Mà ta cảm kích vì trong lòng, trong mắt hắn đều có ta, Cự nhi sinh ra còn chưa đến một tháng, ta đã bắt đầu lo liệu mọi việc trong hậu cung.
Bao nhiêu năm nay, có thể nói là bôn ba bận rộn.
Tuy thỉnh thoảng Thích Kha sẽ yêu chiều phi tử khác, ví dụ như Tố Tố và vài người khác có tư lịch lâu hơn, cùng ta chơi đùa từ nhỏ. Lại có những người sau này tuổi nhỏ hơn, nhưng tính ra cũng có chút thân thích với chúng ta, nói cho cùng chỉ là nhất thời hứng thú, cũng vì để nối dõi hoàng tự.
Nhưng thiên vị Trịnh Hân Du đến mức này, đúng là lần đầu tiên.
Yêu chiều Trịnh Hân Du đến tối thứ hai ở Hành cung, đã dám đối diện chất vấn ta: "Hoàng hậu nương nương, nói ra có thể người không tin, dù sao chuyện này quả thật không dễ giải thích, người không hiểu cũng bình thường."
"Thật ra ta không phải người ở đây, ta không cẩn thận xuyên không vào. Hơn nữa các người đều không phải người thật trong lịch sử, chỉ là nhân vật tiểu thuyết thôi."
"Tuy ta chỉ xem được phần mở đầu, nhưng ta biết ngươi là nữ phụ độc ác, còn ta là nữ chính, Hoàng thượng là nam chính, ta phải công lược được chàng. Thế nên nói chung, ngươi có thể đừng luôn nghĩ cách chia rẽ chúng ta không? Cứ nhất định phải cung đấu với ta sao?"
Lời nàng ta nói ta chả hiểu gì cả, nàng ta trước nay vẫn nói năng linh tinh như vậy.
Chỉ là cái miệng nàng ta cứ "ngươi ngươi ta ta", nghe đến Gia Ý không nhịn được trước: "Quý phi nương nương có được yêu chiều đến mấy cũng nên tuân theo lễ chế, cứ "ngươi ngươi ta ta" như vậy, còn ra thể thống gì?"
Dưới sự chỉ dẫn của ta, Trịnh Hân Du bị phạt quỳ trước cửa cung điện của ta, cho đến khi Thích Kha đến.
Ta biết sớm muộn gì Thích Kha cũng sẽ đến đón nàng ta, ta chỉ không ngờ từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn ta một cái.
"Hân nhi đừng sợ, Trẫm đến cứu nàng rồi."
Cứu ư?
Cung phi nhiều lần xúc phạm Hoàng hậu, chẳng qua chỉ là hình phạt nhẹ, ngay cả da thịt cũng không bị thương, hà cớ gì lại nói đến giải cứu?
Ta nhìn bóng lưng hắn ôm nàng ta rời đi, ta cảm thấy mình nên là một kẻ ác rồi.
Lúc này trong mắt Thích Kha, người hiền lương tài đức là Tiết Thanh Yến kia, hẳn là một kẻ đại ác rồi.
3
Chuyện ta phạt Trịnh Hân Du quỳ đã truyền ra ngoài cung, nghe nói không ít người oán trách ta đã xúc phạm Thánh nữ.
Ngày cuối cùng cứu tế, ban đầu vốn dĩ đã lên kế hoạch là Đế hậu cùng ra mặt. Nhưng Thích Kha một là vì Trịnh Quý phi mà giận ta, hai là để an ủi bách tính, vậy mà lại quyết định đổi nàng ta đi thay ta.
Tiêu Hoài Tín dẫn đầu đưa ra dị nghị, mấy vị lão thần đi cùng cũng nói là không ổn.
Nhưng Thích Kha nhìn về phía ta, chỉ hỏi ngược lại: "Hoàng hậu, chẳng lẽ không phải là ý của nàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hậu cung can chính, từ trước đến nay là đại kỵ.
Ta thầm chịu thiệt, chỉ có thể quay lại nói giúp Hoàng thượng, ủng hộ hắn đưa Trịnh Quý phi đi.
Thế là cuối cùng ta bận rộn lo toan cho một trận cứu tế, lại để mình Trịnh Hân Du chiếm được lòng yêu mến của bách tính.
Sau chuyện này, Từ Tố Tố đã cười nhạo ta nhiều năm, nói ta cao ngạo cả đời, vậy mà giờ lại sống một cách rụt rè, e sợ như vậy.
Rụt rè, e sợ, chẳng qua chỉ là vì trong lòng không đành mà thôi.
Sau khi về cung, ta vẫn còn bực bội, mời huynh trưởng ta sau khi tan triều đến thỉnh an, nói chuyện một lát với người nhà liền cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Ta và huynh trưởng cùng mẫu thân sinh ra, huynh trưởng lớn hơn ta năm tuổi, trong số huynh đệ tỷ muội thì người thương ta nhất chính là hắn.
Hắn biết ta vì chuyện gì mà phiền muộn, ta đã khuyên hắn đừng vì ta mà giận mà mất khôn, không ngờ cuối cùng lại bị hắn mời mấy vị thần tử cùng nhau dâng sớ lên Thích Kha, nói về những điều không phải của Trịnh Hân Du.
Vì thế không quá mấy ngày, Thích Kha liền mang theo mấy tấu chương, giận đùng đùng đến cung Hoàng Hậu của ta.
Mấy ngày không gặp, hắn đến thăm ta, chỉ là để trút giận hộ cho nữ tử khác.
"Sao vậy, lúc ở Hành cung ức h.i.ế.p Hân nhi còn chưa đủ, giờ lại xúi giục mẫu gia của nàng cùng nhau chèn ép nàng ta sao? Nàng không thể dung thứ nàng ta như vậy ư, Hoàng hậu?"
Ta đang đau đầu choáng váng, không muốn ăn uống, thấy vậy chỉ đành vội vàng hành lễ.
Nhưng không đợi ta giải thích, Thích Kha phất tay áo đi qua, va mạnh vào vai ta, khiến ta ngã nhào xuống đất.
Tấu chương bay thẳng vào mặt ta, thậm chí còn làm rơi cây phượng trâm trên đầu ta.
Đó là do Thái hậu ban cho ta khi còn tại thế, Thích Kha đích thân cài lên tóc ta.
Khi đó hắn nói: "Phượng hoàng cùng bay, tiếng kêu hòa hợp. Có Thanh Yến làm hậu, Trẫm không còn gì phải lo lắng về sau."
Ta đoán hắn hẳn là không nhớ rồi, không ngờ khi hắn nhìn thấy cây phượng trâm này, cũng sững sờ một chút.
Hắn hỏi ngược lại ta: "Hoàng hậu có còn nhớ lời Trẫm đã nói ngày đó không? "Không còn gì phải lo lắng về sau", Hoàng hậu đã đồng ý, sao hôm nay lại thất tín với Trẫm, liên tục gây chuyện?"
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đột nhiên xa lạ đó, ta bỗng chốc như rơi vào hầm băng.
Thất tín với người.