Tiểu hạng nhân gia

Chương 19



Trước khi thi, nghĩ rằng sau khi thi xong sẽ có thể bỏ được gánh nặng tâm lý, thoải mái chơi đùa không lo lắng gì, xem TV, đọc tiểu thuyết. Nhưng Trang Đồ Nam nhanh chóng nhận ra rằng, điều đó hoàn toàn không đúng.

Những ngày chờ đợi điểm thi thật nhàm chán, đơn điệu và chẳng có gì làm. Quan trọng nhất là, tâm trạng cậu nặng trĩu lo âu.

Khi điểm chuẩn được công bố. Trang Đồ Nam đã vượt qua điểm chuẩn của trường Đại học Phúc Đán ba điểm, vượt qua điểm chuẩn của trường Đại học Đồng Tế hơn năm mươi điểm.

Gia đình nhà họ Trang thở phào nhẹ nhõm — Trang Đồ Nam miệng không nói gì, nhưng trong lòng cậu vẫn rất tiếc vì không thể vào Đại học Phúc Đán. Một giáo viên tuyển sinh của trường Đại học Phúc Đán đã gọi điện cho trường Trung học phổ thông số 1, thông báo rằng điểm của Trang Đồ Nam vượt xa điểm chuẩn trung bình của ngành Kiến trúc, nhưng theo kết quả khám sức khỏe trước kỳ thi, cậu có chút vấn đề về màu sắc. Hơn nữa, cậu ấy lại là học sinh khối xã hội, có thể vào trường Đại học Đồng Tế, nhưng e rằng sẽ khó điều chỉnh vào ngành kiến trúc.

Sau khi biết chuyện, Trang Siêu Anh lập tức tìm cách mang đến các bảng kiểm tra mù màu, lần lượt kiểm tra Trang Đồ Nam từng trang một.

Quả thật, Trang Đồ Nam có chút vấn đề về khả năng phân biệt màu sắc.

- Hai cha con nhìn nhau không nói gì, Trang Siêu Anh ngập ngừng nói: "Các ngành khác của trường Đồng Tế cũng rất tốt, bố mẹ đều rất hài lòng với kết quả thi của con."

- Trang Đồ Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói kiên quyết: “Nếu không phải ngành Kiến trúc, lúc con điền nguyện vọng sẽ liều một lần, ghi tên vào trường Đại học Phúc Đán.”

Ảnh hưởng từ môi trường gia đình. Trang Đồ Nam từ nhỏ đã rất khiêm tốn, gần như không bao giờ thổ lộ tham vọng hay ước mơ của mình trước mặt người khác. Nhưng lúc này, sự không cam lòng và khát vọng, hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt, đan xen với nhau. Trong lòng cậu ấy, một cảm giác hỗn loạn và cuồng loạn đang dâng lên, Trang Đồ Nam lặp lại nói: “Con đăng ký vào trường Đại học Đồng Tế chỉ vì ngành Kiến trúc.”

- Trang Siêu Anh nhìn ánh mắt cháy bỏng của con trai, nhẹ nhàng nói: “Trước đây ba có một học sinh muốn thi vào trường quân đội, nhưng cậu ta thị lực không tốt, thế là cậu ta đã học thuộc từng hàng trong bảng kiểm tra thị lực, cuối cùng đã qua được kiểm tra sức khỏe.”

- Trang Siêu Anh quay lại phòng phía Tây, dặn dò Hoàng Linh chuẩn bị kem đánh răng, bàn chải và quần áo thay đổi: “Em giúp anh thu dọn một chút, anh và Đồ Nam nhanh chóng ăn tối, ăn xong bọn anh sẽ đi ngay tới Thượng Hải.”

- Hoàng Linh sửng sốt: “Hả? Đi Thượng Hải ngay à?”

- Hoàng Linh lấy lại tinh thần: “Có cần vội vàng như vậy không?”

- Trang Siêu Anh gật đầu kiên quyết: “Việc tuyển sinh có một độ linh hoạt nhất định, hành động bao giờ cũng tốt hơn là không làm gì. Tối nay bố con anh đi luôn, ngày mai là thứ bảy, trường còn làm việc. Nếu không, phải đến thứ hai mới xong, mà số lượng chỉ tiêu cho các chuyên ngành tốt có hạn. Một vị trí chỉ có một người, nếu đã muốn hành động thì càng sớm càng tốt.”

- Trang Siêu Anh nói tiếp: “Hơn nữa, chẳng may, anh nói, nếu chẳng may không vào được ngành kiến trúc, trường có thể điều chuyển Đồ Nam vào ngành ít người chọn. Bố con anh đến đó, gặp mặt các thầy cô ở phòng tuyển sinh, thông báo cho họ về điểm số của Đồ Nam. Dù có phải điều chỉnh ngành, cũng phải cố gắng xin chuyển sang các ngành hot.”

Trang Siêu Anh và Trang Đồ Nam ăn xong bữa tối rất nhanh, vội vã ra ngoài, kịp lên chuyến tàu đi Thượng Hải.

Trong toa tàu màu xanh vào giữa mùa hè, mùi mồ hôi và mùi hôi thối hòa lẫn vào nhau, không khí ngột ngạt và hôi hám.

Vì sự việc xảy ra đột ngột, Trang Siêu Anh không mua được vé ngồi. Anh đã mua một vài tờ báo tại quầy sách trong phòng chờ. Lên tàu xong, Trang Siêu Anh trải báo lên sàn bẩn ở chỗ nối giữa các toa tàu, hai bố con ngồi sát bên nhau.

Trang Siêu Anh một tay giơ đèn pin lên. Trang Đồ Nam dựa vào ánh sáng của đèn pin để lật xem bảng màu và ép buộc bản thân ghi nhớ.

Kể từ khi Trang Siêu Anh đưa ra ví dụ về việc ghi nhớ bảng kiểm tra thị lực. Trang Đồ Nam đã tranh thủ từng giây phút, từ bàn ăn, xe buýt, đến phòng chờ tàu, cậu đều đang cố gắng học thuộc các hình vẽ trong bảng kiểm tra mù màu.

Trên bảng kiểm tra mù màu không có số trang. Trang Đồ Nam ghi nhớ mỗi hình ảnh ở góc trên bên trái của mỗi trang. Trang Siêu Anh sẽ đọc ra các hình dạng, chữ cái hoặc số tương ứng với mỗi trang. Trang Đồ Nam lại gắng sức ghi nhớ cả hai.

"Ba hình tam giác cộng một hình tròn, số tương ứng của trang này là '85'."

"Hai hình vuông cộng một hình tam giác, tương ứng với hình một con ngựa."

"Ba hình tam giác cộng hai hình tròn, số '439'."

"Hai hình tròn lớn cộng một hình tròn nhỏ, 'B9'."

Hai bố con đã học thuộc bảng màu dưới ánh đèn mờ suốt nửa đêm. Sáng sớm hôm sau, họ đã đến Thượng Hải.

Trang Siêu Anh trước tiên tìm một nhà trọ, để con trai đầy mồ hôi bẩn và hôi thối tắm rửa và thay đồ. Sau đó, anh cũng tắm rửa, thay đổi sạch sẽ rồi đưa Trang Đồ Nam đến trường Đại học Đồng Tế.

Trang Siêu Anh là một giáo viên trung học, anh lấy ra thẻ công tác của mình. Nhân viên bảo vệ nghĩ anh là đại diện của trường trung học đến để bàn về công tác tuyển sinh, liền thuận lợi cho phép họ vào.

Trang Siêu Anh đã nhiều lần làm việc với bộ phận tuyển sinh của các trường đại học và rất am hiểu quy trình tuyển sinh, vì vậy anh nhanh chóng tìm được người phụ trách. Anh đi thẳng vào vấn đề và nói rõ mục đích của mình và hy vọng nhà trường có thể cho Trang Đồ Nam một cơ hội nữa, kiểm tra khả năng phân biệt màu sắc của cậu ngay tại chỗ.

Người phụ trách hơi ngạc nhiên khi nhìn bố con Trang Siêu Anh – ông không ngạc nhiên vì hành động của Trang Siêu Anh mà vì tốc độ hành động của anh. Ngày hôm sau đã tìm đến trường. Ông lục lọi trong ngăn kéo rồi lấy ra một tờ thông báo nhập học, đặt nó trước mặt Trang Đồ Nam.

- Người phụ trách cười nhẹ nhàng: "Khả năng phân biệt màu sắc nhẹ không ảnh hưởng nhiều đến thiết kế kiến trúc. Trang Đồ Nam, chào mừng em đến với khoa Kiến trúc của trường Đại học Đồng Tế."

Trang Siêu Anh và Trang Đồ Nam vội vã rời đi. Bữa tối, món thịt kho tàu và đậu que mà Hoàng Linh làm còn thừa lại một nửa.

Trời nóng, tủ lạnh nhà họ Lâm đã đầy ắp. Hoàng Linh ngại không dám để thức ăn thừa vào trong tủ lạnh, nên đã đậy chúng lại bằng một tấm vải lưới trên bàn, định sáng mai xem lại, nếu không có vấn đề gì thì sẽ hâm nóng lại để ăn tiếp.

Tâm trí của Hoàng Linh hoàn toàn bị chuyến đi Thượng Hải của hai bố con chiếm hết. Cả đêm cô không ngủ được, sáng hôm sau dậy muộn, cô không ăn sáng, vội vàng đi làm, hoàn toàn quên mất việc này.

Hoàng Linh làm việc nửa ngày mà tâm trí không tập trung. Trời quá nóng lại có nhiều suy nghĩ trong lòng, cô không có cảm giác thèm ăn. Buổi trưa cũng không về nhà hay đi ăn ở căng tin, chỉ ăn tạm mấy miếng bánh quy cho qua bữa.

Trang Tiểu Đình ở nhà một mình. Cô bé mở tấm vải lưới trên bàn ăn, nhìn thấy đồ ăn thừa tối qua, món thịt kho tàu và đậu que béo ngậy và đen sì, do dự một chút rồi cố ăn một bát.

Mặt trời gay gắt, dưới ánh nắng, mắt không thể mở ra, ngoài trời không thể chịu nổi. Lâm Đống Triết chuẩn bị đi vệ sinh rồi ngủ trưa thêm một chút. Khi cậu bước ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy Trang Tiểu Đình đang ngồi xổm ngoài sân cạnh nhà vệ sinh.

Ánh nắng giữa trưa gay gắt, chiếu vào người khiến da nóng rát. Trang Tiểu Đình không nên ngồi dưới ánh mặt trời gay gắt như vậy. Lâm Đống Triết cảm thấy có gì đó không ổn, cậu lập tức chạy tới, ngồi xuống đất gọi: " Trang Tiểu Đình."

Trang Tiểu Đình mở mắt nhìn cậu ta một cái. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, đôi mắt mơ màng, không có thần sắc.

- Lâm Đống Triết bật dậy nhanh chóng: "Cậu đợi một chút, mình đi gọi người."

Trang Tiểu Đình mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Đống Triết đã chạy ra khỏi sân nhỏ.

Ý thức của Trang Tiểu Đình ngày càng mơ hồ, trong cơn mơ hồ, cô như nghe thấy Lâm Đống Triết đang mạnh tay gõ cửa, lớn tiếng gọi người trong ngõ.

- Lâm Đống Triết chạy trở lại: "Người lớn đi làm hết rồi, tiệm tạp hóa đóng cửa nghỉ trưa. Bọn trẻ đều đang ngủ, mình không gọi ai được cả."

Lâm Đống Triết lao vào phòng phía Tây, lấy vài tờ tiền lớn trong tủ quần áo.

- Cậu lại vội vã quay ra sân, quay lưng lại với Trang Tiểu Đình, ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Mình không bế nổi cậu, cậu phải dùng sức một chút, trèo lên lưng mình, mình sẽ cõng cậu ra đến đầu ngõ để gọi taxi, đi bệnh viện."

- Trang Tiểu Đình vẫn không động đậy, Lâm Đống Triết quay đầu nhìn cô, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: " Trang Tiểu Đình, cậu cố lên, trèo lên lưng mình đi."

Lâm Đống Triết vừa gọi vừa kéo hai cánh tay của Trang Tiểu Đình lên lưng mình. Trang Tiểu Đình không biết từ đâu có sức lực, cố gắng ngả người lên lưng Lâm Đống Triết. Lâm Đống Triết nắm chặt lấy hai chân cô, dùng sức nâng lên, cuối cùng cậu cũng có thể cõng cô lên được.

Cô gái phát triển sớm. Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết có chiều cao và cân nặng tương đương. Lâm Đống Triết cố gắng đứng dậy, nhưng hai lần đều thất bại.

Lần thứ ba, Lâm Đống Triết bỗng nhiên bộc phát một sức mạnh lớn, loạng choạng đứng dậy, cõng Trang Tiểu Đình chạy về phía đầu ngõ.

Hai đứa trẻ chạy về phía sân nhỏ, có lẽ là vừa mới bị tiếng đập cửa của Lâm Đống Triết làm thức giấc.

- Lâm Đống Triết vừa chạy vừa thở dốc, lớn tiếng gọi: "Một đứa đi... ra ngõ chặn taxi, một đứa đi tìm... mẹ cô ấy."

Lại có vài đứa trẻ từ sân nhỏ gần đó chạy ra. Có đứa chạy về phía ngõ, có đứa chạy vào khu nhà máy.

Mặt trời trắng chói treo trên bầu trời, không khí nóng bỏng khiến mọi thứ như bị biến dạng và mờ ảo. Tiếng ve kêu ầm ĩ khiến người ta cảm thấy hoảng loạn. Mồ hôi lạnh trên trán Trang Tiểu Đình từng giọt từng giọt rơi xuống cổ Lâm Đống Triết, hòa cùng với mồ hôi nóng của cậu, thấm ướt cả chiếc áo ba lỗ bóng rỗ của cậu.

Đầu của Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng lắc lư, vài sợi tóc quét nhẹ lên vai của Lâm Đống Triết.

- Lâm Đống Triết thở hổn hển nói: "Sắp đến đầu ngõ rồi... Ông Lý đã chạy tới, còn có taxi nữa. Trang Tiểu Đình, cậu sẽ ổn thôi."

Hoàng Linh mơ màng tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng tinh, mơ hồ nghĩ: ‘Mình đang ở đâu?’

Khi tầm nhìn dần rõ ràng, Hoàng Linh vô thức quay đầu, nhìn thấy Trang Tiểu Đình đang ngủ say trên giường bên cạnh. Lại thấy Trang Siêu Anh đang nằm gục tay lên cạnh giường của Trang Tiểu Đình, cuộn tròn ngủ gà ngủ gật. Đột nhiên, cô nhớ lại những gì đã xảy ra, vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường để xem Trang Tiểu Đình thế nào.

Một cơn đau dữ dội bất ngờ truyền đến từ mu bàn tay, Hoàng Linh không kìm được mà thốt lên một tiếng. Trang Siêu Anh giật mình tỉnh dậy, anh lập tức bật dậy từ ghế, vô thức đưa tay ra để đỡ Hoàng Linh.

Có lẽ vì ngồi quá lâu, máu không lưu thông tốt, Trang Siêu Anh vừa bước ra, toàn thân anh ngã về phía trước, đâm vào thanh giường bệnh của Hoàng Linh, phát ra một tiếng động lớn.

- Trang Siêu Anh vẫy tay, ra hiệu mình không sao, đồng thời miệng không ngừng nói: "Em đừng động đậy, em bị hạ đường huyết rồi ngất xỉu, y tá sẽ cho em truyền glucose."

- Cả hai vợ chồng cùng lên tiếng, Hoàng Linh nói: " Tiểu Đình không sao, may mà Đống Triết phát hiện kịp thời, viêm ruột thừa không bị thủng."

- Trang Siêu Anh nói: " Đồ Nam đã được nhận vào khoa kiến trúc rồi. Bố con anh đã thấy giấy báo nhập học."

Cả hai vợ chồng không hẹn mà cùng lúc thông báo tình hình của con cái cho nhau, đồng thời mở miệng, đồng thời ngừng lại.

Họ nhìn nhau, Hoàng Linh mỉm cười nhẹ. Trang Siêu Anh cũng cười, lê chân đâu ngồi xuống cạnh giường của vợ.

- Hoàng Linh nói: "Em thật vô dụng, đi lấy thuốc ở hiệu thuốc mà lại ngất đi."

- Trang Siêu Anh nói: "Em thức trắng đêm chăm Tiểu Đình, lại hai ngày không ăn gì, quá mệt mỏi, hạ đường huyết thôi."

- Hoàng Linh lắc đầu: " Không phải mệt, mà là sợ, cả một đêm lo lắng và sợ hãi, nghe bác sĩ nói kháng sinh có hiệu quả, không cần phải phẫu thuật, lòng em, lòng em...

- Trang Siêu Anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay vợ để biểu thị sự hiểu, dịu dàng an ủi: “Mổ cũng không sao, phẫu thuật viêm ruột thừa là ca phẫu thuật nhỏ thôi.”
- Hoàng Linh vừa cảm thấy sợ hãi vừa thấy hối hận: “Mổ sẽ để lại sẹo, cô gái nhỏ mà có vết sẹo trên bụng thì trông thật xấu. Sao em lại hồ đồ như vậy, không đem thức ăn thừa đổ đi. Nếu như Tiểu Đình thật sự gặp chuyện gì, em… em…”

- Có người gõ nhẹ vào cửa, Trang Đồ Nam ở ngoài cửa gọi: “Bố, dì Tống đã nấu canh gà và bánh bao chiên cho con mang đến, bố mở cửa đi.”

Tống Oánh đã chuẩn bị cháo loãng và bánh bao. Trang Tiểu Đình chỉ có thể ăn cháo loãng, Hoàng Linh đỡ cô bé ngồi dậy, uống canh gà, táo nghiền nhuyễn —táo nghiền nhuyễn là do Tống Oánh nhờ Lâm Đống Chí dùng thìa cạo cho, những người khác ăn bánh bao chiên.

Trang Siêu Anh cũng đói lắm, cầm lấy bánh bao ăn một cách vội vàng.

- Trang Đồ Nam nhẹ giọng khuyên bố: “Bố, bố về nhà nghỉ ngơi một chút đi, con sẽ ở lại chăm sóc mẹ và Tiểu Đình. Bố đã ba ngày không ngủ rồi…”
Hoàng Linh ngước mắt nhìn Trang Siêu Anh. Anh ấy râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu, dưới mắt là hai quầng thâm lớn.

- Trang Siêu Anh nuốt miếng bánh bao trong miệng: “Y tá có rất nhiều việc phải dặn dò, từ đóng phí đến lấy thuốc, cách chăm sóc, bố sợ con không rõ, vẫn để bố ở lại.”

- Trang Siêu Anh nói: “Y tá bảo em gái con đi lại nhiều để khí trong người thoát ra. Một lát nữa con dìu em gái con đi dạo trong hành lang, đi chậm thôi, đừng để người khác va phải von bé, còn bố sẽ giúp mẹ con ngủ một lúc.”

- Hoàng Linh nhìn Trang Siêu Anh, người trông hốc hác và mệt mỏi, trong lòng âm thầm nghĩ: Trang Siêu Anh dành hết tâm huyết cho các con, đây có lẽ là lý do để anh ấy kiên nhẫn.