Tiên Nữ Má Hồng

Chương 68: Chính là em



Bữa tiệc kết thúc, Châu không thể hiểu nổi sao mình có thể kiên nhẫn ngồi ở đây suốt mấy tiếng đó. Chỉ chờ cho tới khi có người bày tỏ ý muốn về sớm nghỉ ngơi, cô mới đứng lên, theo những người đang lần lượt rời khỏi phòng ăn bước ra bên ngoài.

Một cảm giác kì lạ từ dưới chân truyền lên khiến Châu hơi khựng lại. Cô cúi đầu, đôi mày thanh tú chau lại khi nhìn thấy vệt thức ăn bẩn dính trên chân váy của mình.

Châu xin phép tách đoàn, đi vào trong nhà vệ sinh xử lý sơ qua vết bẩn một chút, nhưng đây là nước sốt từ một món có chứa dầu mỡ và ớt cay, không thể rửa sạch được. Cô bần thần nhìn nó rồi thở dài một tiếng, quyết định sau khi về khách sạn sẽ nghĩ cách sau rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Trùng hợp", hai tiếng đó thực sự rất nực cười. Ngay khi Châu ngẩng đầu lên, cô đã bắt gặp Tường Lộc đang đứng dựa lưng lên hành lang, nghe điện thoại cách đó chỉ vài bước chân.

Nhìn người này, trò sỉ nhục kia lại hiện về trong trí nhớ khiến đáy mắt cô tối đi, nhưng ý thức được thời điểm này không phù hợp nên cứ vậy bỏ qua ông ta mà đi thẳng. Nhưng Tường Lộc thì không thích như vậy, thấy cô đến, ông ta hạ điện thoại xuống, vờ như kinh ngạc mà dang hai tay ra, tỏ vẻ không ngờ tới.

"Châu chưa về à? Muộn rồi đấy."

"Đừng có gọi tên tôi, tôi không nghĩ chúng ta thân đến mức đấy."

"Đừng làm tổn thương nhau như thế chứ? Tôi cũng đâu có cố ý? Chỉ là cháu ép buộc tôi phải làm vậy thôi."

Châu không đi nữa mà dừng lại, khoé môi giương lên, cười hỏi.

"Thay vì ở đây để kiếm chuyện với tôi, ông nên tập trung lo cho sự an toàn của túi tiền mình đi. Cảnh sát đang nôn nóng lắm rồi đấy mà chưa dệt xong lưới bắt ông."

"..." Rõ ràng sắc thái trên mặt Tường Lộc đã thay đổi. Ông ta nhìn chằm chặp vào Châu, nụ cười càng lúc càng nhạt đi, ánh mắt hằn học như muốn lao đến mà cắn xé cô ra thành trăm mảnh.

"Hai công ty bình phong 'đắc lực' mà ông dùng để lưu trữ tiền, liệu có còn ổn trong thời gian tới nữa không?"

Có thể thấy rõ cơ thể của ông ta đã khựng lại trong một khắc.

Phong là người viết ra phân tích về Tường Lộc và gửi nó cho cảnh sát, và chỉ mất có hai ngày sau, họ đã tìm ra hai công ty bình phong còn lại ngoài Vãn Thời có liên quan tới Triệu Tín. Đến chính anh cũng phải tự hỏi sao họ có thể tìm ra nhanh như thế?

Tường Lộc giận quá hoá cười, tay chỉ vào mặt cô nhưng tận hồi lâu sau vẫn chưa thể thốt nổi thành lời.

Ông nghĩ tại sao cảnh sát lại nhanh như vậy đã tìm ra được hai công ty đó? - Khuôn mặt Châu thể hiện rất rõ câu hỏi ấy.

Tường Lộc vốn đã nghi rồi, nhưng có nghĩ thế nào cũng thấy cáu tiết. Ông ta vỗ vào mặt mình rồi bật cười ha hả, đột ngột cơ thể to lớn phi tới, chộp lấy cổ áo của Châu rồi dùng sức vạch xuống.

Cô hoảng hốt lùi ra sau, theo phản xạ che kín lấy phần da cổ bị lộ ra của mình.

"Tôi đã luôn tự hỏi, tại sao cháu luôn phải che đậy cổ của mình như vậy? Tôi đã nói rồi, thật đáng tiếc khi phải che sự xinh đẹp ấy đi."

Ông ta dùng gót bàn tay vuốt phần tóc nằm bên thái dương phải của mình, để lộ ra một vết sẹo lớn đã mờ dần.

"Lần đầu gặp nhau, tôi đã tự hỏi cháu không nhận ra tôi sao? Hay đúng như tin đồn kia, cháu thực sự mắc chứng bệnh mù mặt đó? Không thể nhận ra tôi à?"

"Vết sẹo này có gợi cho cháu nhớ gì không?"

"..."

Châu lộ ra sự nghi hoặc, nhưng dần dần, khuôn mặt xinh đẹp ấy trắng bệnh, cứng ngắc như hoá đá, đôi đồng tử co rút, hai vai giật lên run rẩy, khắp sống lưng là cảm giác lạnh toát như bị ngâm trong thùng nước đá.

... Mười năm trước.

Trong những ngày mới đặt chân lên đất Mỹ, cô đã phải tạm biệt Lê Trọng Yến. Anh không để lại lời dặn dò gì nhiều, chỉ nói, công việc của anh rất nguy hiểm, anh không thể đưa cô đi cùng được nên cô sẽ ở nhờ nhà ai đó.

Cũng kể từ đấy, liên lạc của cô với anh trai cũng bị cắt đứt hoàn toàn. Cô không biết Trọng Yến ở đâu, cũng không thể hỏi ai được.

Anh gửi cô ở nhà một người quen, là một gia đình người Mỹ. Nhưng không được bao lâu, một người đàn ông trẻ sẽ đến gõ cửa vào lúc nửa đêm, mang theo bức thư có ký tên Lê Trọng Yến và nói cô mau thu dọn hành lý để rời đi.

Cứ như vậy, cô sống nhờ nhà của vô số người, tự thân học tập và tìm cách để hi vọng sau này sẽ tốt hơn, chỉ có thế, cô mới có thể tiếp tục chống chịu được. Cô không chủ động làm quen với chủ nhà bởi vì cô biết rằng, mỗi khi cánh cửa vang lên tiếng gõ của người đàn ông cầm theo phong thư, cô sẽ phải rời đi ngay trong đêm hôm ấy. Không được biết mình sẽ đi đâu và phải làm gì, chỉ có đi theo người mà cô không biết tên, không biết mặt. Chuyến xe dài sẽ đi trong trận tuyết lớn mùa đông và dừng lại tại một ngôi nhà xa lạ nào đó.

Sau khi nói chuyện với chủ nhà, người đàn ông xách hành lý xuống giúp cô rồi biến mất cho tới lần xuất hiện tiếp theo.

Suốt bấy nhiêu lần như vậy, cô cũng học cách im lặng làm theo mà không hé miệng hỏi gì. Sống cùng nhà với vô số kiểu người, cô tự tạo cho mình thói quen thích nghi với từng tính cách khác nhau, từ một tiểu thư kiêu ngạo nay đã thay đổi thành một cô gái với nguyên tắc: chỉ mong sao không làm phiền bất cứ ai.

Chỉ là, tại căn nhà ở nhờ cuối cùng đó, cô gặp gia đình Bellamy. Họ chưa từng gặp cô lần nào, nhưng lại đối xử với cô như con ruột. Giữa khoảng rừng trắng mênh mông, ngôi nhà với trang trại nuôi ngựa của họ bập bùng lên ánh lửa đỏ ấm áp.

Ông bà Bellamy có cô con gái Suly và cậu con trai nhỏ Oliver. Dù nhiều lần cô vô tình quên mất hai chị em họ hoặc tỏ ra nghi hoặc, Suly đều hồn nhiên bỏ qua và cho cô kẹo, Oliver thi thoảng sẽ cầm sách đến nhờ cô dạy toán và đọc truyện cho nó nghe.

Lần đầu tiên Châu thực sự có cảm giác bản thân được thả lỏng sau bao nhiêu ngày tháng lăn lộn trên đất khách, và cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc bất chợt một ngày nào đó, cô sẽ phải rời đi mà không thể chào họ lấy một câu.

Trời hôm ấy là đỉnh điểm của cơn bão tuyết, đường xá và nhà cửa đều bị tuyết tắng phủ lên, hai vai áo và tóc Châu đều âm ẩm nước. Cô trở về từ trường đại học, nhớ trên tay khi ấy còn cầm theo một bọc túi giấy đựng vài món ăn vặt mà chị em Bellamy thích nhất.

Bất ngờ trên đường xuất hiện một người đàn ông. Hắn kéo cô vào trong ngôi nhà gần đó.

Lớp áo khác ngoài của cô bị ném xuống đất, váy bị tốc lên, mặt úp xuống lớp vải thô trải trên ghế sô pha.

Cổ cô lạnh toát vì chiếc khăn quàng cũng bị kéo xuống, không để Châu kịp phản ứng, kẻ đó đã cắn mạnh vào gáy cô!

Mùi máu tanh nồng nặc, Châu hét lên vì đau đớn, tay run rẩy quờ về phía trước, chộp lấy chai rượu đắt tiền trên mặt bàn rồi dùng toàn bộ sức lực phang mạnh vào đầu tên kia. Chai thuỷ tinh vỡ tan tành, đâm vào thái dương khiến hắn ta đau đớn thét lên, ngã nhào xuống mặt đất. Cô gần như đã giết chết hắn, cô thực sự đã định đập chết hắn.

Không chần chừ để những tên đi cùng tìm tới, Châu đã bỏ chạy thục mạng về nhà mình.

Bầu trời tối sầm xuống nhanh chóng, giữa rừng cây trơ lá vì tuyết trắng, căn nhà gỗ ấm cúng giờ đây bùng cháy lên như một ngọn đuốc sống.

Cả bốn người một nhà... không ai thoát được.

Châu không biết khi đó mình đã làm gì, cho tới khi tỉnh táo lại đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện truyền nước. Nghe y tá nói, một người mua ngựa đã tìm thấy cô quỳ đến tím bầm đầu gối ở trong tuyết suốt một ngày, gần như đã chết cóng vì lạnh. Lê Trọng Yến sau khi biết tin cũng vội vã từ châu Âu bay tới. Anh ôm lấy cô trong lồng ngực, run rẩy vỗ lưng cô.

"Xin lỗi, anh đáng lẽ ra không nên để em ở một mình..."

Châu bập bẹ "ư a", cổ họng rát đau như bị ai đó xé rách, cánh tay gầy và trắng ởn đưa lên, gãi mãi cũng không thể vơi bớt đi được cơn ngứa kinh khủng ở sau gáy. Trọng Yến cũng đã thấy nó, dấu răng cắn rách cả da trên gáy cô, về sau sẽ để lại sẹo vĩnh viễn, giờ đây đang bị cô cào lên như hận không thể xé bỏ nó đi.

"Đừng, đừng!..."

Trọng Yến dùng bàn tay lớn che lấp đi gáy cô, thì thầm nói.

"Đừng gãi nữa, anh trai che cho em..."

"..."

Là ai?

Là ai tấn công cô?

Là ai đã giết họ?

Là ông ta!

Vì lòng tham, ông ta hại cả gia đình cô. Vì sợ một ngày nào đó sẽ bị quay lại trả thù, ông ta cùng với năm kẻ còn lại đã hợp sức tìm tung tích của hai anh em để "bịt miệng". Vì ông ta, mà một nhà bốn người vô tội phải chết trong tức tưởi.

Châu nghiến răng, trong một khoảnh khắc, cô thấy cơ thể mình nghiêng đi, người va vào chiếc bàn đựng dụng cụ ăn gần đó. Một bàn tay lặng lẽ đưa ra sau lưng, nắm chặt lấy chuôi dao bằng bạc.

Ngay thời khắc cô gần như mất đi lý trí mà đâm thẳng vào cổ của Tường Lộc, một ai đó đã đẩy mạnh khuỷu tay cô, ngăn không cho cô rút dao ra khỏi lưng.

"Hai người đang chắn lối đi. Có chuyện gì sao?"

"..."

Không cần quay lưng hay nhìn lại, chỉ dựa vào giọng nói là biết đó là ai.

Mi mắt nhắm lại của Châu run lên, cánh tay mà Phong đang siết chặt cũng buộc phải thả con dao xuống.

Tường Lộc giờ mới hoàn hồn, ông ta nhìn Châu rồi nhìn Phong, cười nhún vai, xoay lưng bỏ đi.

Châu nằm trong sự khống chế của Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy tay mình được anh dần dần buông lỏng rồi thả ra.

Người mới dịu dàng chúc cô ngủ ngon vào hôm qua, giờ đây lại mím môi im lặng, sự im lặng ấy của anh càng khiến cô dày vò và đau đớn hơn tất thảy.

Cô chút nữa đã để bản thân mất kiểm soát...

"Châu, cậu có gì muốn nói không?"

"..."

Châu không nói, Phong cũng đứng im đấy không nhúc nhích.

Từ phòng vệ sinh dành cho nam, Trịnh Tuân Khải khoác vai một người đàn ông khác, dáng vẻ liêu xiêu, hơi men xộc lên từ cuống họng khiến mặt mũi của cậu ta đỏ ửng lên, cười nói bằng tiếng Quảng Đông rất mềm mại.

"Sao còn chưa đi về phòng dự tiệc? Sắp đến mục hay nhất rồi đó!"

Châu muốn bỏ đi nhưng cổ tay đã bị Phong siết chặt. Trịnh Tuân Khải dụi dụi hai mắt mờ nước, bấy giờ mới nhìn rõ người đứng bên cạnh anh chính là Châu nên cười lớn rồi cùng với người đàn ông bên cạnh kéo cả hai về phòng hội nghị lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển phương Tây, đối diện với phòng phương Đông mà Châu đã bước ra.

Vì trong buổi hội thảo về pháp lý quốc tế ngoài các đại diện đến từ châu Á còn có đoàn từ châu Âu nên tiệc cũng được tổ chức theo văn hoá của họ. Bên dưới ánh đèn chùm tráng lệ, mọi người bắt cặp với nhau, cùng nhảy dưới điệu nhạc nhẹ nhàng. Trong đây ngoài thẩm phán ra còn có một số khách khác, nên hội trường có vô số người, bầu không gian ấm áp và sôi động, phong phú một cách trật tự và êm dịu theo điệu nhạc.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Trịnh Tuân Khải đẩy cả hai người họ ra giữa sàn nhảy, còn mình thì nằm dài ở bàn rượu gần đó mà đổ gục xuống ngủ chẳng biết trời trăng mây sao gì.

Mọi người đều nhìn nên Châu theo Phong, hòa cùng những cặp đôi đang nhảy múa.

"Cậu định giết ông ta."

Khuôn mặt Phong không cảm xúc, nhưng đôi mắt ấy đã nói lên sự bức bối của anh.

"Cậu đã giết cả năm người kia?"

"Tôi chưa từng giết người." Đây là nói thật, tay cô chưa từng dính máu.

"Nhưng cậu chính là áp lực khiến họ tìm chết."

Châu im lặng.

Giai điệu nhạc dâng lên, cô và anh theo các cặp đôi xoay một vòng. Mùi thơm từ rượu hoa quả vương trên mái tóc và khuôn miệng cô, gợi lên cảm giác rất dễ chịu, rất nhỏ bé, nếu là bình thường, anh đã thử trêu chọc cô rồi, nhưng bây giờ lại khác.

Đúng như lời Trịnh Tuân Khải nói, cô rất mâu thuẫn. Cô có thể rất hiền, nhưng cũng có thể vô cùng mất kiểm soát.

"Người đã gặp Triều là cậu. Người gọi điện cho Minh Khang cũng là cậu."

Phong hỏi, nhưng đầu óc anh trống rỗng.

Thực ra đây chỉ là lời định tội xuông. Người phụ nữ mà vợ Minh Khang thấy quanh nhà chưa chắc đã là Châu, khoảng cách quá xa, chính người chứng kiến còn không rõ. Cả người phụ nữ mặc áo cổ cao mà bà lão nhặt ve chai nhìn thấy cũng như vậy. Chưa chắc đó là Châu, và xung quanh đó cũng chỉ có bà lão thấy, không gian đêm cũng là yếu tố khiến tầm nhìn mơ hồ.

Camera không đủ dữ kiện, đó có thể là bất cứ ai. Đêm trước ngày Triều đi đầu thú, anh thấy cô bước xuống bến xe đó, nhưng chẳng thể khẳng định cô đi vào con ngõ đó.

Cô chỉ cần trả lời đúng một câu thôi. Một khi từ chối đó là mình, tất cả những bằng chứng anh nói ra đều sẽ vô dụng hết.

Nhưng thay vì như vậy, Châu bỗng cười thành tiếng rồi gục lên vai Phong, hai vai run rẩy cứ như chẳng thể nhịn cười được. Sau cùng, cô cũng có thể lấy lại bình tĩnh mà thầm thì nói chỉ để cả hai cùng nghe thấy.

"Chính là em."

Tiếng nhạc du dương vẫn phát đều đều, mọi người đều chìm đắm trong bữa tiệc, không hề hay biết giữa bọn họ có một cặp đôi rất đặc biệt.

"Em chính là người đã lên kế hoạch cho cả năm người đó, âm thầm đẩy họ xuống vực thẳm. Chính là em đây, con quỷ đòi nợ khét tiếng đó."

Phong cắn môi nén lại tiếng thở dốc trong lồng ngực, bên cánh tai vẫn có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của cô.

"Anh có biết, khi nghe anh khen em là người hiền lành, em đã có những suy nghĩ gì không? Lúc đó em chỉ muốn lao tới và hôn lên đôi môi ngây thơ ấy, hôn cho tới khi môi của cả hai chảy máu. Phong à, mọi điều mà em thể hiện từ trước đến nay đều không đáng tin."

Dứt lời, cô đã ôm lấy khuôn mặt của anh, môi kề môi mà hôn sâu.

Vị ngọt của rượu cùng môi mềm giao thoa, hơi thở cũng bị đối phương hút lấy.

Vai và cổ Phong bị níu xuống. Anh hạ tâm mi, im lặng nhìn cô gái bên dưới, rồi lặng lẽ đưa tay, ấn lên môi cô và nhẹ nhàng tách ra.

Châu bần thần trước hành động ấy của anh, rất nhẹ nhàng, nhưng đủ để cô nghe thấy một tiếng vỡ nát ở trong cơ thể mình.

Đôi mắt trầm lặng ấy của anh khiến cô thẫn thờ.

"..."

"Ha ha..."

Châu mím môi rồi bật cười đứt quãng, cô nhìn anh, cổ họng khô khốc không rõ tư vị, thân người lảo đảo lùi ra sau hai bước rồi xoay gót bỏ đi.

Ha ha... ha ha...

Số tầng trên bảng điều khiển thang máy dừng lại tại tầng thứ mười lăm, Châu lấy thẻ phòng từ trong túi áo quét nhau qua ổ khoá điện tử trên cửa rồi đi vào bên trong.

Cả căn phòng tối om không bóng đèn, điều hoà kêu lên một tiếng và bắt đầu thổi ra gió lạnh.

Bước chân của Châu chạm lên nền sàn lạnh lẽo tựa như đi trên mặt sóng dập dềnh trôi nổi, tiếng thở của cô lấn át cả nhịp đập yếu ớt của trái tim.

Đầu óc cô trống rỗng. Châu muốn tiến đến giường ngủ nhưng chân lại vấp vào nhau khiến cô ngã khuỵu xuống mặt đất, cơn đau điếng toàn thân gợi nhắc cho cô biết đây là thực tại, và cô đã làm những gì.

"Ha ha ha...!"

Châu ôm mặt cười lớn, máu từ đầu gối chảy ra càng khiến tâm trạng của cô thêm kích động. Cô vừa cười vừa khóc, sau cùng là ôm lấy gối mà khóc nức nở.

Cô đã làm cái gì vậy?!

Cô đã làm cái gì vậy?!...

Mẹ kiếp!

Cô... đang làm gì vậy?

Ánh mắt thất vọng và xót thương ấy của Phong bóp nghẹt lấy tim Châu.

Còn cô thì như phát điên mà làm nhục anh trước mắt của bao nhiêu người.

Thôi xong cô rồi... Chết cô rồi...

Anh sẽ nghĩ gì về cô đây? Anh sẽ ghét bỏ cô, ghê tởm cô...

Cô sẽ chết mất, cô sẽ chết mất...

Trong bốn bức tường lặng thinh chỉ có tiếng khóc vỡ vụn của cô gái.

Châu gần như mất đi nhận thức trong khoảnh khắc ấy. Màn đêm đặc quánh yên ắng vây quanh cô dần dần được thay thế bằng ánh sáng ban ngày.

Cô cũng chẳng biết những ngày sau đó mình đã làm những gì nữa. Sau khi mỉm cười lịch thiệp với Chu Triệu Kỳ, cầm bản hợp đồng cứng trên tay - mục tiêu mà cô đặt ra đã được hoàn thành trong chuyến đi công tác này, Châu cũng chỉ cười rồi thôi. Đôi mắt vô hồn nhìn người người vỗ tay chúc mừng.

Để tán thưởng cô về thành công này, Tấn Hưng đã đặc cách bổ nhiệm cô làm tổng giám đốc của một công ty con sở hữu 100% vốn của tập đoàn, trực tiếp nằm dưới quyền của Khải Nguyên. Điều này nhanh chóng được hội đồng quản trị chấp thuận, Châu muốn từ chối cũng không được.

Mọi người mở tiệc chúc mừng, tất cả người có chức vị cao trong Khải Nguyên và người quen đều đến, nhưng không có Phong.

Những ngày sau đều không có gì đặc biệt, Châu không còn gặp Phong, ngoài đâm đầu làm việc ở trên tập đoàn, gặp gỡ đối tác và kí hợp đồng dự án ra, cô cũng chẳng làm gì khác. Bởi vì cô cũng không còn gì khác để làm cả.

Càng ngày càng chìm đắm trong công việc, đến cả từ "bận bịu" cũng không đủ để diễn tả được trạng thái của cô nữa. Công ty này có rất nhiều điểm cần phải sửa đổi lại.

Châu tự thấy mình giống như một con ma không cảm xúc, lúc nhìn thấy một khuôn mặt nhợt nhạt và xanh xao trong gương, quầng thâm mắt như một vết mực mờ dưới bọng mắt, cô còn phải tự cười với chính mình.

Trông như sắp chết vậy.

Khải Nguyên đang ngồi ở bàn trà xem qua các hồ sơ hợp đồng của công ty con dạo gần đây thì bị một tiếng động lạ làm cho ngơ ngác ngước mắt nhìn lên và ngay lập tức đứng bật dậy khi thấy Châu đổ gục xuống bàn làm việc, một tay ôm lấy mặt.

Khi cô từ từ chống người ngồi lên, hắn có thể thấy rõ một giọt máu đỏ nhỏ xuống từ cánh mũi của cô.

"Châu?"

"Không có gì. Không có gì."

Châu thản nhiên quệt nó đi. Thay vì lo cho thân mình, cô lại tỏ ra lo lắng với bản hợp đồng dưới mặt bàn.

"Đến cả ông cố tôi cũng không nỡ làm hỏng tờ giấy này." Cô lẩm bẩm, tiếp tục ngồi bấm môi tính toán để tìm ra những điểm bất hợp lý trong các điều khoản trên hợp đồng, mặc cho Khải Nguyên bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt lo lắng và ái ngại.

Chắc chắn là có vấn đề rồi.

Khải Nguyên chưa bao giờ thấy cô suy sụp như thế này cả.

Những chuyện có thể ảnh hưởng tới Châu chỉ có công việc, Lê Trọng Yến... và Phong.

Hắn lặng lẽ ngồi lại xuống ghế, sự hoang mang khiến hắn cảm thấy rất mơ hồ.

Tự Châu cũng hết cách với bản thân cô rồi. Gần như cô không còn khả năng chăm sóc chính mình nữa.

...

"..."

"Phong, giúp tôi một chút."

Hai mươi phút sau cuộc gọi ấy từ Khải Nguyên, Phong không để tâm tới những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán mình mà đóng sập cửa xe lại, ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu của nhà hàng trước mắt.

Đã mười giờ đêm rồi.

Anh bước vào gian tầng cao của nhà hàng, vừa liếc mắt nhìn qua liền thấy cô gái đang tươi cười trò chuyện với những người khác trong bàn ăn hình tròn, số lượng chai rượu rỗng ở quanh người cô có thể khiến người khác phải trộm nuốt nước bọt.

Thời gian qua Châu gặp vô số vấn đề.

Việc thăng chức quá nhanh có thể kéo tới cho Châu một số cái nhìn tiêu cực. Tấn Hưng biết điều đó nhưng vẫn đẩy cô đi bởi vì chủ tịch của Khải Nguyên đang muốn kìm hãm cô lại, tránh để cô vì quá thành công mà xây dựng được thực quyền trong tập đoàn, chèn ép lên ban lãnh đạo cấp cao. Khải Nguyên biết nhưng hắn không giúp cô được, Châu cũng biết nhưng chỉ có thể cắn răng mỉm cười.

Có nhiều người cho rằng cô chỉ là trợ lý nhỏ, không xứng với chức vụ này nên lấy được thiện cảm của họ rất khó khăn, Châu phải nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều lần. Khải Nguyên khuyên cô đừng quá cố nhưng chỉ có thể bất lực trước sự ngang bướng và cứng đầu của cô.

Và giờ đây, đã mười giờ hơn rồi, cô vẫn còn đang tiếp rượu để lấy lòng đối tác, rượu vào bụng nhiều đến mức ruột gan cồn cào nhưng Châu vẫn mặc nhiên phớt lờ sức khỏe của bản thân.

Phong nhìn thấy cảnh này, cảm xúc anh lạnh đi như đóng một lớp băng trên khuôn mặt, đi tới trước bàn tiệc của bọn họ.

Châu đang nói chuyện rôm rả với giám đốc nọ thì bỗng thấy mặt ông ta nghệt ra rồi nhìn chằm chằm vào sau lưng cô, những người khác cũng có biểu cảm y như vậy. Còn đang định nói đùa "đằng sau tôi có ma hay sao" thì bất ngờ, cổ áo cô bị ai đó giật mạnh khiến Châu hốt hoảng hét toáng lên, đang ngồi cũng bị kéo cho đứng hẳn dậy.

Tất cả số khách trên đều bị sự xuất hiện của Phong làm cho kinh ngạc, một số người nhanh chóng nhận ra anh thì gật đầu chào.

"Ồ, thẩm phán Phong đây mà."

Anh đánh mắt nhìn giám đốc của công ty đối tác, ông ta tức thì hiểu ý anh mà cười rồi xua tay.

"Hợp đồng của chúng tôi quyết định sẽ kí rồi. Ngài cứ đưa cô ấy về đi."

"Cảm ơn."

Phong nhàn nhạt đáp lại rồi kéo tay Châu bước ra khỏi nhà hàng. Châu vẫn chưa lấy được ý thức, cả người như một miếng bọt biển ướt sũng bị anh kéo đi vậy.

Khi cả hai bước ra ngoài sân, lúc này đôi mắt Châu mới lấy lại được chút tiêu cự. Việc đầu tiên cô làm là đưa tay lên rồi đẩy Phong ra.

Nhưng anh không dễ dàng bị lay chuyển như vậy, bàn tay lớn nắm lấy cánh tay cô ngược lại còn siết chặt hơn lúc đầu, tiếng nói như nghiến từ kẽ răng mà thành.

"Minh Châu, cậu muốn chết!"

"Đúng vậy, tôi thấy mình như phát điên rồi Phong."

Anh có hơi ngẩn ra trước câu trả lời đột ngột đó của cô, giọng lập tức hạ xuống, mềm mỏng hơn.

"Đừng gây tổn hại tới thân thể như vậy nữa. Tôi đưa cậu về."

Bấy giờ Châu đã có thể đứng vững được rồi, cô lắc đầu, muốn tự mình bỏ đi nhưng anh không cho phép. Phong chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này, cô gái này trước nay luôn ngoan ngoãn với anh, nhưng tại sao hiện tại lại có thể cứng đầu như vậy?

"Người khác muốn hại cậu thì thôi, cậu còn muốn tự mình giúp người khác đắp đất lên cho mình sao? Tên Tường Lộc kia trong khi bận giải quyết công ty bình phong của gã vẫn còn dư thời gian để tìm cách hại cậu đấy!"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt vô hồn ấy của cô khiến anh xuất thần.

"Tôi đang tự hỏi tại sao dạo gần đây gã lại chịu ngồi yên như vậy, hoá ra là nhờ cậu. Cảm ơn ngài thẩm phán, ơn này tôi sẽ ghi nhớ, nếu có chuyện cần nhờ, hãy gọi điện thẳng tới văn phòng tổng giám đốc Tân Minh."

"Minh Châu, cậu biết ý tôi không phải như vậy."

"Đừng nói thêm gì nữa! Anh đi về đi!"

Cô nghẹn ngào hét lên nhưng cả người đã bị Phong kéo mạnh về phía anh. Châu chưa kịp phản ứng lại đã thấy cơ thể cao lớn của Phong đột ngột gần trong gang tấc, anh siết lấy eo cô, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn của anh cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không cho cô cơ hội để thoát ra.

Châu đập tay lên ngực anh nhưng nó chẳng có chút tác dụng nào cả, chỉ có thể run rẩy thở dốc khi môi lưỡi mình bị anh đoạt lấy, ngâm trong hơi thở nồng đậm của anh.

"Thằng... chó!"

Cô đẩy cằm anh ra, loạng choạng đi giật lùi ra sau, tay gạt nước mắt mà ấm ức hét lên.

"Đừng lại gần tôi! Tôi là cô gái cả người có độc... Nếu không muốn bị lây nhiễm phiền phức thì đừng động vào tôi."

"Minh Châu."

Bàn tay đặt lên tay nắm cửa ô tô khựng lại trước tiếng gọi ấy của Phong. Cô không quay đầu lại, cố gạt mạnh nước mắt rồi mở cửa xe ra.

Anh vẫn đứng ở giữa khoảng sân rộng lớn, ánh sáng từ đèn điện ngả xuống khiến cơ thể anh thêm lớn hơn, nhưng cũng rất cô đơn. Lần đầu tiên cô thấy anh dịu giọng và khẩn thiết như vậy.

Anh chưa vì ai mà cúi đầu, nhưng lại tự hạ thấp mình trước một người như cô.

Xin anh đừng làm như vậy...

"Đừng trả thù nữa. Bỏ qua tất cả và sống với tôi."

Cả hai, giống như những kẻ lênh đênh trên biển trong câu chuyện này, vô định và mơ hồ.

Nhìn thấy được sự im lặng của cô, anh mím môi rồi nói, bao nhiêu sự dịu dàng có trên đời anh đều dành cho cô.

"Tối mai tôi sẽ chờ em ở quảng trường trung tâm. Đến lúc đó hãy nói với tôi câu trả lời của em."