Vào giữa tháng mười, Nhà máy nén khí số một đã thông qua Ủy ban Ngoại thương và Kinh tế Tô Châu để có được quyền tự chủ trong thương mại quốc tế, có thể xuất khẩu ra nước ngoài và tự mình thực hiện việc chuyển đổi ngoại tệ. Lâm Vũ Phong và hai sinh viên đại học khác theo cùng với Bí thư đến Quảng Châu tham gia Hội chợ Quảng Châu.
Vì trước đó đã nghe Giám đốc An kể về kinh nghiệm đau thương của các doanh nghiệp thị trấn và nông thông không thể tham gia hội chợ Quảng Châu. Lâm Vũ Phong đặc biệt chú ý đến các gian hàng trong hội trường. Phần lớn các gian hàng là của các doanh nghiệp quốc doanh lâu đời. Một phần rất nhỏ các gian hàng là doanh nghiệp liên doanh và doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, còn một số chủ gian hàng mờ ám không biết bằng cách nào đã lén lút vào được hội trường. Những chủ gian hàng này mặc vest, dùng tiếng anh vụng về trực tiếp phát các tờ rơi in thông tin nhà sản xuất và giới thiệu sản phẩm cho các thương gia nước ngoài.
Bên ngoài hội trường, các doanh nghiệp ở các khu vực địa phương đã tự phát hình thành một khu chợ, và cũng đã bày ra từng gian hàng. Chỉ cần có thương nhân nước ngoài hoặc khách hàng tiềm năng đi qua, họ sẽ nắm bắt mọi cơ hội để quảng bá sản phẩm gian hàng của mình: "Sản phẩm của chúng tôi chất lượng như các doanh nghiệp quốc doanh, giá cả lại rẻ hơn."
Lâm Vũ Phong liếc qua vài lần, nhưng không thấy Giám đốc An. Vì đi cùng với các đồng nghiệp của Nhà máy Máy nén khí một, anh cũng không dám dừng lại lâu, nhanh chóng bước vào hội trường.
Sau khi kết thúc vài ngày triển lãm. Nhà máy máy nén số một đã nhận được rất nhiều đơn hàng – các kỹ sư đã dự đoán chính xác về sản phẩm. Các sản phẩm được sản xuất từ dây chuyền sản xuất mới đã thu hút sự chú ý nhiều hơn từ các nhà sản xuất trong nước. Hơn 80% các đơn hàng đến từ trong nước.
- Bí thư đứng trước khẩu hiệu 'Mở rộng giao lưu, hợp tác hai bên cùng có lợi, kết nối thế giới' ở hội trường, liên tục bày tỏ cảm xúc: " Đúng lúc ngành điện gia dụng trong nước đang phát triển mạnh."
Lâm Vũ Phong, là một kỹ thuật viên, đã trao đổi thông tin liên lạc với các trưởng bộ phận kỹ thuật hoặc phụ trách mua sắm của hàng chục nhà máy sản xuất tủ lạnh
Sau 5 ngày triển lãm, vài nhân viên của nhà máy nén đã ở lại Quảng Châu một ngày để đi dạo và mua sắm.
Thị trường Quảng Châu có nhiều hàng hóa mà thị trường nội địa thiếu hoặc không thể tìm thấy, như máy ghi hình, máy ghi âm, đồng hồ... và nhiều sản phẩm khác mà ở nội địa vẫn cần có phiếu, như vải vóc…
Lâm Vũ Phong nhớ lại lời của Tống Oánh, rằng cô không muốn nhìn thấy bộ quần áo màu xanh quân đội nữa: "Màu sắc giống hệt quả dưa rắn, trong hẻm trông như ổ dưa rắn." Khi các đồng nghiệp khác đang so sánh giá của các mặt hàng lớn như máy ghi âm, đồng hồ, v.v. tại các cửa hàng tư nhân. Anh cẩn thận chọn lựa các sản phẩm chăm sóc da, vài loại vải có kiểu dáng thời trang, và mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một chiếc đồng hồ điện tử.
Tống Oánh rất thích mẫu vải hoa nhỏ mà Lâm Vũ Phong chọn, vui vẻ làm một chiếc váy cho cô và Trang Tiểu Đình.
- Hoàng Linh sờ vào chiếc váy, một lúc lâu mới nói: "Vải của nhà máy chúng ta không thể so với vải của miền Nam, màu sắc và kiểu dáng kém hơn nhiều, lại còn đắt, không lạ gì khi doanh số bán không tốt."
- Tống Oánh nói: "Ai da, chị Linh ơi, đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ cũng chẳng ích gì."
- Trang Siêu Anh kiên quyết muốn trả tiền cho chiếc đồng hồ điện tử: "Chú Lâm, một chiếc đồng hồ điện tử cho Đống Triết, nhà tôi lại có hai chiếc đồng hồ, số tiền này tôi nhất định phải trả."
- Lâm Vũ Phong cũng không từ chối: "Một chiếc đồng hồ điện tử giá năm đồng, thầy đưa tôi mười đồng là đủ rồi."
- Trang Siêu Anh nghe thấy giá cả thì ngạc nhiên: "Vải thì rẻ, đồng hồ điện tử cũng rẻ như vậy à? Chú Lâm, chắc là không nỡ nhận tiền của nhà tôi, nên cố tình báo giá thấp như vậy phải không?"
- Lâm Vũ Phong đáp: "Thầy đừng nói đến đồng hồ điện tử nữa, cả đồng hồ thạch anh cũng rẻ, lại có kiểu dáng thời trang. Tôi đã mua một chiếc đồng hồ thạch anh cho Đồ Nam, tết bỏ vào bao lì xì để tặng. Đây là món quà của tôi và Tống Oánh tặng cho Đồ Nam, hai người đừng nói với tôi về tiền bạc nữa."
Dư âm cái váy hoa nhỏ và chiếc đồng hồ điện tử vẫn chưa hạ xuống. Nhà máy nén số một đang xem xét cử một người trong số các kỹ thuật viên làm phó giám đốc nhà máy. Lâm Vũ Phong và vài kỹ thuật viên khác đã nộp đơn ứng tuyển.
Trong quá trình xem xét, Lâm Vũ Phong bị tố cáo, nói rằng anh vi phạm quy định của công ty, làm thêm công việc tại các doanh nghiệp ở địa phương.
Việc kỹ sư hoặc nhân viên kỹ thuật làm thêm ngoài giờ vốn là một vấn đề gây tranh cãi và nằm trong khu vực không minh bạch. Lâm Vũ Phong cũng giống như đa số các kỹ thuật viên làm thêm ngoài giờ. Khi nhà máy làm ngơ, nhắm một mắt mở một mắt, anh sẽ đi làm thêm để kiếm chút thu nhập. Khi xã hội siết chặt hoặc công ty ra lệnh cấm, anh sẽ dừng lại và trồng rau trong sân nhỏ.
Sau khi dây chuyền sản xuất mới được đưa vào. Dù là nghiên cứu kỹ thuật hay đào tạo công nhân, Lâm Vũ Phong có trình độ chuyên môn và thái độ làm việc đều xuất sắc, đứng đầu. Đặc biệt là anh từng có kinh nghiệm làm thêm ở các doanh nghiệp ở địa phương, và cũng có một chút trực giác mơ hồ về quản lý và thị trường. Khi lãnh đạo nhà máy đang cân nhắc nâng cao chức vụ của anh. Một lá thư tố cáo ẩn danh với chứng cứ rõ ràng đã được gửi đến bàn của bí thư.
Bí thư đưa bức thư tố cáo ẩn danh cho Lâm Vũ Phong. Trong đó có một tờ biên lai mà Lâm Vũ Phong đã ký, ghi rõ: "Nhận phí hướng dẫn kỹ thuật từ nhà máy XX 300 đồng."
Lâm Vũ Phong nhìn tờ biên lai, cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó. Có lẽ anh đã bỏ tờ biên lai vào túi ngoài áo khoác, về nhà quên lấy ra, rồi vô tình làm rơi nó ở nhà máy, và người có ý đồ đã nhặt được.
Ban lãnh đạo nhà máy đã tổ chức hai cuộc họp để thảo luận về việc xử trí Lâm Vũ Phong làm thêm công việc ngoài. Cụ thể là thảo luận có nên tố cáo anh với công an với tội danh "thực hiện hành vi đầu cơ kỹ thuật" hay không.
Sau nửa tháng, quyết định kỷ luật được đưa ra. Lâm Vũ Phong có năng lực chuyên môn giỏi, trách nhiệm cao, và quan hệ tốt với đồng nghiệp. Giám đốc nhà máy có ý định làm nhẹ sự việc, chỉ phạt anh 500 đồng và tước bỏ vị trí lãnh đạo của anh ở xưởng, nhưng vẫn giữ lại chức vụ kỹ thuật viên.
Sau khi nghe kết quả kỷ luật, Lâm Vũ Phong cảm ơn giám đốc rồi rời khỏi phòng giám đốc mà không có biểu hiện gì đặc biệt.
Lâm Vũ Phong tìm một phòng dụng cụ vắng vẻ, vào trong và khóa cửa lại, cơ thể anh mềm nhũn, ngồi xổm xuống đất.
Phòng dụng cụ kín mít, không có ánh sáng, không khí ngột ngạt. Lâm Vũ Phong ngồi xổm gần cửa, cảm nhận rõ ràng mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm đẫm cơ thể anh.
Hiện vẫn chưa có một chính sách hay quyết định pháp lý rõ ràng về việc kỹ thuật viên có được làm việc bán thời gian tại các doanh nghiệp tư nhân hay không, và vẫn là vấn đề gây tranh cãi trong xã hội. Sau khi sự thật về việc nhân viên khoa học kỹ thuật làm việc thêm bị phơi bày hoặc tố cáo, chủ yếu sẽ phụ thuộc vào cách xử lý của đơn vị. Có người đã bị đơn vị tố cáo với cơ quan công an về tội thực hiện hành vi đầu cơ kỹ thuật, bị điều tra và xử lý, nhưng cũng có người thì mọi chuyện đều không có gì, không có kết quả gì.
Thời thanh xuân của Lâm Vũ Phong đã được trải qua trong các phong trào. Anh tuyệt đối không có dũng khí vi phạm chính sách, luôn đi theo hướng dẫn của nhà máy. Khi nhà máy làm ngơ, anh ra ngoài kiếm thêm chút thu nhập. Khi nhà máy nghiêm cấm làm thêm, anh toàn tâm toàn ý dồn sức vào dây chuyền sản xuất mới. Tuy nhiên, trong nửa tháng chờ đợi kết quả xử lý, mỗi khi nghĩ đến những vụ việc tương tự mà báo chí đã đưa tin, anh vẫn không tránh khỏi lo lắng, mất ngủ.
Tống Oánh và Lâm Đống Triết đều tỏ ra bình thản trước anh. Nhưng anh ấy đã từng bị đánh thức giữa đêm khuya bởi một cơn ác mộng, nghe thấy Tống Oánh nhẹ nhàng nức nở trong phòng nhỏ, còn Lâm Đống Triết thì đang an ủi cô.
Đã trải qua sóng gió, đã qua nhiều sự việc, anh ấy không thể không suy nghĩ về ảnh hưởng tiếp theo của sự việc này. Anh không thể tưởng tượng được nếu vì lý do này mà anh bị công ty kiện, thậm chí bị cơ quan công an kết án, thì Tống Oánh và Lâm Đống Triết sẽ ra sao? Đặc biệt là Lâm Đống Triết, cuộc đời thằng bé còn chưa bắt đầu, thằng bé sẽ phải chịu đựng những ảnh hưởng gì? Hứng chịu những hậu quả nào?
Giáng chức, phạt tiền, kết quả này quá tốt, Lâm Vũ Phong cảm thấy hoàn toàn thảnh thơi
Lâm Vũ Phong nghỉ ngơi một lát, cố gắng ổn định lại tâm trạng. Nghĩ đến việc Tống Oánh cũng đang lo lắng chờ đợi kết quả, anh vội vàng ra ngoài tìm một chiếc điện thoại và gọi đến nhà máy dệt bông, cuối cùng cũng tìm được Tống Oánh và thông báo cho cô về quyết định kỷ luật.
Ở đầu dây bên kia, anh nghe thấy một tiếng thở dài không kìm chế được, như thể tất cả sự căng thẳng đã được giải tỏa.
Vấn đề đã được giải quyết, gánh nặng của sự căng thẳng tột độ và lo âu đột ngột được gỡ bỏ. Lâm Vũ Phong cả người sụp đổ.
Tối hôm đó, Lâm Vũ Phong bị sốt nhẹ. Tống Oánh suốt đêm không ngủ, lặng lẽ mang nước đổi khăn, chăm sóc anh một cách tỉ mỉ.
Giữa đêm, Lâm Vũ Phong bỗng tỉnh lại, anh cố gắng mở mắt, nhìn về phía hai gương mặt lo lắng bên giường. Tống Oánh không còn tinh thần như mọi khi, cả người mệt mỏi, kiệt sức. Lâm Đống Triết dường như bỗng nhiên trưởng thành, ánh mắt có chút hoảng sợ, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh và điềm đạm.
Lâm Vũ Phong lần đầu tiên nhìn thấy sự sợ hãi bị kiềm chế mạnh mẽ trong mắt đứa con vốn không sợ trời không sợ đất của mình. Trong một trạng thái ý thức mơ hồ, một suy nghĩ vô cùng rõ ràng nổi lên. Không thể để vợ con cả đời sống trong sự lo lắng.
Lâm Đống Triết mang đến cho anh nước ấm và thuốc hạ sốt. Lâm Vũ Phong uống thuốc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lâm Vũ Phong đã sốt suốt một tuần, mới dần dần hồi phục lại cơ thể.
Ban ngày, Lâm Vũ Phong vẫn kiên trì đi làm, cố gắng hết sức để đồng nghiệp không nhận ra có gì bất thường. Buổi tối, anh về nhà chẳng còn sức để ăn cơm, sau khi ăn xong uống thuốc hạ sốt liền nằm xuống, cứ như vậy gắng gượng suốt một tuần, cơn sốt nhẹ mới từ từ hạ xuống.
Vào một buổi tối, Lâm Vũ Phong tỉnh dậy, nhìn thấy ánh sáng dưới khe cửa, biết rằng Lâm Đống Triết đã quên tắt đèn khi ngủ. Anh cảm thấy cơ thể đã có chút sức lực, anh xuống giường khoác áo ngoài, đi dép lê vào phòng Lâm Đống Triết, định tắt đèn giúp con.
Lâm Đống Triết ngã ra trong tư thế nằm vắt vẻo, chìm vào giấc ngủ say, trong tay vẫn cầm một quyển sách giáo khoa.
Trên bàn là những cuốn sách và bài thi lộn xộn. Lâm Vũ Phong vô tình liếc nhìn vào bài kiểm tra trước khi với tay tắt đèn bàn, và đã ngẩn người
Lâm Vũ Phong cầm một vài tờ bài thi, nhìn qua từng tờ một, điểm số đều trên 80. Đối với Lâm Đống Triết mà nói, người tin vào câu '60 điểm là tốt nhất', đây là một sự tiến bộ lớn.
Tống Oánh phát hiện Lâm Vũ Phong đã tỉnh lại, cô lặng lẽ bước đến và đứng sau anh.
- Lâm Vũ Phong xem xong bài thi. Tống Oánh mới nhẹ nhàng nói: "Kể từ khi anh bị tố cáo, Đống Triết đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Thằng bé nói, nếu anh mất việc, nó sẽ đi làm, kiếm tiền để chăm sóc chúng ta."
Lại một năm Tết đến, vào mùng hai Tết năm 1986. Hai gia đình Trang Lâm lại tụ họp để đón Tết cùng nhau.
Trong phòng phía tây, không gian chật cứng. Lâm Vũ Phong và Tống Oánh đã đẩy giường đôi vào sát tường, tạo ra một khoảng trống nhỏ để kê hai chiếc bàn ăn và tất cả ghế của hai gia đình. Trên bàn đầy những đồ ăn vặt và bánh kẹo. Người lớn và trẻ nhỏ quây quần ăn vặt, xem ti vi và trò chuyện.
Chương trình không mấy hấp dẫn. Mọi người vừa xem chương trình tối vừa trò chuyện phiếm.
- Hướng Bằng Phi nói: "Ngày mai phòng chiếu phim sẽ mở lại, nghe nói có phim Hồng Kông. Lâm Đống Triết, cậu đi không?"
- Lâm Đống Triết vươn tay lấy một đĩa bánh trắng, đưa cho Trang Tiểu Đình, miệng trả lời Hướng Bằng Phi: "Đi, đương nhiên là đi."
Trang Tiểu Đình mí mắt rũ xuống, nhận lấy cái đĩa.
Trang Đồ Nam không lộ vẻ gì, chỉ lướt nhìn qua miếng bánh vuông màu trắng rồi lại nhìn sang Trang Tiểu Đình.
Hai gia đình thân thiết như một. Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình từ nhỏ đã thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt. Ttrước đây Lâm Đống Triết còn từng giành lấy trứng chiên từ bát của Trang Tiểu Đình. Nhưng không biết tại sao, Trang Đồ Nam bỗng cảm thấy biểu cảm của em gái lúc này có gì đó không tự nhiên. Còn chưa kịp đợi cậu nghĩ ra lý do, Trang Tiểu Đình đã lấy một miếng bánh vuông màu trắng đặt lên khăn giấy trước mặt, rồi đưa cái đĩa lại cho anh, vẻ mặt bình thản nói: "Anh, anh cũng ăn một miếng đi."
- Hoàng Linh nói: " Đồ Nam, ăn xong rồi hãy đưa đĩa qua đây, mọi người bên này không có bánh vuông màu trắng."
- Lâm Đống Triết lại lấy một đĩa bánh mỡ heo đưa cho Trang Đồ Nam: "Anh Đồ Nam, cái này cũng ngon, anh ăn xong thì đưa lại cho bàn bên kia nhé."
- Trong hộp kẹo bát bảo, có chia sẵn hạt dưa, lạc, kẹo và ô mai. Trang Tiểu Đình cầm lên một miếng ô mai. Lúc này Lâm Đống Triết cả người nghiêng về phía trước, lại gần trước mặt Trang Tiểu Đình, cười một cách tinh quái, nói: “ Trang Tiểu Đình, mình muốn nói với cậu một chuyện.”
Trang Tiểu Đình có linh cảm rằng Lâm Đống Triết không có ý tốt, cô nhìn cậu chằm chằm mà không nói gì.
- Lâm Đống Triết thanh âm khẽ khàng: "Mùa hè năm ngoái, mình và bố về Phúc Kiến. Trong làng có một xưởng nhỏ sản xuất ô mai và trái cây sấy, những người đàn ông trần trụi dùng tay dính thịt quả lên người như thế này..."
- Lâm Đống Triết miệng thì nói còn đưa duỗi dài tay phía trước, vỗ vào ngực và lưng của Hướng Bằng Phi, ra vẻ minh họa: “Thịt của quả dính một lúc sẽ rơi ra, ô mai như vậy là xong. Mồ hôi trên người mặn, đúng lúc để thêm muối vào thịt của quả.”
Cả bàn đều cảm thấy ghê tởm. Trang Tiểu Đình lập tức đặt quả ô mai trong tay xuống, còn Hoàng Linh ở đầu bàn cũng bỏ miếng bánh mỡ heo xuống.
- Biểu cảm của Tống Oánh không thể tả được: “Lần đó em không đi, em không biết. Vũ Phong, những gì Đống Triết nói có đúng không?
- Lâm Vũ Phong cảm thấy rất ngại ngùng, ấp úng nói: “Xưởng nhỏ kiếm tiền không chú trọng vệ sinh. Những bánh ngọt em mua đều là do các xưởng sản xuất quốc doanh sản xuất, đều là sản phẩm của các hãng quốc doanh lâu năm ở Tô Châu, không vấn đề gì đâu.”
Sắc mặt của Trang Tiểu Đình thay đổi. Lâm Đống Triết đạt được mục đích, cười sảng khoái.
Trang Đồ Nam nhìn Lâm Đống Triết đang cười ngớ ngẩn, trong lòng nghĩ: “Ba tuổi đã biết già, Lâm Đống Triết nhìn thì cao lên và đẹp trai hơn, nhưng trong lòng vẫn tinh nghịch và đáng ghét như xưa.. Tiểu Đình từ nhỏ đã cảm thấy cậu ấy vừa bẩn vừa ngốc, tuyệt đối không thể thích cậu ta, vừa rồi chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi, quá lo lắng.”
- Trang Đồ Nam vẫn không yên tâm, sau khi về nhà, cậu đã âm thầm hỏi Hướng Bằng Phi: “Lâm Đống Triết và Tiểu Đình thường xuyên ở cùng nhau sao?”
- Hướng Bằng Phi trả lời một cách tự nhiên: “Thường xuyên mà.”
- Hướng Bằng Phi vừa bóc vỏ lạc, vừa đáp một cách thờ ơ: “Trước đây là vì Tiểu Đình thi không như ý muốn, tâm trạng không vui, em và Lâm Đống Triết cùng an ủi em ấy. Sau này là vì Chú Lâm... Chú Lâm gặp chuyện. Lúc đó, trong hẻm có người xì xào, nói rằng chú Lâm có thể sẽ phải vào tù. Lâm Đống Triết bỗng dưng chăm chỉ học hành, luôn tìm Tiểu Đình hỏi bài.
Trang Đồ Nam vừa mới nghe đến hai học sinh kém cỏi an ủi học sinh học bá đã cảm thấy buồn cười. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, cậu ngẩn người. Cậu biết về vụ việc Lâm Vũ Phong bị tố cáo, nhưng khi về nhà, thấy cuộc sống của gia đình Lâm Vũ Phong vẫn bình thường như trước. Cậu không thể ngờ rằng sự việc lại ảnh hưởng lớn như vậy.
- Hướng Bằng Phi nói: "Cậu mợ cả bảo, Lâm Đống Triết hiểu chuyện hơn rồi."
Vụ việc tố cáo đã phá vỡ niềm tin của Lâm Vũ Phong trong việc tiếp tục làm việc tại nhà máy số một.
Lâm Vũ Phong sau khi tốt nghiệp đã vào làm tại nhà máy số một, làm việc chăm chỉ suốt hai mươi năm. Anh tự hỏi bản thân luôn chăm chỉ và khoan dung, sẵn sàng làm việc và dạy bảo người khác, và anh luôn hòa đồng với các đồng nghiệp. Tuy nhiên, tờ biên nhận kia đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh về môi trường làm việc và các mối quan hệ.
Dù đồng nghiệp hay hàng xóm trong hẻm vẫn đối xử với anh như trước, nhưng trong lòng Lâm Vũ Phong lại cảm thấy một nỗi đau âm ỉ. Anh không thể nghĩ ra ai là người đã nhặt được biên nhận, ai là người đã viết đơn tố cáo. Mặc dù có đối tượng nghi ngờ, nhưng anh ta không thể xác định được người cụ thể. Anh chỉ có thể vô thức giữ khoảng cách với tất cả đồng nghiệp, đặc biệt là với những đồng nghiệp trong cùng xưởng trước đây thân thiết như gia đình.
Lâm Vũ Phong thậm chí có một sự nghi ngờ sâu hơn, liệu tờ biên nhận đó có thể là do người của nhà máy số một nào đó thông qua kênh gì đó mà lấy được từ nhà máy ở địa phương không? Liệu có phải ai đó trong xưởng sản xuất ở nông thôn muốn gài bẩy hại người, đã cung cấp biên nhận cho nhà máy số một?
- Tống Oánh liên tục an ủi Lâm Vũ Phong: "Sẽ qua thôi, mọi thứ rồi sẽ qua thôi."
Lâm Vũ Phong biết Tống Oánh nói đúng, xử phạt và tiền phạt rồi cũng sẽ qua. Nhưng sự nghi ngờ này sẽ theo anh suốt cuộc đời. Nỗi sợ hãi này sẽ luôn ám ảnh trong lòng anh.
Về tương lai của Lâm Đống Triết. Lâm Vũ Phong không rõ sự việc này có ảnh hưởng đến việc học tập hay công việc của con trai sau này hay không, nhưng anh không muốn thử vận may.
Nhiều yếu tố đã thúc đẩy Lâm Vũ Phong tìm kiếm một con đường khác.
Vì trước mặt không còn đường ray nữa, vậy thì tháo dỡ những đường ray phía sau, lắp trước mặt, vừa lắp vừa đi.
Tại hội chợ Quảng Châu, Lâm Vũ Phong đã làm quen với nhiều nhân vật trong giới doanh nghiệp ở Quảng Đông. Trong đó có một vài người phụ trách của các nhà máy sản xuất tủ lạnh.
Các thiết bị điện gia dụng như "tivi, máy giặt, tủ lạnh" đang chứng kiến một làn sóng tiêu dùng thay thế các thương hiệu nhập khẩu bằng các thương hiệu nội địa. Quảng Đông đang xây dựng các nhà máy sản xuất máy giặt quy mô lớn, cơ sở sản xuất tủ lạnh. Nhóm tuyển dụng nhân tài tỉnh Quảng Đông, nhóm tuyển dụng Thẩm Quyến, v.v. Mỗi năm đều đang tổ chức tuyển dụng nhân tài khắp nơi trong cả nước.
Lâm Vũ Phong và các đồng nghiệp trước đây cũng thường xuyên bàn về việc điều động nhân tài và các vấn đề chuyển công tác. Tuy nhiên đó chỉ là những cuộc nói chuyện xã giao mà thôi. Chưa nói đến việc điều động tốn sức tốn tâm, chỉ riêng một loạt thủ tục đã khiến người ta mệt mỏi đến mức gần như rách da. Càng huống hồ mọi người đều đã ở độ tuổi trung niên, công việc của gia đình, con cái đi học, nhà ở, y tế, v.v., chỉ cần một vấn đề nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình.. Họ chỉ bàn về chính sách mới, thở dài một chút về việc lương ở ven biển cao, rồi làm gì thì làm thôi.
Trong cái rủi có cái may. Ban lãnh đạo nhà máy số một đã thăng chức cho một kỹ sư khác, đuổi việc nhân viên Lâm Vũ Phong. Giờ Lâm Vũ Phong không còn chức vụ, người nhẹ nhõm, và dễ dàng hơn trong việc thay đổi công việc. Trong mấy tháng qua, Lâm Vũ Phong đã liên hệ với một số người phụ trách nhà máy tủ lạnh ở Quảng Đông, đang lên kế hoạch chuyển công tác.
****Tác giả có điều muốn nói: Phải bổ sung một câu, hiện nay các loại mứt và ô mai đều được sản xuất hàng loạt bằng máy móc. Bây giờ nhân công còn đắt hơn máy móc, sẽ không có tình huống như trong bài viết nữa, không còn nhiều người đàn ông cởi trần như vậy.