Tiểu hạng nhân gia

Chương 20



Mặc dù Trang Siêu Anh và Trang Đồ Nam đều đã tận mắt nhìn thấy giấy báo nhập học và thông báo cho Hoàng Linh. Hoàng Linh vẫn cảm thấy lo lắng và bất an.

Giữa tháng tám, Trang Đồ Nam đã nhận được thư thông báo trúng tuyển ngành Khoa Kiến trúc của trường Đại học Đồng Tế từ trường Trung học phổ thông số một. Cậu lập tức gọi điện thông báo cho bố mẹ.

Hoàng Linh vội vàng xin nghỉ làm về nhà.

Trang Đồ Nam không có nhà. Trang Siêu Anh đang ngồi bên bàn, trên bàn là một tấm giấy báo nhập học đỏ rực.

Kỳ thi đại học, việc điền nguyện vọng, chờ đợi kết quả nhập học… Hoàng Linh, vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm, bỗng nhiên suy sụp. Vì sợ làm tăng gánh nặng tâm lý của Trang Đồ Nam, những lo lắng, căng thẳng và các cảm xúc bị dồn nén mạnh mẽ bỗng nhiên ào ạt trỗi dậy, cuộn trào mãnh liệt. Cô gần như không đứng vững, ngồi nghiêng trên mép giường, toàn thân run rẩy suốt một lúc lâu.

- Trang Siêu Anh lặng lẽ đưa cho vợ một cốc nước: "Đồ Nam đã nói với Đống Triết. Đống Triết đã gọi điện cho chú Lâm. Chú Lâm nói tối nay sẽ không nấu cơm nữa, chú ấy sẽ ghé qua Hoàng Thiên Nguyên mua chút đồ ăn chế biến sẵn. Anh sẽ đi mua vài chai bia, tối nay hai gia đình cùng uống mừng một chút."
Bàn quá nhỏ, ba đứa trẻ ngồi quanh bàn ăn đồ chế biến sẵn. Bốn người lớn thì tụ tập xung quanh giấy báo nhập học, cảm thán.

Ánh mắt của Lâm Vũ Phong dán chặt vào tấm giấy báo nhập học. Bốn chữ "Đại học Đồng Tế" được in vàng sáng rực, vượt qua tất cả những lời khuyên của Trang Siêu Anh trong suốt nhiều năm. Lâm Vũ Phong nhìn vào tên trường in vàng trên giấy thông báo, nảy sinh sự ngưỡng mộ chân thành, và một khát khao âm ỉ dâng lên

Trang Siêu Anh liếc nhìn Lâm Vũ Phong một cái, trong lòng thầm cười.

- Lâm Vũ Phong không tự chủ được mà nhớ lại cảnh mình nhận được giấy báo nhập học của Đại học Giao thông Thượng Hải năm ấy, cảm giác mơ màng ùa đến: “Khi tôi nhận được giấy báo nhập học, việc đầu tiên là nhanh chóng tìm hiểu về các khoản trợ cấp quốc gia và học bổng, tính toán một hồi thì thấy đủ tiền ăn, lúc ấy thở phào nhẹ nhõm.”

- Lâm Vũ Phong cảm thán với Trang Đồ Nam: “Học đại học thật tốt, thật sự rất tốt. Chú chỉ học nghiêm túc một năm, sau đó thì... còn lại toàn là những chuyện hỗn loạn. Đồ Nam, con gặp thời rồi, cuộc sống đại học tốt thật đấy. Đồ Nam, chúc mừng con!”

- Tống Oánh nói với Hoàng Linh: “Lý Nhất Minh nói với em, khi Đồ Nam có kết quả nhập học thì báo cậu ấy một tiếng, cậu ấy sẽ mua một tấm vải đỏ thêu tên Đồ Nam và tên trường, treo ở cửa tiệm tạp hóa, để ăn mừng cho con hẻm nhỏ của chúng ta có người đầu tiên đỗ vào trường đại học danh tiếng.”
- Hoàng Linh giật mình: “Không được, không được, thế này quá khoa trương rồi.”

- Tống Oánh nói: “Chị Linh, hai nhà chúng ta thân nhau như thế nào chứ, đừng có giả vờ trước mặt em nữa. Em không tin là chị không muốn khoe khoang đâu.”

Hoàng Linh không nhịn được mà bật cười.

- Trang Tiểu Đình rất tự hào nói: “Trường sẽ dán ảnh của anh lên bảng vinh danh.”

- Tống Oánh nói: “Chị Linh, đừng cười. Lý Nhất Minh nói với em xong, tối hôm đó em đã mơ, mơ thấy Đống Triết đỗ đại học, em treo một tấm vải đỏ ở cửa văn phòng phòng giáo vụ của trường tiểu học phụ thuộc. Chị không biết đâu, lúc Đống Triết học tiểu học, em suốt ngày bị giáo viên gọi vào văn phòng để phê bình, ngay cả trong mơ cũng muốn xả được cơn tức này."

Trường Trung học Phụ thuộc và Tiểu học Phụ thuộc là hai tòa nhà học liền nhau. Tống Oánh đã “khiêu chiến", mà Trang Siêu Anh, là hiệu trưởng của trường Trung học Phụ thuộc, không những không ngăn cản mà còn cười vui vẻ giúp đỡ: “Đống Triết đỗ đại học rồi, tấm vải đỏ này tôi sẽ giúp cô treo.”

- Tống Oánh nói: “Hôm đó em nghe người ta nói ‘Khi mấy đứa trẻ trong xưởng vẫn đang thi vào các trường trung cấp nghề hoặc trường nghề, thì nhà Hoàng Linh đã có hai đứa học sinh vào trường trung học số Một rồi. Bọn trẻ bắt đầu thi vào trường trung học phổ thông số Một, nhà Hoàng Linh sắp có sinh viên đại học rồi’. Chị Linh, chị mới thật sự là người bắt kịp thời đại, đi đầu thời đại đấy.”

Nói xong, Tống Oánh liếc nhìn Đống Triết, người đang gặm móng heo trên bàn ăn.

- Lâm Đống Triết vừa gặm móng heo vừa khen ngợi anh trai Trang Đồ Nam. Cậu khen một cách chân thành, khen một cách độc đáo: “Bố em nói, sau khi bố đỗ đại học, vào dịp Tết Nguyên đán, trong thôn phân phát lương thực, họ luôn cho bà em thêm một cân gạo. Bây giờ nhà em ở quê đã khá giả, mỗi năm Tết đều giết lợn. Ông chú em sẽ chia thịt lợn, nhà có sinh viên đại học thì sẽ được chia thêm một ký thịt. Lão đại của chúng ta học trường đại học trọng điểm, có thể được phân hai cân thịt lợn.”

- Trang Siêu Anh cười đến rạn cả mặt: “Đống Triết, con muốn kiếm thịt lợn à?”

- Lâm Đống Triết không trả lời, tiếp tục ca ngợi Trang Đồ Nam: “Ông chú nói, đỗ đại học là làm rạng danh tổ tiên, anh Đồ Nam rạng danh tổ tiên.”
Sau khi bọn trẻ ăn xong, Hoàng Linh và Tống Oánh ngồi vào bàn ăn, chỉ còn Trang Siêu Anh và Lâm Vũ Phong ngồi cạnh bàn học. Trang Siêu Anh đặt tấm giấy báo nhập học trước mặt Lâm Vũ Phong: “Chú Lâm, có ghen tị không?”

- Lâm Vũ Phong làm ra vẻ cứng đầu: “Tôi vui mừng thay cho Đồ Nam.”

- Trang Siêu Anh nói: “Tống Oánh vừa nói rồi, hai nhà chúng ta thân nhau như thế nào, đừng có giả vờ nữa. Đồ Nam đỗ vào trường Đại học Đồng Tế, tôi ước gì có thể treo vải đỏ ở trường trung học phụ thuộc và tiệm tạp hóa luôn. Chú Lâm, chú cũng muốn Đống Triết đỗ vào một trường đại học tốt đúng không?”

- Xã hội ngày càng chú trọng đến bằng cấp, và sự thay đổi trong xu hướng xã hội đã dần dần làm lung lay quan điểm của Lâm Vũ Phong về việc "một mệnh, hai vận, năm phần học hành". Tấm giấy báo nhập học đỏ rực này đã giáng một cú đánh mạnh mẽ, khiến Lâm Vũ Phong quyết định từ bỏ lối nghĩ cũ và chấp nhận sự thay đổi: “Thầy Trang, từ nay tôi sẽ nghe theo anh, anh quản lý Tiểu Đình thế nào, tôi sẽ quản lý Đống Triết như vậy. Tiểu Đình làm một bài toán, Đống Triết sẽ làm một bài toán. Tiểu Đình viết một bài văn, Đống Triết cũng sẽ viết một bài văn.”

Phòng nghỉ của y tá nhìn ra một con phố nhỏ, một con phố hẹp, uốn khúc, nằm giữa những ngôi nhà cũ kỹ.

Lúc nghỉ ngơi, Trang Hoa Lâm thường nhìn ra ngoài, ngắm nhìn người đi lại trên con phố, nhìn những ngôi nhà dân dọc hai bên đường, nhìn bụi bẩn và rêu mốc trên bức tường của những ngôi nhà ấy.

Mới đầu, cô còn cảm thấy buồn bã và chạnh lòng: "Cả đời tôi chỉ có thể nhìn con phố này thôi sao?" Dần dần, cô không còn nhiều cảm xúc vô nghĩa như vậy nữa, mà chỉ đơn giản là vô thức, một cách quen thuộc, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Ngày hôm đó, khi Trang Hoa Lâm nhìn ra ngoài, cô nhận được cuộc gọi từ anh trai cả và chị dâu cả, họ bảo cô nhanh chóng hoàn tất thủ tục xin giấy chứng nhận học bạ và bảng điểm của Hướng Bằng Phi, để kịp chuyển vào học tại trường Trung học Phụ thuộc vào mùa thu.

- Trang Hoa Lâm không đến Tô Châu, mà là bố của Hướng Bằng Phi, Hướng Đông, đã cùng con trai đến Tô Châu. Anh đã giải thích với Trang Siêu Anh nhiều lần: "Hoa Lâm nói, thêm một tấm vé xe là thêm một khoản chi tiêu. Hoa Lâm đã tiết kiệm tiền vé xe của mình để mua một ít đặc sản cho anh trai và chị dâu, em chỉ cần đưa thằng bé đi là được."

Ông bà nội tổ chức tiệc gia đình tại một quán ăn nhỏ để chúc mừng cháu trai trưởng Trang Đồ Nam đậu vào trường đại học trọng điểm, đồng thời cũng tổ chức tiệc chiêu đãi cho Hướng Bằng Phi.

- Hoàng Linh trong lòng cảm thấy bực bội, ép buộc kéo cả gia đình nhà họ Lâm đi cùng. Tống Oánh cảm thấy ngại ngùng, nói: "Không thiếu ăn uống gì, đi ăn tiệc nhà người khác thật là ngại."

- Hoàng Linh "hừ" một tiếng: "Chỉ là một quán mì nhỏ thôi, mà hơn nữa, Đồ Nam đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tiêu tiền của ông bà nội, chi thêm một chút cũng không sao, hai người giúp chị chi thêm chút đi."

- Hoàng Linh lại nói: "Ông bà nội đang thôngbaso khắp nơi về việc cháu trai trưởng đậu vào trường Đại học Đồng Tế. Bà nội còn truyền thụ kinh nghiệm giáo dục ở cơ quan nữa. Hai người đến, coi như xem kịch, đồ ăn không nhất định ngon, nhưng kịch thì chắc chắn thú vị."

- Tống Oánh cười khổ: "Chị Linh, chị đã khác xưa rồi."

- Hoàng Linh vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa thong thả nói: " Trước đây chị luôn cố gắng giữ thể diện cho Siêu Anh, nhiều điều không nói ra, nhưng từ khi xảy ra cuộc ẩu đả lớn năm ngoái, chị đã quyết định 'vỡ bình thì vỡ luôn', muốn nói gì thì nói, không cần giữ gì nữa. Em không nói thì thôi, vỡ bình mà lại thấy vui vẻ đấy."

Trong bữa tiệc mừng công và tiệc chiêu đãi. Ông bà nội, Trang Siêu Anh và Trang Cam Mỹ ba người lớn, cùng với Trang Đồ Nam, Hướng Bằng Phi, Lâm Đống Triết, Trương Ái Quốc và Trương Ái Hoa, năm đứa trẻ, ngồi ở bàn chính.

Hướng Bằng Phi ngồi bên tay trái của Trang Đồ Nam, còn Lâm Đống Triết ngồi bên tay phải của Trang Đồ Nam, cười tươi như hoa.

Bà nội, Hoàng Linh, con dâu thứ hai, Trang Tiểu Đình, Tống Oánh, Lâm Vũ Phong và Hướng Đông, bảy người ngồi ở một bàn khác.

Lâm Vũ Phong cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Hoàng Linh mời anh, anh vui vẻ đến, nhưng hoàn toàn không biết đây là tiệc gia đình của nhà họ Trang.
Cũng trong tình huống khó xử tương tự là Hướng Đông, ông nội trước đó không hỏi ý kiến anh mà đã sắp xếp anh ngồi bàn dành cho các bà con phụ nữ. Hơn nữa, Lâm Vũ Phong ban đầu được sắp xếp ngồi bàn chính, nhưng anh đã từ chối rất lâu rồi mới ngồi vào bàn của các bà con phụ nữ.

Cả hai người cảm thấy ngượng ngùng, vừa uống trà nóng vừa cố gắng tìm đề tài trò chuyện.

- Lâm Vũ Phong bắt đầu khen đặc sản Quý Châu mà Hướng Đông mang đến: "Là lần đầu tôi ăn dưa muối chua Độc Sơn, vị thật đặc biệt."

- Hướng Đông nói: "Là Bằng Phi kiên quyết muốn mang theo, thằng bé nói sẽ để anh trai, em gái, và cả Đống Triết đều thử."

- Hai người nói chuyện với nhau một cách lơ đãng, dần dần câu chuyện trở nên sâu sắc hơn, Hướng Đông cảm thán: "Công việc làm đường vừa khổ vừa mệt, lương lại thấp, nhưng dù sao cũng là công nhân chính thức, có chế độ, sau này sẽ có lương hưu. Tôi không thể về thành phố, cũng không thể vào nhà máy, có một công việc là tốt rồi."

- Lâm Vũ Phong luôn ăn nói cẩn trọng trước mặt người ngoài: "Trong nhà có hai công việc chính thức, Bằng Phi sắp trưởng thành rồi, cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."

Nói về con cái, cả hai đều không tự chủ được mà nhìn về phía bàn chính, nơi Trang Đồ Nam đang ngồi.

Trương Đồ Nam mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần đen, cả người trông gọn gàng và sạch sẽ. Các đường nét trên khuôn mặt đã dần dần trưởng thành, đôi mắt và lông mày đều đặn, khí chất ôn hòa, toát lên vẻ trí thức.

- Ông nội đang khoe khoang với người lạ ngồi bàn bên: "Cháu trai lớn của nhà tôi từ nhỏ đã học giỏi..." Lâm Đống Triết tự hào nhìn về phía người lạ và nhiệt tình giải thích: "Đại học Đồng Tế rất tốt, là trường trọng điểm quốc gia, khoa Kiến trúc càng tuyệt vời hơn..."

- Lâm Vũ Phong lắc đầu: "Những người không biết chắc chắn sẽ nghĩ là Đống Triết đậu đại học, còn Đồ Nam chỉ đến ăn tiệc."

Hướng Đông cười ha ha.

- Nhân viên phục vụ mang giấy bút tới để ghi chép: "Bàn kia đã gọi món xong, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?"

Lâm Vũ Phong gọi một bát mì sườn, còn Hướng Đông gọi một bát mì bò.

- Bà nội hỏi ý kiến mọi người, rồi thống kê lại: "Con dâu thứ hai và Tiểu Đình ăn hoành thánh, Tiểu Tống muốn mì bò."

- Hoàng Linh lễ phép hỏi: "Bà nội, bà muốn ăn gì?"

- Bà nội tiếc tiền: "Mẹ không đói, Tiểu Đình chia cho mẹ hai chiếc hoành thánh là đủ rồi."

- Hoàng Linh nói: "Thêm một bát mì bò nữa, ba bát hoành thánh thịt tươi."

- Bà nội vội vàng, giọng hơi lớn: "Hai bát hoành thánh, hai bát hoành thánh, mẹ đã nói mẹ không ăn, hai bát là đủ rồi."

- Hoàng Linh dừng lại một chút, cười giả vờ, nói: "Con cũng là người, con cũng có miệng, con cũng cần ăn cơm mà."

- Bà nội ngượng ngùng: "Đúng, đúng, mẹ nhất thời hồ đồ rồi."

Lâm Vũ Phong và Hướng Đông tự nhiên cũng chú ý đến cuộc tranh cãi về hoành thánh. Lâm Vũ Phong giả vờ cúi đầu uống trà, như thể muốn nhét đầu mình vào chiếc cốc thủy tinh nhỏ xíu, còn Hướng Đông thì cảm thấy mọi bực bội trong lòng tan biến. Anh thầm nghĩ: "Tôi chỉ không ngồi bàn chính thôi, nhưng ít ra cũng có bát mì, chị dâu cả ngay cả đồ ăn cũng không có, thế là mọi thứ cân bằng rồi, tâm lý cũng thoải mái rồi."

- Hoàng Linh có miệng, không chỉ muốn ăn mà còn muốn nói: "Tiểu Đình đang dưỡng sức, phải ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng, còn bà thì chia sẻ bánh hoành thánh với người khác đi.”

- Hoàng Linh lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói như đang diễn hài độc thoại: "Nhân viên phục vụ, cho cậu bé cười vui vẻ nhất bàn kia một chai đồ uống, nói cảm ơn cậu ấy đã gọt táo cho Tiểu Đình. Tiểu Đình lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị bệnh phải nằm viện, chỉ có người ngoài mới nghĩ đến việc chăm sóc con bé, nấu cơm cho bệnh nhân rồi đưa đến bệnh viện."

Hoàng Linh vốn rất kiên nhẫn, chưa bao giờ nói chuyện kiểu mỉa mai như vậy, khiến bà nội ngẩn người, không biết phải đáp lại thế nào.

- Nhân viên phục vụ ngơ ngác: "Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ, cô muốn uống đồ uống hay là táo? Cô nói lại một lần nữa, tôi sẽ ghi lại ạ."

Tống Oánh cầm thực đơn che mặt, không dám để mọi người trên bàn thấy nụ cười không thể kiềm chế trên mặt cô ấy. Nhưng hiệu quả chẳng mấy, cô cố nhịn cười đến mức vai run rẩy, không thể giấu được nữa.

Nhà họ Trang quả thật là một vở kịch hấp dẫn.

Mùa hè năm 1983. Tong con hẻm xuất hiện sinh viên đại học nổi tiếng đầu tiên, Trang Đồ Nam đỗ vào trường Đại học Đồng Tế.

Vào cuối tháng tám. Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đều muốn đưa con trai đến đăng ký nhập học tại Đại học Đồng Tế, nhưng Trang Đồ Nam đã từ chối, một mình lên tàu đi Thượng Hải.

- Hoàng Linh cảm thấy rất thất vọng, Trang Siêu Anh an ủi bà: "Con lớn rồi, muốn độc lập, chúng ta phải hỗ trợ và hiểu con."

Ngoài ga tàu Thượng Hải, các xe buýt của các trường đại học đang chờ để đón tân sinh viên. Trang Đồ Nam và các sinh viên mới vào trường khác vác hành lý lên xe buýt của trường Đại học Đồng Tế.

Trang Đồ Nam nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc xe, cảnh Thượng Hải rộng lớn, lòng cậu vừa lo lắng, vừa mới mẻ, vừa hưng phấn.

Cậu không thể kiểm soát được mình mà nhớ lại câu chữ của hiệu trưởng trường trung học phổ thông số một trên trang đầu cuốn sổ kỷ niệm tốt nghiệp: 'Tuổi trẻ nhiệt huyết, tương lai rộng mở'.