Tiểu hạng nhân gia

Chương 14



Kỳ học vừa kết thúc, Hoàng Linh biết rằng Tống Hướng Dương đã có cơ hội trở lại thành phố, còn em dâu Trang Hoa Lâm đã tự mình đưa con trai trở về Tô Châu.

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng côn trùng trong sân vang lên từng hồi lớn hơn. Đợi sau khi các con đã ngủ say, Trang Siêu Anh thì thầm với Hoàng Linh kê lại kế hoạch của ông bà nội.

- Hoàng Linh im lặng một lúc rồi nói: “Kỳ học sau, Đồ Nam sẽ là học sinh lớp cuối rồi. Anh là giáo viên trung học phổ thông, em hiểu rõ nhất, điểm thi đại học thiếu vài điểm có thể là sự khác biệt cả đời.”

- Cô lại nói tiếp: “Mẹ anh từng ở lại nhà mình, em cũng biết, có thêm một người trong nhà, Đồ Nam và Tiểu Đình không thể có thời gian sinh hoạt bình thường, huống chi là đảm bảo một môi trường học tập yên tĩnh.”

- Trang Siêu Anh ngập ngừng đáp: “Đồ Nam và Tiểu Đình đều rất hiểu chuyện, học hành rất tự giác, sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn đâu.”

- Giọng Hoàng Linh bỗng nhiên trở nên sắc bén: “Anh coi gia đình anh quan trọng hơn em, em chấp nhận. Đồ Nam và Tiểu Đình là con của anh, bọn nhỏ cũng không quan trọng bằng gia đình của anh sao?”

Gần như cùng lúc đó. Từ sân nhà bên cạnh của gia đình họ Vương vọng ra những tiếng mắng chửi và cãi vã đều đều giống nhau.

Trong căn phòng nhỏ, Trang Tiểu Đình trở mình, có vẻ như sắp bị Hoàng Linh làm thức giấc.

- Trang Siêu Anh vội vàng “suỵt” hai tiếng: “nhỏ tiếng một chút, nhỏ tiếng một chút.”

Hoàng Linh không nói gì thêm, căn phòng trở nên im lặng.

Không còn động tĩnh gì từ phòng bên nữa. Trang Tiểu Đình có lẽ đã ngủ say.

- Hoàng Linh từng lời từng chữ, giọng thấp và rõ ràng, hỏi: “Anh luôn cam chịu khổ cực để gia đình anh có cuộc sống tốt hơn. Giờ anh muốn để Đồ Nam và Tiểu Đình cũng phải chịu khổ, để gia đình anh có cuộc sống tốt hơn sao?”

- Trang Siêu Anh không trả lời được, anh nằm xuống giường, thở dài có chút mơ màng, nói: “Ngủ trước đi, chủ nhật bố mẹ và em gái anh sẽ đến, mọi người cùng bàn bạc thêm.”

Hoàng Linh vốn đang nửa nằm nửa ngồi, Trang Siêu Anh đã nói vậy, cô chỉnh gối lại rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, tiếng ngáy của Trang Siêu Anh vang lên.

Hoàng Linh mở mắt, vô thức nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Trời quá nóng, rèm cửa mở rộng để gió vào, ánh trăng chiếu nghiêng vào trong phòng mà không có gì che khuất. Những vệt ánh sáng trắng chói lọi được quét lên sàn nhà và trần nhà. Hoàng Linh mơ hồ cảm thấy, cô chưa bao giờ thấy ánh trăng nhạt nhòa như thế này.

Âm thanh cãi vã từ nhà bên cạnh thỉnh thoảng ngừng lại rồi lại vang lên, theo gió bay xa thật xa.

Vào Chủ nhật, ông bà nội nhà họ Trang và em dâu Trang Hoa Lâm cùng con trai Hướng Bằng Phi đến thăm khu sân nhỏ.

Hai năm không gặp, Hướng Bằng Phi cao lên khá nhiều. Khi gặp lại cậu và mợ cả lâu ngày không gặp, đặc biệt là sau khi ra khỏi nhà của cậu mợ hai, nơi rõ ràng không chào đón cậu ấy. Và gặp được cậu mợ cả, cậu vui mừng từ tận đáy lòng: “Cậu cả, mợ cả!”

- Hoàng Linh nhìn thấy sự yêu mến trong mắt cậu, lòng cô cũng ấm áp: “Đống Triết nghe nói con sẽ đến, suốt ngày nhắc đến con. Nó nói sẽ dẫn con đến hiệu sách mua Rubik, giờ nó đang ở nhà đợi con đấy, con đi chơi với nó đi.”

Quả thật, Lâm Đống Triết đang đợi ở nhà. Khi thấy người bạn cũ lâu ngày, cậu ấy rất vui mừng, chỉ vài câu chuyện rồi dẫn Hướng Bằng Phi đi hiệu sách.
Hướng Bằng Phi vừa mới vào nhà, Hoàng Linh đã bảo cậu đi tìm Lâm Đống Triết. Trang Đồ Nam có linh cảm có điều gì đó không ổn: “Ba, mẹ, con cùng đi với, mua Rubik xong sẽ đưa Bằng Phi về.”

- Hoàng Linh như đã nhận ra sự bối rối trong lòng cậu: “Đồ Nam, con và Tiểu Đình ở lại. Mẹ có vài lời muốn nói, các con cũng nên nghe, những chuyện này các con cũng có quyền biết.”

Hoàng Linh nhìn ông bà nội, giọng cứng rắn nói: “Bố mẹ, nếu bố mẹ muốn để Bằng Phi và Ái Quốc, Ái Hoa vào ở, trong nhà không đủ chỗ.”

- Bà nội lập tức cười: “Bố mẹ cũng đã nghĩ đến chuyện này, nên đã thảo luận với con dâu thứ rồi, để Tiểu Đình chuyển sang ở đó, mẹ và mợ hai sẽ giúp chăm sóc nó.”

- Ông nội nói: “Bốn đứa con trai ở chung một phòng lớn. Con và Siêu Anh ở phòng nhỏ, chen chúc một chút là ở được.”

- Hoàng Linh mỉm cười nhìn Trang Hoa Lâm: “Chị cố tình để Bằng Phi đi trước, có vài chuyện không muốn nói trước mặt nó. Thời gian gấp, Chị sẽ nói thẳng luôn, trước khi Đồ Nam thi đậu đại học, chị không đồng ý để Bằng Phi vào ở.”

Trước đây, dù có không hài lòng thế nào, Hoàng Linh chưa bao giờ công khai cãi vã với nhà chồng, trực tiếp từ chối yêu cầu của họ. Trang Siêu Anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Em… Em…”

- Hoàng Linh đặt ba cốc nước đã nguội lên bàn trước mặt bố mẹ chồng và em dâu: “Khi học kỳ mới bắt đầu, Đồ Nam sẽ là học sinh lớp 12, chị không thể để bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến việc thi đại học của nó.”

Trang Siêu Anh và Trang Đồ Nam đồng thời lên tiếng.

- Trang Siêu Anh tức giận nói: “Em điên rồi.”

- Trang Đồ Nam nói: “Mẹ, con sẽ tự lo cho mình, không để mấy đứa em làm ảnh hưởng đâu.”

- Hoàng Linh không nhìn chồng, cô ngạc nhiên nhận ra rằng mình gần như không quan tâm đến quan điểm của chồng, mà chỉ quan tâm liệu con cái có hiểu được những khó khăn của cô không. Cô nhìn Trang Đồ Nam với ánh mắt gần như cầu xin: “Nhà nhỏ như vậy, Bằng Phi, Ái Quốc, Ái Hoa chỉ có thể ở chung một phòng với con, mẹ phải đảm bảo môi trường học tập cho con.”

- Hoàng Linh nói tiếp: “Mùa thu năm sau, trường trung học phổ thông sẽ thay đổi từ hệ hai năm sang ba năm. Đồ Nam, nếu năm sau con thi không tốt, hệ thống giáo dục trung học phổ thông sẽ thay đổi, nội dung cũng sẽ thay đổi, con không thể mạo hiểm được.”

- Bà nội nhà họ Trang cố gắng chuyển chủ đề: “Con dâu cả, chúng ta từ từ thảo luận nhé.”

- Hoàng Linh đáp lại: “Thảo luận? Sao hôm nay gia đình cậu hai không đến? Đúng vậy, bọn trẻ là trách nhiệm của chúng ta, không liên quan gì đến gia đình cậu hai.”

- Hoàng Linh mỉm cười nhẹ: “Con tốt nghiệp trung học cơ sở rồi vào làm ở xưởng dệt bông. Sau 5 năm làm việc, Siêu Anh mới được điều từ Thường Châu về nhà máy. Con làm ở nhà máy lâu hơn anh ấy, nhà cưới cũng là con đứng tên xin. Sau khi sinh Đồ Nam và Tiểu Đình, nhà máy lại giúp con xin chuyển nhà, đổi sang hai căn phòng hiện tại. Căn nhà này là phúc lợi của nhà máy dệt bông cho con. Gia đình họ Trang các người từ từ thảo luận đi, con không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ vào ở.”

- Cả phòng đột nhiên im lặng, Hoàng Linh nhìn mọi người một lượt: “Nếu Siêu Anh kiên quyết chăm sóc Bằng Phi, chúng ta sẽ ly hôn, Đồ Nam và Tiểu Đình ở với em, anh ấy sẽ chuyển ra ngoài.

Ông nội đập mạnh tay xuống bàn, tức giận đến mức nói không thành câu: “Cô… cô… nhà họ Trang không có loại con dâu như cô…”

Trang Siêu Anh đầu đầy gân xanh, mặt đỏ bừng vì giận.

Ánh mắt của Trang Siêu Anh quá đáng sợ. Trang Tiểu Đình sợ đến mức suýt khóc, Trang Đồ Nam ôm chặt lấy em gái.

- Bà nội lúc nào cũng giỏi ăn nói, miễn cưỡng cười nói: “Con dâu cả à, Đồ Nam là trưởng tôn của nhà họ Trang…”

- Hoàng Linh trả lời ngay lập tức: “Vì vậy hôm nay con để Đồ Nan ở lại, chính là muốn để thằng bé nghe xem ông bà nội sẽ đối xử như thế nào với trưởng tôn của nhà họ Trang.”

- Trang Siêu Anh gào lên: “Anh là anh cả, chăm sóc một chút cho cháu trai, cháu ngoại thì có sao đâu?"

- Bà nội cũng nói: “Con dâu cả, con hiểu nhầm rồi. Mẹ đâu phải xót xa cho con vì phải nuôi quá nhiều lũ trẻ như vậy. Vì thế mẹ để Tiểu Đình sang ở với mẹ, mẹ sẽ giúp con chăm sóc con con bé mà?"

- Hoàng Linh phản bác lại: “Tiểu Đình chuyển qua đó’? Gia đình cậu Hai có phòng cho Tiểu Đình không?”

- Bà nội vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Gia đình cậu Hai cũng chật, Tiểu Đình tạm thời sẽ ngủ trong phòng của mẹ và ông nội, cũng chẳng sao.”

- Hoàng Linh đáp trả một cách chua chát: “Cả đêm ông bà cứ khạt đàm và uống nước không ngừng. Tiểu Đình chuyển qua đó, ban ngày có thể giúp làm việc nhà, ban đêm còn có thể giúp rót trà, đưa nước.”

Ông nội mặt mũi dữ tợn, giơ tay như muốn đánh Hoàng Linh. Trang Đồ Nam vô thức chắn trước mặt mẹ.

- Trang Siêu Anh tức giận nói: “Em nói linh tinh gì thế?”

- Hoàng Linh nhìn Trang Siêu Anh, không nể mặt chồng mà tiếp tục: “Năm ngoái mẹ anh bị trẹo chân phải nằm nghỉ. Mẹ anh muốn Tiểu Đình chuyển qua đó, chính bà ấy nói, Tiểu Đình còn nhỏ, dễ thức giấc, ban đêm có thể thức dậy chăm sóc bà ấy.”

- Bà nội cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt tươi cười: “Lúc đó mẹ chỉ nói vậy thôi, con không muốn để Tiểu Đình đến là được, sao lại để bụng chuyện đó?”

- Hoàng Linh thở dài: “Mẹ, lúc con và Siêu Anh yêu nhau, suốt ngày anh ấy kể cho con nghe mẹ khó khăn như thế nào, bao nhiêu năm vất vả nuôi ba đứa trẻ ăn học. Lúc Siêu Anh đi học, cuối tháng anh ấy về nhà, mẹ phải đi vay gạo vay tiền khắp nơi để có đủ lương thực cho anh ấy học tiếp. Khi con mới vào nhà họ Trang, bà cũng chẳng có chuyện gì làm, cứ mãi nhắc lại những ngày tháng khó khăn trước đây, cứ nhắc về việc vì phải nuôi ba đứa con đi học mà mắc quá nhiều nợ, phải dùng lương của Siêu Anh để trả nợ. Nghe vậy con thật sự rất cảm động, vì thế con không lấy lương của Siêu Anh, để bà quản lý lương của anh ấy. Mẹ, mẹ còn muốn lương của con nữa, con rốt cuộc cũng cẩn thận giữ lại, không đưa cho bà.”

Trang Đồ Nam Nan nhạy bén nhận ra rằng cách Hoàng Linh gọi bà nội đã từ "mẹ" chuyển thành "bà".

Ông nội tức giận đập mạnh một cái bát xuống đất, mảnh sứ vỡ tung tóe.

- Tống Oánh nghe thấy một tiếng động lớn, hoảng hốt vội vã chạy ra từ phòng bên Tây: “Chị Linh, chị không sao chứ?”

- Hoàng Linh đáp: “Không sao, chị chỉ đang nói chuyện với bố mẹ chồng thôi.”

- Tống Oánh biết được mâu thuẫn giữa Hoàng Linh và bố mẹ chồng, lo lắng cho Hoàng Linh, cô lên tiếng từ phía ngoài rèm cửa: “Chị Linh, em và Vũ Phong đều ở nhà. Nếu có chuyện gì, chị cứ gọi bọn em, bọn em sẽ lập tức đến ngay.”

- Hoàng Linh nhìn những mảnh sứ vỡ trên đất, bình thản tiếp tục nói với mẹ chồng: “Cậu Hai học hành không tốt, chiếm lấy công việc của mẹ, rồi mẹ lại lo cho cậu ấy lấy vợ. Con mới biết gia đình đã trả hết nợ, lương của Siêu Anh là dành để giúp cậu Hai cưới vợ. Rồi sau đó, con sinh Đồ Nam, gia đình không đủ chi tiêu, Siêu Anh lấy lại một nửa lương. Khi sinh Tiểu Đình, anh ấy lấy lại hai phần ba lương. Lương của anh ấy để nuôi gia đình, nuôi con là điều đương nhiên, nhưng anh ấy lại cảm thấy áy náy. Ngoài một phần ba lương vẫn âm thầm gửi thêm tiền để các người tiếp tục giúp đỡ gia đình cậu Hai.”

Ông nội giơ một ngón tay, run rẩy chỉ vào Hoàng Linh.

- Giọng Hoàng Linh bỗng nhiên nghẹn ngào: "Mỗi khi sinh một đứa con, con lại ép anh ấy lấy thêm một phần lương. Anh ấy biết con đúng, nhưng anh ấy vẫn ghét con. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh ấy lại tìm lý do để cãi nhau với con. Anh ấy thật sự ghét con, ngay cả khi con đang ở cữ, anh ấy cũng cãi nhau với con."

- Hoàng Linh cố gắng kìm nén nước mắt, "Sau khi sinh Tiểu Đình. Con còn đang ở cữ, chúng con đã cãi nhau ba lần. Con nhìn Tiểu Đình trong chiếc bao nến. Nếu không nghĩ đến hai đứa trẻ, thật sự muốn chết cho xong."

Trang Tiểu Đình còn nhỏ, không thể thực sự hiểu được nỗi đau trong lòng mẹ. Nhưng cô bé biết mẹ đang buồn, bản năng ôm chặt lấy mẹ.

Hoàng Linh cũng ôm lại con gái, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé.

- Hoàng Linh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Trang Siêu Anh, lạnh lùng nói: "Bây giờ em vẫn còn nhớ trong thời gian ở cữ, dáng vẻ anh nghiến răng nghiến lợi cãi nhau với em. Cả đời em sẽ không bao giờ quên.”

Trang Siêu Anh thở hổn hển, không thể biện hộ.

Hoàng Linh rõ ràng nhìn thấy sự không thể tin và căm ghét trong ánh mắt của Trang Siêu Anh.

Trang Tiểu Đình đưa tay muốn ôm cổ mẹ. Cô bé chạm vào vết nước mắt trên mặt Hoàng Linh, và cũng bắt đầu nức nở khóc theo.

- Hoàng Linh mỉm cười: "Mẹ, chính mẹ đã nói, Siêu Anh là con trưởng, anh ấy tự nguyện ăn ít đi một miếng để em hai có thể ăn thêm một miếng. Từ nhỏ, anh ấy ăn ít, mẹ cứ khen anh ấy hiểu chuyện, cứ khen cho đến khi anh ấy nghĩ mình phải chịu đói, để dành cơm cho mọi người và em trai. Siêu Anh đã quen với việc ăn ít, mọi người cũng quen với việc Siêu Anh ăn ít, giờ lại muốn Đồ Nam và Tiểu Đình cũng ăn ít."

- Ông nội gầm lên: "Đồ Nam và Tiểu Đình học giỏi, sao không thể hy sinh một chút, giúp đỡ em trai sao?"

- Trang Hoa Lâm thấp giọng cầu xin Hoàng Linh: "Chị dâu, Đồ Nam học giỏi, chắc chắn không bị Bằng Phi làm ảnh hưởng đâu.”

- Hoàng Linh mỉm cười nhìn Trang Hoa Lâm: " Hoa Lâm, anh trai em đã khuyên em rồi, điểm thi Đại học ở Quý Châu thấp hơn ở Giang Tô, bảo em đợi Bằng Phi thi xong rồi mới chuyển hộ khẩu."

- Hoàng Linh nói tiếp: "Em không nghe, em sợ chính sách thay đổi, cứ khăng khăng chuyển hộ khẩu của Bằng Phi về sớm. Nhưng điểm thi Đại học ở Giang Tô cao, Bằng Phi phải quay lại học mới có thể vượt qua được, chỉ còn cách gửi về nhà cậu cả rồi. Đừng nói với chị là em định gửi về nhà ông bà ngoại. Năm trước, khi Bằng Phi về nghỉ hè, em đã biết là bố mẹ không đón nhận cậu bé."

Trang Hoa Lâm vào phòng, hầu như giữ im lặng. Trong tâm trạng cực kỳ lo lắng và bất an, cô bất ngờ nghe thấy những câu nói này, không thể nào kiềm chế được sự thất vọng trong lòng — sự thất vọng và uất ức chất chồng từ khi về Tô Châu. Cô khóc to không thể ngừng.

Tiếng khóc đau đớn, tuyệt vọng, truyền ra ngoài sân nhỏ với sức xuyên thấu mạnh mẽ. Các hàng xóm tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thì thầm to nhỏ ở cửa sân, không biết nhà họ Trang đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết có nên vào khuyên can hay không.

- Trang Hoa Lâm khóc rất lâu mới miễn cưỡng kìm nén được tiếng nấc, cô ấy nghẹn ngào nói không thành lời: "Em và bố của Bằng Phi đã xuống nông thôn rồi. Anh ấy là công nhân sữa đường, ngày nào cũng phải vác cái cuốc nặng hơn 10 kg để đào đường, chịu gió chịu nắng kiếm từng đồng bạc... Cuộc đời chúng em thế này là đủ rồi, nhưng em không muốn Bằng Phi cả đời này phải ở trong cái khe hẹp đó..."

- Trang Hoa Lâm nhìn thẳng vào Hoàng Linh, nói tiếp: "Anh cả đã khuyên em đừng chuyển hộ khẩu cho Bằng Phi, nhưng... em thà để Bằng Phi quay lại Tô Châu quét đường còn hơn để nó ở lại cái thị trấn nhỏ này... Chị dâu, Đồ Nam học giỏi như vậy, chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học tốt. Em chỉ muốn Bằng Phi có một cái giường ở Tô châu, en chỉ muốn nó có một cái giường ở Tô Châu..."

- Hoàng Linh nhìn em dâu với ánh mắt đầy sự đồng cảm. Cô hiểu nỗi đau của cô ấy, nhưng không nhượng bộ: "Nhà thực sự quá chật, chị không mua ti vi. Tiểu Đình thường xuyên làm bài tập ở nhà hàng xóm chỉ để đảm bảo Đồ Nam có một môi trường học tập yên tĩnh. Bằng Phi có thể ở tạm nhà cậu hai, đợi Đồ Nam thi đỗ đại học rồi chúng ta sẽ tính tiếp."

- Trang Đồ Nam nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con có thể tự lo được."

- Hoàng Linh nói: "Đồ Nam, nhà bên cạnh vì Chu Thanh ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, mẹ không thể liều được."

- Trang Đồ Nam lại lặp lại một lần nữa: "Mẹ, con nhất định có thể tự lo được."

- Trong lòng Hoàng Linh đau đớn, cô nói: "Đồ Nam, nếu Bằng Phi và Ái Hoa, Ái Quốc vào ở đây, ông bà nội sẽ liên tục đưa ra yêu cầu, con không thể không bị ảnh hưởng. Ông bà nội, cô của con đều muốn con ăn ít đi, để họ ăn thêm, còn bố con..."

- Trang Siêu Anh quát lớn: "Cô nói đủ chưa?"

- Hoàng Linh quay đầu nhìn Trang Siêu Anh, lạnh lùng nói: “Em thà một mình nuôi Đồ Nam và Tiểu Đình, cũng không muốn để chúng giống như anh, cả đời chỉ biết đóng góp cho gia đình họ Trang. Đồ Nam còn nhỏ, thằng bé không hiểu sự khác biệt giữa sinh viên đại học và thanh niên xã hội. Tiểu Đình cũng còn nhỏ, không biết rằng bố mẹ anh không yêu thương con gái của mình, huống hồ là cháu gái. Họ không biết, nhưng em biết. Dù có ly hôn em cũng sẽ không nhượng bộ."

Trang Siêu Anh trừng mắt nhìn Hoàng Linh, cảm thấy người trước mặt thật xấu xí và xa lạ. Anh ta giận dữ đấm mạnh vào bàn, hai chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất, vỡ vụn, mảnh kính và nước bắn tung tóe lên chân và bắp chân của mọi người trong phòng.

Trang Siêu Anh vén rèm tre đi ra ngoài.

Rèm cửa đằng sau anh ta rung mạnh, "phịch phịch" va vào khung cửa.

Trang Tiểu Đình bật khóc nức nở.

Sau khi ông bà nội nhà họ Trang và mẹ con Hướng Bằng Phi về. Trang Đồ Nam lặng lẽ nhặt những mảnh sứ vỡ và mảnh thủy tinh dưới đất, dọn dẹp sạch sẽ. Tống Oánh nấu mì đưa đến, còn dẫn Trang Tiểu Đình đang khóc không ngừng về nhà mình, cố gắng an ủi cô bé.

Hoàng Linh vẫn ngồi im lặng. Trong bóng tối, nước mắt cô tuôn rơi, xả hết nỗi uất ức và sự không cam lòng tích tụ trong lòng suốt nhiều năm qua.

Trang Đồ Nam vội vã ăn xong bát mì và trứng ốp la mà Tống Oánh mang đến, dọn dẹp bát đũa, rồi ngồi đối diện mẹ.

- Một lúc lâu sau, Trang Đồ Nam khẽ nói: "Con sẽ cố gắng học, các em không nhất định sẽ ảnh hưởng đến con."

- Hoàng Linh lặp lại: "Nhà bên cạnh ngày nào cũng cãi nhau, mẹ không muốn liều."

- Hoàng Linh tiếp tục: "Nấu ếch trong nước ấm. Đồ Nam, con là người lớn tuổi nhất trong thế hệ sau của gia đình họ Trang. Con vào đại học trước, con đi làm trước. Ông bà nội, bố con sẽ có ý thức hay vô thức muốn con hy sinh bản thân, chăm sóc cho đại gia đình. Khi con hiểu được, lúc ấy con đã bị 'nấu chín' rồi."

- Hoàng Linh chậm rãi nói: "Con đã bị 'nấu chín' rồi, họ cũng sẽ không cảm kích con đâu."

- Hoàng Linh dễ dàng tìm được một ví dụ thực tế để minh họa: "Ngày xưa, cô con đi xuống nông thôn. Chú hai con ở lại thành phố, giờ thì con cũng thấy rồi, chú hai và thím hai hoàn toàn không thể chấp nhận Bằng Phi, nhất định phải ép Bằng Phi vào nhà mình."

- Hoàng Linh nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm của Trang Đồ Nam. Cô hiểu rằng con trai vẫn còn ở tuổi của chủ nghĩa lãng mạn và lý tưởng, sẵn sàng hy sinh lợi ích bản thân vì tình thân. Vì thế cô đành phải lạnh lùng đưa ra một ví dụ khác đầy đau đớn: "Tiểu Mẫn học không tốt, nếu không đỗ vào trung cấp nghề thì chỉ có thể đi học nghề. Ngô San San muốn thi vào trường trung học phổ thông số một, nhưng bố của con bé sợ cô Trương có ý kiến, nên khuyên San San chọn học trung cấp nghề, vừa tránh được mâu thuẫn gia đình, lại giảm nhẹ gánh nặng gia đình, quả là cách hay, phải không?"

Trang Đồ Nam đột nhiên đứng dậy, như muốn lao ra khỏi cửa, nhưng rồi lại do dự, ngồi xuống.

- Hoàng Linh thì thầm nói: "Nếu không phải nhìn thấy trường hợp của San San. Hôm nay mẹ sẽ không làm lớn chuyện với ông bà nội trước mặt con. Mẹ làm vậy có chủ đích, muốn con hiểu rõ những chuyện này. Con đã lớn rồi, có những chuyện biết sớm còn hơn biết muộn."

- Hoàng Linh cảm thấy lòng mình đầy bi ai. Cô không muốn phải thành thật về sự ích kỷ của mình trước mặt con trai, cũng không muốn để con thấy quá nhiều sự tàn nhẫn của thực tế, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. "Vì hôm nay đã nói rồi, mẹ sẽ nói thêm một chút nữa. Mẹ và bố con nhìn San San lớn lên, nhưng lần này bố của con bé không cho con bé thi vào trường trung học phổ thông số một, lén lút thay đổi nguyện vọng của con bé. Giáo viên chủ nhiệm của San San đã nói riêng với bố con. Chúng ta chỉ có thể giả vờ không biết. Đồ Nam, mọi người đều có tâm lý ích kỷ. Với mẹ mà nói, kỳ thi đại học của con quan trọng hơn Bằng Phi. Nhưng với cô con, việc Bằng Phi về Tô Châu quan trọng hơn kỳ thi đại học của con, quan trọng hơn tương lai của con."

- Hoàng Linh khẽ nói: "Mẹ không muốn nói những điều này trước mặt con, nhưng có một số chuyện, mẹ không nói thì người khác càng sẽ không nói, đến khi con bị thiệt thòi, hiểu ra rồi thì đã quá muộn."

- Trang Đồ Nam cúi đầu, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối: "Nếu bố mẹ thương con như vậy, thì ông bà nội sao lại đối xử như vậy với bố và cô con?"

- Hoàng Linh cảm thấy đau đầu như muốn nổ tung. Cô dựa tay lên trán, từ từ suy nghĩ, cố gắng hiểu tâm lý của bố mẹ chồng: "Bố con hiếu thảo, cho nên phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Cô con là con gái, lại ở xa Quí Châu, không thể dựa vào cô ấy để chăm sóc lúc tuổi già, vì vậy không muốn vì cô con mà gây mâu thuẫn với chú và thím hai của con."