Tiểu hạng nhân gia

Chương 17



Trong kỳ nghỉ hè, trường học gần như vắng lặng, hầu hết thời gian chỉ có ông già canh cổng và Trang Siêu Anh ở lại.

Trong văn phòng có một cái lò điện, Trang Siêu Anh mua vài cân mì, khi đói thì nấu mì ăn, ăn qua loa cho xong.

Ngoài việc ăn và ngủ, Trang Siêu Anh dành toàn bộ thời gian cho công việc, soạn bài giảng, in bài tập... Những thứ khác, anh không nghĩ đến, không quan tâm gì cả.

Một buổi tối, Trang Siêu Anh đi cửa hàng lương thực mua dưa muối và mì sợi, tình cờ gặp Trang Đồ Nam, Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết.

Ba đứa trẻ đều cầm trong tay những chiếc cốc sứ hoặc hộp cơm. Có lẽ vì trời quá nóng, ở nhà lười nấu cơm, nên để bọn trẻ đi đến nhà ăn mua đại chút cơm tối, ăn qua loa một bữa.

Trang Tiểu Đình lúc này đang trò chuyện với Lâm Đống Triết. Cô bé không để ý chợt nhìn thấy bố mình và lập tức lao về phía anh.

Cốc sứ trong tay Trang Tiểu Đình rơi xuống, sữa đậu nành trong chiếc cốc văng lên chân của hai bố con, ấm áp và dính dớp

Trang Siêu Anh theo phản xạ quay người muốn tránh đi — anh còn chưa suy nghĩ xong về cách đối diện với các con như thế nào — Lâm Đống Triết nhanh tay lẹ mắt, liền đưa hộp cơm trong tay cho Trang Đồ Nam, rồi cậu cũng lao ra, cùng Trang Tiểu Đình một trước một sau bao vây Trang Siêu Anh, không cho anh chạy trốn.

- Trang Tiểu Đình nắm chặt cánh tay của bố mình: "Bố, bố về nhà đi được không? Bố về nhà đi mà?"

Tiếng khóc của Trang Tiểu Đình đầy sự uất ức và hoảng loạn. Trang Siêu Anh trong khoảnh khắc như nghe thấy tiếng gào thét đầy đau khổ và tuyệt vọng của Trang Hoa Lâm.

Trang Tiểu Đình khóc suốt nửa giờ, khóc đến mức khàn cả giọng. Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết mới vừa đỡ Trang Tiểu Đình, đang khóc không thành tiếng, rời đi.

Bức tường bên trái của sân đã được xây xong, nhưng trong sân vẫn còn bừa bộn, chẳng ai muốn ở ngoài, thế nhưng lúc này Trang Tiểu Đình lại ngồi trong sân.
Trang Tiểu Đình không lấy ghế. Cô bé ôm gối ngồi thẳng xuống đất, ngồi rất lâu, cho đến khi cô bé cảm nhận được có hai người đứng bên cạnh.

- Lâm Đống Triết cầm ba cây kem đậu xanh, mà một phần đã tan ra: "Nhanh ăn đi, kem đậu xanh mà cậu thích nhất, tôi đã chạy mấy cửa hàng mới mua được đấy."

Trang Tiểu Đình lắc đầu.

- Lâm Đống Triết có chút tức giận: "Tay tôi sạch mà, tôi biết cậu kén chọn, đã rửa tay sạch mới đi mua kem cho cậu."

Trang Đồ Nam nhận lấy cây kem từ tay Lâm Đống Triết, nhét một cây vào tay em gái.

Kem đã gần tan hết, ba người đều đang mải mê liếm phần kem đã chảy ra, một lúc lâu không ai nói gì.

- Ăn xong kem, Trang Đồ Nam dịu dàng nói: "Bên ngoài nhiều muối, chúng ta về nhà đi, mẹ biết hôm nay em đã gặp bố rồi."

- Lâm Đống Triết nói: "Nhìn mắt cậu sưng lên kìa, dì sớm đã biết chuyện rồi. Cậu ngồi trong sân lâu như vậy, dì rất lo lắng đấy."

- Lâm Đống Triết tích cực đề xuất ý tưởng: "Cậu đừng quá buồn, tôi giúp cậu một cách. Nếuchú Trang mãi không về, khi khai giảng xong cậu đừng làm bài tập, đừng thi cử, chỉ cần điểm của cậu giảm xuống, chú Trang chắc chắn sẽ về lại."

- Lâm Đống Triết nói: "Cách này rất hiệu quả. Mỗi khi tôi nghịch ngợm, bố mẹ tôi hợp sức xử lý tôi, họ phối hợp với nhau rất ăn ý, bố tôi lo đánh, còn mẹ tôi lo mắng. Mỗi lần xử lý tôi xong, quan hệ giữa họ lại đặc biệt tốt. Tôi lén nghe thấy mẹ tôi nói với bố tôi: ' Lâm Vũ Phong, trong cuộc đấu tranh giai cấp với Lâm Đống Triết, em lại nảy sinh tình cảm mới với anh'. Cậu nghe tôi đi, chỉ cần cậu hư hỏng, điểm kém đi, chú Trang nhất định sẽ về, cách này tuyệt đối hiệu quả."

Lâm Đống Triết nói vô cùng chắc chắn. Trang Tiểu Đình cảm thấy tâm trạng mình vô cớ mà tốt lên. Trang Đồ Nam nghe xong cũng cảm thấy phấn chấn.
- Trang Đồ Nam trêu chọc tên đệ tử nhỏ: "Nghe một câu của cậu, còn hơn đọc mười năm sách."

- Lâm Đống Triết búng tay, một cách không biết xấu hổ nhận lời khen của Trang Đồ Nam: "Quá khen, quá khen."

Trang Tiểu Đình gật đầu cảm ơn Trang Tiểu Đình vì những lời an ủi, rồi đứng dậy cùng anh trai trở về phòng.

Cơn giận và oán hận trong lòng Trang Siêu Anh dần dần tan biến trong những giọt nước mắt của cô con gái út.

Anh chỉ cảm thấy mình như một đống bùn mềm, không thể nổi giận mà cũng chẳng có sức lực gì.

Trang Siêu Anh nằm trên chiếc chiếu trong văn phòng, mất ngủ suốt cả đêm. Anh liên tục hồi tưởng lại cảnh tượng đã xảy ra vào ban ngày — Trang Tiểu Đình nắm chặt tay anh, khóc nức nở. Trang Đồ Nam cầm hai hộp cơm, lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trang Đồ Nam gầy đi một chút, hình như cũng cao hơn một chút, nhưng tất cả những điều này không sao cả. Điều làm Trang Siêu Anh cảm thấy kinh hãi là anh mắt của Trang Đồ Nam nhìn về phía anh rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn chứa chút ý nghĩa dò xét.

Sự bình tĩnh và điềm đạm của Trang Đồ Nam khiến Trang Siêu Anh không thể kìm nén cảm giác xa lạ và một chút sợ hãi mà anh không muốn cũng không dám thừa nhận.

Ngày hôm sau, Trang Siêu Anh tranh thủ thời gian Hoàng Linh đi làm, về nhà một chuyến.

Hoàng Linh đẩy cánh cửa sân, không khỏi sửng sốt. Sân nhỏ vốn vuông vức giờ như bị ai đó chém một nhát ngang, lõm vào một khối lớn. Diện tích của sân nhỏ đã giảm đi rất nhiều, vườn rau biến mất, nhưng bức tường bên phải lại được mở rộng ra ngoài. Đống than và xe đạp vốn để ở góc trái sân giờ đã được chuyển sang khu đất không đều bên phải.

Trang Đồ Nam và Trang Tiểu Đình cùng từ căn phòng phía Đông bước ra, ngay cả Lâm Đống Triết cũng vui vẻ chạy từ phòng nhỏ ra ngoài.

- Trang Đồ Nam gọi một tiếng "Bố" rồi lập tức giải thích nguyên nhân sự thay đổi trong sân nhỏ: "Mẹ và chú Lâm đã bàn nhau, nhường một phần đất của sân để Chu Thanh và mẹ cô ấy xây một căn phòng, rồi còn mở rộng bức tường bên phải, xây lại tường mới."

- Trang Siêu Anh cảm thấy rất ngượng ngùng: "Là chú Lâm làm hết à? Bố chẳng giúp gì cả."

- Trang Đồ Nam hiểu ý, an ủi bố: "Đất là chú Lâm dẫn chúng con đầm lại, tường là do phòng quản lý xây."

- Trang Đồ Nam lại nói thêm: "Bố, bố yên tâm, con vẫn đang ôn bài, chỉ giúp vài ngày thôi, và chỉ làm sau bữa tối."

- Lâm Đống Triết lớn tiếng bổ sung: "Trong con hẻm nhỏ nhiều gia đình đã được truyền cảm hứng, họ cũng xây dựng, và khá nhiều gia đình đã xây xong.
Trang Siêu Anh cảm thấy mơ hồ. Anh mới rời khỏi nhà một tháng, mà sân và trong ngõ đã có sự thay đổi lớn như vậy. Có một cảm giác vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, như câu 'Một ngày ở trong núi, bằng nghìn năm ngoài đời

- Trang Siêu Anh im lặng kiểm tra số lượng than. Trang Đồ Nam nói: "Hôm kia, chú Ngô mượn một chiếc xe kéo từ bộ phận đời sống của nhà máy. Chú Lâm và chú Ngô dẫn con đi chợ để mua than, mẹ bảo con mua năm mươi cân."

- Trang Siêu Anh đáp: "Ừ, tốt!"

Trang Tiểu Đình đi sát phía sau bố và anh trai, bước đi theo từng bước. Trên mặt cô bé đầy vẻ vui mừng và lo lắng.

Trang Siêu Anh kiểm tra xong đống than lại kiểm tra nước và điện. Khi không còn gì để kiểm tra nữa, anh không muốn vào nhà cũng không muốn rời đi, chỉ biết đứng lúng túng trong sân.

Trang Đồ Nam vào nhà, mang ra một cốc nước mát, đưa cho bố.

- Giọng của Trang Đồ Nam rất điềm tĩnh: "Hai tuần trước, Bằng Phi đến nhà mình nói là sẽ về Quý Châu. Con vội vàng sắp xếp một ít tài liệu ôn tập rồi mang qua nhà ông bà, cô đã mang tài liệu đi rồi."

Trang Siêu Anh "À" một tiếng. Sau sự việc, anh không biết nói gì với cha mẹ và em gái, từ đó không liên lạc với họ, giờ nghe con trai nói mới biết em gái và cháu đã rời đi rồi.

Trang Tiểu Đình ngập ngừng mở lời: "Cô biết bố sống ở ngoài, ông bà nội cũng biết rồi rồi. Khi con đi, bà nội không hỏi gì về bố mẹ như thế nào. Ông nội thì bảo nếu không sống nổi thì ly hôn."

Trang Siêu Anh lại một lần nữa cảm nhận được sự oán hận quen thuộc — mỗi khi có người chỉ trích bố mẹ anh vì tính ích kỷ và giả dối, anh luôn tự nhiên oán trách đối phương, cảm thấy đối phương không hiểu được hoàn cảnh của mình. Nhưng lần này, đối diện với chính con gái mình, anh không dám buông thả cảm xúc của mình nữa.

Trang Siêu Anh nhìn vào hai đứa con của mình — những đứa con anh yêu thương sâu sắc và vô cùng tự hào. Trang Đồ Nam đang nhìn Trang Tiểu Đình một cách ngạc nhiên, rõ ràng là cậu không hề biết chuyện này.

- Trang Tiểu Đình hỏi: "Chuyện này là khi nào vậy? Sao anh lại không biết gì?"

- Trang Tiểu Đình trả lời: "Lúc anh dẫn Hướng Bằng Phi đi mua bánh bao."

Trang Tiểu Đình mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi trong tâm lý của bố mình. Lòng cô bé không khỏi lo lắng, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy như thể mình đã chạm vào một điểm yếu của bố. Cô bé mạnh dạn tiếp tục nói: "Bà nội hỏi con đi với ai, con nói con đi với mẹ. Ông nội tát con một cái, còn muốn đánh nữa. Bà không can ngăn, thím hai đứng một bên nhìn mà cười, cô thì cố gắng ngăn ông nội lại. Con liền đi ra ngoài, đứng ở cầu thang đợi anh và anh Bằng Phi về."
Giọng của Trang Tiểu Đình hơi run rẩy, giọng nói run rẩy nhẹ nhàng từng chữ một như đánh vào trái tim của Trang Siêu Anh.

Trang Đồ Nam lập tức bước lên một bước, vô tình hay cố ý chắn trước mặt Trang Tiểu Đình, như thể sợ Trang Siêu Anh sẽ lại tát cô bé một cái.

- Trang Siêu Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, hỏi: " Tiểu Đình, sao con không muốn ở với bố?"

- Trang Tiểu Đình nhìn anh trai một cái. Trang Đồ Nam đưa mắt khích lệ cô bé. Trang Tiểu Đình mới run rẩy nói: "Nếu ở với bố, con sẽ phải về ở với ông bà nội. Tết năm ngoái, bà nội bảo con và anh Ái Quốc, anh Ái Hoa ngủ chung một giường. Con không muốn ngủ với họ, bà bảo không sao. Mẹ không chịu, cứ ôm con ngồi trên ghế trong phòng khách mà ngủ."

- Trang Đồ Nam bất ngờ chen vào một câu: "Nghe nói cô từ nhỏ đã ngủ ở bàn ăn, mãi đến khi đi xuống nông thông làm thanh niên trí thức mới thôi."

Trang Siêu Anh biết, anh không thể tiếp tục nuôi dưỡng ảo tưởng nữa, ảo tưởng rằng gia đình lớn và gia đình nhỏ sẽ hiểu và thông cảm lẫn nhau, và sống hòa thuận. Anh phải đưa ra quyết định giữa gia đình gốc và gia đình nhỏ của mình.

Cửa sân phát ra tiếng động, Hoàng Linh đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy Trang Siêu Anh, rõ ràng cô ấy bị sốc.

Sau nhiều năm kết hôn, cả hai vợ chồng đã hiểu nhau rất rõ. Và lúc này, trong mắt mỗi người đều hiện lên niềm vui, sự mệt mỏi và sự bất lực.

Chạng vạng buông xuống, cái nóng ban ngày vẫn chưa hoàn toàn tan biến, không khí oi bức như trong một chiếc nồi hấp, bao phủ xung quanh, đặc kín không thể thoát ra, không nơi nào để trốn.

Đèn bàn sáng rực, Trang Đồ Nam cầm cuốn sổ ghi chép lên, lật một vòng từ đầu đến cuối, cuối cùng nhét cuốn sổ vào tận sâu trong ngăn tủ, có vẻ như anh không định lấy ra trong một thời gian dài.

Trang Đồ Nam sắp xếp gọn gàng cuốn sách bài tập và sách giáo khoa lên mặt bàn, tắt đèn bàn, lặng lẽ nằm lên giường.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào căn phòng nhỏ, không khí trong phòng nóng bức và ẩm ướt. Ánh trăng chiếu lên tường, tạo ra một cảm giác kỳ lạ và méo mó. Tất cả mọi thứ như đang ở trong một cơn mơ hồ, mọi thứ như bị vỡ vụn.

Có lẽ do trời quá nóng, Lâm Đống Triết bên cạnh một bức tường, liên tục trở mình, thỉnh thoảng lại đá chân vào tường.

Mọi thứ đều tự nhiên như vậy, mọi thứ đều như thể không có gì xảy ra như vậy, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Trang Đồ Nam lặng lẽ nghĩ, việc ôn tập đã bị chậm lại rồi, ngày mai phải cố gắng làm thêm nhiều bài tập... Chú Lâm nói phòng quản lý xây dựng làm ăn gian lận, chú ấy phải trát thêm một ít vữa vào các khe gạch, cần đi giúp... phải hỏi xem bài tập của em gái làm thế nào rồi, cô bé đừng nghe lời Lâm Đống Triết mà không làm bài tập...

Cảm giác của Trang Đồ Nam vẫn tràn ngập sự bất lực, nhưng cậu cố gắng kiểm soát bản thân không suy nghĩ lung tung, cố gắng giữ suy nghĩ trong phạm vi kế hoạch học tập và các công việc vặt vãnh trong cuộc sống.

Mặt trăng trên ngọn cây ngày càng lớn, dường như đang đến gần sân nhỏ hơn, dường như đang chăm chú quan sát mọi người trong sân với vẻ tò mò.
Chăm chú quan sát sự tự hòa giải bất đắc dĩ của Hoàng Linh.

Chăm chú quan sát niềm vui và lo lắng củaTrang Tiểu Đình.

Chăm chú quan sát Trang Đồ Nam mơ hồ, vụng về xây dựng lại nhận thức và sự hiểu biết của cậu về thế giới bên ngoài, xây dựng lại trật tự trong lòng cậu.