04
Ta khẽ thở phào một hơi.
Không uổng công ta đứng giữa gió lạnh thế này suốt bao lâu.
Yến Tùy.
Quả nhiên… hắn đến rồi.
Sắc mặt Văn Nhụy lập tức tái nhợt.
Nàng ta không dám ngẩng đầu, vội vã đứng dậy hành lễ:
“Yến, Yến Thống lĩnh…”
Ánh mắt của Yến Tùy lướt qua nàng ta như gió thoảng.
Rồi dừng lại nơi ta.
Hốc mắt ta chợt nóng lên, vội cúi đầu thi lễ, lấy cớ ấy để che giấu cảm xúc.
Nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt hắn.
Khóe môi Yến Tùy nhếch lên, như cười như không:
“Bản thống lĩnh đáng sợ đến mức khiến Nhị tiểu thư họ Văn phát khóc ư?”
Không phải vậy.
Ta lắc đầu.
Chỉ là… ta chợt nhớ đến cảnh hắn ngã vào lòng ta.
Máu tươi lênh láng, thấm ướt cả váy ta.
Vậy mà hắn vẫn còn cầu xin ta.
Cầu xin ta... hãy nhớ hắn… thêm một chút nữa.
Yến Tùy nhìn ta chốc lát, rồi thu hồi ánh mắt.
“Vừa rồi Tam tiểu thư Văn gia nói chuyện khiến bản thống lĩnh rất vui… có thưởng.”
Văn Nhụy: “…Hả?”
“Hôm nay tâm tình bản tọa không tốt, đang nghĩ nên xả giận vào đâu, thì tam tiểu thư đây đã nghĩ giúp rồi.”
Hắn nở một nụ cười lạnh như sương:
“Người đâu, thưởng cho tam tiểu thư một bát cơm thiu, một chậu y phục bẩn. Ăn xong cơm, giặt sạch áo, rồi đi bộ trở về Văn phủ.”
Văn Nhụy không thể tin nổi, ngẩng phắt đầu:
“Ngươi… ngươi sao có thể…! Ngươi có biết ta sắp trở thành trắc phi của Tề Vương điện hạ không?!”
“Đã gả chưa? Dựa vào quyền thế mà dương oai,” Yến Tùy tỏ vẻ không kiên nhẫn, “thêm một chậu y phục bẩn nữa. Tìm loại nào dơ nhất.”
“Ngươi… ưm—!”
Văn Nhụy lập tức bị bịt miệng, lôi đi.
Dưới gốc cây, chỉ còn lại ta và Yến Tùy.
Hắn nhàn nhạt nhìn ta:
“Văn gia muốn gả Nhị tiểu thư cho ta?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Vâng.”
Hắn không nói gì thêm.
Khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào thân cây, không biết đang nghĩ gì.
Không đúng, ta biết rất rõ.
Về sau hắn từng kể với ta — khi ấy, hắn đang suy nghĩ xem, nên để ta gả cho hắn, hay là giúp ta tìm một mối hôn sự tốt hơn.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại giao quyền lựa chọn... cho ta.
Yến Tùy ngẩng đầu. Hàng mi của hắn rất dài, bóng mi rũ xuống che phủ ánh mắt, khiến cả thần sắc đều phảng phất u ám.
Nhưng chính người đàn ông mang theo u tối ấy, lại dùng giọng điệu có lẽ là dịu dàng nhất của hắn — dù với ta kiếp trước, nghe vào vẫn thấy ớn lạnh — để hỏi:
“Vậy còn nàng, Văn Linh… nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
05
Ta đã đưa ra câu trả lời giống như kiếp trước.
“Nguyện ý.”
Nhưng khác biệt là…
Kiếp trước, ta đồng ý vì sợ hãi và cân đo thiệt hơn.
Còn kiếp này —
Là thật tâm.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ lặp lại một lần nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta nguyện ý, Yến Tùy.”
Hắn thoáng sững người.
Theo phản xạ, hạ tay xuống, đứng thẳng người.
Yến Tùy vóc dáng cao lớn, mày mắt sắc như họa, đôi mắt phượng đen nhánh, lạnh lùng mà sắc bén. Khi cụp mắt nhìn người, áp lực mạnh đến mức khiến người ta không dám thở.
Kiếp trước, sau khi gả cho hắn, vì ân oán giữa hai nhà và đủ loại lời đồn trong kinh, ta luôn e sợ hắn.
Trước mặt hắn, ta rụt rè dè dặt, nói một câu phải suy nghĩ ba lượt.
Hắn phát hiện ra sự sợ hãi của ta, bèn cố ý tránh mặt, hầu như không xuất hiện trước ta nữa.
Chỉ để nha hoàn truyền lời.
“Phu nhân, đây là bộ trang sức mới của Thiên Kim Các, Thống lĩnh bảo người mang tới, để xem phu nhân có thích không.”
“Phu nhân, đào ngoài thành nở rồi. Thống lĩnh nhớ phu nhân thích hoa đào, đã sai người quét dọn biệt viện sẵn. Khi nào muốn đi ngắm, cứ phân phó nô tỳ chuẩn bị xe.”
“Phu nhân...”
Dần dần, ta không còn sợ hắn nữa.
Thỉnh thoảng gặp nhau trong phủ, còn có thể dừng lại chào hỏi mấy câu.
Nhưng Yến Tùy lúc nào cũng vội vội vàng vàng.
Ta chẳng rõ là hắn thực sự bận rộn, hay chỉ không muốn trò chuyện với ta. Cuối cùng, ta cũng dần buông lòng, mỗi lần gặp mặt, chỉ khẽ mỉm cười từ xa.
Mọi chuyện tưởng chừng như quay lại điểm ban đầu.
Chuyện bắt đầu thay đổi vào mùa đông năm ấy.
Không biết Yến Tùy đắc tội gì với thánh thượng, bị phạt ba mươi trượng.
Dù thị vệ truyền lời cố tình nói nhẹ,
nhưng ta vẫn không ngăn được lo lắng trong lòng.
Khi ấy, ta mới sững sờ nhận ra —
Thì ra ta... đã để tâm đến hắn.
Cũng giống như khi ta bị phong hàn phát sốt, hắn thức trắng đêm ở ngoài phòng trông chừng.
Vậy thì ta… sao có thể ngồi yên?
Bất chấp lời can ngăn, ta quyết lên xe, tới thẳng trước cung môn đợi hắn.
Gió tuyết mịt mù, Yến Tùy mặt trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước ra từ cổng Vọng Tiên. Áo đen như mực, ánh mắt lạnh lùng, khiến người ta chẳng dám lại gần.
Hắn vẫn luôn như vậy.
Chưa bao giờ để ai thấy bộ dạng chật vật của mình.
Nhưng khí thế lạnh như sương tuyết ấy, khi ta bước xuống xe, che ô lên đầu hắn — liền tan biến.
Ta đi tới, ngượng ngùng cười với hắn:
“...Phu quân, thiếp đến đón chàng về nhà.”
…
Ký ức về đôi mắt phượng dậy sóng trong quá khứ,
đang dần trùng khớp với ánh nhìn chẳng rời khỏi ta lúc này.
Chỉ là, rất nhanh thôi, gợn sóng ấy bị thiếu niên kia đè nén, che giấu dưới dáng vẻ thờ ơ.
Hắn thu lại ánh mắt, giọng điềm đạm:
“Ta... danh tiếng chẳng tốt.”
“Ta biết.”
“Mấy lời đồn trong kinh về ta, phần lớn đều là thật.”
“Ta biết.”
Hắn lại im lặng.
Đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa rơi xuống mái tóc ta.
Ta định đưa tay gỡ xuống, thì có người nhanh hơn một bước. Ngẩng đầu, chỉ thấy Yến Tùy đã khẽ khàng giữ lấy cánh hoa trong tay.
“Nàng thích gì?” — Hắn bỗng hỏi.
Ta khẽ sững người.
Giọng hắn mang chút không kiên nhẫn:
“Ngọc? Lụa? Vàng bạc? Hay gì khác?”
Hiểu ra ý hắn, ta đáp khẽ:
“Đại nhạn.”
Hắn liếc nhìn ta, ánh mắt nghi ngờ:
“Cái đại nhạn nàng nói... không phải là thứ chạm ngọc quý hiếm gì đó chứ?”
“Nếu Thống lĩnh không săn được, dùng ngọc tạc cũng được.”