Ta nào từng, ta làm sao có thể.
Ta quỳ lâu trên đất, vừa nói được nửa câu: "Chỉ là huynh trưởng thương muội muội". Lập tức bị Thích Kha quát lớn: "Vậy nàng có biết không, Hân nhi còn không có một người thân yêu thương." mà chặn lại.
Ta thật sự không còn gì để nói, nhịn sự lạnh lẽo khắp thân, lặng lẽ quỳ trên đất.
Mãi đến khi Gia Ý đi mời Thái y về, nói thân thể ta không khỏe mấy ngày rồi, Thích Kha mới lệnh người đỡ ta dậy.
Vẫn là cách màn châu liêm, vẫn là ánh nến lung lay.
Nhưng lần này Thích Kha ngồi bên bàn, để lại cho ta một gương mặt cau mày, mãi đến khi Thái y khám xong nói ta có thai rồi, hắn mới chịu quay đầu nhìn ta một cái.
Chỉ nhìn thấy ánh mắt không chút vui mừng, hơi ngạc nhiên của hắn, không cần hắn nói thêm gì nữa, ta đã ấm ức đến muốn khóc.
Khi ta được chẩn đoán có mang thai Đại công chúa Húc Hoa, hắn ôm ta xoay mấy vòng tại chỗ, vui mừng đến đại xá thiên hạ, nói cho dù là công chúa, sau này cũng theo lễ chế hoàng tử mà ban thưởng.
Khi Húc Hoa đầy tháng, hắn đã sớm ban phủ đệ công chúa ở Thiên Tử phố, sát ngay phủ Quốc Công của ta, là điều chưa từng có tiền lệ.
Sau này ta mang Cự nhi, hắn lại càng không rời nửa bước.
Khi đó hậu cung đã có ba vị Hoàng tử ra đời, là lời nói và hành động của hắn với tư cách đế vương, đã cho toàn cung biết, chỉ có Hoàng tử do ta sinh ra mới có thể ngồi lên ngôi vị Trữ quân.
Ta không biết vì sao thời thế thay đổi nhanh đến vậy, ta không làm gì sai cả, luôn là Tiết Thanh Yến như thuở ban đầu gặp gỡ, vì sao hắn lại đột nhiên lạnh nhạt đến mức này.
Người đời ai cũng yêu thích những vật lạ, nhưng con chim sẻ trong tổ phượng thì có gì đáng để dốc lòng chứ?
Ta nghĩ mãi không ra, chỉ ôm chăn gấm, nén tiếng nức nở hỏi Thích Kha: "Hoàng thượng, người có bằng lòng đặt tên cho hài tử chưa ra đời không?"
Hắn đi đến sau màn châu liêm, chỉ vén lên một chút.
Ta bỗng cảm thấy, đôi mắt đó không còn đẹp như vậy nữa.
Sự dịu dàng của hắn không còn dành cho ta nữa, đôi mắt đó chỉ còn lại sự xa cách.
Hắn đang định nói gì đó với ta, có tiểu thái giám vội vàng chạy đến báo với hắn: Thất hoàng tử khóc không ngừng, Trịnh Quý phi mời hắn mau đến xem.
"Là công chúa hay Hoàng tử còn chưa biết, đợi sau khi sinh hạ rồi hẵng nói đi." Hắn buông tay xoay người rời đi, châu liêm rủ xuống, phát ra tiếng tích tách.
"Gia Ý ngươi nói xem, sau những chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ đều là hắn tôn trọng ta, xem trọng ta, không có một chút tình ý nào sao?" Tuyết mùa đông rơi xuống, tiếng sột soạt đánh vào song cửa.
Hiếm khi Gia Ý thở dài như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đỡ ta nằm xuống, giọng nói nhẹ cực kỳ: "Đều nói mấy trăm vị Đế vương của ngũ quốc đều sáng nắng chiều mưa, duy chỉ dòng họ Tề của chúng ta luôn xuất hiện những người si tình, xem ra cuối cùng lại rơi vào người khác rồi."
Ta mạnh mẽ nghiêng người vào trong, ta không muốn để bất cứ ai thấy ta đang rơi lệ.
Trận tuyết đông năm đó, nhiều năm sau ta nhớ lại, đều cảm thấy đặc biệt lạnh.
Tố Tố nói với ta, đó là lòng ta lạnh, mới cảm thấy thân thể lạnh.
Ta nghĩ hẳn là như vậy, nếu không đạo thánh chỉ lạnh lẽo kia nói "Hoàng hậu có thai, tạm thời do Trịnh Quý phi giúp quản Lục cung" khi, ta sẽ không cảm thấy vậy mà không khó chịu như trong tưởng tượng.
Ta đã mong đợi mấy ngày, hi vọng Thích Kha đến xem ta.
Nhưng khi đó ta đã rõ, lòng đế vương không ở chỗ ta rồi, ta cũng nên cất giữ trái tim nóng bỏng của mình.
4
Ta bế môn dưỡng thai một tháng, không màng chuyện ngoài. Chỉ mình ta cả ngày xem sách, gảy đàn, hiếm khi được tự tại.
Gia Ý nhận được thư nhà đến, nói phụ thân, mẫu thân ta thật sự lo lắng, cho nên nhờ Đại thống lĩnh đến canh giữ cung Hoàng Hậu.
Ta chưa từng ra ngoài, hiếm khi ngày đông nắng đẹp, ta để Gia Ý đỡ ta đi xem hoa mai trong sân.
Gần đến cổng cung rồi, ta mới nhìn thấy bóng dáng áo giáp bạc y phục đỏ kia.
Ta vốn không muốn bắt chuyện, nhưng lại thấy tay cầm kiếm của hắn đã bị đông cứng đến tím xanh.
Cho nên cuối cùng không nhịn được hỏi hắn: "Băng qua gió tuyết, chẳng lẽ Tiêu Đại thống lĩnh đã canh gác suốt cả mùa đông?"
Tiêu Hoài Tín đạp tuyết đến, phủi đi một thân nắng sớm.
Hắn cứ dừng ở bên cổng cung, mãi mãi không bao giờ mất đi quy củ: "Hoàng hậu nương nương, trước giờ thân thể người đã yếu ớt, giờ đây mang thai, càng cần bọn nô tài giữ tinh thần mà trông nom."
"Hạ thần chẳng qua chỉ là canh cổng mà thôi, so với binh tướng giữ biên cương, thì đúng là lười biếng rồi, cho nên không tính là vất vả."
Ta và hắn quen nhau từ nhỏ, sao lại không biết hắn có chí lớn nâng đỡ ngọc rồng, xông pha chiến trường.
Ta chỉ không dám nghĩ nhiều thôi.
Nghĩ rồi lại nhận ra, hắn vì để bảo vệ ta, mới cam nguyện bước vào cung thành giống như lồng chim này, thật ra không có hứng thú.