Lâm Vũ Phong rất bối rối, đường đường là một sinh viên của trường đại học danh tiếng mà lại không thể hiểu nổi trình độ trung học cơ sở của con trai mình, Lâm Đống Triết. Anh hoàn toàn không thể nắm bắt được trình độ của con.
Về toán lý hóa, nếu nói trình độ của thằng bé kém thì bài tập khó vẫn làm được. Nếu nói thằng bé giỏi thì bài tập cơ bản lại sai mất một nữa.
Về văn học thì càng đáng sợ hơn. Lâm Vũ Phong kiểm tra bài văn của Lâm Đống Triết và phát hiện ra con trai mình quả thật là một nhân tài—văn kể chuyện. Lâm Đống Triết lạc đề nhưng vẫn kể đầy đủ, nắm vững “sáu yếu tố”. Bài nghị luận, Lâm Đống Triết lập luận sai, nhưng luận cứ rõ ràng, ngôn ngữ sắc bén, logic chặt chẽ.
Lâm Vũ Phong nhìn vào góc trên bên phải của cùng một bài văn, thấy giáo viên chấm điểm liên tục. Một điểm số bị gạch đi rồi lại cho một điểm số mới, lại gạch đi rồi cho điểm khác. Anh hoàn toàn hiểu được sự dằn vặt của giáo viên: “Đây là cái bài văn quái gì vậy? Trong cái xấu có chút tốt, trong cái tốt có chút xấu.
Xem xong ba bài văn. Lâm Vũ Phong cảm thấy thà đọc ba lần cuốn "Bố tôi là giáo viên trung học phổ thông" còn hơn.
Dù là sao chép hay là sáng tác, sau khi xem xong bài văn của Lâm Đống Triết, Lâm Vũ Phong chỉ muốn đánh người.
Nhân tài, Lâm Đống Triết quả thật là một nhân tài.
Mỗi lần thi thử xong, Lâm Vũ Phong tức đến mức muốn đánh người. Còn Trang Siêu Anh thì không tức giận, anh chỉ còn thở ra mà không thở vào được nữa.
Trang Đồ Nam và Trang Tiểu Đình từ nhỏ đến lớn đều học giỏi, không cần nói đến việc Trang Hoa Lâm có kỳ vọng lớn đối với sự dạy dỗ của mình. Trang Siêu Anh vốn cũng rất tự tin, nghĩ rằng mình có thể nâng cao thành tích của Hướng Bằng Phi.
Kinh nghiệm giúp cháu trai học bài đã làm cho Trang Siêu Anh lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng thành tích của con trai con gái mình không liên quan nhiều đến phương pháp giáo dục của anh. Anh ấy có hai đứa con hiểu chuyện và xuất sắc, nhưng điều đó hoàn toàn không liên quan đến cách giáo dục của anh.
Trước đây, Trang Siêu Anh rất không đồng tình với phương pháp giáo dục của gia đình họ Lâm – nuông chiều cộng với đòn roi – Nhưng giờ anh đã hiểu, anh hoàn toàn hiểu câu nói của Tống Oánh: “Con cái có tốt hay không, không liên quan đến phương pháp giáo dục, tất cả đều do số phận.”
Ánh xuân tươi đẹp, muôn vật đua nhau khoe sắc. Trong khi đó, cách một bức tường, kỹ sư và giám thị cùng nhau đau khổ, nghi ngờ nhân sinh.
Tôi ở phía đông bức tường, anh ở phía tây bức tường, mỗi tối lại cùng nhau chấm thi thử.
Trang Tiểu Đình có thành tích nằm trong top 30 của khối, được vào thẳng trường trung học phổ thông số một. Trang Siêu Anh thì dành toàn bộ tâm huyết và lo lắng cho Hướng Bằng Phi.
Về thành tích của Hướng Bằng Phi, việc vào trường trung học phổ thông số một hay trường trung cấp nghề là đều không thể. Trang Siêu Anh đã viết vài lá thư dài và cùng Trang Hoa Lâm thảo luận lại về con đường sau khi Hướng Bằng Phi tốt nghiệp trung học cơ sở.
Trang Siêu Anh đã dạy học nhiều năm và có thể nhìn nhận rất chính xác về thành tích và tiềm năng của học sinh. Anh đã gợi ý Hướng Bằng Phi nên đăng ký học trường nghề hoặc trường kỹ thuật, một lựa chọn an toàn. Sau khi tốt nghiệp anh sẽ tìm cách nhờ quan hệ giúp Hướng Bằng Phi tìm một công việc ở Tô Châu. Lâm Vũ Phong cũng đã lên tiếng, chỉ cần chuyên ngành phù hợp, anh sẽ giúp Hướng Bằng Phi tìm công việc tạm thời.
Trang Hoa Lâm không thể chấp nhận việc Hướng Bằng Phi học trường nghề hoặc trường kỹ thuật. Cô liên tục bày tỏ mong muốn Hướng Bằng Phi học tiếp trung học phổ thông.
- Cô nói thẳng: “Ngày xưa em nghĩ có bằng trung cấp nghề là đủ rồi, nhưng giờ thì không đủ. Nếu em chờ thêm hai năm, cố gắng thi vào cao đẳng hoặc đại học, có thể bây giờ em đã có thể chuyển về Tô Châu rồi. Em thật sự không muốn con cái sau này phải chịu khổ vì không có bằng cấp.”
Sau khi nghe những lời này, Trang Siêu Anh không thể tiếp tục thảo luận lý trí với em gái nữa. Anh đưa lá thư cho vợ và thở dài.
Hoàng Linh đọc xong thư rồi đưa lại cho chồng.
- Sau khi Trang Siêu Anh hỏi đi hỏi lại mấy lần, Hoàng Linh mới đưa ra ý kiến: “Em cũng đồng ý cho Hướng Bằng Phi học trường kỹ thuật, nhưng em sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào cho em gái anh. Nếu sau này công việc của Bằng Phi không tốt, cả gia đình sẽ trách em, em không thể chịu trách nhiệm nổi. Em khuyên anh đừng nói nhiều nữa, dù sao anh chỉ là cậu, có một lớp quan hệ đấy.”
Trang Siêu Anh biết vợ nói đúng, dù Hoàng Linh không phải là bà con ruột thịt nhưng cô ấy cũng có lý. Còn anh, dù là cậu ruột, cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến, không thể thay em gái và cháu trai quyết định. Anh im lặng không nói thêm gì.
Thời tiết đầu hè nóng bức, Hoàng Linh đặc biệt làm món khai vị mát mẻ và mì cho bữa tối. Hướng Bằng Phi nhìn thấy mì liền cười, bưng bát lên, làm theo động tác ăn mì trong tiểu phẩm của Trần Bội Tư, nhướng mày và “húp” mì một cách hài hước.
Chiều hôm đó, Trang Siêu Anh lại nhận được thư của Trang Hoa Lâm. Trong thư cô một lần nữa khẳng định đã quyết định cho Hướng Bằng Phi học tiếp trung học phổ thông. Trang Siêu Anh nhìn thấy thái độ vô lo vô nghĩ của Hướng Bằng Phi, lòng cảm thấy tức giận và bực bội. Anh ăn vội bữa tối rồi ra ngoài.
Kể từ khi sân vườn được cải tạo lại, không gian trở nên chật hẹp và không thông thoáng. Trang Siêu Anh lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa sân.
Lâm Đống Triết lại thi rớt, cụ thể là cậu ấy bỏ sót một phần bài thi ở mặt sau, bỏ qua vài câu hỏi quan trọng, khiến điểm trung bình của cả lớp bị kéo xuống 2 điểm. Lâm Vũ Phong trong nhà cứ giảng giải mãi, từ tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật đến sự khắc nghiệt của việc thi cử lên lớp, nhưng Tống Oánh không nghe nổi nữa, mặt mày ủ rũ, cũng ngồi ở cổng sân, tức giận một mình.
Trang Siêu Anh và Tống Oánh ngồi hai bên cửa sân như hai vị thần giữ cửa, hai khuôn mặt như quả mướp đắng .
Ngô Kiến Quốc và Trương A Muội đang đi dạo về nhà, thấy hai người ngồi ở cửa, họ cũng không vội vào nhà mà bắt đầu trò chuyện với nhau.
Hoàng Linh làm xong công việc nhà, cũng mang một cái ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, tham gia vào cuộc trò chuyện của hàng xóm.
- Gió xuân nhẹ nhàng, ánh trăng sáng tỏ. Tống Oánh bắt đầu kể lể: “Lâm Vũ Phong nói đi nói lại, Đống Triết vẫn cứ cười tươi như không quan tâm, tôi thực sự không thể nghe thêm nữa, nghe nữa là tôi sẽ phát điên mà đánh người. Lâm Vũ Phong bắt tôi ra ngoài, để tôi ra ngoài hạ hỏa.”
- Tống Oánh nói tiếp: “Thầy Trang, em đã nói với thầy từ lâu rồi, con cái có tốt hay không, tất cả đều là số mệnh.”
- Giáo viên xuất sắc kiêm người theo chủ nghĩa vô thần Trang Siêu Anh đã từ bỏ triết lý giáo dục mà anh ta luôn theo đuổi: “Đúng, tất cả đều là số mệnh, đều là số mệnh.”
- Tống Oánh có vẻ như một diễn viên hài với tài năng tiềm ẩn, nói tiếp: “Ngày hôm đó, khi tổ chức bình chọn lao động tích cực trong xưởng, em thật sự không quan tâm gì. Cả học kỳ này, Đống Triết làm tôi thất vọng với kết quả học tập, tâm trạng em cũng trở nên rất ‘chín chắn’ rồi.”
- Tống Oánh tiếp tục nói, như thể đang thuyết pháp: “Có những đứa trẻ đến để báo ân cho bố mẹ. Có một số đứa trẻ đến để giúp cha mẹ vượt qua kiếp nạn.”
- Trang Siêu Anh hăng hái góp lời: “Cuộc sống có lúc thăng, lúc trầm, trẻ con hiểu chuyện sớm hay muộn cũng là chuyện bình thường.”
Cảnh trò chuyện giống như một tiết mục hài kịch, khiến Hoàng Linh và Trương A Muội cùng bật cười “phụt” ra tiếng.
- Ngô Kiến Quốc an ủi cặp đôi “số mệnh”: “Con cái tự có phúc của con cái, mèo có con đường của mèo, chó có con đường của chó. Học trung học phổ thông, học trung cấp nghề hay học kỹ thuật, tất cả đều là con đường, không cần phải cứ chằm chằm vào một đường mà đi.”
- Trương A Muội cũng bày tỏ sự cảm thán: “Tiểu Mẫn học trường nghề, San San học trung cấp nghề. Tôi và lão Ngô giờ thật nhẹ nhõm, không phải lo lắng gì về công việc tương lai của bọn trẻ. Mọi người lo lắng cho con cái, chúng còn cảm thấy phiền phức, sau này chưa chắc đã cảm ơn mọi người, có cần phải như vậy không?”
- Trong lòng Trang Siêu Anh, thầm nghĩ: “Đó là vì con gái nhà hai người Tiểu Mẫn học hành không tốt, nếu cô bé học giỏi, chắc chắn cô sẽ không nói như vậy.”
- Trương A Muội lại nói: “Nói thật, chỉ là cháu trai thôi. Dù thầy có tận tâm đến đâu, cuối cùng không tránh khỏi bị trách móc cũng chẳng có gì lạ.”
Lời này thật thấu đáo và thực tế, Trang Siêu Anh thở dài, không thể phản bác lại.
- Hoàng Linh nói: “Nói là nói như vậy, nhưng dù sao đi nữa, con cái còn nhỏ, phải xa bố mẹ để sang Tô Châu học, vẫn hy vọng nó có thể thi tốt hơn một chút.”
- Ngô Kiến Quốc nói: “Bằng Phi tính tình tốt, tôi thấy thằng bé tuy sống nhờ nhà người khác, nhưng nói năng làm việc rất thẳng thắn, với Đống Triết và Tiểu Đình cũng hòa hợp, sau này chắc chắn sẽ thành công.”
Ngô Kiến Quốc chỉ về phía nhà nhỏ của gia đình nhà họ Vương, mọi người đều hiểu ý của ông. Chu Thanh là con gái, tính tình nhạy cảm, quả thật khá cô đơn.
- Trang Siêu Anh tâm trạng có phần nhẹ nhõm hơn, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng: “Thằng bé chẳng bao giờ chú tâm vào việc học. Cuối tuần trước lại đi tìm Tiểu Tiền, định theo xe đi chơi một chuyến. Tiểu Tiền bảo cậu sắp thi vào đại học rồi, thời gian không còn nhiều, không cho đi nữa.”
- Tống Oánh nghe Trang Siêu Anh nhắc đến Tiền Tiến, nhớ lại việc đi Hàn Sơn Tự cầu phúc vào dịp Tết, khẽ nói với Hoàng Linh: “Chị Linh, lần trước chúng ta đi thắp hương đầu năm, em thấy trong sổ công đức toàn là những người đến để trả ơn, linh nghiệm lắm. Em định đi lần nữa, hay là chị cùng em đi nhé.”
- Ngô Kiến Quốc trêu chọc Tống Oánh: “Tống Oánh, cô không cần phải thần bí như vậy đâu. Bây giờ chẳng còn tin vào mê tín phong kiến nữa, chùa chiền đã mở cửa cho mọi người, chi bộ trưởng không quan tâm bạn có đi thắp hương hay không."
- Trương A Muội hứng thú tiếp lời: “Hai người định đi khi nào? Nhớ gọi tôi nhé. Tiểu Mẫn, San San mùa thu này sẽ đi thực tập rồi, tôi cũng muốn đi thắp nhang, cầu xin một đơn vị tốt.”
Sau chuyến đi đến Ôn Châu, quan hệ giữa Giám đốc An và Lâm Vũ Phong trở nên thân thiết hơn nhiều. Ban đầu, Lâm Vũ Phong chỉ phụ trách bộ phận kỹ thuật. Nhưng sau khi cùng nhau trải qua chuyến đi vất vả, chạy đến các kênh cung ứng hàng hóa, cùng nhau ở trong những khách sạn nhỏ và bị bọ chét cắn, Giám đốc An giờ thỉnh thoảng tìm Lâm Vũ Phong để nói về những tin tức mới nhất trong doanh nghiệp.
Ủy ban Kinh tế và Thương mại Quốc tế thành phố Tô Châu lần đầu tiên tổ chức các doanh nghiệp từ các xã, thị trấn tham gia Hội chợ Xuất nhập khẩu Quảng Châu. Sau khi nhà máy sản xuất tủ lạnh được chọn, Giám đốc An đã vội vàng học tiếng Anh trong nửa tháng. Anh viết các câu giao tiếp hàng ngày và thông số sản phẩm vào trong sổ, bên dưới ghi phiên âm tiếng Anh không mấy chính xác, với hy vọng Lâm Vũ Phong có thể đi cùng. Lâm Vũ Phong tuy không biết tiếng Anh, nhưng ít nhất là hiểu về kỹ thuật. Nhưng anh hiểu rõ sự coi trọng của những người làm trong hệ thống hành chính đối với “công việc ổn định”. Anh thử hỏi vài câu, thấy Lâm Vũ Phong không trả lời, nên cũng biết là không nói tiếp.
Nửa tháng sau, Giám đốc An trở lại, vừa xuống tàu hỏa liền thẳng tiến đến nhà Lâm Vũ Phong.
Giám đốc An mệt mỏi vì chuyến đi dài, vừa đói vừa mệt. Trước tiên ông vội vã ăn hết chén hoành thánh cải cúc mà Tống Oánh mang lên, rồi đặt bát xuống và bắt đầu kể về chuyến đi của mình.
- Giám đốc An hăng hái không thôi: “Anh Lâm, lần này tôi thật sự thấy được thế giới rồi.”
Tống Oánh đặt một cốc trà nóng lên, Giám đốc An không chú ý nhận lấy và vô tình bị bỏng, mu bàn tay bị đỏ lên một mảng. Tống Oánh vội vàng lấy đá từ tủ lạnh ra chườm.
- Giám đốc An đặt miếng đá lên mu bàn tay đỏ ửng, nói: “Anh Lâm, để tôi kể từ đầu nhé, anh biết người phụ trách hội chợ Quảng Châu nói gì không?”
- Anh ta dừng lại một chút, tạo sự căng thẳng: “Anh ta nói các doanh nghiệp ở các thị trấn không thể tham gia hội chợ Quảng Châu, chúng ta chỉ có thể hoạt động ngoài gian hàng Lưu Hoa”
- Lâm Vũ Phong nhìn sắc mặt của Giám đốc An, chắc chắn nói: “Đoàn đại diện các doanh nghiệp thị trấn Tô Châu vẫn vào được hội trường mà.”
- Giám đốc An cúi đầu uống một ngụm trà nóng, rồi nói tiếp: “Còn nhớ người Ôn Châu mà chúng ta gặp khi đi qua thị trấn Lưu Thạch không? Ông ấy đã nói như thế nào? Một nơi có phát triển hay không phụ thuộc vào gì? Phụ thuộc vào chính quyền địa phương.”
- Giám đốc An vỗ mạnh vào đùi, nói: “Giám đốc Từ của Ủy ban Kinh tế và Thương mại Quốc tế dẫn chúng tôi đi tìm chỗ ở. Ông ta hỏi thăm khắp nơi và phát hiện rằng các doanh nghiệp từ các xã, thị trấn qua các năm đều không thể tham gia Hội chợ Xuất nhập khẩu Quảng Châu. Vì vậy các doanh nghiệp địa phương tổ chức một khu chợ ngoài gian hàng Lưu Hoa. Các doanh nghiệp địa phương ở đó bày quầy hàng, quảng bá sản phẩm. Sau khi xem xong Hội chợ Xuất nhập khẩu Quảng Châu, người nước ngoài cũng sẽ đến chợ để xem.”
- Tống Oánh cũng ngồi bên cạnh nghe, hỏi: “Vậy các anh cũng bày quầy hàng ở đó?”
- Giám đốc An đáp: “Không chỉ vậy đâu, Giám đốc Từ còn tìm đủ cách để biết được các khách nước ngoài ở khách sạn nào. Ông ấy dẫn theo những người biết tiếng Anh của Ủy ban Kinh tế và Thương mại Quốc tế đứng canh ở cửa khách sạn, tìm đủ cách tiếp cận các khách ngoại, trao đổi danh thiếp, đàm phán làm ăn, giúp chúng tôi kéo về không ít khách quốc tế.”
- Giám đốc An cảm thán: “Bây giờ tôi mới hiểu lời người Ôn Châu nói, phát triển là phải nhờ vào chính quyền.”
- Ông tiếp tục kể: “Nói một chuyện buồn cười. Hai ngày cuối cùng, nhân cơ lúc nhân viên quản lý Hội chợ Xuất nhập khẩu Quảng Châu không để ý. Ở Tô Châu của chúng ta có một giám đốc nhà máy, ông ta dùng bao tải đeo trên lưng chiếc kích xe của nhà máy, trèo tường vào gian triển lãm, bị bắt, bị phạt năm mươi tệ, bị phạt đứng trong góc một tiếng…”
Ngay lúc đó, từ căn phòng nhỏ bên cạnh, Lâm Đống Triếng đang làm bài tập và lén nghe, không nhịn được mà bật cười “Ha ha.”
- Giám đốc An cũng cười: “Ông ta bị phạt đứng, nhưng cũng nổi danh rồi. Người ta đều biết sản phẩm của ông ta, vậy là đáng giá, rất đáng giá!”
- Giám đốc An cười xong, giơ năm ngón tay lên trước mặt Lâm Vũ Phong, lật qua lật lại: “Nhà máy chúng ta cũng có đơn hàng rồi, chú Lâm, chú lại phải tăng ca rồi.”
Mùa xuân ở Cô Tô thắm đượm, hoa và cây trong chùa tươi tốt. Tống Oánh dẫn mọi người đi Hàn Sơn Tự thắp hương. Lâm Vũ Phong rất ủng hộ hành động của vợ mình, vì điểm số của Lâm Đống Triết cứ thay đổi thất thường. Không chỉ Lâm Vũ Phong mà ngay cả các giáo viên dày dặn kinh nghiệm cũng không thể đoán trước được liệu Lâm Đống Trí có thể vượt qua được điểm chuẩn của trường trung học phổ thông số một hay không. Kỳ thi trung học phổ thông chỉ còn biết cầu khẩn Bồ Tát.
Hoa dại bên đường đừng hái, trên cây có táo hay không thì cũng đánh một gậy. Tống Oánh mang tâm lý 'trên cây có táo hay không thì cũng đánh một gậy, chăm chỉ và cẩn thận đi khắp các ngôi chùa nổi tiếng ở Tô Châu.
Cuối tháng Bảy, Thế vận hội Olympic Los Angeles khai mạc, đoàn thể thao Trung Quốc lần đầu tham gia Olympic, mọi nhà đều ngồi xem truyền hình trực tiếp.
Ngày hôm sau, sau khi Hứa Hải Phong giành huy chương vàng đầu tiên cho Trung Quốc. Điểm chuẩn của kỳ thi tuyển sinh vào trung học phổ thông được công bố. Lâm Đống Triết với điểm số thấp suýt nữa không vượt qua điểm chuẩn của trường Trung học số một, nhưng cuối cùng lại trở thành bạn học với Trang Tiểu Đình lần nữa. Còn Hướng Bằng Phi thì vượt qua được cả hai mức điểm chuẩn vào trường trung học phổ thông và trường nghề.