(Phiên toà dưới đây dựa trên sự tưởng tượng của tác giả, không liên quan hay lấy cảm hứng dựa trên bất kỳ phiên toà nào ngoài đời thực.
Tác giả không phải là người trong chuyên ngành nên ngôn ngữ, từ ngữ chuyên ngành, thông tin, quy trình toà án sẽ có sự sai lệch, khác biệt với những phiên toà có thật.
Chương truyện được viết dựa theo quá trình tự tổng hợp, thu thập thông tin của tác giả, không có giá trị tham khảo và đối chiếu với thực tế.)
***
Phan Minh Thư là trợ lý thư ký của Châu, và chính cô ta cũng là người đã đệ đơn tố cáo cô, là nhân chứng được công tố viên lựa chọn để tham dự phiên toà.
Ngày xét xử vụ án của Lê Minh Châu diễn ra còn chưa đầy hai ngày nữa.
Chín giờ đêm, tại nhà riêng, Minh Thư đi lại quanh căn phòng ngủ, nhìn vào những tờ giấy ghi những gì mình phải nói ở phiên toà trên mặt bàn rồi cắn móng tay nhẩm đi nhẩm lại trong đầu.
Ngày mai phải trót lọt.
Mục tiêu của cô ta là dìm Châu đến mức cô không thể thoát được khỏi bản cáo trạng.
Tường Lộc đã hứa hẹn và đưa trước cho cô ta một nửa số tiền rồi. Sau khi vụ này kết thúc, cô ta có thể thanh toán được toàn bộ số tiền nợ.
Mẹ kiếp.
Vì bị bọn chủ nợ quấy phá do cô ta không thể trả nổi tiền cá cược, người chồng kia đã đánh cô ta một trận thừa sống thiếu chết rồi bế con trai ra nước ngoài. Cô ta không vòi được tiền chồng, cũng không nơi nào cho vay nợ cả.
Tình cảnh cực kỳ túng quẫn.
Đúng lúc đó thì Tường Lộc xuất hiện và đưa ra một lời đề nghị. Kế hoạch ông ta đã vạch ra sẵn, chỉ cần cô ta làm theo, giúp ông ta hạ một người là sẽ có tiền.
Mẹ kiếp!
Minh Thư nghĩ đến việc mình sẽ đẩy một người vô tội vào cảnh tù đày liền xanh mặt, nhưng rồi lại nghĩ, thân mình lo còn không được thì sao đã nghĩ cho người khác? Với cả Minh Châu giàu như vậy, còn quen được với cả tổng giám đốc Khải Nguyên thì chắc sẽ chạy được tiền cho bộ tư pháp để giảm nhẹ tội thôi.
Cô ta chỉ là một con nghèo. Con nghèo thì sinh ra vốn đã khổ hơn những kẻ kia rồi, chúng gặp chút khó khăn thì đã sao?
Chỉ tập trung vào bản thân thôi.
Minh Thư ngầm đồng thuận, đi đến bàn làm việc rồi cầm tờ giấy lên, đọc lại lời khai mà mình sẽ phải nói trước toà.
Bỗng cửa căn hộ vang lên các tiếng gõ nhẹ.
Cô ta chột dạ giấu vội đống giấy tờ này đi, len lén tiến đến cửa ra vào và thận trọng nhìn qua lỗ mắt mèo. Là bà cô già nhà hàng xóm.
Muộn thế này rồi, bà ta còn sang đây gõ cửa làm cái gì?
"Chào bà ạ."
"Minh Thư hả? Hồi chiều cháu không có ở nhà nên người giao thư đưa cái này bà cầm hộ, giờ mới nhớ ra để trả cho cháu."
"Thư ấy ạ?"
Minh Thư hé cửa nhận lấy phong thư.
Đây là một phong thư màu trắng có viền ánh vàng kim, vừa chạm vào liền có cảm giác đây là loại giấy có chất liệu vô cùng đắt tiền.
Cô ta hơi ngẩn ra, lật về mặt trước của phong thư, ở mục người gửi có để lại một cái tên:
"Lê Trọng Yến".
...
Phiên toà tái thẩm bị cáo Lê Minh Châu diễn ra vào tháng mười hai.
Từ sáng sớm, thời tiết giá lạnh không thể ngăn cánh báo chí vây thành một vòng dày đặc quanh lối vào Toà án nhân dân. Đây là một vụ án nghiêm trọng, gây tổn hại hàng tỷ đồng và rất nhiều mạng người.Đặc biệt hơn, bị cáo gây ra sai phạm đó còn là tổng giám đốc được rất nhiều người yêu quý, luôn nổi tiếng là một người cẩn trọng, lịch thiệp và hiền lành.
Không ai có thể ngờ cô sẽ gây ra tội trạng lớn như thế.
Khoảng bảy giờ, những người có mặt trong phiên toà nhanh chóng ổn định vào vị trí khi thư ký toà án cầm theo túi đựng tài liệu bước tới bàn công tác của mình, vừa nghiêm nghị hô lên với giọng nói sắc bén và rõ ràng của mình.
"Đứng lên! Ngài thẩm phán đã đến!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy khiến bàn ghế trong căn phòng vang lên các tiếng lạch cạch ồn ã rồi nhanh chóng nín thinh, bọn họ hồi hộp nhìn từ cánh cửa bên hông, một vị thẩm phán trẻ với bộ áo choàng thẩm phán màu đen tuyền có viền đỏ nối từ vai đến cổ và kéo dài tới tận cuối mép áo. Phong đưa mắt nhìn toàn bộ những người đang có mặt trong phiên toà, sau đó tiến tới vị trí bàn có để biển "Thẩm phán chủ toạ".
Chỉ với một cái liếc mắt như lưỡi kiếm trần ấy, từ cánh nhà báo cho tới người đến chứng kiến đều thầm toát mồ hôi trước sự uy nghiêm đó. Bầu không khí căng thẳng giờ đây càng như bị phủ thêm một lớp sương lạnh.
Có cảm giác, anh chính là một con sói lớn đang ngồi ở trên cao, xem những con mồi bên dưới là những lời tranh luận của bị cáo và bên công tố xâu xé lẫn nhau. Không ai có thể qua được đôi mắt ấy.
Minh Châu ngồi ở bục dành cho bị cáo, xung quanh cô là bốn đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục xanh. Khi nghe thấy tiếng hô, tay cô được bọn họ kéo đứng lên, nghiêng trang đứng chào thẩm phán. Châu khẽ đưa mắt lên, tầm nhìn lập tức giao với ánh mắt lạnh lẽo sắc sảo của Phong nên vội vã thu về.
Đúng như những gì cô từng nghe.
Anh của ngày thường và anh của phiên toà là hai người hoàn toàn khác nhau.
Châu sẽ không có đường quay đầu nếu làm sai.
Phong luôn ưu tiên trách nhiệm của mình lên hàng đầu.
Tại đây, cô cũng chỉ như hàng bao tội phạm khác mà anh từng xét xử.
Theo sau Phong là hai người thuộc hội thẩm nhân dân, đại diện cho nhân dân và quyền dân chủ của nhân dân trong tham gia xét xử, cũng đã ổn định chỗ ngồi ở hai bên trái phải của thẩm phán.
Những nội quy của toà án trong phòng xử án đã được phổ biến lại, thủ tục kiểm tra những người có mặt, vắng mặt và những thông tin liên quan khác đều được thực hiện trước đó.
"Phiên toà bắt đầu!"
Bốn chữ ấy vang lên, tròn vành và rõ ràng, mở ra một phiên toà căng thẳng với những cuộc giằng co trong thầm lặng, bên dưới cái nhìn soi xét của luật pháp.
"Hội đồng xét xử vào làm việc."
"Hôm nay, tòa án nhân dân tối cao mở phiên toà xét xử sơ thẩm vụ án hình sự đối với bị cáo Lê Minh Châu bị viện kiểm sát truy tố về các tội: Vi phạm điều khoản hợp đồng trong đấu thầu gây nên hậu quả nghiêm trọng."
Phong dõng dạc thông báo, cùng lúc đó, tất cả mọi người đang phòng xử án đều đang làm việc.
Nhà báo đưa mắt lén nhìn vị thẩm phán chủ toạ rồi liếc mắt về phía bị cáo đang ngồi bên dưới.
Hôm nay Châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ cao cùng một chiếc quần Âu thanh lịch, gọn gàng, tóc tai đều chải chuốt cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng cao nhìn về phía bàn làm việc của hội đồng xét xử.
Không ai có thể tưởng tượng rằng một người với dung nhan dễ mến như thế lại là tội phạm cả.
Đến cả ánh nhìn của cô với người sẽ quyết định đến tương lai về sau này của cô cũng rất nhẹ nhàng và đầy tôn trọng.
"Xin kính thưa ngài thẩm phán và hội thẩm nhân dân..."
Công tố viên với chiếc áo blazer màu xanh tím than lần này là Quốc - cũng chính là người thuộc Viện kiểm sát đã từng truy tố bị cáo Đinh Văn Triều ngày trước.
Ông ta nói to với giọng Bắc đặc trưng cực kỳ sắc.
"Tôi xin phép được trình bày. Vào ngày 4 tháng mười, tức là một tháng mười ngày trước đó, có một vụ hoả hoạn xảy ra đã cướp đi rất nhiều mạng sống của những công nhân đang làm việc khi đó. Nguyên nhân được đưa ra là do cháy những thùng sơn đã dùng rồi và được tập kết ở sân sau của công trình, nhưng khoan hãy nói đến kẻ phóng hoả lần này, tôi sẽ tập trung nói về tội trạng của bị cáo Lê Minh Châu."
Mắt ông ta liếc về khuôn mặt bình tĩnh và có vẻ thờ ơ của Châu rồi đọc tiếp.
"Ngày 17 tháng chín, công ty Tân Minh đã đấu thầu thành công trong dự án Quang Thành với chủ đầu tư là tập đoàn Thiên Thành. Trong hợp đồng ghi rất rõ về số lượng cũng như vật liệu được sử dụng để xây dự án là vật liệu chống cháy có thể chịu lửa từ sáu mươi cho tới chín mươi phút. Nhưng Tân Minh đã không thực hiện đúng điều đó, thay thế bằng những vật liệu kém chất lượng hơn, dẫn tới hậu quả là vụ cháy không được ngăn chặn. Đây là bản ghi chép có chữ ký của Lê Minh Châu với đơn mua vật liệu kém chất lượng đó. Tôi xin cung cấp chúng làm bằng chứng cho phiên toà."
Quốc bước tới bàn ngồi của hội đồng xét xử và đưa nó tới cho Phong.
Anh liếc nhìn xuống mục ký tên và xác nhận đây đúng thực là nét chữ của Châu.
"Hội đồng xét xử tiếp nhận vật chứng."
Gay go rồi Lê Minh Châu ơi.
Khải Nguyên cũng có mặt trong phiên toà với tư cách người xem, nhìn qua nét mặt không cảm xúc đó của Phong, hắn biết giấy tờ đó là thật và Châu đã thực sự đè tay kí lên nó. Thế này thì càng khó. Hắn vẫn chưa nghĩ được làm thế nào để trợ lý kia lừa Châu ký vào bản giấy đó.
Châu nhìn thấy chúng cũng phải nhíu mày, âm thầm nhớ về một kí ức nào đó đã trở nên rất mơ hồ.
Công tố viên Quốc liếc mắt cười về phía khuôn mặt đang hằm hằm nhìn mình từ vị luật sư bào chữa Khánh Duy, từ tốn đi về bàn của mình rồi bắt đầu gọi tên nhân chứng.
"Cho gọi Phan Minh Thư!"
"Xin mời cô Phan Minh Thư bước tới bục!"
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn tới người phụ nữ trẻ sẽ làm chứng cho sai phạm của Lê Minh Châu. Người này mặc bộ đồ công sở tiêu chuẩn như bao người khác, chỉ là so với lần cuối cùng Khải Nguyên và Minh Châu nhìn thấy cô ta, người này... sao có vẻ tiều tuỵ như thế?
Khuôn mặt của cô ta trắng bệch như người chết, cứ như đã gặp phải ma quỷ gì vậy.
"Thưa, thưa toà án tối cao..."
Cô ta lắp bắp nói, khuôn mặt cúi xuống đất, hai tay chắp vào nhau ở trên bàn run lên kịch liệt.
Mọi người đều vì dáng vẻ bất thường này của cô ta mà nhổm người lên.
Trước khi cô tố viên kịp cất tiếng trấn an cô ta, đột ngột Minh Thư ngẩng cao mặt, hướng về phía thẩm phán Phong mà gân cổ rống lớn.
"Tất cả là lỗi của tôi! Tôi mới là người có tội ở đây!"
"Hả?!"
"Cô ta vừa nói cái gì vậy?"
Cả gian phòng im ắng như bùng nổ! Ai ai cũng hoảng hốt, hoang mang trước lời tuyên bố đó của Minh Thư.
Đến cả thư ký toà án cũng xanh mặt kêu tất cả giữ trật tự, phải đến khi Phong đập mạnh lên mặt bàn, lườm mắt nhìn đám đông nhốn nháo vô tổ chức bên dưới, cánh nhà báo và phóng viên tác nghiệp khi đó mới ngậm miệng ngồi xuống, nhưng hai bên đùi đang rung lên không tài nào ép cho dừng lại được.
Công tố viên Quốc há mồm trợn mắt, đang lắp bắp định nói gì đó về phía thẩm phán chủ toạ thì Minh Thư ở bên kia đã nghẹn ngào nói tiếp.
"Là tôi... Tôi là người đã tráo đổi hồ sơ, làm giả hợp đồng rồi đưa đến cho tổng giám đốc kí vào. Tôi mới là người tráo đổi vật liệu ở công trình. Tôi làm thế vì theo lời của chủ tịch Tường Lộc của tập đoàn Triệu Tín, khi đẩy Châu vào cảnh tù tội thay ông ta thì tôi sẽ được tiền..."
Phong nheo mắt, nhìn khuôn mặt thẫn thờ và ngơ ngác của Châu rồi hướng về phía cô gái nhân chứng đang thành khẩn thú tội, giọng nói không dao động.
"Vậy là cô đã chấp nhận là mình phạm tội khai man, vu khống và mưu lợi bất chính, ngay tại phiên toà này?"
"Vâng." Minh Thư run rẩy, khép nép trước uy quyền của anh: "Chính, chính là tôi thưa toà."
"Điều gì khiến cô quyết định sẽ thú tội như vậy?"
"Tôi..." Minh Thư rùng mình khi bất giác nhớ tới bức thư tối hôm đó mình nhận được, đôi mắt nhòa lệ, lắp bắp trả lời: "Tôi cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình. Tôi không thể ngủ được... mỗi khi nghĩ về người vô tội bị oan... do tôi."
"Không! Không được! Cái này..." Quốc ngay lập tức đứng lên. Nhưng ông ta đã bị Khánh Duy xen ngang.
Cậu ta phản ứng cực kỳ nhanh, đứng thẳng lưng, giơ tay xin được phát biểu ý kiến.
"Thưa toà, tôi xin phép phát biểu ý kiến."
"Toà đang lắng nghe."
"Trong lời khai của cô Phan Minh Thư, thì cô ấy đã nói rằng mình làm theo lời của chủ tịch hiện tại của Triệu Tín là Tường Lộc. Tôi nghĩ chúng ta nên lưu tâm ở điểm này, và phải điều tra kỹ hơn về vụ án.
Thân chủ của tôi, Lê Minh Châu, luôn được người người yêu quý và được biết là một tổng giám đốc tận tuỵ trong công việc.
Được biết, dự án Quang Thành mà cô ấy hợp tác cùng với Thiên Thành là bản thiết kế của cô ấy, là sinh lực cũng như đam mê của cô ấy, không đời nào có chuyện Minh Châu sẽ sử dụng những vật liệu kém chất lượng để phá hỏng 'đứa con' đó của mình, vừa nghe đã biết tội trạng mà công tố đưa ra là rất bất hợp lý rồi.
Thêm vào đó, như cô Minh Thư vừa thú nhận, hợp đồng của tổng giám đốc Minh Châu đã bị cô ta tác động, làm theo sự xui khiến của một nhân vật khác là Phan Tường Lộc - chủ tịch của Triệu Tín. Nếu cứ theo thái độ khăng khăng của công tố viên, phán tội cho thân chủ vô tội của tôi, tiếp tục phiên toà này, vậy thì buổi xét xử này có phải quá lố bịch không?"
"Thưa toà! Tôi nghĩ cậu ta đang có lời lẽ không chuẩn mực với hội đồng xét xử! Phiên toà này vẫn chưa thể dừng được..."
"Thưa toà."
Đến lúc này, cả gian phòng lớn sớm đã bị vây kín bởi những tiếng xì xào và bàn tán càng thêm chấn động hơn khi chính bị cáo Châu đứng lên và giơ tay xin phát biểu.
Cô nhìn về phía trước, nơi có bàn làm việc của hội đồng xét xử bên dưới quốc huy đỏ rực, hướng ánh mắt về phía Phong - thẩm phán chủ toạ của cô.
Phong hạ mi mắt, bàn tay để trên mặt bàn khẽ siết lại.
"Trước hết, tôi muốn khẳng định rằng bản thân mình vô tội."
Châu dừng lại để mọi người ghi nhận câu nói này của mình rồi với nói tiếp.
"Tôi và Tường Lộc đã có xích mích và mâu thuẫn dạo gần đây, tôi đã vô cùng kinh ngạc và sợ hãi khi biết mình bị người này hãm hại. Không biết tôi có nên nói ra không tại vì chính bản thân nó đã là một vấn đề nhạy cảm."
Quốc nghiến răng: "Thưa toà, tôi phải đối câu nói này của bị cáo với lý do không liên quan tới phiên toà này."
"Toà cho phép."
Châu nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì hoang mang và giận dữ của công tố viên, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
Nụ cười ấy của cô khiến ông ta như chết sặc, hô hấp cực kỳ nặng nề.
"Ngày trước, do tranh chấp và một số vấn đề xảy ra khi anh trai tôi phải rời khỏi chức vụ tổng giám đốc, Tường Lộc và tôi đã thù ghét nhau từ đấy. Đặc biệt dạo gần đây, khi tôi mới về nước và đi theo phục vụ tổng giám đốc Khải Nguyên, tranh được phần lớn hơn trong dự án của Chu Triệu Kỳ ở Ma Cao, Tường Lộc đã nhiều lần thuê người tấn công tôi, tất cả lời khai của những người mà ông ta trả tiền vẫn đang được lưu trữ trong điện thoại của tôi."
"Không! Không!"
Từ lúc nào mà vụ án xét xử Lê Minh Châu lại biến thành tố cáo tội ác của Tường Lộc vì lòng tham và ghen tị thế này?
"Toà án, xin hãy xoá lời nói của bị cáo trong hồ sơ vì nó không phục vụ gì cho phiên toà này cả."
Quốc vội vàng nói vọng về phía thẩm phán chủ toạ, nhưng điều ông ta không ngờ rằng Phong lại nhàn nhạt liếc nhìn xuống ông ta.
Chả phải cả hai là người quen sao? Sao anh lại liên tục ghi nhận sự phá phách của Châu thế? Cả hai là cùng phe cơ mà?
"Công tố viên Quốc, những thông tin mà bị cáo cung cấp không chỉ giúp hội đồng xét xử đánh giá về nguyên nhân gốc rễ gây nên những sự việc trên, mà còn giúp đội điều tra sau này có thêm được thông tin. Tòa sẽ không chấp nhận thái độ làm việc thiếu hợp tác nếu ông còn tiếp tục gây cản trở như vậy."
Câu nói của Phong giống như một cơn gió lạnh thổi cho Quốc như cành cong run rẩy. Mắt ông ta đảo liên hồi, nhìn lên khuôn mặt phê phán của thẩm phán Phong và khoé miệng càng giương cao thích thú của Châu.
Cô hướng về phía bàn cao.
"Thưa toà, tôi có được phép tiếp tục không ạ?"
"Toà cho phép."
"Có thể có người sẽ hỏi tôi, tại sao lại không báo cho cảnh sát. Đó là vì tôi sợ sẽ bị ông ta trả thù, tôi khi đó và bây giờ cũng chỉ là trợ lý bé nhỏ và một giám đốc của công ty tầm trung, không thể bì lại với Triệu Tín được."
"Dừng lại mau!"
"Tiếp tục đi, toà cho phép."
"Chính vì thế mà tôi đã phải tìm cách khác để phòng thân, tôi tìm ra điểm yếu của Tường Lộc và đoán cũng vì thế mà ông ta mới hãm hại tôi như vậy." Giọng nói của cô vô cùng thành khẩn, lại nhẹ nhàng khiến người ta đồng cảm, xót xa.
Quốc như phát điên lên rồi: "Thưa toà, cô ta đang nói dối, đây là vu khống! Xin hãy dừng cô ta lại!"
"Toà cho phép bị cáo tiếp tục."
"Tôi biết một bí mật của Tường Lộc, một bí mật mà đến cả người thân của ông ta cũng không hề hay biết."
"Tôi phản đối!"
"Toà cho phép."
"Hiện nay, ở trong bức tường của căn hộ số 502 tầng thứ 5 ở chung cư A, chính là căn hộ tôi đang ở, đang cất giữ ba tấn vàng. Tất cả đều là của Tường Lộc, tôi còn giữ cả giấy tờ chứng minh đó là đồ của ông ta."
Ngày hôm nay là một ngày điên rồ, tất cả nhà báo đều vì quá phấn khích mà suýt chút nữa đã xô cả bán ghế mà rướn người đứng lên, chỉ mong nghe cho kĩ những gì mà cô vừa tiết lộ.
Ba tấn vàng! Là ba tấn vàng đấy!
Trong khi cảnh sát còn đang đau đầu vì một phần số tiền mà Tường Lộc đào được từ Nhật La ngoài để bù vào quỹ tập đoàn thì số còn lại để ở đâu, không ngờ nó lại đang nằm trong tay Châu!
Minh Châu mỉm cười trước thẩm phán Phong.
Đây là bí mật mà Tường Lộc không tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả người thân của mình. Nhưng sau vụ tai nạn xe năm ngoái, ông ta đã bị chấn thương ở đầu dẫn tới mất trí nhớ và phát điên vì không nhớ vàng đã cất ở đâu. Tường Lộc không biết, ai cũng không biết, nhưng Châu thì biết.
Tường Lộc chắc chắn không thể ngờ tới việc này. Đây là món quà cô đáp lễ lại ông ta vì hơn một tháng ngồi tù ông ta tặng.
Phong ngồi vững chãi trên chiếc ghế chủ toạ, khí thế nghiêm trang trái ngược với hai hội thẩm nhân dân đang hoang mang vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt màu đen lạnh ấy đã doạ bao nhiêu kẻ mang tội danh không thể dung thứ khiếp sợ cúi đầu, nhưng lại là nguồn động lực giúp Châu bộc lộ sự tinh quái của mình.
Cô ngắm nhìn anh, thầm mỉm cười ở trong lòng.
Thế này đã đủ để đáp ứng kỳ vọng của anh chưa, thẩm phán của em?
Không thể như thế được!
Quốc nghiến răng ken két, tay siết chặt trên bản cáo trạng và tập hồ sơ mà ông ta dành bao nhiêu công sức để soạn lên. Mọi thứ đều đổ sông đổ bể hết cả!
Ông ta đưa con mắt đỏ ngầu nhìn về phía Minh Thư đang ôm mặt run rẩy ở đằng kia.
Đồ phản bội!
Ông ta đã bị dồn tới đường cùng.
Trong khi mọi người đều đang tập trung vào những gì mà Châu vừa tiết lộ, thì công tố viên rời từ vị trí của mình mà lao vút đến bục bị cáo, rút ra con dao bấm từ trong người mình ra mà bổ nhào xuống đầu Châu!
Phong giật mình, lập tức đứng bật dậy chộp lấy quyển sách phi vút vào tay Quốc khiến con dao bật ra, bay về phía đám nhà báo đang hoảng loạn la hét. Ông ta đau đớn nhưng quyết nghiến răng, không có dao thì dùng nắm đấm!
Minh Châu không kịp phòng bị, chịu một cú đấm từ bên tay khác của Quốc tung thẳng ngay giữa mặt khiến cô ngã rầm xuống mặt đất.
"Giữ ông ta lại!"
"Công tố viên tấn công bị cáo!"
Bốn viên cảnh sát xô ra áp chế con thú điên đang đỏ mặt chửi rửa Châu và Minh Thư, luật sư bào chữa Duy cũng nhảy vào, chọc tay vào miệng của ông ta để moi xem có viên thuốc độc hay không thì bị Quốc cắn tay ngấu nghiến khiến cậu ta hét toáng cả lên.
Cảnh tượng phiên toà hỗn loạn chưa từng có.
Phong nhìn Châu ôm mặt nằm trên đất, sự bất an của anh đã đạt đến đỉnh điểm, suýt chút nữa đã chạy ra để đỡ lấy cô nhưng lý trí đã giữ anh lại.
Ở đây có bao nhiêu người nhìn, anh không thể gây nên rắc rối cho cô và anh.
Khải Nguyên đã rời từ vị trí của người tới theo dõi đến bục bị cáo, gật đầu với Phong rồi quỳ xuống đỡ Châu đứng dậy, lúc bấy giờ anh mới yên tâm, chuyển sang nhìn Quốc đang được người ta áp giải ra khỏi phòng xử án.
Ban nãy, tuy miệng nói sẽ xét xử công bằng, không thiên vị ai, nhưng cuối cùng anh vẫn không thoát khỏi sự chi phối của tình cảm. Trái tim anh nghiêng về phía cô, và vì thế, trong phiên toà này, dù vô thức, anh đã dành cho cô rất nhiều ưu ái.
Một người đàn ông thuộc hội thẩm nhân dân thấy mọi người định đưa Châu ra khỏi phòng xử án thì gấp gáp hô lên.
"Vì sự cố nên phiên toà bị gián đoạn, ta sẽ tiếp tục vào ngày mai..."
"Không."
Phong đột ngột lên tiếng cắt ngang ông ta. Trước sự chứng kiến của mọi người, anh dứt khoát nói.
"Đúng như lời luật sư Duy nói, Minh Thư đã nhận toàn bộ sai phạm, phiên toà này cũng không cần phải tiếp tục làm gì. Nếu cứ khăng khăng xét xử một người vô tội khi tất cả bằng chứng tố cáo cô ấy đã không còn có tác dụng, nếu vậy thì thẩm phán và hội đồng xét xử để làm gì?"
Hội thẩm nhân dân kia nín thinh, xoay mặt đi.
Bọn họ ngầm đồng thuận với Phong.
Tại đây, Phong đứng lên, dõng dạc ra phán quyết cuối cùng.
"Căn cứ vào kết quả thẩm vấn công khai tại phiên tòa, cùng toàn bộ tài liệu, chứng cứ có trong hồ sơ vụ án, Hội đồng xét xử nhận thấy:
Không đủ căn cứ buộc tội bị cáo. Quá trình điều tra và tranh tụng đã xuất hiện nhiều tình tiết có lợi, làm rõ sự vô can của bị cáo đối với hành vi bị truy tố.
Tuyên: Bị cáo Lê Minh Châu không có tội!"
Làm tốt lắm! Thẩm phán Phong!
Khải Nguyên ngầm tán thưởng trong đầu.
Châu đã nghe thấy rất rõ, tuy cả người chếnh choáng do cơn chấn động, nhưng cô vẫn nghe rất rõ giọng nói của Phong, cơn sốt và từng bắp cơ căng cứng trong cơ thể suốt một tháng qua cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Cánh nhà báo không thể xen vào trong phòng xử án đứng vây kín lối ra thấy cánh cửa hé mở liền xông tới, đèn flash từ máy ảnh đều chĩa về phía Châu.
Sau ngày hôm ấy, trên khắp các mặt báo là khuôn mặt cười đắc thắng của Châu dù một bên cánh mũi đang chảy máu đỏ. Hình ảnh đấy đã trở thành cơn sốt trên mạng xã hội,
cũng là thứ ám ảnh giấc ngủ của ai đó mỗi đêm.
_____
Lời tác giả:
Siêu tóm tắt phiên toà:
Châu: Tường Lộc, Tường Lộc, Tường Lộc, Tường Lộc,... bla bla bla bla bla.
Công tố viên Quốc: THẨM PHÁN!!!
Thẩm phán Phong: Tôi bị điếc. (Go go go, tiếp đi vợ!)