Tiên Nữ Má Hồng

Chương 59: Hồ ly



Hoàng không biết đánh bida nên ra quầy Bar ngồi nói chuyện cùng với những người khác, bỗng nghe thấy loáng thoáng từ bàn chơi ngoài kia vọng đến tiếng rủ rê của Tây Nam.

"Mọi người chưa ai chơi hơn tôi được cả. Vậy thì thêm tí động lực nào. Cược đi! Chúng ta chơi cược."

Tiền vốn là thứ mà những công tử ngậm thìa vàng này không thiếu, thế nên thứ đặt cược ở đây sẽ là những thứ khác. Trong những bàn tiệc như thế này, những cuộc cược không đơn thuần là trò chơi, mà là cách đàn ông đánh giá lẫn nhau, phô trương đẳng cấp.

"Bất động sản, hàng hiếm, vốn đầu tư, cổ phần,... Chúng ta đem những thứ đó ra cược."

"Nào nào. Đừng bồng bột thế chứ." Khải Nguyên nghe đến đó liền giơ tay ngăn Tây Nam nói tiếp, nhưng rõ ràng đôi mắt của hắn đã loé lên.

Những thứ mà Tây Nam nói ra đều là các món cực lời để đem lên một ván chơi. Sau vài trận thắng liền có thể gom về mình những chiến lợi phẩm rất lớn. Nghe có phấn khích không?

Tây Nam rất biết cách để khơi dậy sự hứng thú của người khác. Không ai không nhìn ra được tiềm năng và nguy cơ của ván cược trên bàn bida đó. Thằng nhóc này quá liều, chỉ vì một trò chơi thôi sao?

Hoàng nghe đến cá cược đã vội đứng dậy. Biết ngay mà, thế nào cũng sẽ có màn cá cược kiểu đó. Vấn đề này tương đối nhạy cảm với công chức nhà nước. Đó là lí do vì sao mà đầu trận anh ấy đã phải nói dối rằng Phong không biết chơi. Khi Hoàng đang tính chạy tới để tìm cớ kéo Phong về thì bất ngờ, người bạn thân bỗng gật đầu đồng ý!

"Được!"

"Ê!"

Tây Nam và Khải Nguyên tỏ ra thích thú, Châu đứng bên cạnh khẽ nâng mắt chăm chú quan sát Phong. Anh dùng khăn lau sạch vết mồ hôi trên cây cơ, khuôn mặt chín chắn hàng ngày lộ ra vẻ phóng túng cực kì hiếm thấy.

"Ngài thẩm phán có chắc là muốn cược không?"

"Thua sẽ tính cho Hoàng, thắng cũng sẽ tính cho Hoàng. Trong đêm nay không cần gọi tôi là thẩm phán."

Trong khi Huy Hoàng còn đang há hốc miệng, Phong đã nhanh chóng đưa ra một món cược.

"Toà đình Hộ Thuỷ."

Một mức giá khiêm tốn để mở đầu.

Huy Hoàng ngay lập tức bấu vào tay áo Phong.

"Cậu đùa đấy hả? Nó..."

"Toà đình đó rất hợp cho nghỉ dưỡng, nhưng giá trị thực tế lại kém hơn so với những nơi khác."

"Nhưng..."

Tây Nam và Khải Nguyên cũng đưa ra những "thứ" tương xứng. Châu biết mình không có phần trong ván cược này nên nhanh chóng lui ra bên ngoài, để một người doanh nhân trưởng thành khác tham gia vào bàn bida.

Ván đấu bắt đầu sau một cú break phân tán chín viên bi màu ra khắp mặt bàn. Những ai có thể kết thúc màn chơi, đưa viên bi số 9 vào lỗ sẽ là người chiến thắng, và người đánh trước người đó, hoặc vi phạm lỗi sẽ bị lấy mất món đặt cược. Đó là luật của ván đầu tiên. Sang ván thứ hai, mọi người tiếp tục đặt cược, đồng thời giữ nguyên những "món" đã đặt từ ván trước trên bàn. Người thắng càng nhanh thì càng thu được nhiều, và được phép yêu cầu lấy một thứ từ những người còn lại. Giá trị của các món bị lấy đi sẽ tăng dần theo thứ tự người đánh bi vào lỗ — từ người vào nhiều thứ hai đến người ít nhất. Đến ván thứ ba, mỗi người sẽ phải đặt thêm một món cược mới.

Sau gần ba mươi phút đánh, Tây Nam chọc cây cơ, đẩy quả bi số 9 vào góc bàn, lượt đánh trước đó thuộc về Phong nên toà đình Hộ Thuỷ chính thức thuộc về tập đoàn Đông Đô.

"Phong..." Hoàng vuốt mặt, thì thầm sau lưng anh: "Tuy giá trị của nó không lớn, nhưng dù sao cũng là mảnh đất đầu tiên tôi mua bằng chính số tiền kiếm được từ thương vụ thắng lớn trong ngày đầu lên chức, cũng có chút kỉ niệm mà."

Phong cực kì thờ ơ: "Tôi kiếm cho cậu cái khác."

"Thôi..."

Thắng được một ván cược, tuy nhỏ nhưng vẫn gợi lên cho Tây Nam sự phấn khích cực độ. Trên bàn bida, cậu ta ra thêm một mức cược mới.

"Một phần rừng Bảo Yên!"

Câu nói chỉ vừa dứt, Tuấn Phong và Khải Nguyên đều đưa mắt nhìn Tây Nam. Rừng Bảo Yên... là khu rừng tư nhân từng thuộc quyền sở hữu của Lê Trọng Yến trước đây, diện tích cực kì lớn, nhưng sau khi anh ấy biến mất, khu rừng đó đã bị các tập đoàn lớn và gia đình có tiềm lợi kinh tế chia năm xẻ bảy, phần nhiều nhất, khoảng 45% diện tích thuộc về Đông Đô.

Tây Nam chưa hiểu hết giá trị của nó nên mới dám đưa nó ra để cược trên bàn bida.

Khải Nguyên nhìn sang Châu, thấy cô đứng nghiêm chỉnh bên cạnh bàn, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì khác biệt nên quyết định tham gia cược ván hai, Phong cũng nhanh chóng chốt hạ.

Nguyên: "Người thắng được chọn một món trong kho tranh của tôi – kể cả bức của Monet."

Phong: "Tàu du thuyền cá nhân."

Vị doanh nhân kia nghe đến đó mà toát cả mồ hôi. Những món cược mà bọn họ có giá trị đến cả chục triệu đô! Gã chỉ có ý định tiếp cận họ, mong sẽ tạo dựng được một chút quan hệ, ván đầu tiên rất thoải mái, nhưng sang ván thứ hai, giá trị cược phẩm bỗng tăng vọt. Gã nghe mà không thể ngừng nuốt nước bọt, mắt loé lên.

Một suy nghĩ vụt qua trong trí óc gã.

Thua thì sẽ chết... Nhưng thắng thì sẽ có tất cả!

Luật trong các trò chơi là luôn phải đưa ra phần đặt cược tương xứng và đồng đều, nếu gã không đưa ra "vật" thích hợp, chắc chắn sẽ tự làm mình bẽ mặt ngay trước mắt đám công tử thế gia này. Vì vậy, vị doanh nhân nọ lớn gan nói.

"15% cổ phần công ty tôi!" Thấy mọi người liếc mắt qua, gã nuốt nước bọt, đệm thêm: "Và lô hàng vừa được vận chuyển từ nước ngoài, vẫn đang xếp ở ngoài cảng Hải Phòng."

Châu tiến lên một bước, người đàn ông liền mở điện thoại rồi đưa cho cô kiểm tra. Sau một hồi im lặng, Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

"Hàng thật."

"Vậy chốt." Khải Nguyên cười: "Mời đánh trước."

Vị doanh nhân không dám chần chừ lâu, lập tức cầm cây cơ ngắm vị trí cực kì cẩn trọng. Phải nhớ, ván đấu này nắm giữ cả gia tài của gã, thua là mất hết. Phải thắng bằng mọi giá. Mồ hôi lạnh túa ra ướt gáy, nỗi lo sợ khiến những ngón tay gã bắt đầu run lên. Người đàn ông vận lực lên cây gậy gỗ, phá vỡ hình tam giác hoàn hảo trên mặt bàn và làm các viên bi bay loạn ra khắp nơi.

Tiếp đó là lượt của Phong, vào hai bi, lượt của Khải Nguyên, vào một bi, lượt của Tây Nam, vào hai bi. Những người này đều có kĩ thuật chơi cực kì tốt với đầu óc chiến lược không thể đùa giỡn được. Số lượng bi trước mắt càng lúc càng ít đi, tâm trạng của gã càng thêm nôn nóng..

Gã chơi không lại đám người này, cái chọc gậy tiếp theo của gã cũng không đẩy được quả bi nào vào lỗ, nhưng bi cái gã đánh đã chạm vào bi số 9 - viên cuối cùng trên mặt bàn - và làm nó tới gần góc bàn hơn!

Ôi không không không không!

Nhìn Phong kê cơ lên tay, nhắm một góc chuẩn xác hướng thẳng bi trắng tới bi số 9, trong đầu người đàn ông liền loé lên một tia sáng. Hai tay gã tì lên mép bàn, bí mật nghiêng nó theo một góc nhỏ, trực tiếp làm lệch đường bi cái đang lao đến, trượt ra khỏi bi số 9 mà rơi thẳng vào lỗ.

Phong thất thần đứng ngây ra tại chỗ, còn gã thì lén lút buông tay ra khỏi bàn, vờ như không biết chuyện gì cả mà âm thầm quệt lòng bàn tay đẫm ướt mồ hôi vào gấu quần.

Phạm lỗi rồi. Mất trắng!

Gã là người đánh lượt trước Phong nên được hưởng một phần thắng! Chiếc du thuyền đã thuộc về tay gã.

Người đàn ông cố nén lại tiếng thở dốc vì quá phấn khích, khoé môi không kìm được mà run run nhếch lên cười. Chợt gáy cổ lạnh toát, khi giật mình quay ra sau, gã bắt gặp Châu đang đứng ở sau lưng gã, đôi mắt vô hồn gắn chặt vào gã mà chẳng nói lời nào.

Lập tức, cơ thể của vị doanh nhân nọ liền rùng lên run rẩy, tỏ ra không để ý đến cô mà quay phắt lại mặt bàn bida.

Nó nhìn được hết rồi? Nó phát hiện à? Không đâu, không đâu. Chắc nó sẽ không dám nói gì đâu. Dù gì cũng chỉ là một trợ lý nhỏ thôi mà. Không, thậm chí còn chẳng phải trợ lý. Châu đi theo Khải Nguyên cũng chỉ phụ hắn những việc như sắp xếp, tổ chức các buổi tiệc ăn chơi, hay bưng đồ cho hắn, đỡ hắn đứng lên hoặc ngồi xuống. Chức vụ nhỏ nhoi đến nỗi còn chẳng biết có nên gọi là trợ lý hay không.

Nó phải biết cấp bậc hiện tại của mình thấp hèn hơn gã rất nhiều, nó phải hiểu tốt nhất nên ngậm miệng lại.

Khải Nguyên chỉ vì nể Lê Trọng Yến một thời tung hoành trong giới kinh doanh mười năm trước nên mới nhận Châu, cho cô phục vụ mình thôi. Cô chẳng là cái thá gì cả.

Người đàn ông tự trấn an bản thân, theo sau mọi người đặt ra món cược tiếp theo.

Bỗng dưng, một người phục vụ từ đằng xa gấp gáp đi đến bên cạnh Tây Nam, ghé sát đến thì thầm nói gì đó vào tai cậu ta khiến chân mày của Tây Nam nhíu lại. Cậu ta thả cây cơ để một người phụ nữ nóng bỏng đứng bên cạnh mình đỡ lấy, nói "xin thứ lỗi, đình Hộ Thuỷ của tôi cứ tính cho người thắng" rồi vội vã theo sau người phục vụ kia biến mất sau cánh cửa.

Khải Nguyên chống tay lên bàn, từ dưới chân truyền tới cảm giác ê ẩm cực kì khó chịu. Hắn gọi "Châu!", vẫy tay về phía cô để cô đỡ mình ngồi xuống xe lăn, rồi đưa cây cơ được làm từ gỗ Thích và xà cừ vào tay Châu, thay hắn tham gia ván đánh.

Trong số những người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đứng vây quanh hắn, một ai đó cười đùa hỏi.

"Ngài tổng giám đốc để cô gái trợ lý đánh, liệu có ổn không đây?"

Khải Nguyên kéo lớp chăn bị lệch trên bắp đùi, nhàn rỗi lôi di động ra nghịch, tuỳ tiện cười với các nàng.

"Châu không thể thua."

Chỉ với một câu nói mà các cô gái cùng "ồ" lên, ý tứ liếc nhìn Châu đứng bên kia. Tiếp nhận ánh mắt đột ngột đổ dồn đến của mọi người, gồm cả Phong, Châu như cũ cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không cho ý kiến.

Vị doanh nhân nọ nhìn Châu bước vào vòng chơi thì lén chửi một tiếng trong đầu.

Sau cú đánh giao bóng rất mạnh, bi cái va vào bi số 1, tạo thành tiếng "bụp" giòn tan, cả cụm bi bung ra như pháo hoa. Châu bỗng nhiên hỏi Phong, cái cong môi ngọt ngào của cô khiến trái tim anh hơi run lên.

"Ngài thẩm phán, tôi không thể phụ lòng tổng giám đốc của tôi được, ván này liệu ngài có thắng được tôi không?"

Phong không đáp, nhưng đôi mắt nheo lại đó như một lời khiêu khích tuỳ hứng: "Cậu có thể đoán thử." Anh đợi đến lượt mình, cơ thể mang mùi thơm hormone nồng đậm ngả lên mặt bàn, bên dưới ánh đèn chùm màu vàng cam, bờ vai rộng của anh như được phủ thêm một lớp vàng kim lộng lẫy. Khí chất toát ra từ đôi mắt màu đen lạnh đó khiến lực chú ý của cô trong vô thức bị hút vào.

Châu thầm liếm lên mặt răng sau. Anh thực sự rất đẹp.

Ba viên bi lần lượt rơi vào lỗ, phong cách đánh của Phong rất mạnh mẽ, cũng rất kĩ thuật, cách anh điều bi nhiều lần tạo cho người khác ảo giác rằng mọi đường đi đã được tính toán sẵn.

Châu là người đánh tiếp theo. Cô nhẹ nhàng dùng phấn xoay quanh đầu cây cơ rồi bước tới, đáp lại cái nhìn của Phong, cây cơ bằng gỗ nhanh như chớp phóng tới, đánh xoáy ngang vào bên phải của bi cái khiến nó chạm vào băng rồi bật ngược lại, va vào bi màu nâu và đẩy nó vào lỗ.

Lượt đánh tiếp vẫn thuộc về cô. Lần này, bi cái nằm sát mép bàn, còn bi số 8 thì nằm nấp sau bi số 9. Trong ván cược này, chỉ cần mắc một lỗi là mất hết, chính vì thế mà cô phải cẩn thận.

Khi mọi người đều nghĩ ca này khó thật rồi, thì đột ngột Châu dựng thẳng cây cơ lên cao, chọc xuống bằng một lực vừa đủ. Viên bi màu trắng vẽ lên mặt bàn một hình vòng cung vô cùng đẹp mắt, lướt qua bi số 9 và đập "cách" vào bi số 8 màu đen, đẩy nó lăn vào lỗ.

Có tiếng "ồ" rộ lên, Châu chỉ lễ phép gật đầu rồi hạ tâm cơ thể xuống đánh tiếp lượt của mình, rất tiếc là không vào.

Bây giờ, trên bàn bida lót vải nỉ màu đỏ chỉ còn lại một viên bi cái và bi vàng số 9.

Hay làm sao, sau cú đánh trượt của Châu, bi cái và bi vàng nằm trong một đường thẳng vừa chuẩn.

Người đàn ông chưa trúng được viên nào càng thêm sốt ruột, chân bước tới, đặt cây cơ lên ngang mặt bàn. Chỉ cần đánh trúng một viên này thôi thì sẽ được cho qua cược. Mẹ kiếp! Lũ quái vật, chúng thực sự không có ý định để ông ta chơi!

Vị doanh nhân ngắm rất lâu, sau cái hít sâu, ông ta nhắm thẳng vào bi cái mà đánh. Nhưng đúng lúc bi vàng nhận lực từ bi trắng, lăn vào lỗ, Châu đứng sát mép bàn đã dùng tay nhấn nghiêng cái bàn đi. Khuôn mặt tỉnh bơ cùng với hành động cực kì nhỏ và tinh tế đó hoàn toàn qua mắt được cả Phong đứng phía bàn bên kia, không một ai nhận ra cô vừa chơi xấu gã đàn ông, còn viên bi số 9 đã sắp rơi vào lỗ lại lệch hướng bay vào băng rồi bật về.

"Ơ... ơ?"

Gã mở to mắt, lắp bắp nhìn Châu nheo mắt cười với mình. Cô cố ý chọn đứng cùng một bên bàn với gã chỉ để một mình gã phát hiện cô vừa làm gì.

Châu dùng giày cao gót đá nhẹ chiếc đệm lót cao su dưới chân bàn khiến cả chiếc bàn hơi hơi lún xuống, không còn cân đối như trước. Chẳng ai có thể ngờ cô có thể lợi dụng thứ nhỏ nhặt đến vậy.

Vào khoảnh khắc khi trực tiếp mắt đối mắt với cô, gã như nhớ lại những câu chuyện về hồ ly tinh mà ngày xưa mình từng đọc. Hiểm độc một cách âm thầm. Miệng tuy cười nhưng trong lòng đã xé rách mặt gã đến cả trăm ngàn lần.

Khi ấy, người đàn ông đã không kìm được mà run lên, cảm giác buốt lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu đến khắp tứ chi.

Mà ở đây... không một ai nhận ra! Không ai nhận ra bộ mặt thật của ả hồ ly này ngoài gã!

Phong khom lưng, căn chỉnh góc độ, chỉ trong một cái nháy mắt, viên bi cái đã bật nảy lên không trung, băng qua bàn bida mà bay thẳng vào bi số 9, đẩy nó trôi vào góc bàn.

Anh là người chiến thắng của ván đấu này.

Gã đàn ông không có một viên nào trúng, mất sạch. Gã như chết lặng đứng ngây ra như một bức tượng gỗ, trợn đôi mắt không còn tiêu cự nhìn mọi món cược mình tích luỹ được cứ vậy bay vào tay người khác chỉ chưa đầy ba mươi phút.

Chiếc du thuyền đã lấy lại được thì cũng tạm, thứ mà Phong quan tâm là chiếc đình Hộ Thuỷ kia. Phong khẽ thở phào một tiếng, anh cũng không thể từ chối rằng mình có chút tội lỗi với Hoàng.

Châu là người thắng thứ hai nên cô cũng mất một món cược nhỏ, đáng lẽ cô phải bị yêu cầu giao cho anh một thứ có giá trị tương ứng theo ý muốn của anh, nhưng Phong cho cô quyền được chọn món bị mất. Châu nhìn xuống tờ giấy có bốn chữ ký tay của bốn người chơi chính, mắt lướt đến cột ghi các "chiến lợi phẩm" của Khải Nguyên.

"Khu đất nằm gần vành đai 5."

Khải Nguyên đang thảnh thơi ngồi uống rượu liền một ngụm phun toẹt ra bên ngoài. Mà không chỉ có mình hắn, Phong cũng phải trố mắt nhìn Châu.

Đây chính là mảnh đất mà tập đoàn Khải Nguyên mua được từ tay Minh Khang đã chết kia, Phong vẫn còn nhớ khuôn mặt ủ rũ của Hoàng khi để vuột mất nó. Mà giờ đây, Châu lại giao nó cho anh?

Phải nói, mảnh đất này đáng giá ngàn vàng. Vành đai 5 mà nhà nước sắp sửa cho thi công nối liền các tỉnh quanh thủ đô và nối tới bến cảng ngoài Hải Phòng, qua cả tuyến đường sắt Bắc-Nam, phạm vi cực kì rộng. Nghe nói, một dự án xây dựng sân bay quốc tế mới cũng nằm trong phạm vi của vành đai này.

Tập đoàn nào có thể đặt ảnh hưởng của mình lên nó sẽ tương tự  như đưa một tay kiểm soát cả một dòng chảy hàng hoá.

Khi dự án khởi công vành đai được đưa ra, ba tập đoàn lớn tại Thủ đô đương nhiên đều đặt một phần vốn lên nó, nhưng vấn đề là ai có nhiều quyền lợi hơn ai.

Phong mím môi, đôi mắt đanh lại, nghiêm túc nhìn Châu. Người kinh doanh sẽ không bỏ qua món hời trước mắt.

Anh hiểu ý cô rồi. Mảnh đất đó nằm rất gần với nơi kinh doanh của Thiên Thành, hành động đặt ảnh hưởng ở đó chẳng khác nào khiêu khích làm lệch một đỉnh của "hình lục giác giới kinh doanh" vốn rất khó khăn để giữ sự hoà hợp. Khải Nguyên cũng chưa biết làm gì với nó, nay cho đi cũng tương tự như cá cược sòng phẳng, giữ nguyên thiện chí.

Tuy nhiên đường đột như vậy vẫn khiến hắn có chút không thích ứng được.

"Thua một mảnh đất, nhưng đổi lại được thấy bản lĩnh thật sự của cậu. Với khả năng này, e là sau này tôi phải theo sau nhìn lưng cậu mất." Khải Nguyên lên tiếng.

"Cảm ơn lời khen từ ngài tổng giám đốc. Nhưng một ván đấu này không nói hết được tất cả. Ngày hôm nay tôi hơn, ngày mai lại là cậu."

Cả hai đều khiêm tốn bày tỏ sự tôn trọng tới đối phương. Bầu không khí thoáng chốc đã trở nên dễ chịu hơn lúc đầu.

Phong đưa cây cơ cho phục vụ cất đi, khi Châu đi ngang qua anh để quay về đứng bên cạnh xe lăn của Khải Nguyên, một làn gió mát lạnh bỗng phà đến bên vành tai non mềm của cô, nhẹ như chuồn chuồn đậu lên rồi bay mất. Chỉ mình cô nghe thấy tiếng thì thầm của anh.

"Còn phải cảm ơn vận may mà cô Châu cho tôi nữa."

Anh biết trận đấu đầu tiên anh thắng là do cô cố tình.

Châu che giấu nhiệt độ nóng bỏng từ lồng ngực bằng một nụ cười lịch thiệp, không ai có thể hoàn toàn đọc được nội tâm thực sự của cô. Phong thấy cô vẫn luôn tỏ ra đúng mực và giữ khoảng cách với mình như vậy cũng chỉ im lặng, nhìn cô rồi lơ đãng quay đầu ra nơi khác.

Lúc này, từ cánh cửa ra vào phòng đánh bida, Tây Nam mới trở về. Sắc mặt của cậu ta có vẻ khó chịu hơn so với lúc rời đi, nhưng trước mặt mọi người vẫn luôn treo lên một nụ cười thân thiện.

"Có chút chuyện thôi, tôi giải quyết xong rồi. Giờ đã là ván thứ mấy rồi?"

"A... a...!"

Tiếng reo của cậu ta còn chưa dứt, từ cánh cửa còn chưa kịp khép lại, một người đàn ông ngoại quốc lờ đờ bước vào trong, quần áo xộc xệch, cằm mọc râu lún phún. Những người đứng gần ông ta đều nhăn mặt che mũi lại. Ông ta cứ như kiểu... lâu ngày chưa tắm hay sao ấy?

Tây Nam thấy thế thì chậc một tiếng, lầm bầm: "Vẫn còn sót tên này sao?"

Trước đôi mắt của Phong và Khải Nguyên, cậu ta thở ra một hơi, thành thật nói.

"Bên phía đối diện là sòng bạc của tôi. Đương nhiên là đã được cấp phép rồi nhé. Chắc ông ta đi lạc vào đây. Nhìn là biết đã bám sòng bạc suốt mấy ngày không đi rồi. Có một số tên thua sạch, không chấp nhận được nên làm loạn, không biết kẻ này có thuộc vào nhóm đó không."

Tây Nam phất tay, những bảo vệ nam liền gật đầu bao quanh tên đàn ông ngoại quốc kia. Như bị dọa sợ, gã hú hét, chạy xô về phía ban công. Trước khi mọi người kịp phản ứng, ông ta đã vịn lên lan can, lao mình xuống bên dưới, tuy nhiên một cánh tay dài đã kịp túm lấy cổ áo ông ta kéo giật lại.

Phong nhanh hơn một bước, duỗi tay tóm gọn được gã kéo ngược về, nhưng không may để bản thân trượt ngã xuống mặt sàn, cánh tay trái va mạnh vào mép cửa.

Người đàn ông vẫn chìm trong cơn hoảng loạn, liên tục hét lên bằng tiếng nước ngoài, tay chân quẫy đạp trong cơn tuyệt vọng.

"Trả tiền cho tao! Trả tiền cho tao! Chơi tiếp! Tao còn chơi tiếp được!"

Phong đạp gã ra một bên, tự mình chống đầu gối đứng lên. Nhìn người lúc cười lúc khóc ở dưới chân, đôi mày của anh không kìm được mà nhíu chặt, cảm thấy thật hết cứu.

"Đem hắn đi đi."

"Phong."

Bỗng Châu gọi tên anh, lần đầu tiên sau khi trở về, chính tai anh nghe cô gọi thẳng tên mình, không phải "cậu Phong" hay "ngài thẩm phán" một cách khách sáo, mà là "Phong". Phong có chút ngẩn ngơ, thấy cô coi kẻ điên đang nằm dưới đất như không khí mà bước vòng qua, đôi mắt chỉ nhìn vào cánh tay của anh.

Một người hiền lành như Châu sao có thể thờ ơ bỏ qua người suýt đã mất mạng như vậy?

"Tay của cậu."

Châu nhíu mày, nâng lên cánh tay áo bị xé rách một khoảng đã bắt đầu nhiễm máu tươi.

"Phải xử lý."

"Tôi không sao. Hãy lo cho người đàn ông kia trước."

"..."

Châu không nói gì cả, chỉ liếc mắt về phía bảo vệ rồi quay sang nói với Phong.

"Không cần lo lắng, đây là việc của bảo vệ. Thẩm phán Phong, nếu cứ để thế này thì máu sẽ tiếp tục chảy ra, gần đây có phòng nghỉ dành cho khách, nếu cậu không phiền, tôi có thể giúp cậu xử lý sơ qua."

Hiển nhiên Tây Nam gật gật đầu nói Phong hãy theo Châu, còn chen cả lời của Khải Nguyên: "Tôi thay anh ta đồng ý để anh mượn Châu".

Phong nhìn gã đàn ông cứ thế mà bị lôi đi mất, trong lòng dội lên cảm xúc phức tạp nhưng vẫn im lặng theo sau Châu vào phòng nghỉ dành cho khách VIP trên hành lang cách sòng bài và khu đánh bida không xa.

Thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng hò reo vì thắng lớn hoặc tiếng gào thét do thua sạch từ sòng bạc truyền ra, nhưng không ai quan tâm cả. Trước tiền bạc, tính mạng của con người rẻ rúng đến mức nào.