Sau phiên toà, cảnh sát theo tiết lộ của Châu mà đến căn hộ tồi tàn cô đang ở. Cảnh tượng cả chung cư phải sơ tán, đứng quanh sân lớn mà há hốc miệng nhìn đội ngũ nhân viên kỹ thuật và cảnh sát ra vào trong toà chung cư xập xệ vốn vô cùng tĩnh lặng này thực sự rất lạ mắt.
Vì mới đầu khi về nước, Châu không biết phòng nào chứa cửa vào kho để vàng nên đã mua hết cả tầng năm, vừa hay làm sao, đúng căn cô chọn để ở là căn phòng mà Tường Lộc chọn để làm lối vào.
Cảnh sát làm theo lời Châu tiến đến phòng ngủ của cô, khi cả đội di chuyển chiếc tủ quần áo cũ ra một nơi, hiện lên trước mắt họ là những hình vẽ loằng ngoằng bằng sơn đỏ như bùa chú hộ pháp. Đội ngũ nhìn nhau rồi nhanh chóng dùng búa và dùi cui để cậy tường.
Dần dần lớp vôi vữa vỡ ra hết và để lộ bên trong là một cánh cửa bằng hợp kim dẫn vào một căn phòng ẩn. Khi rọi đèn vào trong, những viên cảnh sát thực hiện nhiệm vụ được một phen loá mắt trước ánh vàng kim phản chiếu lại.
Đúng như Châu đã nói, ngoài vàng, trong này còn để lại giấy tờ thuộc về Tường Lộc.
Vậy là đã có đủ bằng chứng chứng minh Tường Lộc bào tiền của Nhật La.
Từ Châu, Nhật La cũng đã quay ngoắt lại, chuyển sang tấm ngắm bắn mới là ông ta.
...
Tại nhà riêng.
Tường Lộc chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại quanh phòng làm việc.
Mái tóc chỉ sau một đêm đã ngả trắng, khuôn mặt của ông ta hiện thêm rất nhiều nếp nhăn mới. Đôi mắt mờ đục hẳn đi, nhìn về khoảng không vô định nào đó và liên tục lẩm bẩm như người mất hồn.
Chó chết!
Tường Lộc thở hắt, ngẩng đầu nhìn bức ảnh chụp chân dung cỡ đại của chính mình treo trên tường. Trong bức ảnh ấy ông ta trẻ trung và uy nghiêm bao nhiêu, còn hiện tại, Tường Lộc già khọm và kiệt quệ gấp bấy nhiêu lần. Đến cả ánh mắt trong bức chân dung cũng khác, chúng hướng xuống và chằm chằm ghim lên người, lên mặt kẻ đang đứng bên dưới. Đôi mắt ấy khiến Tường Lộc toát mồ hôi lạnh. Có cảm giác giống như bức ảnh là một vật sống đang chuyển động. Chính ông ta trong quá khứ đang khinh thường nhìn ông ta hiện tại.
Mắc sai lầm chết người rồi!
Con chó Châu đó!
Sao nó biết ông ta giấu vàng ở đó? Đến cả ông ta còn không nhớ...
Tường Lộc vò tóc rồi vội vàng chạy đến bức chân dung hòng tháo nó xuống để tránh cái nhìn từ đôi mắt bất động kia. Đúng lúc này, một nữ giúp việc gõ cửa phòng ông ta và bước vào trong, hai tay nắm lấy tay cầm của chiếc xe đẩy thức ăn, nhẹ nhàng nói.
"Thưa ông, tôi có mang đến chút cháo để ông ăn lót dạ, suốt tối qua ông đã không ăn gì rồi. Bên cạnh là thuốc đấy ạ, ông ăn một chút rồi uống thuốc nhé."
Nói rồi, nữ giúp việc lịch sự rời đi.
Tường Lộc thực sự không có bụng dạ ăn uống, ông ta ngó lơ chiếc xe đẩy đó mà hì hục tìm cách gỡ bức tranh kia khỏi đinh cố định trên tường. Bất chợt cả người Tường Lộc sững lại, nhận ra có một thứ mùi ngai ngái thoang thoảng đang quẩn quanh chóp mũi của ông ta.
Mùi gì vậy?
Tường Lộc thất thần, vội ngó nghiêng đầu ra xung quanh để tìm xem thứ mùi ấy phát ra từ đâu và dừng lại trước xe đẩy đồ ăn nọ.
Là từ đây.
Nữ giúp việc kia nói là cháo, nhưng đó là cháo gì mà bốc mùi khó ngửi như vậy?
Một dự cảm không lành dậy sóng trong lòng ông ta.
Tường Lộc có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình. Khắp căn phòng đều là một mùi tanh hăng hắc. Ông ta chậm rãi tiến tới xe đẩy, nắm lấy tay cầm của nắp đậy thức ăn bằng bạc rồi he hé nó mở ra.
Đột ngột cả cơ thể gầy gò ngã rầm xuống mặt đất, Tường Lộc tái xanh mặt kinh hãi dùng cả tay cả chân để lùi vội ra đằng sau, lắp bắp không thốt nổi thành lời.
Bên trong đó chẳng phải là cháo hay cái quái gì cả, mà là một chiếc trâm vàng!
Chiếc trâm vàng ấy khắc hình khóm hoa trà và con chim sẻ - một con chim sẻ đang rơi xuống từ trên cao - khảm bằng ngọc và đá quý... đang đâm xuyên bụng một con chim sẻ thật.
Máu me be bét cả chiếc đĩa sứ trắng, con chim sẻ thật chết không nhắm mắt, hai chân co quắp vào nhau, cái mỏ vàng đen há to, đôi mắt trợn ngược, máu đỏ thấm đẫm bộ lông vũ rũ rượi.
Chim đã rơi, nhưng không phải là tôi.
Một lời sỉ nhục đảo ngược.
Trong căn phòng riêng chỉ có duy nhất một mình ông ta, nhưng khi ấy, Tường Lộc như có thể nghe thấy được tiếng cười của Châu.
"Người đâu! Người đâu!..."
Không một ai đáp lại, rõ ràng mới nãy còn có phục vụ mà...
Mặt Tường Lộc xám ngoét như tro, thầm chửi chết ông ta rồi.
Nơi này không còn an toàn nữa.
Ông ta hớt hải bám bàn để đứng dậy, chộp lấy điện thoại mà chạy như sắp chết ra khỏi phòng riêng, trèo qua cổng phụ sau nhà rồi phi vào bên trong rừng cây. Trời rất sáng nhưng dưới màn sương mờ âm u của những tán cây dày đan xen chồng chéo, ông ta vẫn thấy cực kỳ khó thở, cực kỳ sợ hãi.
Tường Lộc chạy để tránh căn biệt thự kia càng xa càng tốt, tay cầm điện thoại, bấm vội một dãy số rồi đưa lên tai. Sau một hồi chuông chờ dằng dẵng bức cho ông ta điên đầu, cuối cùng đối phương cũng chịu nhấn chấp nhận cuộc gọi.
"Mẹ nhà mày! Có đến đón tao không? Tao sắp chết ở đây rồi!"
"Có phải ông đang muốn gọi tên đã phóng hoả đốt thùng sơn không?"
Tường Lộc dường như đã ngã khuỵu xuống đất ngay khi nghe thấy giọng nói thanh ngọt và mềm mại đó cất lên. Ông ta kinh hoảng, lập cập hỏi lại.
"Mày...?"
Minh Châu cầm chiếc điện thoại đã vỡ một góc trên màn hình, nhìn là biết nó không thuộc sở hữu của cô.
"Tiếc quá, tên đó đang ở chỗ tôi rồi." Cô cười: "Có cần tôi gửi lời chào của ông tới cậu ta không?"
"Con chó đẻ! Mày... mày...!"
Tường Lộc không thể thở nổi nữa, ông ta ngoái đầu ra sau lưng vì những tiếng động rất lạ đang bám theo rồi tiếp tục đâm đầu bỏ chạy, mặc cho tán cây rừng khô khốc liên tục quật ngang mặt ông ta. Châu ở phía bên kia cũng đang di chuyển, gót chân cô nhẹ nhàng đạp lên những bậc thang lát đá phẳng phiu mà tiến lên trên.
Hôm nay cô đặc biệt có hứng thú nói chuyện với ông ta.
"Đừng có chối bỏ tôi như vậy mà. Các người làm ra bao chuyện mà chưa từng nghĩ sẽ có tai hoạ giáng xuống sao? Giờ thì nhìn đi."
Châu nhoẻn miệng cười, nụ cười về sau này sẽ khảm sâu trong từng cơn ác mộng của Tường Lộc.
"Tôi chính là tai hoạ đó."
"Mày cứ đợi đấy! Tao chắc chắn sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ băm cả hai anh em mày ra rồi cho cá ăn!"
Nét cười tươi rói trên mặt Châu nhạt dần đi, cuối cùng chỉ để lại một biểu cảm gần như là lạnh tanh.
Cô nói.
"Không biết hối cải."
Châu dập điện thoại, ném vút nó đi rồi tháo găng tay bỏ vào trong thùng rác.
Càng bước lên cao, mái ngói cong nhiều tầng màu đỏ gạch với các đao mái là tượng rồng, phượng, hổ của ngôi chùa cũng dần dần hiện ra.
Châu đi qua tam quan, bước đi trên sân chùa rồi tiến vào chính điện, khẽ chạm nhẹ lên đôi bông tai hình cánh bướm rủ xuống được chế tác từ vàng, đá quý và ngọc mà Phong tặng rồi tháo đôi giày cao gót để gọn ở ngoài sân.
Các vị sư đón tiếp cô, tăng ni mặc áo cà sa màu vàng nghệ gõ mõ tụng kinh, hương khói bay trên các bàn thờ của các vị thần trong đạo Phật.
Châu dâng hương lên bàn thờ chính thờ Tam bảo rồi chắp hai tay.
Thành kính trước Phật tổ từ bi.
...
Ma Cao, Trung Quốc.
Buổi tối vào mùa đông kéo tới rất nhanh, chẳng mấy chốc mà bầu trời đã tù mù như đóng hũ kín mít, càng về đến giữa khuya thì màn đêm càng như sánh lại đặc quánh. Hơi mát se se lạnh không đủ để xoa dịu những người với tâm trạng nặng nề nữa rồi.
Chu Triệu Kỳ mặc áo măng tô màu xám chuột dài đến mắt cá chân, mở cửa chiếc siêu xe màu đỏ của mình bước ra ngoài rồi đóng sập nó lại.
Căn nhà của anh ta là một tứ hợp viện kiểu xưa với những chiếc mái lợp ngói đỏ và đèn lồng treo ngoài hiên, dù sáng hay tối đều mang vẻ tĩnh mịch yên ắng. Quanh sân không có lấy một bóng người, Chu Triệu Kỳ nhướng mày ngó nghiêng ra xung quanh rồi chậc một tiếng.
Lũ bảo vệ phắn đâu hết rồi?
Phải giải quyết chuyện về chiếc tàu không thể cập bến khiến anh ta luôn trong tình trạng thấp thỏm và cáu bẩn, về đến nhà còn phải tự bước xuống để mở cổng, đây là cái kiểu chó gì vậy?
Đuổi hết lũ bảo vệ vô tích sự đó đi. - Anh ta lẩm bẩm chửi trong miệng.
Chiếc chìa khoá "lạch cạch" tra vào ổ nhưng không mở được, đã thế còn lệch ra bên ngoài khiến hàng mày của Triệu Kỳ chau lại, đến lần thứ hai còn anh ta còn tuột tay đánh rơi nó xuống khoảng sân bên kia cổng.
"Mẹ kiếp!"
Chu Triệu Kỳ đá rầm vào cánh cửa gỗ, vò tóc đi lại trước căn nhà của chính mình. Trong cơn tức giận ngùn ngụt, anh ta hoàn toàn không hề nhận ra có người đang từ từ tiến tới.
"Ai?"
Triệu Kỳ đanh mặt, nhưng sau đó đã giãn ra thành một biểu cảm ngạc nhiên.
"Ồ, là ngài thẩm phán từ Hà Nội này."
Phong từ trong bóng đêm bước ra, hai tay đút túi áo, gật đầu chào với anh ta.
"Tôi có đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng động nên tới xem thử, không ngờ lại thấy tổng giám đốc Chu. Không biết tôi có thể giúp gì được cho anh không?"
"Ồ. Không có gì đâu." Chu Triệu Kỳ mỉm cười, quan sát anh rồi lơ đãng nhìn ra tứ phía: "Mà này, anh có biết đám bảo vệ của tôi đi đâu rồi không?"
"Tôi làm sao mà biết được?" Phong nheo mắt cười đáp lại: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi mà."
Thằng chó này... Đây là vùng đất tư nhân riêng chỉ có nhà của anh ta, làm gì còn chỗ nào khác để đi ngang qua đâu?
"Ha ha... Vui tính thật đó ngài thẩm phán."
Chu Triệu Kỳ không cười nữa, lập tức quay đầu chạy. Phong cũng tức thì bám theo ngay sau hắn.
Nơi này vắng lặng đến kì quái, thật sự không bình thường chút nào hết!
Mẹ kiếp! Thằng chó này đã làm những gì rồi?!
Chu Triệu Kỳ băng qua rừng trúc lớn rồi nhảy vào một gian nhà nhỏ của người gác vườn tại đây, Phong cũng lách người qua những thân cây to để đuổi theo nhưng hắn đã kịp đẩy tủ đựng đồ chặn cứng cánh cửa rồi.
Chu Triệu Kỳ không dám dừng lại một khắc nào để ổn định hơi thở, mắt hắn láo liên quanh căn nhà nhỏ chật hẹp rồi đá miếng vải trải sàn sang một bên, cậy những miếng ốp mở ra, ẩn bên dưới chính là một cánh cửa thông với lối đi bí mật.
Nhanh lên, nhanh lên!
Tiếng đập cửa bên ngoài đã dừng hẳn nhưng mồ hôi nhỏ xuống từ đỉnh đầu của hắn vẫn không ngừng chảy tới cằm. Triệu Kỳ nhảy vào trong rồi khoá cửa lại, chạy trên các nấc cầu thang dài để hướng tới cảng biển ngay sau nhà hắn, cách đó không quá xa.
Hắn xây riêng lối thoát hiểm này để phòng ngày bị cảnh sát phát hiện, nhưng đã để lâu rồi không sử dụng, chẳng ngờ lại nhớ đến nó ngay tại thời điểm này.
Ánh đèn lập loè chớp chớp tắt tắt, xen lẫn với tiếng sóng biển càng lúc càng gần còn có tiếng thở dốc và rên rỉ yếu ớt của ai đó. Triệu Kỳ chỉ nhìn xuống cậu thanh niên kia bằng nửa con mắt. Cả người cậu ta bầm dập vết thương, bị trói chặt bằng băng keo và dây thừng. Người này nằm trên đất, ngay bên cạnh lối thoát ra cảng biển.
Trung tá chưa chết, nhưng tình trạng thể chất cực kỳ tệ, hiện đang run rẩy gom lại từng hơi thở đứt quãng để duy trì sự sống.
Chu Triệu Kỳ thở ra một hơi rồi hung hăng xóc Trịnh Tuân Khải đứng lên khiến cậu ta giật mình ho sặc sụa, tiện tay rút từ chiếc hộp treo gần đó một khẩu súng ngắn dắt bên hông rồi kéo theo trung tá ra tới cảng biển, có chiếc ca nô đã neo sẵn ở đó.
Đường thoát đã ở rất gần rồi, chỉ cần băng qua cây cầu này là thoát.
Chu Triệu Kỳ không sao đẩy lùi được cảm giác lo sợ trong lòng, nghiến răng vội vã tăng tốc. Nhưng điều mà hắn không thể ngờ tới là toàn bộ ánh đèn trong khu cảng đột ngột sáng bừng lên, từ các góc tối, rất nhiều người nườm nượp xuất hiện vây đặc lấy hắn ta.
"Xác nhận! Đã vây quanh Nhật La!"
Cảnh sát với trang bị hô lên về phía Chu Triệu Kỳ đang díp mắt trước ánh sáng chói loá.
"Mau đầu hàng!"
"Mấy người thử đoán xem." Chu Triệu Kỳ lôi Trịnh Tuân Khải ra đằng trước, dí nòng súng vào thái dương của cậu ta: "Lại gần một bước, não cậu ta sẽ bay ra khỏi đầu!"
Cảnh sát tuy đã có chuẩn bị trước nhưng không ngờ hắn còn có cả con tin. Bọn họ quay sang nhìn nhau, đội trưởng dẫn dắt đội ra hiệu đừng manh động.
Nhưng vào chính thời khắc quan trọng đó, trong ánh đèn gay gắt khiến mắt người ta phải nhíu lại, Chu Triệu Kỳ bỗng ngẩng đầu lên, thấy, lờ mờ trên tầng thượng của toà nhà cảng vụ là một bóng người.
Trong ngọn gió rít từ biển dội vào, lớp áo vest của Phong phần phật bay lên cao càng khiến anh trông to lớn hơn.
Đôi mắt Phong lạnh tanh rũ xuống. Dưới ánh trăng, báng súng trên tay Phong loé lên một lớp sáng phản chiếu nhàn nhạt, hướng thẳng vào Chu Triệu Kỳ.
Hắn cũng nghiến răng giơ cao súng về phía anh.
Khoảnh khắc ấy, âm thanh xé gió của hai viên đạn gần như đồng thời vang lên cùng một lúc.
-Đoàng!
Cảnh sát khiếp đảm nhìn cánh tay cầm khẩu súng của Phong đột ngột bật mạnh ra sau cùng với cái khuỵu chân xuống của anh.
Trúng đạn rồi!
Còn ở bên kia...
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Chu Triệu Kỳ ôm bắp chân toé máu của mình mà đổ người lao xuống đất, trung tá cũng vì thế mà ngã lăn sang một bên. Cảnh sát hành động cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy đến áp chế thành công Chu Triệu Kỳ trước khi hắn kịp nhặt lại khẩu súng.
"Thẩm phán! Anh dám nổ súng?!"
Một cảnh sát đặc nhiệm tức giận hét lên về phía Phong, thấy anh đứng lảo đảo trong gió, người này cùng vài đồng đội khác lập tức xông vào toà nhà hành chính để chạy lên tầng thượng. Từ vị trí này ngắm bắn mà không có thiết bị hỗ trợ nào, chỉ với một khẩu súng lục, quá điên rồi.
"Có sao không?!"
Cảnh sát nhanh chóng chạy tới xem tình trạng của Phong. Ở khoảng cách gần thế này, bấy giờ cậu ta mới thấy rõ lớp mồ hôi mỏng rịn trên trán và sống mũi cao của anh, đặc biệt, cánh tay phải của Phong còn đang đỏ bừng lên và có dấu hiệu chuyển sang tím tái, máu chảy thành dòng tí tách nhỏ xuống dưới đất.
Phong không ổn chút nào hết. Vết thương từ viên đạn vừa nóng vừa rát, cực kỳ đau đớn.
"Đỡ tôi về." Anh quay đầu nhìn ra phía cảng biển, nơi đang ồn ào tiếng người và người rồi nhìn sang nhóm cảnh sát đang trèo lên đây: "Đưa cả bạn tôi về nữa, cậu ta cũng nhớ nhà lắm rồi."
...
"Thưa quý vị hành khách, đây là cơ trưởng phát biểu. Chúng tôi đang bắt đầu hạ độ cao và sẽ hạ cánh trong ít phút nữa. Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn, dựng thẳng lưng ghế và gấp bàn ăn. Cảm ơn quý khách đã đồng hành cùng chúng tôi."
Máy bay hạ cánh lúc mười giờ ba mươi lăm phút tối.
Sau một quãng thời gian dài ngồi trên ghế, cuối cùng Phong cũng có thể bước xuống sân bay.
Vì tay phải đang bó bột nên anh phải xách va li bằng tay trái, xem chừng khá cồng kềnh, nhưng vấn đề đó đã nhanh chóng được giải quyết khi một dáng hình nhỏ nhắn chạy tới bên anh.
"Tuấn Phong!"
Minh Châu chờ anh ở sân bay.
Cô mặc một chiếc váy xoè khoét cổ màu xanh lam nhạt, khoác bên ngoài là một lớp áo măng tô đen của Phong. Hôm nay cô còn đặc biệt buộc tóc thấp sau gáy tạo cảm giác trẻ trung. Ngay khi thấy Châu, Phong đã phải đứng ngây ra tại chỗ, trong phút chốc, kí ức của những năm tháng cấp ba như ùa về khiến anh ngẩn ngơ.
"Anh ơi."
Châu chạy đến rồi ôm chầm lấy anh, đầu dụi dụi vào lồng ngực rộng lớn và ấm áp của Phong mà hì hì cười.
Cô đến đón anh, còn đeo đôi khuyên tai hình cánh bướm anh tặng để khoe cho Phong thấy.
"Anh ơi."
Châu hôn lên giữa lồng ngực anh, híp mắt thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào đó.
"Nhớ."
"Anh cũng nhớ em. Ngủ ở đó không thoải mái bằng ở nhà."
Phong ôm lấy eo cô bằng tay trái, nhẹ hôn lên trán, lên vai cô.
Thấy thời gian còn sớm, chưa tới lúc phải đi ngủ, mà cô và anh đều chưa muốn về nhà ngay, cả hai đã dắt tay nhau đi dạo quanh công viên bên dưới khu chung cư. Mất một tuần để Phong ở Ma Cao xử lý xong công việc, không gặp nhau, cũng không có thời gian để liên lạc nên nỗi nhớ trong cả một tuần đó đều dồn lại trong một đêm này.
Phong và Châu đi dạo quanh công viên đã vắng người, cùng ngồi xuống hai chiếc xích đu dưới ánh đèn điện chiếu sáng, tay vươn ra nắm vào nhau, năm ngón đan năm ngón.
"Người ta tìm được ở nhà của Minh Thư một số tài liệu do Tường Lộc dàn xếp sẵn và một quyển ghi tay mà cô ta dùng để luyện tập giả chữ ký của em. Thảo nào khi nhìn bản hợp đồng đó, em chẳng có tí kí ức nào cả."
"Vậy Tường Lộc thì sao?"
Cả hai nhìn nhau. Vừa nãy chỉ là Phong buột miệng hỏi. Báo chí đã đưa tin, không ai là không biết ông ta đã nhảy sông tự tử.
Châu khép hờ mi mắt, không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ở bên anh thì sao?" Cô quan tâm hỏi.
"Xong cả rồi. Nhật La không còn nữa." Phong ngẩng đầu thở ra một hơi dài: "Sau này có thể sống bình yên hơn một chút rồi."
Châu khúc khích cười. Đúng nhỉ. Từ ngày gặp lại cho tới khi xác lập mối quan hệ, bọn họ chưa từng có khoảnh khắc nào thực sự yên bình cả.
Nhưng từ nay đã khác. Cô có thể ở bên anh, dành thời gian để yêu anh nhiều hơn.
Bọn họ đã có nhau rồi.
Sau khi căn hộ kia được cảnh sát thu giữ, hiện tại Châu đang sống cùng với anh, nhà cửa trong suốt mấy ngày anh vắng nhà đều do Châu quản lý hết.
Khi dọn dẹp phòng ngủ, Châu đã vô tình nhìn thấy hộp quà mà cô gửi lại cho anh mười năm trước đang được Phong cất giữ cẩn thận trên kệ sách.
Lúc nhìn thấy con búp bê rách tả tơi mà họ từng mua rồi hì hục tìm cách sử dụng để giúp Châu tán trai, cô đã không kìm được mà ôm miệng cười chảy cả nước mắt.
Không thể tin nổi Phong còn giữ lại cái thứ xấu xí này ở trong nhà. Nhìn thế nào cũng biết rõ đây là hàng đểu. Đểu không chịu được. Thế mà... anh vẫn giữ lại... bởi vì đó là đồ cô để lại cho anh.
Châu để con búp bê xuống, ngắm nghía chiếc hộp đựng rồi lật đáy của nó lên lên, chỉ trong chớp mắt đã tìm được chiếc USB đã cũ và mảnh giấy gấp bốn chứa lời tỏ tình bí mật của cô.
Khi nhìn thấy hai thứ đó, Châu đã nghĩ rằng anh vẫn chưa tìm ra chúng nên không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng rồi cô đã phải ngẩn ngơ khi nhìn ra tờ giấy ấy... đã được thêm vài dòng chữ. Là của Phong, anh đã ghi thêm những nét viết mới bên cạnh những ô trắng, nơi ẩn chứa lời tỏ tình của cô.
[Tớ thích cậu.]
Anh cũng rất thích em.
[Không ghét Phong đâu. Châu rất thích Phong mà.]
Nếu vậy thì phải nói trước mặt người ta chứ? Sao thích mà không quay về thăm anh một lần?
Em đã về rồi, Phong.
Em đã về rồi, về bởi vì anh, bởi vì đã rất rất nhớ anh rồi.
Thấy sương lạnh bắt đầu rơi ướt vai áo, Phong đứng dậy rời khỏi chiếc xích đu, vươn tay tới để đỡ Châu đứng dậy nhưng cô bất chợt nhìn anh rồi quỳ một bên chân xuống.
Trước đôi mắt bất ngờ và kinh ngạc của Phong, Châu đưa tay vào trong túi áo.
Cô đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, đôi nhẫn cưới mà cô đã đặt làm riêng, một đôi nhẫn độc bản mà trên thế giới chỉ có đúng hai chiếc như vậy. Chúng được tạo ra là để dành cho cô và anh.
Giờ đây chính là lúc...
"..."
Ủa?
Đột ngột mặt Châu sượng trân lại, tay mò mẫm hết từ bên này sang bên khác.
Ủa?
Ê???
Hộp nhẫn của cô đâu rồi?!!
Phong đã đứng bất động nín thở nhìn cô từ nãy đến giờ rồi, mà Châu đã quỳ thế này chả lẽ lại cười hê hê rồi nói là "Em buộc dây giày" à?
Không không không!
Trời đất! Cô phát điên mất thôi!
Châu cuống quá hoá liều, mặt cúi gằm xuống đất, cắn răng chụm hai tay lại tạo thành hành động "mở" hộp nhẫn bằng không khí rồi hô lớn để lấy tinh thần.
"Phong! Lấy em nhé!" Châu bồi thêm: "Nhà em rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất giàu!"
Suốt cả khoảng thời gian im ắng sau đó cô cũng không dám ngẩng đầu lên, đầu gối quỳ trên nền đất không khỏi run rẩy.
Sao anh không nói gì vậy? Có phải vì hiện tại trông cô y như một con dở hơi không? Đã doạ cho anh sợ rồi?
Đến khi Châu sắp khóc vì quá thẹn, từ trên đỉnh đầu, Phong bỗng "phì" lên một tiếng rồi ôm mặt cười rạng rỡ.
Anh cũng rất mong chờ rồi, nhưng chưa dễ dàng chấp nhận như vậy đâu.
"Tiền bạc, rượu quý, châu báu không thể hỏi cưới được ngài thẩm phán. Điều anh cần là một thứ còn đắt giá hơn cả thế."
Châu mấp máy môi trước câu nói ấy, một điều gì đó trong trái tim thôi thúc cô đứng dậy, tiến tới gần anh rồi nhón chân hôn chóc lên đôi môi mỏng đang mỉm cười ấy.
Phong thoả mãn cười tủm tỉm, thân người cao lớn ghé tới bên cô, đầu chụm vào vầng trán thanh tú của người mình yêu.
"Em tìm được đúng thứ rồi đấy."
Nói rồi, anh lấy từ trong túi áo của mình ra một hộp nhẫn bọc nhung đỏ, bên trong là đôi nhẫn vàng đính kim cương lấp lánh dưới ánh trăng.
Châu xúc động đến ngẩn ngơ, khoé mi không kìm được mà rơi nước mắt.
Anh cũng có một hộp nhẫn cưới tự tay mình chọn.
Hoá ra, anh cũng đã chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.
"Trùng hợp làm sao, nhà anh cũng rất giàu. Chúng ta ở bên nhau là vô cùng hợp."
_____ HẾT _____