Tiên Nữ Má Hồng

Chương 67: Cậu sẽ tố cáo cô ấy chứ?



Những ngày sau tại Ma Cao, Trung Quốc.

Trong chuyến đi công tác của Châu.

Một cô gái mặc sườn xám màu đỏ khẽ ghé đến mời Châu thuốc lá nhưng cô đã lịch sự xua tay.

Ở phía chính giữa bàn, Dealer là một người thanh niên trẻ gốc Mỹ đang lần lượt lật năm lá bài nằm sấp trên mặt bàn trải bằng vải nỉ màu xanh lá.

Quanh bàn, không tính Dealer, thì hiện đang có sáu người. Cả năm đều là đàn ông, chỉ có Châu là phụ nữ. Sự có mặt của cả sáu kéo theo rất nhiều sự chú ý của khách khác đứng vây xem, không chỉ bởi các nhân vật ngồi trong bàn Oval đều là người có quyền lực lớn trong giới kinh doanh, mà còn vì chồng chip đủ màu sắc ở phần bàn của họ.

Nó... quá nhiều!

Châu hờ hững liếc xuống chồng chip màu đỏ, đen, cam, tím và nhiều nhất là màu nâu và chip dạng thẻ màu đen có trên bàn, rồi đưa mắt về phía những người chơi khác, sau đó quay sang nhìn Chu Triệu Kỳ, người có số chip nhiều nhất trong tất cả và đang là người có đà thắng rất lớn.

Chu Triệu Kỳ là đối tác làm ăn với Khải Nguyên trong chuyến đi này.

Châu rất nhiều lần khéo léo để giúp anh ta thỏa mãn cảm giác chiến thắng, suốt ba ván vừa rồi đều để anh ta thắng đậm, giờ thì phải ngược lại, nếu không sẽ sớm bị nghi ngờ là không có thành ý.

Ô kìa. Trông anh ta có vẻ đang rất vui.

Châu vuốt môi rồi đẩy toàn bộ số chip mà mình có về phía trước trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

"All in." (Cược hết).

Tất cả người chơi chọn thêm cược hoặc bỏ, sau đó đều đồng loạt ngửa hai lá bài trong tay.

Bộ ba của Chu Triệu Kỳ rất đẹp, nhưng không thể thắng được bộ Cù lũ của Châu.

Ván này cô thắng.

Dealer mỉm cười lịch thiệp, chụm hai tay đẩy chồng chip về phía Châu. Số chip cược nhiều đến nỗi cậu ta phải đẩy tận ba lần mới đưa được hết chúng cho người thắng cuộc.

Những người đứng xem và người chơi khác đều vỗ tay tán thưởng, Chu Triệu Kỳ tuy có vẻ không phục lắm nhưng vẫn vỗ tay lên mặt bàn, tỏ ý khen ngợi.

"Cô Châu luôn có cách khiến người khác phải bất ngờ."

"Không phải đâu. Là tôi học hỏi theo ngài tổng giám đốc đấy."

Chu Triệu Kỳ cười ngại, đưa ly rượu ra trước, Châu luôn hiểu mình có vai vế thấp nhất trong số tất cả nên đứng dậy, cầm lấy chai rượu sâm panh trên khay mà người phục vụ mang ra, cẩn thận rót đầy ly cho Triệu Kỳ. Tỏ ý tuy cô thắng, nhưng anh ta mới là nhân vật có địa vị nhất ở đây.

Những cử chỉ để hạ mình xuống và tôn người khác lên thế này, Châu đều rất quen rồi.

Tường Lộc cũng ngồi trong bàn poker này. Ông ta có vẻ thích thú trước thái độ biết điều đó của Châu nên không ngừng liếc mắt đánh giá. Châu coi như không thấy gì mà lờ đi.

Kết thúc ván chơi cuối cùng, Chu Triệu Kỳ đứng lên, vỗ tay với tất cả mọi người tỏ ý mình đã được chơi rất vui. Giờ cũng đã rất muộn rồi, mọi người đều di chuyển ra khỏi sòng bạc để về khách sạn.

Châu đỡ Khải Nguyên vừa kết thúc cuộc họp quay về phòng của mình, khi hắn hỏi mọi chuyện bên cô thế nào, Châu liền gật đầu thông báo.

"Có lẽ ổn rồi."

Cả hai đã phân chia nhiệm vụ, cô nói chuyện với đối tác ở Ma Cao, Khải Nguyên ở Hồng Kông.

Chủ kinh doanh đứng đầu Hồng Kông nổi tiếng là một người bảo thủ và rất đề cao địa vị, do đó chính người đứng đầu Khải Nguyên đến gặp là lựa chọn tốt nhất để bày tỏ sự tôn trọng. Còn đối tác bên Ma Cao, Chu Triệu Kỳ, nổi tiếng là chủ kinh doanh sòng bạc nổi tiếng nhất tại đó, nhờ khối lượng tài sản lớn mà bắt đầu mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang công nghệ, đặc biệt thích thách thức người khác bằng chơi bài, Châu đi tiếp người này là tốt nhất.

"Này, đừng có mà cuốn theo Triệu Kỳ mà đâm đầu vào cờ bạc đấy, hỏng hết cả người cái đồ nghiện cờ bạc này."

"Anh có thể cút đi được không?"

"Thôi nào, nói đùa thôi mà. Cười một cái đi." Khải Nguyên híp mắt cười nói: "Tôi thấy dạo gần đây cô hay lơi là công việc, mặt tái xanh như ma nơ canh vậy. Đừng nói là có chuyện với chàng bạch mã của cô rồi đấy nhé?"

Câu nói của hắn đã vô tình chạm vào vết rách đang âm ỉ của Châu.

Châu chẳng nói chẳng rằng đá hắn vào trong phòng rồi đóng cửa lại, không quan tâm đến hắn nữa mà bấm nút thang máy đi xuống. Con số trên màn hình hiển thị số tầng cao nhất rồi từ từ giảm dần. Khi Châu đang lơ đãng nhìn vào khoảng không mơ hồ thì một tiếng "tinh" lanh lảnh vang lên. Hai cánh cửa bằng hợp kim ánh vàng mở ra, nhưng Châu còn chưa kịp nghĩ tại sao nó lại dừng ở tầng này thì bất ngờ, Tường Lộc giậm chân bước vào bên trong.

Dẫu sao đây cũng là một trong những khách sạn tốt nhất ở thành phố này, việc vô tình bắt gặp ông ta là điều không phải không thể giải thích.

Nhận ra Châu đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ta nghiêng đầu, mỉm cười chào rồi bước tới một góc mà đứng. Khoảng không gian đã tăng thêm một người, nhưng cảm giác bí bức đã choán gần hết chiếc hộp kim loại hình chữ nhật này.

Châu gật đầu nhẹ rồi quay đi. Cô không có ý muốn nói chuyện, nhưng ông ta thì như cố tình không biết điều đó.

"Lại gặp nhau rồi." Ông ta toe toét cười.

Châu cười lạnh đáp lại.

Số tầng nhấp nháy trong bảng hiển thị sao bỗng dưng chậm lại vậy?

"Ngài chủ tịch gần đây vất vả rồi. Thân đau ốm vẫn phải rời khỏi dinh thự ấm cúng để tìm cơ hội làm ăn thế này."

Tường Lộc nhíu mày rồi bật cười thành tiếng: "Minh Châu này..."

Ông ta thở dài một tiếng.

"Thay vì nhắm vào nhau và đau đầu tìm cách để làm hại đối phương, chúng ta có thể bắt tay cùng nhau làm ăn, bỏ qua thù cũ được mà."

"Ồ? Vậy thì không công bằng."

Đôi mắt cô như hai lỗ hổng dẫn thẳng đến bóng đêm, lạnh lẽo và tuyệt đối.

"Tôi chưa chết, đừng vội đóng vai người tử tế. Tên ông thuê để đâm tôi vẫn còn đang nằm ở trong bể cá nhà tôi. Mai tôi có thể gọi người đóng gói rồi gửi qua."

Tường Lộc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, trong giờ khắc này, người ta hoàn toàn không thể biết được trong đầu ông ta đang nghĩ gì.

Đôi mắt hoa đào híp lại, liếc nhìn đến chiếc cổ áo cao của Châu.

"Cháu vẫn thường mặc áo có cổ cao như thế sao? Nó sẽ che mất chiếc cổ xinh đẹp đó. Thật đáng tiếc."

Trong khi Châu còn đang khó hiểu trước câu nói không đầu không đuôi đó của ông ta, thì thang máy lại vang thêm một tiếng "tinh" khác rồi chầm chậm mở cửa ra.

Hai người mặc vest xuất hiện trước cửa đang nói chuyện với nhau đều chuyển tầm nhìn vào bên trong thang máy.

"..."

Hả?

Phong khựng lại, ngay khi cửa mở ra, thứ đầu tiên mà anh thấy là khuôn mặt ngây ngốc vì sửng sốt của Châu, còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã bị người đi cùng đẩy vào bên trong, đứng giữa Châu và cậu ta.

Trịnh Tuân Khải đẩy cao gọng kính đen, lải nhải không ngừng về các món ngon ở Ma Cao và nằng nặc bắt Phong phải thử hết số đó, không hề để ý đến bầu không khí kì quái đang diễn ra lúc này.

Châu đứng gần như dính sát vào thành tường, đầu không di chuyển ngang dọc mà đóng đinh mắt trên tấm bảng điều khiển.

Phong? Sao anh lại ở đây?!

Bốn người trong cùng một thang máy.

Phong nhìn Châu rồi lặng lẽ di chuyển tầm nhìn lên Tường Lộc. Ông ta có vẻ khó hiểu trước cái nhìn ấy của anh nhưng không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn mỉm cười, lịch sự gật đầu chào.

Tường Lộc đã nhìn thấy số tầng mình muốn đến nên không nán lại lâu mà thong thả bước ra ngoài. Hiện tại trong bốn bức tường bằng kính chỉ còn lại ba người.

Châu không biết người đi bên cạnh Phong là ai, nhưng đoán rằng đó có lẽ là bạn của anh nên vờ như mình là người vô hình, lịch sự không chen vào cuộc trò chuyện của họ.

"Có cá tuyết nướng, gà nướng, cháo ếch,... Dim sum ở quán này cũng ngon lắm. Chờ mãi cậu mới đến chỗ tôi, để tôi bao cậu một bữa đi."

Trịnh Tuân Khải luyên thuyên đủ thứ, hết nói về các đồ ăn kiểu Trung và Bồ Đào Nha, rồi quay sang các vấn đề pháp luật đang là trọng tâm dạo gần đây. Qua các từ ngữ chuyên ngành mà người này nói ra, Châu lờ mờ đoán cậu ấy cũng là người làm việc trong tư pháp giống như Phong.

Vậy hẳn anh cũng đến đây để đi công tác rồi. Chỉ là cô không thể ngờ cả hai vậy mà cùng ở chung một khách sạn.

Châu im lặng đến mức Trịnh Tuân Khải hoàn toàn không hề để ý đến có người khác ở đây, thấy đã xuống tới tầng một, cậu ta ngay lập tức nhảy ra bên ngoài và kéo Phong đi theo. Bỗng dưng người bên cạnh đứng khựng lại, đưa tay, chắn hai cánh cửa đang đóng khiến chúng lại mở ra.

Châu ngẩn người, thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đặt lên khuôn mặt mình.

"Chẳng phải cậu cũng xuống tầng một sao?"

Châu à ờ rồi đi theo anh ra bên ngoài, mắt trộm liếc về bảng hiển thị số tầng. Cô không có ý định xuống tầng một, nhưng vì có Phong ở đây nên cô không bấm dừng ở tầng khác, lặng lẽ ở cùng anh cho tới khi anh đến đúng chỗ mà mình muốn rồi mới quay về phòng của mình.

Cô suy nghĩ cách nói thế nào để tạm biệt anh rồi đi ra chỗ khác, ai ngờ Trịnh Tuân Khải đã hào hứng lên tiếng hỏi trước.

"Hai người quen nhau à? Cô là bạn gái cậu ấy ư?"

"Chúng tôi là bạn."

"Để cô ấy tự trả lời chứ. Cậu là bạn trai của cô ấy hay sao mà trả lời hộ?"

Trịnh Tuân Khải không ngần ngại với người mới gặp lần đầu chút nào, cậu ấy nhìn là thấy sự thân thuộc toả ra từ hai con người này dành cho nhau nên nhanh chóng rủ cả hai đi ăn tối ở quán quen của cậu ta.

"Chào cô, tôi là Trịnh Tuân Khải, Zheng Zunkai, người Ma Cao. Cô là người Việt phải không? Tôi thích măng cụt Việt Nam lắm."

Phong đá vào chân ghế cậu ta: "Nhà cô ấy không bán măng cụt đâu mà nói vậy."

"Đây là câu làm quen! Cậu thì biết cái quái gì!" Trịnh Tuân Khải hừ một tiếng rồi quay sang nói với Châu: "Sau này đừng cưới cậu ta, cô sẽ bị người như này làm cho cáu mà tức chết."

Châu liếc nhìn anh rồi mỉm cười, lắc lắc đầu.

Cái lắc đầu ấy khiến trái tim Phong hơi run lên. Cô lắc đầu như vậy là vì ngại, hay là có phản ứng không vừa ý với việc cưới anh?

"Tôi là Lê Minh Châu, doanh nhân. Tôi và cậu Phong quả thật chỉ là bạn thôi, đừng làm khó cậu ấy."

"Ồ..." Trịnh Tuân Khải liếc nhìn hai người, biết ý nên thôi không giở câu đùa đó ra để nghịch nữa: "Tôi là thẩm phán. Giống cậu ta."

Menu quán ăn được phục vụ đưa tới, Tuân Khải chọn những món đặc biệt nhất ở Ma Cao để mời khách, Phong thì ăn gì cũng được nên chiếc menu được chuyển qua cho Châu. Cô tự ý thức mình chỉ là người đi theo nên không có ý muốn chọn thêm đồ. Phong im lặng nhìn cô đẩy menu ra, cánh tay dài duỗi tới cầm lấy mép tờ menu, đổi ý gọi thêm hai món nữa.

Hầu hết đồ mà Trịnh Tuân Khải gọi đều có dầu mỡ và có chút tiêu đen. Tuy không đến nỗi quá cay, nhưng Phong thừa biết cô vốn là người kén ăn, bao năm qua vẫn không hề thay đổi, nên gọi thêm một bát cháo bào ngư và dim sum hấp. Nhìn cô chỉ quanh quẩn gắp mấy món đó, đáy mắt Phong ánh lên như muốn nói "biết ngay mà", anh cầm đũa, gỡ những miếng xương cá ra rồi đẩy nhẹ đĩa cá tuyết nướng về phía Châu.

Thấy Châu có vẻ ngại ngần, Trịnh Tuân Khải rất nhanh trí đẩy thêm một xửng hấp tre dim sum đến.

"Hồi chiều chúng tôi đã ăn ở chỗ cơ quan rồi. Cô là lần đầu đến Trung Quốc phải không? Vậy phải thử thêm mấy món này nhé. Cá tuyết bên cạnh Phong cũng ngon lắm đó. Ăn đi."

Cô lúc này mới yên tâm mà tách cá ăn. Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu như không gặp Phong ở đây, cô đã định sẽ bỏ bữa tối rồi.

Châu uống từng ngụm canh hạt sen tuyết nhĩ, nghe bọn họ bàn luận với nhau về hội thảo hợp tác pháp lý quốc tế mà họ tham gia trong ngày hôm nay. Chỉ cần ngồi nghe họ nói, cô cũng biết được sơ sơ nội dung của hội thảo. Ngoài Phong ra, trong đoàn thẩm phán Việt Nam còn có ba người khác, nhưng bọn họ đều ở khách sạn khác với Phong.

Trịnh Tuân Khải không quên hỏi chuyện Châu, biết cô cũng đến đây là vì công việc. Tuân Khải rất biết cách khéo léo gợi chuyện nên bầu không khí xung quanh họ luôn hài hòa cứ như đã quen nhau từ rất lâu rồi.

Đến khi thời gian đã điểm, ba người bọn họ đều đứng lên. Châu tỏ ý để cô mời bữa này, nhưng khi ra đến quầy thanh toán thì biết Phong đã trả tiền từ trước rồi.

"Thôi tôi về trước đây, sáng mai tôi có họp nên phải về chuẩn bị một chút. Cảm ơn hai cậu vì bữa ăn tối nay."

"Vậy cô về đi. Ngủ ngon nhé! Mai lại hẹn cô đi chơi tiếp!"

Châu cười gật đầu với Trịnh Tuân Khải. Phong đứng gần đó cũng có vài lời muốn nói với cô.

"Tường Lộc cũng ở khách sạn đó sao?" Anh nói bằng tiếng Việt, giọng nói của anh vốn đã rất trầm, khi hạ giọng xuống càng nghe ra sức nặng và sự lo lắng của anh.

Nét cười trên mắt Châu hơi tối đi, cô gật đầu.

Phong: "Phòng của tôi là 1105. Nếu có chuyện gì, có thể tìm tới tôi."

"Ừm."

Phong vỗ vai Châu: "Wǎn ān." (Ngủ ngon.)

Nhìn bóng Châu xa dần, lúc này, Trịnh Tuân Khải đang cắn môi mới cười phá lên, dùng khuỷu tay khều khều tay của Phong.

"Cô ấy thực sự không nhận ra tôi! Thấy chưa! Đã bảo mà."

Đến cả Phong cũng phải vuốt trán: "Cậu con mẹ nó giả bộ cũng giỏi thật. Tôi còn nghĩ cậu thực sự chuyển nghề làm thẩm phán."

Trịnh Tuân Khải, hay nói đúng hơn là trung tá, vừa cười vừa vỗ ngực nói "ngụy trang là nghề của tôi rồi". Bọn họ đứng ở bên dưới mái che mưa của cửa hàng, đèn lồng đỏ và những biển hiệu quảng cáo neon đầy màu sắc phủ lên nụ cười giương cao nhưng đang dần dần hạ xuống của họ. Cả hai thực sự không cười nổi được nữa.

Trịnh Tuân Khải mím môi, giọng nói nâng thêm một phần sắc sảo.

"Tôi không ngờ lại là cô ấy. Cô ấy thực sự là thiên thần trong mắt tôi mà. Ngay khi nhìn thấy Châu ở trong thang máy, tôi đã nghĩ 'wow, người này mà điên lên là sẽ đâm thủng mặt mình mất'. Cậu có nhận ra bầu không khí rợn người khi đó không? Châu giống kiểu như... khá là mâu thuẫn ý. Cả cô ấy đều là sự mâu thuẫn. Cô ấy rất điềm đạm, rất lịch thiệp, nhưng ẩn ở trong người là một ngọn lửa tham vọng và nổi loạn rất lớn."

"Ý cậu muốn nói là gì?"

"Cô ấy nguy hiểm đấy, nhưng lại đặc biệt tôn trọng cậu. Nếu 'người phụ nữ' xuất hiện trong lời kể của nhân chứng là cô ấy, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận."

Phong cắn môi. Ánh đèn từ các biển neon chớp tắt, phủ lên sườn mặt của anh một lớp sáng mơ hồ. Nhớ tới bữa ăn thoạt trông rất ấm cúng, hài hoà ban nãy nhưng thực chất lại ẩn chứa sự gượng gạo, anh vờ như không biết gì về cô, còn cô làm như không biết chuyện gì xảy ra, bạc môi mỏng khẽ di chuyển, mấp máy vào nhau.

"Tôi vẫn chỉ muốn tin cô ấy là một cô gái bình thường."

"Quả thật là rất đáng tiếc."

Trịnh Tuân Khải cười lớn, vì chiều cao gần như ngang bằng nhau nên khi dựa đầu tới, trán của cậu ta chạm gần đến thái dương của anh, khoé miệng giương cao khẽ thì thầm.

Cậu ta không ngờ trong một lần thực hiện nhiệm vụ lại có thể gặp Phong và Châu, có thể trực tiếp chứng kiến tình cảnh khốn đốn này của anh.

"Thế... cậu sẽ tố cáo cô ấy chứ?"

...

Ngày hôm sau.

Cuộc họp kết thúc vào buổi chiều. Trong khi mọi người đều đứng lên theo Chu Triệu Kỳ, Châu cẩn thận cất bút và giấy vào trong túi xách rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình quét qua phần bàn đối diện.

Cô thấy Tường Lộc, và ông ta đang chống cằm nhìn chằm chằm vào cô. Châu không biểu lộ cảm xúc, chỉ cầm đồ của mình rời đi.

Do là một đoàn cùng nước nên những công ty công nghệ đến từ Việt Nam đã mời nhau ăn một bữa. Nhà hàng mà họ chọn là một trong những quán nổi tiếng với các món Trung Hoa kết hợp với hương vị của Bồ Đào Nha ở ngay tầng một khách sạn họ thuê.

Châu không chọn những thứ có dầu mỡ, chỉ động đũa gắp vài món thanh đạm rồi thôi, ngồi uống rượu thẩn thơ nghĩ về bản thiết kế công trình có kết hợp công nghệ mới đang cần phải xem xét, sau khi quay về phòng khách sạn cô sẽ gửi lại nhận xét để bên bộ phận thiết kế sửa lại trong thời gian nhanh nhất, không hề để ý đến bàn tiệc đã kết thúc từ lúc nào.

Phục vụ đã bước vào phòng và thu dọn bát đĩa bẩn, lau dọn và trải một lớp vải mới phủ lên trên. Mọi người đều di chuyển ra bàn trà, mùi trà đặc thơm nồng cùng khói trắng nhàn nhạt bốc lên cao.

Mỗi người đều nhận một cốc, riêng cô không hợp với trà đặc nên chỉ nhấp chút nước rồi thả nó xuống mặt bàn.

Trong khi bọn họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bỗng Tường Lộc vỗ tay để thu hút sự chú ý của tất cả. Đầu của Tường Lộc hơi cúi nghiêng xuống đất rồi ngẩng lên, để lộ ra nụ cười rất tươi.

"Hôm nay, được ở cùng với các vị, cùng tham gia vào một dự án lớn, tôi nghĩ cũng phải thể hiện chút vinh hạnh của tôi với mọi người. Tôi có chuẩn bị vài món quà nho nhỏ – không đủ đổi vận, nhưng đủ khiến người nhận mỉm cười. Chúng ta thử xem hôm nay vận may gọi tên ai nhé?"

Ông ta búng tay, một người phục vụ kính cẩn bê theo một hộp giấy được trang trí cầu kỳ tới, phía bên trên rạch một chiếc lỗ nhỏ, đủ để một cánh tay người trưởng thành đưa vào trong.

Ai nhìn cũng đều có thể đoán ra được, trò chơi mà ông ta mời mọi người cùng tham gia là bốc thăm trúng thưởng. Châu chỉ nhìn rồi ngầm đánh giá xem ông ta đang âm mưu chuyện gì, nào ngờ, Tường Lộc đột ngột quay đầu, điểm thẳng tên cô.

"Cô Minh Châu, cô là người trẻ nhất trong đoàn chúng ta, theo lý mà nói, chúng ta phải nhường cho cô ấy chơi trước chứ."

Gần trăm con mắt đều quay phắt lại và đổ dồn lên người Châu. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay cong lại, thu vào trong lòng bàn tay rồi đứng lên, đi tới bục cao dành cho các sự kiện hội nghị lớn.

Tường Lộc vẫn giữ nguyên sắc thái tươi tắn như vậy, đưa tay, ý mời cô rút thăm.

Châu không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì, nhưng tại đây còn có vô số người khác, cô không thể làm gì gây khó chịu được nên Châu đưa một tay vào trong hộp rồi nhanh chóng rút ra một phiếu thăm.

Ở trong có ghi:

Một trâm cài tóc.

"Đây là món đồ rất hợp với cô đấy."

Tường Lộc cười híp mắt, giơ tay, người phục vụ đứng bên cạnh liền đi vào trong một gian buồng nhỏ rồi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo được tạc từ gỗ đàn hương, nhẹ nhàng tỏa ra một mùi hương tinh tế thơm dịu.

"Mở nó ra đi."

Hai vai Châu hơi cứng lại, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ông ta rồi chuyển xuống hộp gỗ màu đỏ nâu, ngón tay cái đặt lên then chốt, dùng một lực vừa đủ bật nắp lên.

Bên trong, giữa một lớp lót nhung màu trắng ngà, chiếc trâm cài bằng vàng, ngọc, và đính đá quý phát ra "ánh lửa" lung linh màu sắc. Trên đỉnh trâm là những phiến lá và cánh hoa trà bằng vàng, nổi bật nhất là hoạ tiết chim sẻ ở chính giữa. Đáng lý ra đây phải phần đẹp nhất của cây trâm, nhưng nó lại tồn tại một vấn đề.

Con chim sẻ ấy không phải đang trong trạng thái cất cánh hay đậu trên cành hoa, mà giống như... đang rơi xuống. Khuôn mặt của nó cũng rất lạ, cái mỏ mở rộng, đôi mắt cứng đờ bằng vàng mở trợn như đang đau đớn thống thiết.

Cô chỉ là kiếp phận nhỏ bé thôi, đừng mơ tưởng.

Một số người kinh ngạc, vỗ tay khen ngợi chiếc trâm đẹp, cũng có một số nhận ra hàm ý của cây trâm đó mà bụm miệng cười.

Cánh môi đang mím chặt đến phiếm đỏ của Châu bất chợt nhoẻn lên cười. Cô nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, lịch sự cảm ơn Tường Lộc.

"Món quà rất đặc biệt, tôi rất thích."