Tống Oánh đang cãi vã ầm ĩ với hàng xóm bên cạnh qua bức tường: “Đồ khốn nạn, mày là đồ khốn nạn đấy!”
Hoàng Linh cảm thấy Tống Oánh không nên chửi thề trước mặt bọn trẻ nhưng nếu chỉ xét về nguyên nhân của việc này thì cô hoàn toàn ủng hộ Tống Oánh.
Con hẻm có hai cái mương được đậy bằng tấm nắp bê tông đục lỗ. Mỗi sân nhỏ của từng nhà đều có một ống thoát nước kim loại, nước mưa trong sân có thể chảy ra mương qua ống thoát này.
Sân nhỏ của của hai nhà Trang, Lâm nằm ở cuối con hẻm. Bức tường bên trái có hàng xóm còn bên phải thì không có ai.
Hàng xóm đã đập bỏ hai viên gạch ở góc tường bờ rào tương đương với việc khoét một cái lỗ. Như vậy, nước mưa trong sân của họ có hai lối thoát. Ngoài đường chảy qua ống thoát nước ra mương nước còn có thể chảy qua cái lỗ vào sân của hai nhà Trương, Lâm.
- Tống Oánh mắng: “Tôi sẽ báo với phòng quản lý nhà ở. Đồ khốn nhà mày, chờ đấy!”
- Hàng xóm bên cạnh là người có quan hệ cũng không phải dễ đối phó: “Mày tưởng nhà máy quan tâm mày à? Mày là kẻ gai góc đấy. Nhà máy mới sắp xếp mày ở cuối cùng. Muốn đi vệ sinh cũng phải chạy mấy trăm mét”
- Tống Oánh tức giận đến mức cười ngược lại. Đang định mở miệng đáp trả thì Hoàng Linh lấy hết can đảm lên tiếng: “Chuyện này là các người không có lý, tôi sẽ đi cùng Tống Oánh đến phòng quản lý nhà ở”
- Hàng xóm bên cạnh dùng kế li gián: “Tổ trưởng Hoàng cô đừng giúp cô ta. Cô và thầy Trang đều là người hiền lành. Nhà máy bắt nạt các người nên mới sắp xếp các người ở chung với kẻ này”
Sân nhỏ đã bị ngập hai lần. Nước mưa và bùn đất khắp nơi. May mắn là mùa đông ít mưa, nước không tràn vào nhà.
Lâm Vũ Phong im lặng mang vài bao đất trở về chất thành đống ở góc sân.
Một buổi sáng, khi Hoàng Linh tỉnh dậy và chuẩn bị vào bếp đun nước. Cô mở cửa nhà trong trạng thái ngái ngủ và đứng sững lại.
Sân đầy nước đọng, vài chiếc lá khô trôi lơ lửng trên mặt nước.
Phía đông và phía tây của các phòng, trước cửa bếp đều chất bao tải tạo thành một ngưỡng cửa cao, bùn đất trong bao tải đã ngăn không cho nước mưa vào nhà.
Tống Oánh và Lâm Đống Triết đều đi ủng cao su đứng chải răng ở lỗ tường trong sân. Tống Oánh nghe thấy tiếng mở cửa liền vui vẻ gọi với Hoàng Linh: “Chào buổi sáng chị Linh. Chị ra ngoài nhớ mang ủng cao su nhé, đêm qua mưa lớn, Vũ Phong đã chặn ống thoát nước rồi.”
Lâm Đống Triết nhổ bọt kem đánh răng, bọt trắng theo nước mưa chảy từ lỗ hổng tường sang sân nhà bên cạnh.
Mưa lớn liên tiếp trong vài ngày. Vì Lâm Vũ Phong đã chặn ống thoát nước của sân nhà mình, hai sân chỉ có một ống thoát nước chung, cả hai sân đều trở thành ao lầy.
Anh em nhà họ Trang không có ủng cao su. May mà Trang Siêu Anh không có ở nhà, Trang Đồ Nam phải mang ủng cao su của bố cõng Trang Tiểu Đình vào ra sân.
Vì Trang Siêu Anh không có ở nhà, Lâm Vũ Phong không muốn tiếp xúc với Hoàng Linh. Anh ta nhờ Tống Oánh đến giải thích với cô.
- Tống Oánh nói nhanh chóng: “Chị Linh, căn nhà này nếu không sửa cho tốt thì có thể phải ở suốt nửa đời người. Chúng ta không thể để nữa đời cứ bị nước ngập như vậy. Hơn nữa, nếu chúng ta nhẫn nhịn chuyện này họ sẽ càng lấn tới bắt nạt chúng ta nhiều hơn. Chúng ta không thể yếu đuối được”
- Hoàng Linh do dự “Có nên báo cáo với phòng quản lý nhà ở không?”
Tống Oánh nói, “Nhà Vũ Phong ở quê, cha anh ấy mất sớm. Người trong làng bắt nạt mẹ anh ấy, anh ấy phải bảo vệ mẹ và nuôi nấng các em trai em gái. Anh ấy có kinh nghiệm trong những chuyện này, cô nên nghe lời anh ấy”
Tống Oánh thuyết phục được Hoàng Linh. Cô ấy ngầm đồng ý để Lâm Vũ Phong tiếp tục chặn ống thoát nước.
Mưa vẫn tiếp tục, ống thoát nước vẫn bị chặn. Hai sân vẫn đầy bùn đất, nước bẩn tràn ngập.
Điều duy nhất khác biệt là nước trong sân nhà bên cạnh đã vào trong nhà.
Người bên cạnh đến để nịnh hót. Lâm Vũ Phong ra ngoài đàm phán. Hai người đứng trong nước mang ủng cao su để thương lượng, ba mẹ con Hoàng Linh ở trong nhà nghe trộm.
- Lâm Vũ Phong nói ngắn gọn: “Lỗ trên tường phải bịt lại. Xi măng khó kiếm, khi nào có xi măng tôi sẽ sửa ống thoát nước”
- Hàng xóm mặt mày thay đổi: “Anh Lâm, tôi đi phòng quản lý nhà ở xin chút xi măng. Anh... rộng lượng một chút.”
Trang Đồ Nam kinh ngạc. Chú Lâm vốn luôn hiền lành, vui vẻ, lúc nào cũng cười tươi vậy mà lại như thế này?
Lâm Đông Triết lắm mồm. Gặp ai cũng kể chuyện này, kể cho bạn bè và thầy cô trong trường. Kể cho hàng xóm khi đang múc nước ở đầu ngõ, khi đang đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng nói với người "bạn đi vệ sinh chung" bên cạnh… Và rất nhanh nhà máy đã biết về cuộc đối đầu giữa kẻ gai góc và người có quan hệ. Biết được ngọn nguồn và kết quả thắng thua.
Hoàng Linh nhận ra vẻ ngoài nhìn có vẻ yếu đuối của Lâm Vũ Phong nhưng anh ta lại là trụ cột trong nhà họ Lâm, Tống Oánh nghe theo anh ấy.
Hàng xóm khóc lóc không sợ kẻ gai góc, chỉ sợ chồng và con của kẻ gai góc. Chồng thì mưu mô, con cái thì miệng lưỡi sắc bén. Kẻ gai góc như hổ thêm cánh.
Sau sự kiện ống thoát nước, Hoàng Linh và Tống Oánh thân thiết hơn rất nhiều. Cô quyết định đưa ra một ý kiến.
Thời tiết nắng đẹp, hai người đang phơi quần áo trong sân. Tống Oánh đang treo quần của Lâm Đống Triết lên dây phơi. Hoàng Linh nhẹ nhàng nói: “Cái lỗ phía sau quần của Đống Triết hơi lớn một chút”
- Tống Oánh không bận tâm “Không sao đâu, trẻ con có mông đầy sức không sợ lạnh đâu”
- Hoàng Linh không quen nói thẳng, cô kìm nén mãi cuối cùng vẫn nuốt lại câu "Tiểu Đình là con gái, quần của Đống Triết quá rách không thích hợp."
- Hoàng Linh thử tìm cách khéo léo: “Trẻ con mặc đẹp một chút thì cũng có khí chất, chị có thể chỉnh lại cho Đống Triết một chút”
- Tống Oánh ngơ ngác “Đống Triết còn phải làm sao để có khí chất? Nó sắp thành khỉ bay lên trời rồi ấy chứ”
- Hoàng Linh đành phải từ bỏ cách nói nhẹ nhàng, trực tiếp nói ra: “Khi quần khô rồi, chị lấy đưa cho em, em sẽ vá cho Đống Triết. Cậu bé cũng là học sinh tiểu học rồi, đến trường mà để thầy cô bạn bè thấy thế này không ổn đâu”
Nói xong, Hoàng Linh lập tức cảm thấy hối hận, sợ Tống Oánh sẽ tức giận.
- Tống Oánh vui mừng nói: “Chị Linh, cảm ơn chị, hai chiếc nhé. Hai chiếc quần của nó rách hết rồi. Trong nhà còn một chiếc, để em lập tức lấy cho chị”
Giữa tháng Giêng, Trang Siêu Anh xong việc chấm thi. Đầu tiên anh vác cái đòn gánh về lại khu túc xá. Sau khi được hàng xóm chỉ đường anh lại vác đòn gánh vào con hẻm, tìm được về sân nhà mình.
Trang Siêu Anh chưa bao giờ đến ngôi nhà mới này. Anh không chắc đây có phải là nhà mình không. Anh cẩn thận đẩy cánh cửa sân nhìn vào trong.
Phía dưới tường bên trái của sân có một mảng xi măng lớn, gạch tường màu đỏ sẫm. Xi măng màu xám trắng rất nổi bật.
Trong sân có vài dây phơi quần áo, trên một dây phơi có một bộ đồ lót. Áo lót có dòng chữ nhỏ “Chứa hơn 40% Nitơ”. Trên đó có bốn chữ lớn “Urê Nhật Bản”. Có lẽ bộ đồ lót này được làm từ bao bì phân bón.
Dưới dây phơi quần áo, một cậu bé nhỏ đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Cậu bé nghe thấy tiếng cửa sân mở, ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy Trang Siêu Anh cậu vui vẻ chào hỏi: “Chú Trang phải không ạ? Chú chấm xong bài thi rồi đúng không?”
Cả hai anh em nhà họ Trang cùng xuất hiện ở cửa phòng phía Đông. Trang Tiểu Đình vui mừng chạy lại, “Bố, bố về rồi!”
Cậu bé nhỏ cũng nhiệt tình kêu lên “Chú Trang, chú về rồi!”
Trang Đồ Nam vào bếp hâm nóng cơm cho bố. Trang Tiểu Đình vui vẻ xoay quanh bố còn Hoàng Linh bận rộn dọn hành lý mà chồng mang về.
- Trang Siêu Anh vừa dùng khăn ấm lau mặt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không nhịn được nữa “Lâm Đống Triết? Tên này có phải đúng không? Thời tiết lạnh như thế này cậu ta cứ nằm trên đất như vậy. Bố mẹ cậu ta không quản sao?”
- Hoàng Linh lắc đầu liên tục “Cậu ta nằm trên đất chơi bắn bi. Mẹ gọi cậu ta dậy nói mấy câu rồi đánh cậu ta hai cái. Cậu ta tức quá không chịu đứng dậy cứ nằm mãi trong sân lâu lắm rồi. Còn bố cậu ta thì ra khuyên vài câu, mẹ cậu ta thì không quan tâm gì.”
Chưa dứt lời của Hoàng Linh. Tống Oánh cầm chổi và cái hốt rác đi từ phòng phía Tây ra.
Trên đất trong sân đầy than đá và lá khô. Tống Oánh vừa quét vừa đi đến chỗ Lâm Đống Triết.
Tống Oánh không kiên nhẫn dùng chổi quét nhà đẩy đẩy Lâm Đống Triết: "Dậy đi, dậy đi!"
Lâm Đống Triết bật dậy một cái để Tống Oánh quét dọn khu đất dưới người cậu ta.
Tống Oánh quét sạch chỗ đó như nước chảy mây trôi. Lâm Đống Triết lập tức lại nằm xuống, tiếp tục im lặng phản kháng.
Mẹ con nhà họ Lâm phối hợp ăn ý. Trang Siêu Anh nhìn mà sửng sốt không nói nên lời.
- Trang Siêu Anh nói “Khi tôi vào sân lúc nãy thấy cửa sân đối diện dán chữ ‘Hỷ’ to màu đỏ”
- Hoàng Linh xếp đồ bẩn xong chất lên thùng chuẩn bị ngày mai giặt: “Lão Ngô của xưởng chúng ta chính là Ngô Kiến Quốc. Công đoàn thấy ông ấy một mình nuôi hai đứa con vất vả. Có một người trong xưởng giới thiệu ông ấy với một cô công nhân ở nhà máy sản xuất lốp xe, cô ấy cũng có một đứa trẻ. Hai người vừa mới kết hôn.
- Trang Siêu Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện “Lâm Đông Triết vừa rồi hỏi tôi đã chấm xong bài chưa. Sao cậu ta biết được nhỉ?”
- Trang Tiểu Đình hồn nhiên đáp: “Lần chào cờ đầu năm mới. Sau khi chào cờ xong hiệu trưởng có nói qua loa phóng thanh. Nói là bố đi chấm bài thi đại học, đó là vinh dự của trường chúng ta”
Trong con hẻm nhà nào cũng nghe thấy. Có người nhìn thấy Trang Siêu Anh vác quang gánh về nhà, mọi người cả con hẻm đều biết.
Sau bữa cơm tối, mấy gia đình hàng xóm tụ tập ở nhà họ Trang ngồi nghe Trang Siêu Anh kể chuyện. Nghe anh nói về những câu chuyện thú vị liên quan đến kỳ thi đại học.
Trang Siêu Anh đã từng dạy kèm cho con của công nhân là Lý Nhất Minh chuẩn bị thi đại học. Nhà Lý Nhất Minh cũng ở trong con hẻm này. Sau khi Lý Nhất Minh thi xong, lần đầu tiên gặp Trang Siêu Anh, cậu ta nói một hơi không dứt về những cảm nhận của mình.
- “Phòng thi ít lắm. Có những huyện nhỏ không có điểm thi, thí sinh phải ngồi tàu, ngồi xe mất một, hai ngày mới tới được địa điểm thi. Chú của con tôi và những thanh niên trí thức của đội họ đã đi tàu rồi lại đi xe đến Tô Châu để thi.”
- “Rất nhiều thí sinh vẫn chưa nắm rõ tình hình. Trong phòng thi của chúng con có một nữ công nhân đang thi, giữa chừng cô ấy muốn rời phòng thi để đi cho con bú. Bà mẹ chồng của cô ấy thì ngồi ngoài phòng thi bế đứa trẻ mới sinh.”
Trong phòng vang lên tiếng cười.
- Lý Nhất Minh nói một hồi, cảm xúc dâng trào: “Chú của con cũng đăng ký thi đại học. Sau khi thi xong, con nghĩ thôi về nhà cũng chẳng có việc gì làm chi bằng đưa chú con về quê. Chúng con và các thí sinh từ nơi khác cùng về quê. Mỗi khi tàu hoặc xe đến một bến đỗ hay trạm, khi bạn bè xuống tàu hoặc xuống xe mọi người lại hát bài tiễn biệt. Thật sự rất… thật sự rất…”
Lâm Vũ Phong là sinh viên đại học trong những năm 60 nghe những câu chuyện ấy mà anh cảm thấy mê mẩn. Thấy Lý Nhất Minh im lặng không nói gì anh liền bổ sung: “Tinh thần hào hiệp của giới trẻ, nhiệt huyết hừng hực”
Trang Siêu Anh gật đầu, bổ sung thêm những câu chuyện mà anh nghe được từ các giáo viên khác “Mười năm không có kỳ thi đại học, nghe nói rất nhiều gia đình có anh em ruột, cha con, chú cháu cùng đăng ký thi và cùng vào phòng thi.”
- Nhà hàng xóm đối diện - Ngô Kiến Quốc chen vào một câu: “Thầy Trang, thầy đừng ‘nghe nói’ nữa. Kể một vài trải nghiệm cá nhân đi.”
- Trang Siêu Anh bất giác cười “Khi các thầy chấm thi vào nhà khách thì không được ra ngoài, không thể về nhà, không thể ra ngoài mua sắm đồ dùng sinh hoạt. Nếu thiếu gì phải tự nghĩ cách đối phó. Tôi còn phải tiết kiệm từng chút kem đánh răng, cố gắng xài cho đến bây giờ”
- Lâm Đống Triết đột nhiên kích động nói: “Nhà khách chắc chắn có rất nhiều vỏ kem đánh răng nhỉ? Chú Trang, chú có mang vỏ kem đánh răng về không? Có thể cho cháu một cái không?”
- Trang Siêu Anh ngẩn người “Chú không nhớ là có mang về không. Hình như là có, chắc là để ở trong bếp. Đống Triết cậu tự đi lấy đi.”
- Tống Oánh nói: “Đống Triết, con cần vỏ kem đánh răng làm gì? Thầy Trang, thầy đừng để ý đến nó, tiếp tục kể đi.”
- Trang Siêu Anh suy nghĩ một chút rồi tiếp: “Điều kiện khá khắc nghiệt. Mỗi ngày mỗi người chỉ có một bình nước nóng, cả nước uống và nước rửa mặt đều là một bình đó”
- Ngô Kiến Quốc hứng thú hỏi: "Còn tin tức nội bộ nào nữa không?"
- Trang Siêu Anh uống một ngụm trà nóng rồi nói: "Trong các bài thi tôi chấm, có người viết thơ, có người ghi 'Tất cả các thầy cô chấm thi, vất vả rồi!' Trên bài thi có đủ loại câu trả lời. Rất ít bài thi làm đúng. Nếu có bài thi nào đúng nhiều, cả phòng chúng tôi đều tranh nhau xem."
- Trang Siêu Anh cảm khái: "Chúng tôi tranh nhau chuyền tay nhau đọc. Một là mừng cho học sinh, hai là để mở rộng cách giải bài. Kỳ thi lần này quá vội vàng, Ủy ban Giáo dục không kịp chuẩn bị đáp án chính xác. Các thầy cô chấm thi phải tự mình tổng hợp ra đáp án chuẩn. Tuy nhiên, mỗi người có cách giải bài riêng. Nếu thấy cách giải của người nào hay tôi lập tức cho các thầy cô khác xem để nâng cao hiệu quả và độ chính xác khi chấm."
Sau khi tiễn những người hàng xóm với tâm hồn đầy tò mò. Trang Siêu Anh lại tiếp tục chia sẻ với Hoàng Linh một số ‘tin nội bộ’: "Khu cách ly là một nhà khách. Từ cổng vào nhà khách đến tòa nhà chấm thi có ba chốt kiểm soát. Biện pháp bảo mật rất nghiêm ngặt, các chốt đều có người mang súng."
- Trang Siêu Anh thở dài: "Nhìn chung, các thí sinh đều có nền tảng rất yếu. Nhiều kiến thức cơ bản cấp trung học cơ sở cũng không rõ, bị chậm trễ quá lâu."
- Trang Siêu Anh tiếp tục nói: "Nhiều giáo viên ở các trường nông thôn còn không hiểu. Anh nghe nói có một trường trung học phổ thông khi điền nguyện vọng, tất cả học sinh đều chọn 'Đại học Bắc Kinh'. Anh đoán trường này khó mà được tuyển."
- Hoàng Linh thở dài: "Thật tiếc quá"
- Trang Siêu Anh cảm thán: "Những thí sinh vượt qua điểm chuẩn thì có thể nhập học từ tháng 2. Bất kể xuất thân, xét tuyển theo chất lượng. Quốc gia thực sự đã khôi phục hoàn toàn kỳ thi tuyển sinh đại học”
Hoàng Linh ngồi bên mép giường, vừa nghe chồng càm ràm vừa đan áo len.
Trang Siêu Anh liếc nhìn chiếc áo len đã đan được một nửa, cảm thấy sợi chỉ có vẻ quen mắt:
- "Em tháo áo len cũ của Đồ Nam ra sao?"
- Hoàng Linh gật đầu "Nó nhỏ quá, em tháo ra để đổi kiểu cho Tiểu Đình mặc."
Trang Đồ Nam mang một chậu nước nóng vào phòng. Mỗi người chỉ được nửa chai nước nóng mỗi ngày ở nhà khách. Trang Siêu Anh đã lâu không ngâm chân, chân anh đều đã bị nẻ vì lạnh. Anh cởi tất ra, không dám trực tiếp ngâm chân ngay vào nước nóng mà cẩn thận thử nước bằng đầu ngón chân.
- Nước vừa đủ ấm, Trang Siêu Anh nói: "Đồ Nam, Tiểu Đình, các con tắm trước đi. Bố sẽ tắm sau.”
Trong nhà chỉ có một cái chậu rửa chân, bốn người trong gia đình phải xếp hàng để rửa chân. Trang Đồ Nam và Trang Tiểu Đình nhìn nhau. Trang Tiểu Đình mang hai cái ghế nhỏ lại ngồi đối diện với anh trai, cùng cởi giày và tất ra rửa chân chung.
- Trang Siêu Anh vỗ đầu cô con gái út: "Mẹ khen các con rồi. Nói rằng trong thời gian bố không có nhà các con rất ngoan. Đồ Nam giúp đỡ việc nhà, Tiểu Đình chăm chỉ làm bài tập"
- Trang Đồ Nam rất tự hào: "Chú Lâm dạy con nhiều thứ, nhóm lửa, nấu than"
- Hoàng Linh cắt ngang lời con trai: "Ngày mai còn phải đi học, có gì nói chuyện sau. Các con ngủ sớm đi, nước ngâm chân bố tự đổ sau"
Hai anh em rửa chân xong. Trang Đồ Nam trở về phòng riêng. Trang Tiểu Đình ngoan ngoãn cởi áo khoác, leo lên giường nhỏ của mình và nằm xuống.
Hoàng Linh xoay đèn bàn về hướng khác, tranh thủ thời gian đan thêm vài mũi rồi xếp lại cổ tay áo.
Trang Siêu Anh từ từ ngâm chân xong mang dép đi ra sân đổ nước rửa chân gần ống thoát nước.
Hai gia đình cùng sử dụng một gian bếp, trên bàn nhỏ có hai bộ dụng cụ rửa mặt.
Lâm Đống Triết tìm thấy tuýp kem đánh răng đã dùng hết của Trang Siêu Anh trong chiếc cốc sứ của nhà họ Trang mang về phòng mình, cẩn thận đặt vào một chiếc hộp nhỏ.
- Lâm Đống Triết tiếc nuối: "Nhà khách chắc hẳn có rất nhiều vỏ kem đánh răng. Nếu Chú Trang có thể mang tất cả vỏ kem đánh răng về thì tốt biết mấy."
- Lâm Vũ Phong đang đặt một túi nước nóng vào chăn của Lâm Đống Triết vô tình hỏi: "Mang vỏ kem đánh răng đi đổi kẹo chuông à?"
- Lâm Đống Triết đáp: "Mang ra điểm thu mua phế liệu bán, mỗi vỏ kem đánh răng được hai xu."
- Lâm Vũ Phong đang giúp con trai trải chăn bỗng nhớ ra một chuyện: "Đống Triết, gần đây kem đánh răng trong nhà dùng nhanh quá. Con có phải vặn bừa đúng không? Kem đánh răng phải dùng phiếu mua hàng cho các vật dụng sinh hoạt đấy. Mẹ con mà biết thì sẽ mắng con."
- Lâm Vũ Phong xoa đầu con trai, giả vờ nghiêm khắc nói: "Không được phép dùng kem đánh răng bừa bãi nữa. Nếu không, bố sẽ nói với mẹ con."
Lâm Vũ Phong mãi đến gần 30 tuổi mới có con trai duy nhất là Lâm Đống Triết và rất cưng chiều cậu bé. Lâm Đống Triết không hề sợ cái "đe dọa" giả tạo này, quay lại làm mặt quỷ với bố.
Kỳ nghỉ đông đến gần, Tống Oánh lo lắng không yên — cả cô và chồng đều phải đi làm, không ai chăm sóc Lâm Đống Triết.
Trong ngõ có nhiều trẻ con, bọn trẻ chơi với nhau qua lại. Vài nhà thay nhau chơi là xong kỳ nghỉ. Trang Siêu Anh là giáo viên, thi thoảng ở nhà nhưng Tống Oánh lại lo lắng về bữa trưa vì Lâm Đống Triết còn quá nhỏ, không thể tự nấu nướng.
Khi Trang Siêu Anh chấm thi ở khu cách ly, gia đình họ Lâm luôn giúp đỡ gia đình họ Trang. Hoàng Linh chủ động đến gặp Tống Oánh: "Chị cứ chuẩn bị sẵn cơm vào hộp đi. Trang Siêu Anh kỳ nghỉ đông phải đi làm không thường xuyên ở nhà nhưng Đồ Nam giờ đã biết dùng bếp rồi. Nó sẽ hâm nóng đồ ăn vào buổi trưa và tiện thể giúp Đống Triết một chút"
- Tống Oánh vô cùng cảm kích: "Tôi định mỗi trưa về nhà một chuyến mang đồ ăn từ căn tin về cho Đống Triết. Nhưng trời lạnh như vậy, đồ ăn mang về đều bị nguội, Đồ Nam thực sự giúp tôi rất nhiều"
Tống Oánh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy về nhà kiểm tra.
Trong bếp có hai chiếc bếp ấm áp, ba đứa trẻ đều ở trong bếp. Trang Đồ Nam đang hấp cơm, Trang Tiểu Đình đang cùng Lâm Đống Triết làm bài tập nghỉ Tết trên chiếc bàn ăn nhỏ ở bên cạnh.
Lâm Đống Triết nhìn thấy Tống Oánh vào sân qua cửa kính, vui mừng đứng dậy chạy ra cửa. Trang Đồ Nam không nhìn thấy Tống Oánh, giơ tay ra nắm lấy miếng thịt sau gáy của Lâm Đống Triết giống như bắt một con mèo kéo cậu ấy về lại gần chiếc bàn nhỏ. Cầm bút chỉ vào bài tập ra hiệu cho cậu tiếp tục làm bài.
Tống Oánh cười, tối hôm đó khi chuẩn bị hộp cơm cho ngày hôm sau cô dùng thìa ấn thật chặt, làm cho cơm nén chặt lại.
Tết Nguyên đán sắp đến, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đồ Tết.
Mỗi người mỗi tháng có một hoặc nửa cân phiếu mua thịt để có thể mua một chút thịt để thỏa mãn cơn thèm nhưng cửa hàng thực phẩm phụ luôn thiếu thịt. Trước khi thịt về nhân viên sẽ lén thông báo cho bạn bè và người thân. Họ sẽ đứng chờ sẵn trước cửa từ sáng sớm, khi cửa hàng mở cửa là lao vào mua. Những gia đình không có mối quan hệ thì khi nghe tin tức đã muộn, thịt đã sớm bán hết sạch rồi.
Tết mà không có thịt thì không được. Người lớn quyết tâm, trẻ con thức dậy sớm xếp hàng chờ mở cửa trước cửa hàng thực phẩm phụ.
Nhà họ Ngô đối diện là một gia đình tái hôn. Ngô Kiến Quốc có hai con là Ngô San San và Ngô Quân. Vợ là Trương A Muội có một con gái tên Trương Mẫn.
Mỗi gia đình cử một đứa trẻ đại diện: Trang Đồ Nam, Ngô San San, Lâm Đống Triết.
Mỗi sáng khi trời vừa mới sáng mờ, trước cửa hàng thực phẩm phụ đã xếp một hàng dài chủ yếu là trẻ con. Bọn trẻ mặc áo bông dày mang theo ghế nhỏ ngồi xếp hàng chờ cửa hàng mở.
Trang Đồ Nam duỗi dài chân, một chân chiếm ba chiếc ghế, tính là ba chỗ.
Ngô San San dẫn Lâm Đống Triết ở bên cạnh cùng một nhóm con gái nhảy dây hoặc chơi đá cầu để giữ ấm.
Khi cửa hàng thực phẩm phụ vừa mở cửa, tất cả mọi người nhấc ghế nhỏ xô nhau vào phía trước. Trang Đồ Nam và Ngô San San cao hơn một chút cố gắng giữ vững vị trí trong hàng. Lâm Đống Triết thấp hơn, cậu bé cố gắng chen lên phía trước để xem hôm nay bán gì. Nếu cửa hàng có thịt và cá, thịt ba chỉ, mỡ, xương gì cũng được. Cậu lập tức chạy về nhà thông báo, kêu người lớn ra mua.
Tình hình tại cửa hàng bánh ngọt thì tốt hơn, xếp hàng sớm là có thể mua được, không cần dựa vào vận may.
Dựa vào việc tận dụng trẻ con, ba gia đình đều chuẩn bị các loại thịt, bánh ngọt và đồ ăn vặt với đủ loại, đủ số lượng khác nhau.
Ngay khi mua được thịt, Trang Siêu Anh liền lẩm bẩm với vợ nói rằng bố mẹ và gia đình em trai của anh sẽ đến ăn cơm.