Tối hôm đó, Quế Chi đại nương xách đến hai chục quả trứng gà tới nhà, bên cạnh còn dắt theo một cô gái mặt tròn, mắt to tròn xoe.
Vừa vào cửa, nàng ta chẳng thèm liếc ai lấy một cái, ánh mắt dính chặt trên người Thẩm Viễn, giọng mang theo chút cảm thán về chuyện xưa:
“Thẩm Viễn bây giờ lớn quá rồi. Năm đó mẹ ngươi sinh ngươi xong bị suy nhược, không có đủ sữa, ngươi b.ú sữa ta lớn lên, ta cũng xem như nửa mẹ ngươi đấy.”
“Bây giờ thành đạt rồi, chắc ngươi không quên ân tình khi xưa chứ?”
Thẩm Viễn lễ độ đáp:
“Đại nương có gì cứ nói thẳng.”
Bà ta kéo cô gái bên cạnh tới:
“Đây là cháu gái ruột bên nhà mẹ đẻ của ta, tên là Phan Nhi. Ngươi đã là cử nhân, bên cạnh không có tam thê tứ thiếp thì ra ngoài người ta sẽ chê cười. Hơn nữa, Tiểu Hạ cưới đã mấy năm mà chưa sinh lấy một mống con, chi bằng nạp Phan Nhi làm thiếp, ở bên hầu hạ ngươi, cũng là giúp họ Thẩm sớm có người nối dõi.”
Lời đạo đức giả của bà ta khiến Thẩm Viễn tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu nói xã giao:
“Trong lòng ta chỉ có Tiểu Hạ, e là sẽ khiến cô nương Phan Nhi chịu thiệt thòi.”
Ta bước vòng qua bà ta, chăm chú quan sát Phan Nhi, thấy mắt nàng hoe đỏ, ta kéo tay nàng ấy:
“Phan Nhi cô nương, cô nương thật sự cam lòng chia sẻ một người đàn ông với người khác sao?”
“Mẹ ta cũng là thiếp thất, ta hiểu rõ làm thiếp cực khổ thế nào.”
Nàng buột miệng nói:
“Ta không muốn! Ta đã có người trong lòng, là... dì...”
Quế Chi đại nương vội vã đưa tay nhéo mạnh vào hông nàng ta:
“Ngươi làm sao lại vô dụng như thế? Lén lút yêu đương không biết xấu hổ, còn dám nói ra ngoài nữa!”
Chuyện đến nước này còn gì không hiểu, ta lập tức đuổi khách:
“Đại nương, bà lo tốt chuyện nhà mình là được rồi, đừng xen vào nhân quả nhà người khác.”
Bà ta tức đến méo cả miệng, lệch cả mắt.
Tối hôm đó, sau lúc ân ái, ta ôm tâm sự hỏi Thẩm Viễn:
“Chúng ta thành thân lâu như vậy mà vẫn chưa có con, chàng có thấy thất vọng không?”
Chàng khẽ vuốt lọn tóc bên tai ta:
“Chúng ta kết hôn đã lâu mà ta vẫn chưa thi đỗ được chức vị gì, để nàng cùng ta phiêu bạt khắp nơi, mà nàng còn hỏi vậy, chẳng lẽ muốn làm ta tức c.h.ế.t sao?”
“Giá trị của nữ nhân không chỉ nằm ở việc sinh nở. Trên thì có thể trị quốc, dưới thì có thể tề gia. Ta chưa từng nghĩ như vậy, hiện tại không, sau này cũng không.”
“Lời người ngoài đừng để trong lòng.”
Lúc này, trái tim ta mới thật sự yên ổn.
17
Sau Tết, chúng ta sẽ lên đường vào kinh thành.
Con đi ngàn dặm, mẹ lo ngàn nỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ chồng gói ghém cho chúng ta rất nhiều rau khô, thịt xông khói, còn có mấy đôi giày vải bà thức đêm may cho kịp.
Lên đến kinh thành mới biết đời khổ đến mức nào.
Chúng ta thuê chung với công tử Tống gia - Cảnh Lễ, trong căn nhà rẻ nhất thành, một năm cũng mất hết một lượng bạc, chưa kể chi phí học hành của Thẩm Viễn và sinh hoạt hằng ngày của hai chúng ta.
Ban ngày ta làm phụ bếp trong một quán rượu, tối đến thêu giày đem ra chợ bán.
Nơi đây là nơi tụ hội của các nhân tài khắp thiên hạ, Thẩm Viễn như hạt bụi lẫn vào biển lớn, khiến ta không khỏi cảm thấy thất vọng.
Đêm khuya tĩnh mịch, chúng ta chen chúc nhau trong căn phòng chật hẹp, chàng an ủi ta:
“Chúng ta đi được đến bước này thực sự rất khó khăn. Ngày trước nếu không có nàng động viên, e rằng ta còn chẳng thi đỗ được tú tài.”
“Chuyến đi này của chúng ta, được thấy người, thấy chuyện, thấy thế gian, đã là thu hoạch lớn nhất rồi.”
Ba năm là quãng thời gian rất dài, là những ngày chúng ta đếm từng ngón tay mà sống qua.
Nhưng ba năm cũng rất ngắn, chỉ là vài lần xuân thu thay đổi, đất trời xoay vần.
Mùa xuân năm Kiến Minh thứ tám, khoa thi mùa xuân khai mạc rầm rộ, không ngờ lần hội thí này lại trở thành cuộc thanh lọc lớn nhất trong triều kể từ khi Đại Chu lập quốc.
Trong hơn ba nghìn thí sinh tham dự, điều tra ra không ít người đã lén giao dịch đáp án. Tại tửu lâu nào, phòng nào, giao dịch ra sao, người biết chuyện kể lại rõ rành mạch.
Toàn bộ thí sinh dự thi bị tạm giữ tại Quốc Tử Giám, chờ Bộ Hình thẩm tra từng người một.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ánh hoàng hôn phủ vàng cả căn phòng, ta đếm những tia sáng lọt qua khe cửa, đây đã là ngày thứ năm rồi, vẫn bặt vô âm tín.
Cả viện trống vắng, gió lạnh quét qua toàn thân, ta tự an ủi mình: “Cũng may Tống công tử vẫn chưa về, chứng tỏ mọi người đều chưa có kết quả.”
Tiếng mõ giờ Tuất vang lên khiến chim sẻ dưới mái hiên sợ hãi bay lên. Thẩm Viễn lảo đảo gõ cửa:
“Tiểu Hạ, ta về rồi, khiến nàng lo lắng rồi.”
Ta rưng rưng nước mắt, bước đến ôm chàng:
“Thiếp tin chàng, luôn luôn tin chàng.”
Trong đêm xuân rét buốt, lưng chàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngọn đèn dầu kéo bóng chàng dài lê thê, giống như một thân trúc gầy yếu sắp gãy, cả người toát lên sự uất ức bất lực.
“Quan chủ khảo tìm được trong khe mực của Tống huynh một bản sao bài ‘Trị Quốc Phú’ được chép tay tỉ mỉ, huynh ấy bị nhốt vào đại lao rồi.”
Chàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, từng chữ như rỉ máu:
“Đây là hãm hại, là gài bẫy!”
Trong lòng ta bất an, cả đêm không ngủ.
18
Gần đây, kinh thành hiếm khi yên ả như vậy, nhưng ai cũng biết bên dưới vẻ bình lặng ấy là những con sóng ngầm cuộn trào.
Dưới chân thiên tử, chẳng ai dám ăn nói bừa bãi, lỡ lời một câu là có thể mất đầu như chơi.
Cái gọi là chính nghĩa, thật ra chẳng qua là sự trói buộc lợi ích của đa số người mà thôi.
Những thư sinh từng thân thiết với Tống Cảnh Lễ, giờ chỉ hận không thể giấu đầu đi, sợ bị liên lụy đến chút quan hệ cũng không dám thừa nhận.
Ban đêm, ta giật mình tỉnh giấc, sờ sang bên cạnh thì chỉ thấy giường trống lạnh. Ta khoác áo đứng dậy.
Thẩm Viễn đang ngồi ngay ngắn bên bàn đá trong sân, trên bàn trải giấy Tuyên Thành, hai chữ "Thanh Chính" đã thấm đẫm xuyên qua cả mặt sau.