần đây các báo cáo tài chính họ nhận được đều do thư ký chuyển tiếp, không phải từ bộ phận tài chính hay phòng PR như trước. Một số dữ liệu còn có vẻ như đã được... 'xử lý sơ bộ'. Họ nhận ra có gì đó không ổn trong hợp đồng như thỏa thuận trước đó nên thấy đáng lo."

"Chú có nói thêm gì không?"

"Tôi chỉ nói là 'Nếu có gì sai, chắc do người phụ trách vội vàng'. Nhưng trong mắt họ, tôi thấy rõ là họ không tin đó là lỗi sơ suất." Triều nuốt một ngụm nước bọt, chẳng còn đâu dáng vẻ hùng hồn ban nãy: "Tất cả đều là thật. Chúng tôi chỉ nói đến những chuyện này thôi."

"... Chú có biết những gì chú vừa nói sẽ có vấn đề gì không?"

"Hả?"

Triều ngớ ra, lắc lắc đầu. Trọng Yến không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này, anh vuốt thẳng lại vạt áo khoác rồi bỏ ra khỏi phòng ăn. Suốt khoảng thời gian ngồi trong xe để Thanh Nhân lái về nhà, Trọng Yến không thể ngừng để tâm tới anh ta.

Lời nói của Triều vẫn còn vọng bên tai.

Đây không chỉ là vấn đề liên quan đến lợi nhuận của tập đoàn nữa mà là niềm tin. Nếu như Triều nói thật, vậy thì bản hợp đồng sai và nỗi lo của phía đối tác có liên quan đến anh ta. Nhưng tại sao Nhân có thể tắc trách đến vậy?

Thanh Nhân là thư ký đã làm việc lâu năm nhất với Yến, anh có thể không tin một ai trong tập đoàn, chỉ riêng Nhân thì khác. Có bao nhiêu công việc quan trọng anh đều giao cho anh ta.

Nếu như Nhân làm sai thì mọi chuyện sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến anh.

Anh ta rõ ràng là một người cực kì cẩn thận, sao có thể để xảy ra chuyện lớn như vậy? Hay... đây là cố tình?

Đầu chân mày của Trọng Yến nhíu chặt.

Nhưng cũng không thể tin hoàn toàn lời Triều nói được. Ông ta luôn nhắm vào anh.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt, Thanh Nhân trịnh trọng mở cửa xe mời anh, một lần nữa nói xin lỗi vì sự chậm trễ tối nay rồi xin phép ra về.

Nhìn bóng của con xe xa dần, anh lặng lẽ đứng nhìn đến khi nó khuất hẳn rồi mới uể oải quay người bước vào nhà. Đột nhiên một ánh đèn pha từ ngoài đường rọi vào thân anh.

"Tổng giám đốc Yến!"

Trưởng phòng tài chính phanh xe, mũ bảo hiểm cũng chẳng kịp cởi mà hớt hải chạy đến trước mặt Yến, trên tay là tập tài liệu lộn xộn như vội vàng vơ hết lại để đem đến đây.

"Tôi gọi cho anh mãi mà anh không bắt máy!" Cô ấy giơ chồng tài liệu, mở phành phạch đến một trang in: "Không ổn rồi tổng giám đốc. Cái mục 'chi phí hợp tác quốc tế' đó... Thực chất nó là tiền lấy ra để đãi tiệc năm mới! Cả khoản chi lớn cho bên marketing đều được chuyển sang mục 'phát triển sản phẩm', ai mà thấy đều sẽ nghĩ chúng ta cố ý điền như vậy để trông hợp pháp hơn. Còn, còn nữa... Tôi còn nhận ra có các khoản hoa hồng cao bất thường được chia nhỏ ra nhiều phiếu chi. Nếu có thanh tra kiểm tra thì..."

Nếu như thanh tra đối chiếu sổ sách, chắc chắn họ sẽ nhận ra ngân sách thực tế bị mất cân đối. Mà người phê duyệt... lại là Yến!

"..." Trọng Yến đứng lặng mất một lúc mới có thể mở miệng: "Chúng được duyệt khi nào mà tôi không biết?"

Trưởng phòng tài chính xem lại thời gian trên bản ghi chú: "Đều ký trong khoảng thời gian anh đang nằm viện. Người thay anh duyệt toàn bộ sổ sách và giấy tờ là Thanh Nhân..."

Trưởng phòng giao lại tập tài liệu giao cho anh, sau khi cùng anh bàn lại một số chuyện thì cúi chào ra về. Yến im lặng mở cửa nhà bước vào, hiện giờ đã là tối muộn nhưng anh vẫn thấy Châu đang ngồi bóc nho trên ghế sô pha. Cô ngước mắt nhìn anh, nhưng lời còn chưa kịp nói thì Trọng Yến đã đột ngột hỏi cô.

"Bài luận bằng tiếng Anh anh giao em đã làm hết chưa?"

"? Xong cả rồi. Tôi để trong phòng làm việc của anh."

"Được."

Nói rồi, anh ta bước lên trên nhà.

Châu nhíu mày nhìn anh Yến. Dáng đi và ngữ điệu vẫn rất bình thường, nhưng sao cô có cảm giác hình như có gì đó rất lạ với anh ta.