Phong gõ ngón tay trên vô lăng, ngồi lâu khiến eo anh hơi mỏi. Phong chẳng biết đã đợi ở bên ngoài chung cư này bao lâu rồi nhưng vẫn không chờ được người ấy bước ra. Tự biết việc này ngu ngốc và khó coi ra sao, đến anh cũng phải nhíu mày với chính mình, nhưng cơ thể lại không nghe theo theo lý trí, một mực đỗ xe chờ ở đây.
Chẳng biết bao đêm qua anh đã ngủ bằng cách nào nữa. Chỉ nhớ mình suốt ngày suốt đêm nhìn vào điện thoại, mong sẽ có một cuộc gọi từ Châu nối đến, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng dần trở nên thất vọng, chấp nhận thở dài một tiếng.
Đáng lẽ ra anh nên xin số của cô thay vì bị động chờ đợi như vậy. Bộ dáng quyết liệt, luôn phải giữ mình đi trước mọi thứ mà anh xây dựng bao lâu qua, chỉ vì một lần tương phùng đã bắt đầu có những vết rạn, hết buồn rồi lại ngóng trông.
Cô chỉ xuất hiện trước mặt anh đúng ngày hôm ấy rồi hoàn toàn biến mất khiến anh phải tự nghi ngờ cuộc gặp gỡ đó có phải là tưởng tượng của mình hay không.
Phong nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, đành phải đánh tay lái, di chuyển ra khỏi khu dân cư mà vòng về toà án.
Công việc của anh xoay quanh những phiên tòa với tội phạm nghiêm trọng, và cứ khoảng vài ngày một tháng sẽ đến trường đại học Luật làm giảng viên. Thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cũng bị trích ra để anh đến tập đoàn Thiên Thành thảo luận về các dự án hiện tại và dự định sắp tới với Hoàng. Đương nhiên anh không trực tiếp tham gia vào công việc điều hành của Thiên Thành, mà chỉ đưa ra lời đề xuất và nhận xét, còn quyết định cuối cùng là của Hoàng.
Cậu bạn thân hay trêu anh như có ba đầu, sáu tay, mười hai con mắt, làm việc tối mặt tối mũi.
"Sắp tới lễ mừng thọ của ông lão nhà Khải Nguyên rồi. Trong thiệp mời có cả tên cậu nữa đấy."
Hoàng ném tấm thiệp cứng qua, Phong bắt lấy, mở nó ra xem. Địa điểm tổ chức là ở khu nghỉ dưỡng trong núi Phong Đăng, ngọn núi tư nhân thuộc về doanh nghiệp Khải Nguyên, thời gian là vào chủ nhật tháng sau.
"Khó đấy. Tôi không chắc có thể sắp xếp được lịch trình."
"Cố mà xếp. Ông lão đó rất trọng danh dự, đã thế còn mới vượt qua ca phẫu thuật tim, không đến không được."
Phong cất tấm thiệp vào trong túi áo vest, thở dài một tiếng coi như đã hiểu. Thời gian về sau anh dồn hết công việc lại, tăng ca để có thể dành ra được một hôm thư thả. Sáng sáng anh vẫn đứng chờ ở dưới cổng chung cư cũ nát kia, nhưng đến giờ hành chính, xe Maybach bọc trong lớp sơn đen sang trọng không còn cách nào khác, buộc phải rời đi.
Tối ngày chủ nhật, khách khứa đều tụ về núi Phong Đăng. Phong đi cùng với Huy Hoàng, hai người bước vào trong sảnh tiệc không sớm không muộn. Vừa nhìn thấy họ, nữ nhân viên phục vụ đã dẫn họ đến chỗ ngồi của ông cụ Tấn Hưng - chủ nhân của bữa tiệc này.
Người mới trở về từ cõi chết, dáng vẻ không còn cường tráng như xưa, đôi mắt cũng đã mất đi vẻ tinh anh, nhưng trí óc vẫn vô cùng minh mẫn. Ông ngồi trên ghế gỗ, dưới chân được người làm đắp thêm một lớp chăn giữ ấm.
"Thiên Thành càng ngày càng làm ăn tiến tới, tuổi trẻ tài cao, đến lão già như tôi còn phải thán phục."
"Ngài đã khen quá rồi." Hoàng bắt tay, nắm lấy đôi tay gầy trơ xương của Tấn Hưng.
Ông cụ dùng khăn che miệng ho khan, Hoàng lập tức vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng cho ông. Ánh mắt của ông lão nhìn anh đậm thêm một phần tình cảm.
"Còn ngài đây là thẩm phán Phong, phải không?"
Phong đáp lại một tiếng "Chào ngài", bắt tay Tấn Hưng. Ngữ điệu cùng với lòng bàn tay ấm nóng để lại cho ông cụ không ít thiện cảm.
Từng có mặt trong phiên tòa xử án gây chấn động giới kinh tế năm năm trước, ấn tượng của Tấn Hưng về Phong là một người lạnh lùng, dứt khoát, định đoạt cuộc sống về sau của một người chỉ với những lần gõ búa. Người trong giới e ngại chức vị của vị chủ tịch ngân hàng kia, nhưng trong những đợt tranh tụng khi đó, lần đầu tiên, người ta phải kinh ngạc nhìn vị chủ tịch nọ cúi đầu trước chủ toạ phiên toà ngồi trên bục cao.
Mọi lời nói dối hay kháng nghị đều bị nhìn thấu, anh ngồi trên đó, đôi mắt sáng như một loài lang sói ẩn mình trong chiếc áo choàng thẩm phán lột trần tất cả bản chất của hắn ta.
Cảnh tượng đó đã xảy ra năm năm trước, lại rõ ràng trong kí ức của Tấn Hưng như mới ngày hôm qua. Nhưng có vẻ như, ngoài đời, anh là một người đàn ông rất lịch thiệp, trước câu nói của ông đều lễ phép lắng nghe và đáp lại.
Thấy có một số vị khách khác đang chờ để được trò chuyện cùng với Tấn Hưng, Hoàng và Phong không nán lại quá lâu. Hoàng tặng cho ông cụ một món quà, Tấn Hưng rất hài lòng với nó, nói họ cứ tận hưởng buổi tiệc, nếu có vấn đề gì có thể nói lại với trợ lý của ông.
Hầu hết những người được mời tới đây đều là chủ các doanh nghiệp lớn hàng đầu và công chức cấp cao quanh khu vực miền Bắc. Chỉ cần một cái liếc mắt, Hoàng liền biết đủ đại diện của cả sáu doanh nghiệp lớn nhất trong nước đều tới đây.
Để dễ tưởng tượng, thì nền kinh tế hiện tại được chống đỡ bởi sáu doanh nghiệp trụ cột. Các công ty nhỏ và trung bình là một vòng tròn bao quanh, còn sáu tập đoàn lớn là hình lục giác đều nằm ở giữa. Bao gồm Thiên Thành của gia đình Huy Hoàng, Khải Nguyên của Tấn Hưng, Đông Đô đặt tại Hà Nội, một ở Đà Nẵng và hai còn lại nằm ở miền Nam.
Đây là một hình lục giác đều, không bên nào được lệch về bên nào, tất cả đều phải giữ mối quan hệ công bằng và thân thiện với nhau. Đó là lí do vì sao năm tập đoàn đều có mặt để mừng thọ cho Tấn Hưng, nếu không thể đến vì lí do bất khả kháng thì phải cử người đại diện đi thay.
Rượu khai vị được phục vụ bưng ra, đều là rượu chất lượng được chính ông cụ chọn lựa cẩn thận. Nhấp một ngụm, vị ngọt và chua nhẹ chảy vào cuống họng, lưu lại trên đầu lưỡi hương thơm tinh tế của táo xanh.
"Ngon không?" Hoàng thử một ly sâm panh, rồi đổi qua một ly rượu vang trắng, cuối cùng đưa ra kết luận, sâm panh có vẻ hợp với anh hơn: "Thử hết đi rồi lát nữa nói một chút cảm nhận của mình về rượu với ông lão."
Phong không hứng thú với rượu lắm, anh chỉ uống thôi: "Vô vị."
Hoàng thấy nỗ lực để Phong hoà hợp với giới thượng lưu màu mè và lắm lễ nghi lúc nào cũng công cốc nên chỉ đành mặc kệ anh.
Đã đến giờ tiến hành nghi lễ mừng thọ chính thức. Người dẫn chương trình gõ vào ly flute để thu hút sự chú ý hướng lên sân khấu, giới thiệu về bữa tiệc và nêu những đóng góp, vai trò của Tấn Hưng đối với gia tộc và sự thành lập của tập đoàn Khải Nguyên. Ông cụ Tấn Hưng được trợ lý đỡ lên sân khấu trong tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
Bỗng cửa phòng được đẩy ra, đến lúc này, người cháu mà Tấn Hưng yêu thương nhất, cũng là giám đốc điều hành tập đoàn hiện tại mới xuất hiện.
Trịnh Khải Nguyên ngồi trên một chiếc xe lăn, bộ cánh đắt đỏ trên cơ thể sáng lên dưới ánh đèn điện. Giữa hàng chục con cháu chỉ biết ăn không ngồi rồi của Tấn Hưng, Khải Nguyên là người xuất chúng nhất, chỉ để an ủi người cháu không may mắn gặp tai nạn mà tạm thời không thể rời khỏi xe lăn, ông đã đổi tên tập đoàn của mình thành tên của hắn.
Phong đang nhíu mày, thơ thẩn tính toán lại những vụ án mà mình đang tạm gác bỏ sang một bên thì khuỷu tay bị Hoàng huých mấy cái. Anh hờ hững quay đầu sang, chợt hàng mày nhíu lại.
Khi chiếc xe lăn đã hoàn toàn đi vào bên trong căn phòng, người đẩy xe phía sau Khải Nguyên cũng đồng thời được người ta để ý tới.
Lê Minh Châu mặc tây trang, trang điểm cũng rất nhạt, nhan sắc xinh đẹp cũng vì thế mà lu mờ trước những ly rượu cao cấp, sắc sáng phản lại từ bộ chén đĩa mạ vàng, hiển nhiên để người ta nhanh chóng phớt lờ cô mà chỉ dồn hết sự tập trung vào Khải Nguyên.
Cô... làm việc cho Khải Nguyên?
Phong sững sờ, nhìn chiếc xe lăn đi ngang qua hàng ghế của mình, mà từ đầu đến cuối Châu đều không nhìn anh, tựa như chẳng hề để ý đến.
Tấn Hưng dùng khăn che miệng ho hai tiếng, nhìn thấy cháu trai của mình, hai mắt ánh lên cảm xúc yêu thương vô hạn.
"Khải Nguyên, sao giờ cháu mới đến? Trên đường đi có bất trắc gì sao?"
Đã rất lâu rồi người ta chưa từng thấy Khải Nguyên xuất hiện trước công chúng kể từ sau vụ tai nạn giao thông, nhưng so sánh hắn hiện tại và hai năm trước cũng chỉ khác nhau ở phương tiện hắn đang ngồi. Khí chất vẫn đạo mạo uy nghiêm như cũ.
"Vâng, cháu còn chút chuyện phải giải quyết, rồi nhanh chóng đi tới đây ngay để kịp chúc mừng ông, không may lại gặp tắc đường."
Khải Nguyên giơ tay, Châu liền nâng hộp quà đến tặng cho ông. Là vòng tràng hạt có khắc hình Phật Tổ trên đá quý, được đặt làm riêng từ nước ngoài và được các sư thầy trên chùa làm lễ thỉnh linh, ý nghĩa bảo vệ, phát tài và chúc thọ trăm năm.
Hắn còn sáng tác một bài thơ chúc tụng cung kính tặng ông mình. Tấn Hưng rất cảm động, xoa tay đứa cháu trai này.
Các nghi lễ thắp hương tổ tiên, dâng rượu, đọc chúc văn được tổ chức với quy trình rất chuẩn chỉ, các món ăn được đưa lên từng bàn đều được thiết kế để hợp với khẩu vị của từng vị khách. Phong và Hoàng ngồi mâm trên, xếp chung với với năm đại diện khác trong sáu đại doanh nghiệp, rượu Bàu Đá - rượu "tiến vua" của Bình Định, nổi tiếng với độ nặng nhưng tinh khiết, được nấu bởi nghệ nhân giỏi nhất của làng nghề, phục vụ riêng cho bàn họ.
Châu là người có vai vế thấp nhất trong bàn nên cô phụ trách rót rượu vào từng ly rồi đưa đến mọi người. Lúc đặt ly rượu nhỏ đến bàn của Phong, cô lịch sự gọi một tiếng: "Cậu Phong."
Phong im lặng, nhìn ly rượu rồi nhìn bát canh bồ câu tiềm hạt sen mà Châu đưa tới. Ly rượu mạnh đương nhiên không thể từ chối, còn bát canh nhẹ, ngọt và không dầu mỡ là cô múc riêng cho anh, cố tình thiên vị nhiều thêm chút thịt. Món này hợp để làm ướt khoang họng trước khi ăn, lại phù hợp với nguyên tắc ăn uống lành mạnh để giữ thể trạng sức khoẻ tốt mà Phong lập ra.
Những người khác cũng nhận được bát canh tương tự, nhưng Phong thấy được nó chỉ là phép lịch sự tối thiểu của Châu, chỉ riêng phần anh, cô có đặc biệt chọn những phần thịt ngọt nhất. Hành động thể hiện tình cảm kín đáo, nhưng ánh mắt và lời nói lại vô cùng khách sáo. Anh còn chẳng biết sự quan tâm của Châu là thật hay chỉ là hoang tưởng của anh.
Phong ngồi cạnh Hoàng và Khải Nguyên, Châu là người đi cùng hắn nên ngồi ở bên trái hắn, khoảng cách chỉ là một người, nhưng lại có cảm giác xa xôi đến lạ.
Bàn tiệc này dành riêng cho đám con cháu thế gia, đều là con trai trưởng, hiện tại hoặc tương lai sẽ lên nắm chức, hoặc cũng phải là bạn thân có chức vị cao trong xã hội, chỉ riêng Châu là người trợ lý đi cùng Khải Nguyên. Nhưng Phong phải đánh giá là không khí bàn ăn rất hoà hợp, Châu biết điều, nhẹ nhàng và lễ phép nên được lòng tất cả mọi người, không có ý định trèo cao, làm gì cũng phải phép nên đám công tử không hề tỏ ra phàn nàn về sự xuất hiện của cô.
Nghe nói buổi tiệc mừng thọ này đều là cô sắp xếp từ đầu đến cuối, từ thức ăn, ban nhạc chơi trên sân khấu, và những thứ khác đều một tay Châu lựa chọn, cực kì vừa ý Tấn Hưng.
Phong nhấp ngụm rượu cay, từ trên cao lặng lẽ quan sát Châu phục vụ bên cạnh Khải Nguyên.
Sau khi bữa ăn kết thúc, món tráng miệng được đưa tới. Nhìn từng bát Dương chi cam lộ, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao đám công tử lại rất thích Châu như vậy. Mùa hè nóng nên món tráng miệng mát rất hợp ý họ, và anh với Hoàng thì đặc biệt thích vị xoài cát Hoà Lộc. Châu tìm hiểu rất kĩ sở thích của từng người.
Bữa tiệc của người già thường rất cổ điển và trọng về lễ nghi, mà điều đó có vẻ khiến cho đám người trẻ tuổi cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Ngay khi lễ mừng thọ kết thúc, khách ra về được tặng một món quà lưu niệm cầm tay rồi lục tục ra ngoài sảnh chính, đám công tử liền lên kèo.
"Chơi một chút. Đêm còn dài mà."
Thấy Phong đi bên cạnh Hoàng, Tây Nam cười đùa.
"Ngài thẩm phán đi cùng đám này liệu có ổn không? Những trò hư hỏng của bọn này có vẻ không hợp với ngài lắm đâu."
Khải Nguyên ngồi trên xe lăn lên tiếng: "Có gì mà thẩm phán không làm được? Chỉ là chút trò vui giải trí thôi mà."
Phong im lặng, liếc mắt nhìn Châu. Nếu hắn đi thì Châu cũng phải đi cùng. Hoàng nghĩ bạn mình đang khó xử nên nhanh chóng xua tay.
"Cậu ấy không có hứng thú với mấy cái thứ đó đ..."
"Không. Tôi rất hứng thú." Phong bước lên một bước, giọng nói lộ ra vẻ tuỳ ý: "Tôi cũng muốn thử xem tôi có thể hư hỏng đến mức nào."
Hoàng: "..."
Tây Nam có vòi bố mẹ xây cho mình một nơi để cậu ta vui chơi ở chính giữa trung tâm thành phố. Trong một tòa nhà tổ hợp lớn, tại tầng cao nhất có để những bàn đánh bida rộng, bên dưới ánh đèn chùm càng trở nên xa hoa. Vốn dĩ Đông Đô - tập đoàn của gia đình Tây Nam - còn có mấy chỗ vui chơi khác mờ ám hơn, đương nhiên việc rủ công chức đến đó thì không ổn cho lắm, nên cậu ta suy đi tính lại, cuối cùng chọn chỗ này.
Hoàng thấy mọi người đều tập trung quanh bàn đánh, không chần chừ nổi nữa mà vội nói với Tây Nam.
"Lần này nói thật đó. Phong không biết chơi đâu, mấy người để cậu ấy về đi."
Tây Nam "phì" một tiếng, khoác tay Phong kéo lại. Cậu ta còn rất trẻ nên hành động cũng vô tư hơn người khác.
"Đã đến đây rồi, sao còn bắt người ta về. Lại đây! Tôi rất biết kiên nhẫn dạy người mới."
Khải Nguyên để tấm chăn đắp trên chân sang bên, được Châu đỡ đứng lên. Phong im lặng nhìn tay Châu đặt trên tay Khải Nguyên rồi quay đi.
Khải Nguyên: "Cô cũng chơi cùng đi."
Châu nghe vậy tính từ chối, nhưng Tây Nam cũng nói muốn thấy cô chơi nên mỉm cười đồng ý.
"Trị liệu phục hồi có vẻ tốt đấy chứ? Khi nào thì xong hẳn?"
"Còn lâu mới xong. Chỉ đứng được một lúc thôi."
Khải Nguyên cầm cơ, và đưa cái còn lại cho Châu. Phong cũng tự chọn một cơ trong tủ trưng bày. Ván đầu tiên là đánh chín bi, Tây Nam và Khải Nguyên một bên, Phong và Châu được xếp chung một phía.
"Châu đánh được lắm đó. Nếu ngài thẩm phán thấy khó chỗ nào có thể hỏi cô ấy nhé."
Phong "ồ" lên một tiếng, nhìn sang Châu. Cô nhận ánh mắt của anh cũng chỉ cười cười.
Có vẻ cô thân thiết với nhóm người này hơn cả tưởng tượng của anh.
Chín bi màu được xếp thành hình tam giác trên bàn, còn chiếc bi cái nằm trong tay Tây Nam. Cậu ta đặt nó phía sau vạch đầu bàn, một hơi thở thật dài phả ra, đầu cây cơ ngắm thành một đường chuẩn xác rồi lắc mạnh, chiếc bi cái rời khỏi vị trí, bay nhanh vào nhóm bi màu và phân tách chúng ra khắp bàn chơi.
Viên bi số 1 trượt vào góc bàn ngay sau cú break. Cả phòng im lặng – quyền đánh tiếp vẫn thuộc về cậu ta. Đó không phải là trò chơi, đó là màn độc diễn.
Tây Nam tỏ ra mình là một tay chơi lão luyện, sau khi vào bi số 1, cậu ta tiếp tục căn chỉnh góc đánh, tay dùng lực, đánh cơ vào bi cái khiến nó lăn trên mặt bàn, chạm vào bi số 2 và đưa nó lăn vào lỗ. Đến lượt bi số 3 thì không vào.
Nhóm khách nữ ngồi ở quầy Bar không ngừng che miệng cười về phía họ. Khải Nguyên cầm cây cơ, kê đầu gỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng lực làm bi cái bật lên, bay qua bi số 7, và đẩy bi số 3 vào góc bàn, nhưng bi lăn được đến gần lỗ thì dừng lại.
Khải Nguyên "a" lên một tiếng, đây gần như là quà cho người chơi sau rồi còn gì?
Châu biết đến lượt mình nên tiến tới gần bàn, cầm cây cơ một cách nhẹ nhàng và đặt nó hướng về phía viên bi màu trắng, chỉ cần một chút kĩ thuật, nó sẽ chạy thẳng về quả bi màu đỏ đang nằm ngay sát miệng lỗ. Nhưng trước tiếng "ồ" tiếc nuối của mọi người, viên bi lại đi lệch sang một bên, đẩy những quả bi xung quanh lăn lông lốc.
"Không được rồi..."
Châu cười tỏ vẻ hụt hẫng, cầm theo cây cơ lui ra khỏi bàn.
Tây Nam còn đang trêu thực lực của cô xuống dốc rồi bỗng ngớ người khi nhìn Phong khom lưng, kê cơ lên mặt bàn.
"Ê... ê!"
Sau lượt đánh của Châu, những viên bi tròn tròn lăn trên lớp vải nỉ bida và xếp lại thành một trật tự mới, thế quái nào... bi cái, bi số 3 và bi số 9 nằm cùng một đường thẳng hướng đến đúng chiếc lỗ góc bàn!
Trong luật chơi bida 9 bi, người chơi phải lần lượt đánh các bi có số nhỏ nhất vào lỗ, nhưng màn chơi sẽ kết thúc sớm nếu có ai đó đánh trúng bi 9 vào lỗ bất cứ lúc nào, người đó sẽ là người chiến thắng.
Phong không cần tốn quá nhiều thời gian điều chỉnh cây gậy, với một lực đủ mạnh, đầu cơ phi vút tới như một đầu đạn, đánh bay bi 3 đập mạnh vào bi 9 khiến chúng kêu lên một tiếng "cạch", bi 9 rơi thẳng vào lỗ, một lát sau, bi 3 cũng từ từ lăn vào đó. Trận đấu đầu tiên khép lại chỉ trong một hơi thở.
Điểm tuyệt đối!
Châu tán thưởng vỗ tay: "Vận may của ngài thẩm phán thực sự rất tốt!"
Trước ánh nhìn trầm lặng và phức tạp của Phong, cô gái vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cú đánh trượt trước đó của cô là cố tình. Cô có thể dàn xếp được cả bàn bida và tính toán để đến lượt sau, Phong chắc chắn sẽ là người chiến thắng.
Trong giới kinh doanh, vận may và phong thuỷ luôn là thứ rất được lưu ý. Điều đó phải được thể hiện bất cứ lúc nào, kể cả trong một trò chơi mà người ta luôn miệng nói "chỉ cho vui" thế này.
Phong thắng cuộc đấu bida này từ rất sớm, người ta tin đó chắc chắn là tín hiệu cho vận may.
Đây là món quà mà Châu tặng anh khi cả hai gặp lại, cũng là lời chúc của cô đến anh.
Cầu mong mọi điều tốt nhất trên thế gian đều đến với anh.