Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 6



10

 

Nhà ta làm việc rầm rộ quá, khiến không ít người trong thôn âm thầm để ý.

 

Có người bàn tán:

 

“Không ai trông cơn mưa này hơn nhà lão Thẩm. Trồng từng ấy cây ăn quả, nếu cứ gánh nước tưới thì có mài mòn cả vai cũng chẳng đủ thấm.”

 

Lại có người tiếp lời:

 

“Câu này sai rồi đấy. Thẩm Viễn đang đi thi đồng sinh, mà mưa thì đường lầy lội, trơn trợt khó đi, chắc chắn là rớt cho xem.”

 

Nhưng chẳng ai cãi nổi ý trời.

 

Trời mưa rả rích suốt nửa tháng không dứt.

 

Cả nhà ta như ngồi trên chảo dầu, đứng ngồi không yên.

 

Mắt trái của ta lại giật giật mấy hôm liền.

 

Ngày công bố bảng vàng, trời hiếm hoi hửng nắng.

 

Cành cây trong vườn vươn mình phấn chấn, thẳng tắp như mới lớn.

 

Vừa qua buổi trưa, tiếng pháo “đùng đoàng” vang từ đầu làng đến tận cửa nhà, làm bừng sáng cả vùng núi vốn yên tĩnh.

 

Người còn chưa thấy, tiếng cười đã vang vọng.

 

Thẩm Viễn được hai tiểu lại huyện nha hộ tống, bước xuống từ cỗ xe ngựa phủ vải xanh, phủi mảnh pháo vụn trên áo.

 

Ánh mắt chàng xuyên qua đám đông, dừng lại trên người ta.

 

“Tiểu Hạ, ta thi đỗ rồi.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chiếc túi gấm của nàng thật sự linh nghiệm.”

 

Quý Chi đại nương chỉ nghe được câu cuối, liền kêu lên:

 

“Ối, túi gấm gì thế? Lấy ra cho chúng ta xem nào! Ta nghi lắm nha, đừng bảo ngươi gian lận chép bài đấy!”

 

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Viễn.

 

Chàng rút từ ống tay áo ra tờ giấy nhỏ do ta viết, mở ra đưa cho Quý Chi đại nương xem.

 

Bàn tỷ chen lấn đám đông lại gần:

 

“Ơ hay~ Quý Chi đại nương đâu có biết chữ, đưa cho bà ấy chẳng phải đèn cầy soi cho kẻ mù à?”

 

“Nhị Nha, con đọc cho mọi người nghe đi nào!”

 

Nhị Nha liếc qua một cái, ưỡn n.g.ự.c lớn tiếng đọc:

 

“Ăn cho ngon, uống cho đủ, ngủ cho yên.”

 

Mặt Quý Chi đại nương liền tái mét như tàu lá, lẩm bẩm:

 

“Chỉ… chỉ có vậy thôi á?”

 

Nhị Nha tiếp lời:

 

“Dì ta nói rồi, giữ tâm lý thoải mái chính là liều thuốc an thần tốt nhất.”

 

Lòng người thật kỳ lạ.

 

Mới lúc trước còn có không ít người mong được xem kịch hay, mà giờ lại ai nấy nở nụ cười.

 

Người thì khen Thẩm Viễn trẻ tuổi tài cao, người thì khen ta biết giữ gìn gia đạo.

 

Thậm chí còn có người vội vã muốn gửi con sang cho ta dạy học chữ.

 

Thẩm Vân len lén liếc Thẩm Viễn một cái, ra hiệu bảo hai ta tranh thủ rút lui, chuyện đắc tội người thì để tỷ lo.

 

Chuyện vui nối tiếp nhau mà đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bữa tối hôm ấy hiếm hoi có thêm vài món ngon, cả nhà nhân lúc rảnh rỗi cùng ngồi bàn bạc chuyện về sau nên tính thế nào.

 

Thẩm Viễn đỗ tú tài, có không ít thư viện ở châu phủ muốn mời chàng đến tá túc học tập, tính toán thời gian thì một năm sau sẽ dự thi Hương lần tới.

 

Ý của chàng là muốn đưa ta cùng lên thành để an cư, như thế đôi bên còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

 

Ta cũng thấy khó xử:

 

“Vườn cây ăn quả sắp tới sẽ trổ hoa kết trái, còn phải bắt sâu, làm cỏ. Thiếp ở nhà có thể phụ một tay.”

 

“Còn bài vở của Mễ Lạpvà Nhị Nha cũng không thể bỏ giữa chừng.”

 

Thẩm Viễn đưa tay xoa đầu ta, dịu dàng nói:

 

“Ta tất nhiên là muốn nàng đi cùng, nhưng đến thành chưa có chỗ ở, mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu, nghĩ kỹ thì lại thấy thiệt thòi cho nàng.”

 

“Nếu vậy, nàng ở nhà ngoan ngoãn đợi ta là được rồi.”

 

“Thư viện có ngày nghỉ, mỗi tháng ta sẽ về nhà thăm. Nàng nếu rảnh, có thể nhân ngày phiên chợ lên gặp ta cũng được.”

 

Có lẽ vì nghĩ đến sắp phải chia xa, đêm ấy chàng si mê không biết mệt, như muốn bù đắp cho những ngày tháng sắp phải xa cách.

 

Hôm Thẩm Viễn lên đường, ta tiễn chàng đến tận châu phủ.

 

Mẹ chồng sợ ta đi về một mình không an toàn, bèn gọi Thẩm Vân đi cùng, vừa hay tỷ ấy cũng muốn mua mấy quyển sách về kỹ thuật trồng cây ăn quả để ta nghiên cứu.

 

Đến thành, Thẩm Viễn đi đến thư viện làm thủ tục bàn giao với phu tử, để lại ta và Thẩm Vân tự do dạo quanh phố xá.

 

Không ngờ lại gặp trưởng tỷ giữa phố chợ ồn ào.

 

Nàng từ tiệm thuốc Thanh Bảo Đường bước ra, tay cầm mấy gói thuốc, sắc mặt tái nhợt.

 

Vừa trông thấy ta, ánh mắt nàng lập tức biến đổi, như dã thú ngửi thấy mùi máu, háo hức nhìn con mồi:

 

“Lâm Bán Hạ? Quả nhiên là ngươi! Cha mẹ đều đã mất, mà ngươi còn dám sống tiếp?

 

Nếu không phải vì ngươi, cha mẹ ta sao có thể bị khắc chết...”

 

Ta chẳng buồn liếc mắt, chỉ nhàn nhạt mở lời:

 

“Có khi nào... chính vì không mang ta theo, bọn họ mới phải chết? Đó mới là báo ứng.”

 

Nàng lập tức nhào đến, định ra tay đánh ta, nhưng Thẩm Vân nhanh như chớp bước ra chắn trước mặt ta, chặn lại cái tát đang vung tới:

 

“Ở đâu ra cái bà điên này vậy hả?”

 

Nàng không cam lòng, không ngờ hiện tại lại có người đứng ra bảo vệ ta.

 

“Tiện nhân! Ngươi biết cha đã mất mà chẳng thèm lộ mặt, chỉ biết quấn lấy nam nhân dơ bẩn, ta khinh!”

 

“Trước kia ngươi và cha đều nói ta không xứng là con gái Lâm gia, sao? Giờ người đã chết, lại muốn nhận ta là người nhà sao?

 

Còn cái gọi là ‘nam nhân dơ bẩn’…”

 

Ta bật cười lạnh lùng:

 

“Chính tay cha chọn phu quân cho ta, danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đàng hoàng, có gì gọi là dơ bẩn?”

 

“Còn trưởng tỷ ngươi thì sao… dạo gần đây sống có vẻ không được tốt nhỉ?”

 

Ta đưa mắt đảo một vòng đánh giá nàng.

 

Nàng cố tình kéo tay áo, để lộ vòng ngọc kêu leng keng, cứng miệng đáp:

 

“Ai nói không tốt? Ta hưởng vinh hoa phú quý, gấp trăm lần cái tên nghèo mạt hèn hạ ngươi lấy về!”

 

Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng chửi bới giận dữ từ xa vọng tới — là Hạ Thư Hành chạy đến.

 

“Hôm nay đại phu nói thế nào? Bao giờ mới có thể có con hả?

 

Lấy phải ngươi đúng là xui xẻo tám đời!

 

Lúc trước nếu không phải ngươi mặt dày bám riết không buông, ta đã cùng muội muội ngươi sinh cả đàn con rồi, đâu đến nỗi bị mẫu thân mắng mỏ ngày đêm!”