Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 4



06

 

Những lời ta nói tuyệt không phải khách sáo.

 

Ta là người hiểu rõ nhất thế đạo này bất công với nữ tử đến nhường nào.

 

Phụ mẫu chồng và Thẩm Viễn chịu thu nhận một quả phụ mang theo hài tử về sống cùng, điều đó đã đủ để chứng minh họ vốn là những người tốt.

 

Cũng chính vì vậy mà ta mới có thể nhanh chóng không chút ngần ngại giao phó cả đời.

 

Đến khi khách khứa lui hết, trời đã về đêm.

 

Có một ông lão tóc bạc đến gõ cửa, nói là muốn xin một bữa ăn.

 

Trên bàn tiệc hôm nay vẫn còn dư nhiều món, Thẩm Viễn gắp phần chân giò và đùi gà dâng lên.

 

Nhưng ông lão không nhận, chỉ lấy hai chiếc bánh bao, liên tục cảm tạ.

 

“Đúng là người có cốt khí.” Ta cảm thán.

 

Ông lão vừa ăn xong liền nhìn chằm chằm ta mà không biểu lộ cảm xúc gì.

 

Ta tưởng ông vẫn đói, liền định quay vào bếp lấy thêm chút cơm.

 

Ông kéo nhẹ vạt váy ta, không nói gì.

 

Một lúc sau mới trầm giọng hỏi Thẩm Viễn:

 

“Đây là nương tử của ngươi?”

 

“Vâng, hôm nay mới thành thân.”

 

Ông lão khép hờ đôi mắt, giọng nói mơ hồ, phiêu diêu như khói:

 

“Vị cô nương này là người có phúc khí, ngươi nhất định phải đối đãi thật tốt.”

 

Thẩm Viễn đáp rất nghiêm túc:

 

“Con nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

 

Toàn thân ta chợt rùng mình.

 

Khi ta chào đời, bà mụ đỡ đẻ có hiểu đôi chút huyền thuật, từng nói với phụ thân rằng ta mang mệnh “ngũ phúc” hiếm có.

 

Nhưng phụ thân vừa nghe sinh con gái thì chẳng buồn để tâm, chỉ cho rằng bà mụ ba hoa để lấy tiền thưởng, hoàn toàn không nghe lọt tai.

 

Sau này, mỗi lần mẫu thân nhắc lại đều đầy tiếc nuối:

 

“Nếu năm ấy bà mụ không khoác lác khoe tài, chỉ thành thật nói là sinh con gái, có lẽ phụ thân con cũng chẳng giận đến thế.”

 

Mẫu thân qua đời sớm.

 

Phụ thân bạc đãi.

 

Nửa đời ta sống dưới ánh mắt lạnh nhạt của người trong nhà, phận mình chẳng khác gì cánh bèo trôi nổi, cánh chim lạc bầy.

 

Ta càng nghĩ lời bà mụ khi xưa chỉ là một câu chuyện cười.

 

Ta còn muốn hỏi thêm điều gì, nhưng khi ngoảnh lại, ông lão đã đi xa rồi.

 

Đêm khuya, bên ngoài tối đen như mực, chỉ còn hai ngọn hồng nến đang bập bùng cháy sáng, giống như dây leo rực rỡ quấn lấy cột trụ chạm khắc hoa văn trong phòng.

 

Chúng ta tuy chưa từng gần gũi, nhưng trong sự lần mò tìm hiểu lẫn nhau, cũng xem như kết thúc mỹ mãn.

 

Sau khi xong chuyện, toàn thân ta mỏi nhừ, như thể gân cốt bị nghiền nát rồi ghép lại, mắt cũng chẳng mở nổi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thẩm Viễn vẫn chưa ngủ, chống khuỷu tay ngắm ta chăm chú.

 

Bị ánh mắt ấy nhìn đến phát ngượng, ta lên tiếng:

 

“Sao chàng chưa ngủ?”

 

Chàng cười toe toét:

 

“Ta nhìn nàng ngủ. Nhà này có chuột, đêm khuya hay leo lên xà nhà đánh nhau, kêu chít chít nghe ghê lắm.”

 

Ta sợ quá liền chui tọt vào lòng chàng, chàng lập tức cười rạng rỡ:

 

“Yên tâm, con mèo trắng lớn trong nhà ta rất có trách nhiệm. Chỉ cần nghe tiếng là sẽ xông vào tha chuột đi ngay.”

 

“Còn ta… ta cũng rất có trách nhiệm. Nàng nếu có thức dậy nửa đêm, cứ gọi ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

07

 

Ta thay bỏ chiếc áo ngắn váy lụa, khoác lên mình xiêm y vải thô của nhà thường dân, bắt đầu cuộc sống mới.

 

Hôm ấy, ta đang giúp mẹ chồng nhóm lửa nấu cơm, khói cay đến mức không mở nổi mắt.

 

Cha chồng hớt hải trở về, mang theo một tin chấn động.

 

Phụ thân ta cùng người nhà trên đường đến Giang Châu, con thuyền lớn họ đi gặp phải sóng gió dữ dội, hơn hai mươi nhân mạng trên thuyền toàn bộ đều c.h.ế.t chìm nơi đáy nước, xác còn chẳng tìm được.

 

Cha chồng vỗ n.g.ự.c thở phào:

 

“May mà bọn họ không mang con theo. Nếu không, hôm nay làm sao còn có thể yên lành ngồi đây?”

 

“Phía trên đang đè tin, nói là phải điều tra kỹ. Ta cũng chỉ nghe được người ta xì xầm bàn tán ngoài chợ mà thôi.”

 

Nghe xong chuyện này, từng mảnh ký ức vụn vặt trong đầu ta bỗng dưng rõ nét như vừa xảy ra hôm qua.

 

Năm ta năm tuổi, đích mẫu vu oan ta lấy trộm cây trâm của bà ta, bắt ta quỳ suy ngẫm giữa trời tuyết.

 

Gió rét thét gào, lạnh cắt da cắt thịt, từng luồng gió như d.a.o len qua cổ áo, ta bị đông cứng đến mất tri giác.

 

May có quý nhân đến thăm, nói mấy câu gián tiếp trước mặt phụ thân, ta mới vớt lại được một mạng.

 

Đêm đó, đích mẫu lâm bồn, sinh non ra đệ đệ, băng huyết không dứt, từ đó không thể sinh nở thêm lần nào nữa.

 

Năm ta bảy tuổi, đệ đệ ép ta quỳ xuống làm ngựa cưỡi, ta sống c.h.ế.t không chịu.

 

Hắn liền lén bỏ phân chuột vào cơm ta, hôm sau thì hắn nôn thốc nôn tháo còn bị tiêu chảy, bệnh liệt giường mấy ngày liền.

 

Năm mười tuổi, phụ thân dẫn cả nhà lên Thanh Hư Sơn cầu phúc, ta bị đích tỷ nhốt trong điện chùa.

 

Một tiểu sa di quét dọn phát hiện, mới mở khóa thả ta ra, còn đem ít cơm chay cho ta ăn.

 

Lúc ta về đến phủ, mới hay đích tỷ bị đổ lò hương cháy sém cả lưng, để lại sẹo mãi không phai.

 

Khi đó chỉ nghĩ là trùng hợp.

 

Nay hồi tưởng lại từng chuyện, từng lời…

 

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Thế nào là phúc?

 

Phúc họa đan xen, có khi phúc chưa đến mà họa đã rời đi, ấy chính là đại hỷ.

 

Trời xuân ấm áp, không lạnh cũng chẳng nóng, dễ khiến người ta mê ngủ.

 

Sáng hôm ấy, còn chưa rời khỏi chăn, ta đã nghe thấy Thẩm Viễn và mẹ chồng đang thì thầm bàn chuyện gì đó.

 

Giọng mẹ chồng khàn khàn, như lẫn cả cát bụi:

 

“Con thi liền ba năm vẫn chưa đỗ, chắc cũng chẳng phải người hợp với con đường sách vở. Năm ngoái cha con ngã gãy chân, nhà mình sống qua ngày đều nhờ tỷ con tiếp tế.

 

Năm nay trong nhà lại có thêm miệng ăn, chỗ cần tiêu xài càng nhiều.

 

Học hành là chuyện của nhà giàu, chúng ta dân thường thì thôi đi.

 

Ngày mai con đi tìm một việc làm, sau này mới nuôi nổi vợ con.”

 

Cha chồng cũng phụ họa theo:

 

“Nhà mình khai khẩn thêm vài thửa đất hoang, cả nhà được ăn no mặc ấm là tốt nhất rồi.”

 

Thẩm Viễn không cam lòng, đáp lời:

 

“Vâng… con nghe theo mẹ.”

 

Ta vội vàng lao ra khỏi phòng, ngắt lời họ:

 

“Không được! Kỳ thi mùa xuân sắp tới rồi, xin hãy cho tướng công thi thêm lần nữa.”

 

“Chúng ta thân phận hàn vi, đọc sách chính là con đường đổi đời duy nhất.”

 

Ta lấy hết số bạc vụn từng lén tích góp khi còn ở trong phủ, nhét cả vào lòng Thẩm Viễn:

 

“Tướng công, thiếp tin chàng.”

 

Thẩm Vân cũng chạy đến, vỗ một cái “bốp” thật mạnh lên vai Thẩm Viễn, suýt nữa khiến chàng ho ra máu:

 

“Trời có sập xuống cũng đã có tỷ chống, đệ cứ yên tâm đi thi!”