Lúc này ta mới biết, hơn nửa số thư sinh ở học viện Dự Trúc đều bị bệnh, trong đó có cả Thẩm Viễn.
Khi gặp lại chàng, ta suýt chút nữa không nhận ra.
Cả người chàng gầy đến biến dạng.
Ta mua vài cái bánh nướng, chàng vừa ăn vừa uống nước, nuốt vội như sợ ta giành mất, lúc đó mới có chút sức nói chuyện.
“Tiểu Hạ, sao nàng lại tới đây?”
“Ta thấy nét chữ trong thư không giống mọi khi, mấy nét cuối không những viết quá mạnh làm mực thấm cả mặt sau, mà còn quá vắn tắt.”
“Làm ta cứ tưởng chàng bị ai bắt cóc rồi.”
Chàng bật cười, khàn khàn:
“Chỉ có nàng xem ta là bảo bối, chứ ai lại bắt cóc ta chứ?”
“Kỳ thi Hương sắp đến, không biết là ai có lòng dạ hiểm độc đã bỏ thuốc vào giếng nước của thư viện.”
“Phu tử đang điều tra nghiêm ngặt, hơn nửa số thư sinh đều bị bệnh. Thật ra cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là cơ thể ta vốn đã yếu.”
Ta đưa tay lau nước mắt, lòng đau như cắt.
Yếu cái gì mà yếu?
Ta rõ quá chừng cái tính của chàng – trong tay chỉ có ít tiền, mua thuốc thì không đủ ăn, lại còn cố chấp không chịu mở miệng xin nhà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta không thể yên tâm để chàng ở một mình như thế.
Liền viết thư về nhà, báo cho cha mẹ chồng rằng ta sẽ ở lại bên Thẩm Viễn đến khi khoa cử kết thúc.
Hồi âm rất nhanh đã đến, là do Mễ Lạp viết thay.
Trong thư bảo ta cứ yên tâm ở lại, đến vụ thu, cả nhà sẽ mang trái cây lên thành bán, lúc đó sẽ gặp lại nhau.
15
Khi mùa thu đến, hương quế lan xa khắp ngõ, kỳ thi Hương cũng đến đúng hẹn.
Thân thể của Thẩm Viễn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Có lẽ trận ốm lần trước khiến dạ dày chàng suy kiệt. Trước ngày thi, chàng không dám ăn gì, sợ lỡ ra thi xong giữa chừng lại phải đi ngoài hoặc nôn ói.
Sau kỳ thi, khi thí sinh chưa kịp trở về quê, huyện thành vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Vân và cha mẹ chồng ta mang mẻ trái cây đầu mùa lên chợ bán.
Ta và Thẩm Viễn cũng không nghĩ ngợi gì thêm, liền giúp cùng bày sạp, rao hàng, cân ký, thu tiền.
Thế gian chưa bao giờ thiếu kẻ nịnh bợ kẻ mạnh, giẫm đạp kẻ yếu.
Một vài thư sinh từng học chung với Thẩm Viễn kéo đến, không nể nang gì mà giễu cợt:
“Ồ, Thẩm công tử đây chắc đoán mình không đậu nên đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi nhỉ, bắt đầu bán trái cây rồi cơ à?”
“Chỗ trái cây này chắc không phải do huynh trồng chứ? Sợ là đến xách nước cũng không nổi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xem như chúng ta là bạn đồng môn, cho vài trái nếm thử xem nào!”
Vương Tú Tài vừa nói vừa đưa tay định cướp, nhưng Thẩm Viễn giữ tay hắn lại:
“Quân tử không nhận của bố thí, Vương huynh, lẽ nào không hiểu đạo lý này? Ta cho không thì cũng được thôi, nhưng e rằng huynh sẽ mất đi khí tiết của bậc đọc sách đấy.”
Vương Tú Tài bị nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, ném vài đồng tiền xuống rồi bỏ đi, chẳng thèm lấy trái cây.
Thẩm Vân nhấc nhấc mấy đồng tiền đồng: “Ồ, ra tay cũng hào phóng đó chứ!”
Trải qua nửa tháng dài đằng đẵng như năm, cuối cùng cũng đến ngày niêm yết bảng vàng.
Chúng ta đã dậy sớm lắm rồi, vậy mà vẫn bị biển người chen lấn đến mức không nhúc nhích nổi.
Ta rướn cổ cố chen lên phía trước, Thẩm Viễn giữ lấy vai ta:
“Không cần chen, kết quả là thứ đã định, đợi một lát rồi sẽ biết thôi.”
Tỷ tỷ cùng Hạ Thư Hành cũng có mặt trong đám đông, nàng ta liếc mắt thấy ta, liền bật cười nhạo:
“Ồ, không ngờ tên nhà quê như trượng phu ngươi cũng dám đi thi? Đừng mơ mộng chuyện gà hoang hóa phượng hoàng nữa. Phu quân ta mười ba tuổi đã là tú tài, được thầy riêng từ kinh thành dạy dỗ. Những thứ các ngươi học, ngay cả bùn dính dưới đế giày của chàng cũng không sánh nổi!”
Ta bật cười khẩy:
“Đúng thế, không chỉ mười ba tuổi là tú tài, mà cả đời cũng chỉ là tú tài!”
Chúng ta đang lời qua tiếng lại, thì Hạ Thư Hành từ trong đám đông bước ra, sắc mặt không lấy gì làm vui vẻ.
Tỷ tỷ vội vàng hỏi:
“Đậu rồi sao? Ai là người đứng đầu bảng giải nguyên?”
Hạ Thư Hành lớn tiếng quát:
“Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái đầu ngươi ấy!”
“Giải nguyên là Thẩm Viễn, xếp đầu bảng, vậy ngươi vừa lòng chưa?”
Chúng ta bị niềm vui bất ngờ đập trúng đến ngẩn cả người, vội kéo Thẩm Viễn chen vào đám đông, tận mắt nhìn thấy tên chàng trên bảng vàng, lúc đó mới dám tin đây không phải là mơ.
Mười năm dùi mài kiếm sắc, cuối cùng khổ tận cam lai.
16
Cảnh tượng trở về nhà náo nhiệt vô cùng, không chỉ có xe ngựa do tri phủ đích thân ban tặng cùng nha dịch đi theo, mà pháo cũng nổ vang dọc cả con đường.
Thẩm Viễn vốn không định bày ra rình rang như vậy, nhưng sau đó bàn bạc, đầu năm tới hai ta sẽ cùng vào kinh ứng thí.
Xa nhà nhiều năm, e rằng không thể chăm sóc chu toàn, có người phủ nha làm chỗ dựa, sau này trong thôn không ai còn dám coi thường cha mẹ chồng ta nữa.
Người gặp chuyện vui tinh thần phơi phới, huống chi lại là chuyện vui gấp bội.
Thẩm Vân đã sớm chọn ra một xe trái cây to, loại ngon nhất, dọc đường phát cho hàng xóm.
Hai giỏ đẹp nhất được nàng dúi vào tay mấy vị nha dịch đi cùng:
“Các đại ca mang về giải khát, nếu thấy ngon thì sau này chiếu cố giúp việc buôn bán của nhà ta một chút.”