08
Thẩm Vân số mệnh không may.
Phu quân đầu tiên của tỷ ấy qua đời chưa đầy ba năm sau khi thành thân, để lại tỷ một mình nuôi Mễ Lạp lúc ấy mới hơn một tuổi, gian khổ mưu sinh.
Tỷ từng bán giỏ tre, từng hái thuốc, có thể leo cây bắt tổ chim, cũng có thể xuống ruộng cày cấy.
Về sau, tỷ gặp một người bán cá ở chợ, vừa gặp đã nảy sinh tình cảm.
Người bán cá không chê tỷ từng góa bụa lại mang theo con, hai người cùng nhau gây dựng, mua đất dựng nhà, sống những ngày mặn nồng hạnh phúc.
Nhưng người tốt thường đoản mệnh.
Một hôm, khi đang thu dọn hàng ở chợ, người bán cá trượt chân vì vảy cá, đập đầu xuống đất.
Thẩm Vân ngày đêm túc trực chăm sóc suốt nửa tháng, cuối cùng vẫn không giữ được mạng người thương.
Vì thế mà tỷ mang tiếng “khắc phu”, tâm can tổn thương, đau buồn thật lâu.
Cha mẹ chồng sợ tỷ nghĩ quẩn, nhất quyết đón tỷ về nhà nuôi nấng.
Tỷ không quen ngồi không, suốt ngày vắt óc suy nghĩ cách kiếm tiền.
Tỷ lẩm bẩm như có điều cân nhắc:
“Trong tay ta vẫn còn chút tiền dư, đã định bụng mua lại mảnh đất nhà Bàn tỷ trồng ít cây ăn quả. So với để cha ta vào rừng đốn củi thì vẫn đỡ hơn nhiều.
Chỉ sợ Bàn tỷ khó thương lượng, đến lúc đó lại bày trò ép giá.”
Thấy tỷ đang nghĩ nghiêm túc, ta chen vào:
“Đại tỷ, hay để muội thử xem sao?”
Nói làm là làm.
Trên bàn tiệc vẫn còn ít hoa quả, ta gom thêm một miếng đậu hũ, xách theo làm quà.
Người ta nói: “Giơ tay không đánh người tươi cười”.
Tuy Bàn tỷ có khó chiều, nhưng thấy ta tay xách theo đồ, cũng khó mà nặng lời được.
Nhà tỷ ấy cách xa, phải trèo đèo lội suối, ta đi đến nơi mà thở không ra hơi.
Không ngờ, Bàn tỷ ấy lại chính là người phụ nhân mặt tròn hôm tiệc cưới.
Tỷ đang trồng đậu trong sân.
Đứa con gái thứ hai của tỷ ấy giống hệt mẹ, tròn trịa, bụ bẫm như cái bánh bao, đang ở bên cạnh phụ giúp dựng giàn cho dây đậu.
Thẩm Vân vừa mở miệng chưa nói được mấy câu, hai người lại bắt đầu cãi nhau chí chóe.
Thấy vậy, ta vội vàng lên tiếng hòa giải, lập tức dâng đồ lễ trong tay lên:
“Bàn tỷ à, muội biết đất nhà tỷ là ruộng tốt, bọn muội cũng không có ý ép giá đâu.”
“Muội thấy con gái tỷ và bé Mễ Lạp nhà muội tuổi tác cũng xêm xêm, đúng lúc gần đây muội muốn dạy chữ cho Mễ Lạp.
Tỷ có muốn để Nhị Nha học cùng không?
Con gái tuy không cần cầu công danh, nhưng biết đôi ba chữ, sau này lấy chồng cũng không đến nỗi bị nhà chồng lừa gạt.”
Mắt Bàn tỷ sáng rỡ:
“Muội nói thật sao? Muội thật sự biết dạy?”
Tỷ hấp tấp kéo Nhị Nha đến:
“Mau lại chào người! Luận về bối phận, con phải gọi một tiếng ‘dì’.
Từ nay con học cùng với Mễ Lạp, theo dì học chữ, sau này gả cho huyện thái gia, xem còn ai dám nói con gái mập nhà ta không ai thèm cưới nữa!”
Ta vội vàng gặng hỏi:
“Bàn tỷ, thế chuyện bán đất…”
Tỷ vung tay một cái:
“Nói chuyện làm ăn, dễ thôi, dễ thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
09
Tiền trong nhà gom góp cả lại, chia làm ba phần.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phần lớn nhất dùng để mua đất, mua giống cây trồng.
Số còn lại chia làm hai: một phần đưa cho ta giữ, để lo cho việc học của Thẩm Viễn.
Phần còn lại giao cho mẹ chồng, lo toan chi tiêu sinh hoạt thường ngày.
Có thể nói là đánh cược tất cả, không để lại đường lui.
Cha chồng và Thẩm Vân mấy ngày liền ở trên núi mở đường, nhặt đá, xới đất, bận rộn không xuể.
Lúc rảnh rỗi, ta lại mang cơm cho họ.
Nhưng đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, ta thường xuyên lạc đường.
Đến nơi, đồ ăn đã nguội ngắt từ lâu.
Ta cầm cuốc định giúp đỡ làm việc, còn chưa kịp bổ xuống đất thì đã tự đập vào trán một cục u to tướng.
Thấy Thẩm Viễn học hành vất vả, ta muốn bắt một con gà bồi bổ cho chàng.
Kết quả là vật lộn với lũ gà trong chuồng suốt nửa ngày, đầu tóc bám đầy lông gà, gà chưa bắt được lại còn bị mổ cho một phát đau điếng.
Dần dần, ánh hào quang viển vông trên người ta cũng phai mờ.
Từ "tiểu thư biết chữ hiểu lễ" trong miệng người khác, biến thành "người chẳng làm nổi việc đồng áng" – một kẻ nửa vời vô dụng.
Sau này, mẹ chồng không để ta động tay vào việc nhà nữa.
Còn đặc biệt dọn dẹp gian nhà chứa củi, kê bàn ghế, để ta dạy chữ cho Mễ Lạp và Nhị Nha.
Ba bữa cơm trong ngày ta đều được ngồi vào ăn sẵn.
Ngay cả áo trong thay ra, không biết lúc nào đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng đặt sẵn trong phòng.
Ta vừa cảm động vừa áy náy.
Mẹ chồng lại vô cùng cẩn thận.
Lần nào cũng đợi người khác giặt đồ xong, lên bờ hết rồi mới mang áo của ta ra giặt lượt đầu tiên.
Có người châm chọc cười cợt:
“Chà, dâu nhà bà đúng là quý hóa, ngay cả áo trong cũng phải giặt nước đầu.”
Mẹ chồng không đáp, chỉ lặng lẽ vò áo.
Quý Chi đại nương chen vào:
“Hứ, quý cái nỗi gì! Theo ta thấy, chẳng qua là được cái danh tiểu thư, chứ có số làm tiểu thư đâu!”
“Hồi đó ta còn tính làm mối con bé Phan Nhi nhà biểu ca cho con trai bà, ai ngờ các người còn không thèm.
Ta thấy Phan Nhi nhà ta cao lớn khỏe mạnh, một mình cày được ba mẫu ruộng, có tay có sức biết làm việc hơn nhiều!”
Mẹ chồng lắc lắc tấm áo trong tay, đáp tỉnh bơ một câu khiến ai nấy sững người:
“Nếu cần người giỏi làm việc, chẳng bằng cưới luôn một con la về.”
Vài ngày trước kỳ thi, thời tiết u ám, như đang tích mưa lớn.
Sợ trễ giờ, ta dặn Thẩm Viễn lên đường sớm hơn một chút.
Trước lúc đi, chàng vuốt lại sợi tóc vương bên tai ta, nhẹ giọng:
“Chờ ta trở về.”
Ta khẽ gật đầu, như chuồn chuồn chạm nước, nhét vội một chiếc túi gấm vào tay chàng:
“Đợi đến hôm trước ngày thi mới được mở ra xem.”
Bên vườn trái cây cũng đang gấp rút triển khai.
Cả nhà cùng nhau xắn tay góp sức, ngày đêm quần quật trồng hết hai trăm cây giống.
Lại bón phân lượt đầu tiên, chỉ chờ cơn mưa xuân quý giá như dầu rơi xuống, tưới cho cây một đợt nước đầu đời.