Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng nhận được nhiều lời khen chân thành đến thế.
Ký ức về mẫu thân khiến ta hiểu rõ — một nữ tử nếu chỉ có nhan sắc, thì đó chỉ là tai họa.
Vậy nên, trong những ngày tháng nghèo khó, ta luôn cố gắng trau dồi bản thân.
Phụ thân từng khen chữ tiểu khải gài hoa của tỷ tỷ có khí chất khuê các.
Vì thế, ta len lén nhặt lại bút mực mà nàng vứt bỏ, ngày ngày khổ luyện viết chữ.
Có lần sáng sớm vào thư phòng thỉnh an, vô tình để lộ vết mực trên tay, khiến phụ thân chau mày bất mãn.
Chồng giấy luyện chữ kia bị đem đi nhóm bếp, cháy thành tro tàn.
Trong đống tro ấy, vẫn còn sót lại nửa câu chữ:
“Kiều kiều bạch câu, không không quá tích.”
(*Tạm dịch: Bóng ngựa trắng lướt qua khe cửa – đời người cũng trôi qua trong chớp mắt…*)
Đêm khuya, ta gảy bàn tính nhẹ như kim rơi xuống đất.
Đầu ngón tay dính mồ hôi, ướt rịn, nhưng cũng không át nổi tiếng cười khinh của trưởng tỷ:
“Thói nhà quê! Dựa vào cái thân phận thấp hèn của ngươi, mà cũng vọng tưởng làm đương gia chủ mẫu, nắm giữ nội trạch?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trưởng tỷ quay đầu đi mách phụ thân.
Phụ thân cho rằng nữ tử am hiểu sổ sách thì dễ sinh tham niệm, liền hạ lệnh từ nay về sau không cho ta bước chân vào bất cứ điếm quán hay trang viên nào trong nhà.
Giữa ngày đông giá rét, bức thêu “Trường Xuân tiên hạc” của ta, điểm đỏ trên đỉnh đầu chim hạc mãi không thành, thêu đi thêu lại, đ.â.m rách cả đầu ngón tay.
Vết m.á.u đỏ tươi vô tình lại thành điểm xuyết.
Đến sinh nhật phụ thân, ông nhìn thoáng qua, liền nhíu mày chán ghét, tiện tay ném vào lò than.
Khói xanh lượn lờ, cuốn theo mảnh lòng tự tôn còn sót lại của ta.
Từ đó, ta trở thành thứ nữ ngu dốt thô kệch trong lời phụ thân – người làm gì cũng muốn thử, nhưng chuyện gì cũng không ra hồn.
Một bàn tay mạnh mẽ siết lấy tay ta, kéo ta ra khỏi cơn hồi tưởng.
Lúc này ta mới nhận ra mình đã quá nổi bật, sợ rằng Thẩm Viễn sẽ bất mãn.
Nào ngờ, chàng bước lên đẩy đám đông ra, che chở cho ta:
“Tản ra hết đi! Nếu dọa đến tân nương tử của ta, ta sẽ không bỏ qua đâu đấy!”
Chàng đứng bên ta, ánh mắt ôn nhu lại rực cháy, tự hào đến không che giấu nổi, thấp giọng kề bên tai:
“Có thê tử như thế, phu còn mong chi?”
05
Ngày thành thân, mọi việc đều suôn sẻ.
Chỉ trục trặc ở lúc chuẩn bị bái đường…
Một nam nhân mặt chuột môi thâm, uống hơi nhiều, ngà ngà lên tiếng:
“Sao ta thấy tân nương nhìn quen quá nhỉ? À, nhớ ra rồi! Ta hay theo biểu ca vào thành, cũng nhận ra vài nhân vật tai to mặt lớn.”
“Đây là thứ nữ nhà đại nhân họ Lâm, tiểu nương của nàng ta chính là hoa khôi Xuân Phụng Lâu đó! Tiểu thư khuê các gì chứ? Hừ, bất quá cũng chỉ là con của kỹ nữ mà thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đã say đến hồ đồ, lời nói càng lúc càng hỗn xược.
Khách dự tiệc dần buông chén đũa, im lặng hóng chuyện, muốn xem một màn náo nhiệt.
Sắc mặt thúc què sa sầm, không rõ là xấu hổ hay khiếp sợ.
Chủ hôn chưa từng gặp cảnh này, luống cuống không biết làm sao cho phải.
Chỉ thấy Thẩm Vân nâng chén trà bên cạnh, ngửa cổ uống cạn rượu, bật người đứng dậy, phóng thẳng đến trước mặt nam nhân kia.
“Trần Lão Tứ, uống mấy chén rượu mà đã không biết trời cao đất dày nữa hả?”
“Ngươi nói người ta là con tiểu nương sinh ra, vậy ngươi là do đại nương sinh chắc? Bò ra từ bụng ai, thì người đó chính là mẹ ruột!”
Khách khứa bốn phía cười ầm lên như vỡ chợ.
Bị cười đến mất hết thể diện, hắn lập tức quay sang mắng Thẩm Vân:
“Một quả phụ khắc c.h.ế.t cả phu quân như ngươi mà cũng dám mặt dày đi dự tiệc cưới? Nếu là ta thì đã tìm cái hố mà chui xuống từ lâu rồi! Còn là chị chồng của ai chứ, tuổi thì không còn nhỏ, còn dắt theo một con bé con quay về nhà mẹ đẻ ăn bám!”
Những lời ấy thật sự như đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Vân, khí thế ban nãy đều tiêu tan, trở nên cứng họng không nói được lời nào.
Thẩm Viễn ở trong nhà lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lòng như lửa đốt.
Nhưng lại sợ ta suy nghĩ nhiều, tiến thoái lưỡng nan.
Ta vỗ nhẹ tay chàng, vén khăn che đầu lên:
“Chàng đừng ra, mấy chuyện đàn ông con trai lỡ mà đánh nhau thì rắc rối. Để thiếp ra bênh tỷ tỷ một phen.”
Ta bước ra, chắn trước mặt Thẩm Vân, tươi cười nâng chén rượu kính Trần Lão Tứ:
“Trần đại ca, tỷ tỷ ta ở nhà ta, thúc thẩm không có ý kiến, phu quân không có ý kiến, ngay cả ta – tân nương tử hôm nay – cũng chưa từng than phiền nửa lời.”
“Tỷ ấy mệnh khổ, đã là bất hạnh. Tỷ không trộm cắp, cũng không hại ai, hà tất phải chịu lời sỉ nhục như vậy?”
“Chớ tưởng nhà mình đèn đuốc sáng choang là có thể chỉ trỏ sao trời của người khác. Có thời gian lo chuyện thiên hạ, sao không nghĩ lại chuyện trong nhà mình: có đủ bạc mà tiêu không? Vợ con có lạnh có đói không? Cha mẹ còn mạnh giỏi không?”
Có người bật cười khẩy:
“Hắn là gã độc thân, làm gì có vợ con cha mẹ gì!”
Bàn bên, một phụ nhân mặt tròn trịa huých tay chồng hỏi nhỏ:
“Ý tân nương nói gì vậy?”
Người đàn ông liếc nàng một cái:
“Thì ý là Trần Lão Tứ lo chuyện bao đồng như chó bắt chuột ấy mà.”
Người đàn bà tròn mặt giật mình kêu to:
“Trời ơi chà chà! Người có học mắng người mà nghe còn thấy hay nữa!”
Thẩm Vân không ngờ ta lại đứng ra nói thay mình như thế, viền mắt đỏ hoe.
Trần Lão Tứ loạng choạng đứng lên, chưa kịp làm gì thì Thẩm Vân đã kịp hoàn hồn, giấu nước mắt vào trong, nhanh tay đè hắn ngồi phịch xuống ghế:
“Ngươi có đưa lễ, ta xem như khách. Nếu biết điều, thì ngồi yên ăn cho xong bữa.”
“Nếu còn lắm lời, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi. Mấy lời văn vẻ ta không biết nói, nhưng cái sức lực này… để xem ngươi chịu nổi hay không.”