Tiên Nữ Má Hồng

Chương 60: Đối tác



Phòng nghỉ chuyên dụng có diện tích vừa phải, ngoài bộ salon đen sang trọng, tại nơi đây còn có một chiếc tủ gỗ đựng một bộ sơ cứu y tế. Nhìn cách Châu thuần thục tìm đến đúng nơi để của chúng, Phong chỉ im lặng chăm chú nhìn cô mở nút của lọ Povidine, dùng tăm bông thấm ướt một đầu rồi chấm chấm lên vết thương hở của anh.

Hình như cô rất thường xuyên đến chỗ này?

Như nhìn thấu được suy nghĩ trong đôi mắt màu đen lạnh của anh, Châu vẫn chuyên chú cầm chiếc tăm bông chấm đều quanh miệng vết rách, vừa nhẹ nhàng nói.

"Vì sự an toàn của tổng giám đốc nên trước khi anh ấy đến nơi nào, tôi đều phải kiểm tra toàn bộ hệ thống nhà cửa, cấu trúc, đồ vật và cách điều hành nhân sự ở nơi đó."

Khải Nguyên từng bị đối thủ cạnh tranh thuê người ám sát hụt khi đang ở nước ngoài, đó là lí do vì sao Tấn Hưng cực kỳ coi trọng vào việc đảm bảo an toàn cho hắn.

Phong "ồ" một tiếng, coi như đã hiểu.

Những bước sơ cứu đều được thực hiện theo thứ tự, cuối cùng, Châu lấy miếng băng gạc quấn quanh bắp tay trái cho anh. Mọi hành động đều vô cùng cẩn thận, như sợ anh bị đau, cô còn đặc biệt nhẹ nhàng, nâng lên hay hạ xuống, rửa vết thương hay chấm thuốc đều sẽ hỏi anh trước tiên.

"Tôi di chuyển tay cậu lên một chút nhé?"

"Có đau không?"

"Nó có chật quá không?"

Phong khép hờ mắt, lưng dựa vào ghế salon, nhìn hàng mi dày và mềm mại của cô gái khẽ rung lên mỗi khi chớp mắt. Từng cái chạm của Châu đều rất đúng mực, không có ý nấn ná hay mờ ám nào, nhưng vẫn lưu lại trên da anh cảm giác ấm áp từ cô truyền tới.

Đôi mắt cô chỉ nhìn vào vết thương rỉ máu của anh, thi thoảng Châu sẽ khẽ chau mày, viền mắt ánh lên vệt nước mỏng. Bờ môi đỏ mấp máy nhẹ rồi mím vào nhau. Cô gái đang lo lắng cho anh.

"Nếu thấy không ổn thì hãy đến bệnh viện luôn nhé. Hay cứ đến bệnh viện cho chắc đi? Không thể để di chứng lên cánh tay này được."

Chiếc áo vest mặc ngoài dính máu của Phong được Châu gấp gọn gàng rồi để trên mặt bàn.

Từng cử chỉ đều rất đỗi dịu dàng. Bên trong đôi mắt long lanh chỉ có anh, cẩn thận quan sát từng biến động nhỏ trên biểu cảm của anh. Nếu thấy Phong khó chịu, Châu sẽ kể một câu chuyện cười nào đó mà mình biết để anh tạm thời quên đi cơn đau.

Châu rất ngoan, giống như một chú chim nhỏ đang tìm cách an ủi anh.

Xong xuôi, cô không có ý định ở lại lâu nên thu dọn lại hộp đựng bộ dụng cụ sơ cứu và để nó vào trong tủ. Châu tuân thủ rất nghiêm nguyên tắc không thừa cơ hội để trèo cao, không có tâm tư mờ ám nào với bất cứ ai, xong việc sẽ biết phận rời đi. Chỉ là lúc bàn tay cô đã đặt lên tay nắm cửa, một giọng nói trầm trầm từ sau lưng bất ngờ vọng tới.

"Cậu là người rất tử tế."

Châu ngẩn người, cô quay đầu về phía Phong. Thấy anh nghiêm túc nhìn lại cô, mãi một hồi lâu sau Châu mới giật mình tỉnh táo, xác nhận rằng anh đang nói về mình.

"... A?"

Bình thường Phong không thích nói một câu quá hai lần, nhưng riêng Châu thì khác. Anh chậm rãi nói ra từng chữ rõ ràng, không hề để ý ngữ khí của mình dịu dàng đến mức nào.

"Cậu rất hiền lành."

"Tại sao ngài thẩm phán lại nói thế?"

"Đó là cảm nhận của tôi thôi. Cậu đã giúp tôi băng bó vết rách trên tay." Anh mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Vì thế nên trong mắt anh, cô là một người hiền lành?

Châu có vẻ như vô cùng kinh ngạc, miệng khẽ hé ra như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngược lại, cô mỉm cười, đuôi mắt cong lên thành một nét mơ hồ. Không ai có thể dám chắc rằng bản thân chạm tới được những ý niệm bí mật trong tâm trí cô.

"Không có gì."

Châu gật đầu chào anh, khẽ khàng đóng cửa lại. Phong có cuộc gọi bất ngờ từ đồng nghiệp nên ở lại nghe điện thoại một lúc rồi mới quay trở về phòng đánh bida. Bàn đánh lót vải nỉ bị bỏ dở giữa chừng đã đủ người chơi lấp vào từ lâu. Châu đứng giữa một vòng tròn người đàn ông trưởng thành, tay cầm cây cơ, tay còn lại nâng quả bi cái đặt lên mặt bàn.

Dưới ánh đèn phủ xuống, lớp áo sơ mi trắng của Châu phản lại một quầng sáng rực rỡ giữa những chiếc áo vest đen xa xỉ. Tầng khói thuốc lượn lờ trên mi mắt óng đen và khuôn miệng cười mơ hồ của cô. Vây xung quanh Châu là những tràng cười trầm đục và hào nhoáng.

"Xong chưa?"

"Xong từ tối qua rồi."

"Nó hồ hởi ký như vậy, hẳn là chưa biết mình gài phải không?"

"Phì. Vẫn còn tưởng tự mình quyết định."

"Cười chết."

Một người trung niên chỉnh lại khuy măng sét trên cổ tay áo, đưa thuốc mời Khải Nguyên nhưng hắn từ chối, nói đang bệnh không tiện hút: "Sao không thử hỏi tổng giám đốc Khải Nguyên xem? Ngài ấy chẳng phải rất có kinh nghiệm xử lý những vụ như thế này sao?"

Khải Nguyên nhấp một ngụm rượu, mi mắt khép hờ.

"Những người không thể tự lượng sức đều không cần thiết."

"Ha ha ha."

Tây Nam đứng bên cạnh đưa điếu thuốc lá kẹp trên môi, cầm cây cơ đánh vào lỗ một lượt ba bi. Tâm trạng thoải mái của cậu ta giống như chưa từng có người đàn ông nào đã phát điên và suýt chết ngay tại đây, vui vẻ tán gẫu vài câu với đám người bên cạnh.

Phong vắt chiếc áo khoác trên cẳng tay, đi tới quầy Bar rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng. Ánh mắt anh trước sau đều lặng lẽ quan sát bàn bida.

Những ai có thể kiếm được cả trăm tỷ mỗi năm đều không phải là người đơn thuần. Châu rất ngoan, sao có thể chơi hoà hợp với đám người đó như vậy? Anh không hẳn là nói họ xấu hay gì, nhưng tuyệt đối không thể dây dưa được.

Nhất là Khải Nguyên, vì chấn thương ở chân nên mấy năm qua hắn đều có vẻ kín tiếng và ít giao thiệp với bên ngoài, nhưng khi xưa, kẻ này nổi tiếng là một tên điên cái gì cũng có thể làm ra.

Thủ đoạn hắn đều có cả, bất cứ thứ gì liên quan đến dự án hắn theo đuổi, hắn sẽ tìm mọi cách để có bằng được mới thôi. Một bến cảng hắn muốn bị công ty khác lấy mất? Không sao, hắn đánh sập là được. Có kẻ dám cản trở ý định của hắn, hắn liền có cách để kẻ đó biến mất.

Nghĩ đến việc Châu ở bên cạnh và làm việc cho một tên như thế, Phong cảm thấy không ổn.

Những người lành tính sẽ chơi thành một nhóm, những người có tâm tư thủ đoạn sẽ chơi thành một nhóm. Châu là cô gái rất ngoan ngoãn, nhưng lại cực kì hoà hợp với đám người này.

Khi cuộc vui chơi thâu đêm dần kết thúc, Khải Nguyên từ chối lời mời đi tăng ba mà để Châu đẩy xe ra ngoài sảnh chờ, tài xế đang đợi hắn ở đó để đưa hắn về nhà riêng. Phong cũng đi ở ngay đằng sau, thấp giọng gọi một tiếng.

"Minh Châu."

Châu ngừng lại, khẽ đánh mắt nhìn xuống Khải Nguyên, chỉ khi hắn gật đầu mới buông xe lăn, đi tới nơi Phong đang đứng.

Trong lớp ánh sáng mờ ảo của ánh đèn điện ngoài hiên, bộ áo trắng mà cô đang mặc gần như phát sáng.

Lúc này, anh mới để ý, cổ áo sơ mi mà cô đang mặc rất cao, gần như bao lấy và che đi toàn bộ cần cổ dài, ngoài ra còn được đính thêm ren và viền bèo. Phong khép hờ mi mắt, nhớ đến những chiếc áo mà phụ nữ Châu Âu thường mặc thời Victoria. Hình như ở ngày đầu anh gặp lại cô vào tháng trước, Châu cũng mặc áo sơ mi và đeo khăn lụa che kín cổ.

Cái cổ trắng mà anh thi thoảng vẫn trộm hôn ngày trước... vẫn thường bị che đi như vậy sao?

"Ngài thẩm phán có việc gì nhắc nhở?"

Phong nhìn cô, cơ thể đưa sát lại một chút.

"Châu. Điều kiện ở Thiên Thành cũng không khác gì ở Khải Nguyên. Thậm chí, tôi còn có thể giúp cậu tìm được một vị trí phù hợp hơn."

Châu kinh ngạc trước câu nói đột đó cùng với ngữ khí nghiêm túc của anh, phải ngẩn ra mất một lúc mới hiểu anh đang nhắc tới điều gì. Cô không kìm được mà cười.

"Tôi không sao đâu, ngài thẩm phán. Cảm ơn lời mời của cậu."

"Cái này là nói thật. Vẫn có rất nhiều công việc khác để làm."

Thấy Châu chỉ lắc đầu và lịch sự từ chối, Phong cũng không có ý tiếp tục làm cô khó xử nữa. Chỉ là anh không yên tâm.

"Nếu cậu gặp chuyện gì, cứ tới tìm tôi." Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ cô.

Châu mỉm cười trước sự quan tâm đó của anh, khẳng định rằng bản thân không có vấn đề gì rồi cúi chào tạm biệt Phong, cầm lấy tay cầm của xe lăn, đẩy Khải Nguyên đến chiếc xe Rolls Royce đen được cải tiến và thiết kế riêng đang dừng chờ ở bên ngoài khu nhà tổ hợp.

Hắn chỉ cần được đẩy ra khỏi cổng thôi, lúc ngồi vào xe vẫn có thể tự đứng lên và bước vào bên trong được. Châu gập lại chiếc xe lăn và cất nó vào trong cốp, khi ngồi vào ghế phó lái, tình cờ nhìn lên gương chiếu hậu, cô nhận ra ánh mắt của Khải Nguyên đang dán chặt lên người mình.

"Có chuyện gì à?"

"Hai người nói chuyện gì mà mặt cô đỏ hết lên vậy?"

"À..." Châu sờ tay lên má rồi hạ xuống, khoé môi cong lên: "Cậu ấy đang lo lắng tôi bị anh ức hiếp."

Khải Nguyên có chút ngớ người, bỗng hắn đập vào ghế, chỉ tay vào cô, nét mặt thể hiện cảm xúc không thể tin được.

Cô dám giả nghèo giả khổ!

Giả đến mức nào để hắn bị công chức nhà nước nghi ngờ thế này?

"Hiểu rồi. Đang yên đang lành tự nhiên muốn bán nhà tôi mua cho để nhảy vào cái khu bé như ổ chó đó để ở, hoá ra là muốn để cậu ta thương."

Khải Nguyên lắc lắc đầu, thở dài. Cảm thấy thật thán phục với mưu kế của Châu.

Số tiền Châu có thể kiếm được ngang ngửa với hắn đó? Thế mà cô có thể để bạn bè thành kẻ xấu, thành tư bản bóc lột người khác, mình thì giả làm cô gái nghèo hoàn cảnh sao?

Châu nhướng mày liếc nhìn hắn.

"Không phải. Tôi không có ý định đó với cậu ấy."

Lời cô nói là sự thật. Cô không có ý định gì với Phong cả. Cô chuyển chỗ ở vì không muốn làm phiền đến Khải Nguyên và khiến bản thân trở nên nổi bật.

Nhưng hắn "xì" một tiếng, rõ ràng không hề tin.

Trong suốt mười năm qua, hắn đã thấy Châu lén lút quay về nước bao nhiêu lần.

Ngày Phong tốt nghiệp đại học, lên nhận bằng cử nhân, cô đứng ở trong một góc tối của hội trường vỗ tay chúc mừng anh. Những con phố mà Phong bước qua trong suốt thời gian đi học đến đi làm, Châu sẽ chậm rãi ghi nhớ từng hàng quán và đặc điểm của nơi đó, dựa lưng vào bức tường trong con hẻm khuất bóng, lặng lẽ nhìn anh cười đùa, nói chuyện cùng bạn bè và đồng nghiệp rồi cụp mắt rời đi.

Cô chỉ cần được nhìn thấy Phong một lúc thôi. Dù tâm trạng lúc đó có hỗn loạn đến đây, khi biết chắc chắn anh đang có một cuộc sống yên bình đều trở nên thanh tĩnh.

Cô biết từng món ăn mà anh thích, bệnh dạ dày mới xuất hiện dạo gần đây do làm việc quá căng thẳng khiến anh luôn khó chịu, hay những thói quen nhỏ nhặt của anh mà chính anh cũng không để ý.

Châu dự đoán trước được thời tiết mà nhờ một bạn sinh viên nào đó trong lớp giảng của Phong, cầm ô đến tặng anh nhưng không cho biết cô là ai. Nhìn thấy anh dùng chiếc ô cô tặng, cô cảm thấy vui như chính mình đang được cầm nó để che mưa cho anh.

Chỉ mong anh sẽ thuận lợi về nhà.

Khải Nguyên nhìn Châu yêu người ta nhiều đến vậy nhưng ngoài lặng thầm làm mọi thứ cho Phong ra thì chẳng có gì khác, cảm thấy thật sự hết nói nổi. Hắn chưa từng yêu ai, chưa có mối tình nào đủ để níu giữ tâm trí hắn nên việc Châu đang làm chỉ khiến hắn thấy ngứa ngáy tay chân, ngoài từ "ngốc" để diễn tả ra thì chẳng còn từ khác.

Khải Nguyên dựa vào lưng ghế sau, tuỳ tiện nới lỏng chiếc cà vạt, thản nhiên đưa ra lời khuyên chân thành nhất của mình.

"Cứ giữ kín tình cảm trong lòng như vậy chỉ tổ hại thân thể. Chịch một phát cho xong."

Châu: "..."

Cô phớt lờ hắn. Bàn luận về chuyện tình cảm với tên này chỉ làm trí thông minh của bản thân mình tụt hạng.

Như đã nói trước đó, tình yêu này cô chỉ giữ một mình, sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến anh. Cuộc sống hiện tại của cô có bao nhiêu hỗn độn, cô không có gan kéo anh vào để anh chịu khổ cùng mình. Nguyện ước duy nhất của Châu là anh sẽ mãi vui vẻ, mãi hạnh phúc, công danh sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.

Mọi thứ cô làm đều là tự nguyện. Đến khi thấy mặt của người con gái mà anh sẽ yêu thương một đời, cô sẽ thầm chúc mừng cho anh rồi biến mất. Đoạn tình cảm này cũng sẽ theo gió mà bay đi, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh.

"Anh ấy có cuộc sống riêng, Khải Nguyên."

"Đừng có như vậy chứ. Tại sao chỉ đúng chuyện này cô lại rụt rè như thế? Thử theo đuổi xem nào."

"Khải Nguyên, tôi có nguyên tắc của riêng mình." Ánh mắt Châu bình lặng nhưng chắc chắn, hắn cuối cùng cũng chỉ biết than trời vì không thể lay chuyển cô mà thôi: "Tình cảm này không cần thiết với anh ấy. Chỉ cần làm anh ấy khó chịu, tôi lúc đó cũng tự giết chính mình được rồi."

Cả khoang xe chìm trong sự im lặng, Khải Nguyên cũng chẳng buồn nói thêm câu nào nữa. Rolls Royce thẳng tắp chạy trên đường quốc lộ rồi rẽ vào một đoạn đường nhánh nhỏ hơn. Như chợt phát hiện ra thứ gì đó, Châu từ đang lơ đãng dựa trên lưng ghế bỗng dựng thẳng người lên, đôi mắt quét nhanh về phía trước.

Chẳng nói một lời, cô chộp lấy chai nước khoáng bên cạnh, hạ thấp cửa kính rồi phi vút vào một kẻ ngồi trên xe motor trên vỉa hè đang tính vặn ga bám theo sau. Chai nước nặng nề đập vào mũ bảo hiểm khiến gã không kịp phòng bị, trượt bánh ngã nhoài ra giữa đường.

Một chiếc xe chở vệ sĩ hộ tống theo sau lập tức dừng lại, ba người từ bên trong lao ra ngoài, áp chế kéo kẻ đi motor đó vào trong xe.

"Tên đó bám theo suốt từ lúc rời từ lễ mừng thọ của ông rồi."

"Nhật La sao?" Khải Nguyên chống cằm, ngón tay trắng gõ lên lớp ghế bọc da: "Biết ngay chúng sẽ trả thù mà. Tên Minh Khang đó chết rồi cũng không để mình yên nữa."

"Cơ mà biết làm sao giờ." Hắn híp mắt, cười với Châu: "Cô là kẻ giết đàn em của chúng, cướp luôn đống bất động sản chúng đỏ cả mắt mới thu thập được. Chúng không cay mới là lạ."

Minh Khang có rất nhiều tài sản riêng, sau khi gã chết, một miếng vàng cũng không còn. Tại sao ư? Đó là vì Châu đã lấy hết rồi đem về cho Khải Nguyên như một món quà tặng rồi. Nhật La không kịp thu hồi.

"Tôi không giết hắn, một cọng tóc của hắn tôi cũng chưa từng chạm qua. Giấy trắng mực đen rõ ràng, không sớm thì muộn hắn cũng bị ép vào tù mà thôi."

"Nhưng cô chính là người trực tiếp đẩy hắn vào chỗ chết."

Khải Nguyên có cảm xúc phấn khích, cũng có chút phức tạp. Hắn nghĩ đến đống "quà" mà Châu ném cho mình, chúng thực sự rất có giá trị, giá trị đến nỗi hắn không thể buông Châu để cô đi đâu được mặc cho việc xử lý hậu quả cho cô, quét sạch dấu vết hiện trường có bao nhiêu nguy hiểm.

Đây mới chính là mối quan hệ thực sự của bọn họ.

Đối tác.

Bên ngoài là lớp vỏ bọc tổng giám đốc và trợ lý.

Châu sẽ giúp hắn thu lợi và làm việc như một máy hút châu báu, bao nhiên "di sản" mà lũ nợ để lại, cô sẽ tiện tay lấy về cho hắn, còn hắn sẽ giúp cô dọn dẹp tàn cuộc mà Châu tạo ra.

Sáu kẻ dẫn đến sự sụp đổ của Lê Trọng Yến khi xưa, Châu đòi cho bằng hết.

Cô chỉ cần mạng của sáu kẻ đó, cho chúng nếm trải những gì mình đã phải trải qua.

Cô không trực tiếp cầm dao giết chúng, mà sẽ có cách để chúng thà chọn chết còn hơn là sống.

...

Trần nhà trắng trên cao thi thoảng sẽ sáng lên do ánh đèn đường từ ngoài kia chiếu vào, chiếc rèm cửa bằng lụa chốc chốc lại phất phơ trong gió điều hoà, cuốn theo cả những mảnh sáng vụn vỡ trên lớp sơn tường rung động.

Phong nằm trên giường, cánh tay bị đau kê trên một chiếc gối nhỏ, tay còn lại thì cầm điện thoại, mở lên rồi từ từ tắt đi. Cuối cùng anh cũng không thể chờ nổi nữa mà ném nó lên bàn làm việc, kéo cao chăn trùm qua mặt.

Vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi hỏi thăm nào từ cô cả.

Hoàng, Tây Nam hay Khải Nguyên ít nhất cũng gọi cho anh một cuộc để hỏi về tình hình vết thương, nhưng lại không có một cuộc gọi nào từ Châu.

Anh biết cô rất cẩn trọng, nhất là trong giới kinh doanh đầy cạnh tranh và những con mắt soi mói, cô giữ mình để không làm những chuyện phạm quy, không mưu lợi từ các mối quan hệ.

Châu tự thu mình chỉ ở chức vụ trợ lý, không dựa vào Khải Nguyên để tạo mối quan hệ với Phong.

Cô quá hiểu trong mắt người ngoài họ chỉ là những người không quen biết. Không làm phiền anh và bản thân là điều mà Châu luôn đặt lên hàng đầu.

Nhưng anh không muốn cô cẩn thận như vậy.

Dù nghề nghiệp có khác nhau thì cả hai đều là bạn bè cấp ba mà.

Phong nhớ tới hình ảnh cô đứng giữa một đàn sói già trong câu lạc bộ đánh bida, rồi đến căn chung cư cũ nát kia, một nỗi lo lại hiện lên khiến anh không kìm được mà thở hắt một hơi, hàng mày nhăn lại.

Cô chắc chắn đang bị bóc lột sức lao động, mỗi ngày đều phải lên kế hoạch phục vụ cho những bữa tiệc ăn chơi xa xỉ của đám người giàu đó. Ai mà chẳng biết tính tình của họ thất thường thế nào.

Một người hiền lành như Châu phải làm việc cho Khải Nguyên, đảm bảo sẽ bị hắn ức hiếp.

Phong nén lại tiếng thở dài trong cổ họng, trở mình, tự ép bản thân phải đi ngủ.

Những ngày sau đó, báo chí nổ ra một thông tin chấn động. Khu xưởng ở phía Tây của thành phố đột ngột bùng cháy lớn trong đêm, người dân xung quanh phải di tản gấp, hơn sáu xe cứu hoả đã được điều đến. Sau hơn ba tiếng đồng hồ, đám cháy đã được giải quyết. Nhưng vấn đề từ đây mới phát sinh.

Khi cảnh sát đến kiểm tra hiện trường còn lại, họ phát hiện những xưởng hàng này không phải nơi bảo quản hàng hoá như trên giấy tờ. Rất nhiều lô hàng không rõ lai lịch lộ ra sau những lớp tro cháy rụi, gồm thuốc lá, rượu ngoại, bia nhập khẩu, hàng điện tử... Đây là những "kho đệm" dùng để trung chuyển hàng trốn thuế.

Đám lãnh đạo đều bị bắt hết. Mấy ngày qua công an, viện kiểm sát và tòa án làm không hết việc.

Đây là một vụ buôn hàng trốn thuế lớn nhất trong hai mươi năm trở lại, gây tổn thất rất lớn tới ngân sách nhà nước. Những bên tham gia rửa tiền mặt, làm giả hoá đơn, bảo kê, hối lộ cùng một lúc bị lộ tẩy, các bản án thụ lý đổ tới nhiều không đếm xuể.

Phong cùng đồng nghiệp tăng ca trong toà án, mỗi ngày phải kiểm tra lại vô số giấy tờ được mang tới. Việc giảng dạy trên trường cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ tạm thời gác lại.

Cũng trong mấy ngày này, xe của anh gặp một chút trục trặc nên phải gửi lại ở xưởng, không có xe thay thế nên đến tối muộn đành gom hết đống văn kiện vào cặp đi làm, cầm theo nó đứng chờ ở bến xe buýt ngoài đường.

Chẳng biết đã bao lâu rồi anh đứng chờ ở ngoài đường, khó bụi bay tới khiến anh hơi khó chịu. Phong nhường ghế cho một bà lão, bản thân thì đứng ở một bên, một tay dùng cổ tay áo che mũi, tay còn lại bấm điện thoại nhắn tin giao việc cho cấp dưới.

Bỗng có ai đó gọi anh.

"Thẩm phán Phong?"

Châu bước tới, cũng giống như Phong, nét mặt cô lộ ra sự bất ngờ.

Đã mấy tháng rồi họ mới gặp lại?

"Cậu đang đứng chờ xe à?"

"À, ừ."

Bến xe rất đông, Phong dịch ra một chút để nhường chỗ đứng có mái che cho Châu, một bên vai áo măng tô nhiễm chút sương lạnh nhưng anh không quan tâm.

Cô mặc bộ đồ công sở tiêu chuẩn như bao người khác, chỉ khác ở chỗ cổ áo rất cao mà thôi. Ngoài ra, hai bàn tay trắng nõn giờ đây cũng đang bị che lại bằng một đôi găng tay da màu đen.

"Lâu rồi không gặp." Châu cười: "Chỗ bị thương trên tay cậu đã lành chưa?"

"Tạm ổn."

Cuộc trò chuyện kết thúc ngay tại thời điểm đó. Bọn họ đứng cạnh nhau cũng chẳng có đề tài nào để khơi gợi.

Cả hai đều không thích gượng ép bản thân phải khách sáo, dẫu sao cũng đã ở một mình từ lâu, họ quen thuộc hơn với sự im lặng. Chỉ cần biết người đứng bên cạnh mình là người ấy cũng đủ làm một món quà ngọt ngào bất ngờ cho những ngày tháng vật lộn vất vả rồi.

Ở sau lưng, một nhóm người say xỉn làm trò cười với nhau. Có tên xô nhau chạy về phía trước, không để ý va vào tay trái của Phong, nhưng Châu đã nhanh nhạy dùng tay đẩy người thanh niên đó ra trước khi cậu ta vô tình quệt phải vết thương trên tay anh.

Anh có thể không để ý, nhưng Châu thì khác. Từ khi thấy anh, cô đã quét mắt một lượt, đảm bảo xung quanh anh đều không có gì bất thường. Một chút cơn đau hay khó chịu nào từ anh đều có thể lấy mạng của cô.

Cô chính là người như vậy. Không một ai được phép làm phiền anh, kể cả bản thân cô.

Khuôn mặt của Châu mang một vẻ đẹp cổ điển và thanh thoát, khi thường rất mềm mại, tạo cảm giác thân thiện gần gũi, nhưng chỉ cần cánh môi hạ xuống, người khác liền cảm thấy một cơn lạnh thấu xương chạy dọc trên cổ gáy xuống tứ chi.

Cô mấp máy môi, nụ cười lại câu lên nhẹ nhàng với người thanh niên ngơ ngác đằng sau.

"Cẩn thận chút."

**Áo cánh có cổ ren thời Victoria: