Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 7



Hạ Thư Hành quay đầu nhận ra ta.

 

Tuy giờ ta chỉ mặc vải thô mộc mạc, nhưng dung mạo vốn sẵn có, nay lại được chăm sóc chu đáo ở nhà họ Thẩm, thần sắc trong mắt ta đã bừng sáng, không còn vẻ cam chịu yếu đuối, cúi đầu e dè như ngày xưa.

 

Hắn cười toe toét, vội vã tiến lại làm quen thân mật:

 

“Đây là Bán Hạ sao? Năm đó người ta muốn cưới chính là nàng đấy!

 

Nếu không phải phụ thân nàng đánh tráo trắng đen, sao ta lại cưới phải con gà mái không đẻ được này chứ?”

 

“Ta lập tức sẽ về thưa với mẫu thân, cho kiệu lớn tám người khiêng đến rước nàng vào phủ làm quý thiếp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Không thì... ta bỏ Lâm Hàn Sương, nâng nàng lên làm chính thê cũng được!”

 

Thẩm Viễn từ xa chạy tới, lập tức kéo ta vào lòng, thản nhiên đối mặt, không cao ngạo, cũng không thấp kém:

 

“Vị huynh đài đây, năm xưa các người coi Bán Hạ như cỏ rác, thì tự nhiên sẽ có người xem nàng như trân bảo.

 

Đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, không cần mơ mộng nữa.”

 

“Nay Bán Hạ là thê tử ta đã kính trời đất, lạy tổ tông, cưới hỏi đàng hoàng, huynh chớ nên nói mộng giữa ban ngày.”

 

Trưởng tỷ trông thấy bút mực trong tay Thẩm Viễn, khinh miệt đảo mắt:

 

“Chỉ là tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi, còn tưởng mình ghê gớm lắm sao?”

 

Thẩm Viễn vẫn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, không giận không buồn:

 

“Đường dài mới biết ngựa hay, sau này rồi sẽ rõ.”

 

Ta tức lắm, định mở miệng cãi lại, nhưng Thẩm Viễn khẽ bóp nhẹ đầu ngón tay ta, dịu dàng nói:

 

“Tiểu Hạ, chúng ta không chấp kẻ ngốc.”

 

Chàng quay người, dắt ta và Thẩm Vân rời đi, để lại trưởng tỷ và Hạ Thư Hành chó cắn chó trong sân.

 

“Ngươi nói ai là kẻ ngốc hả?”

 

“Thì đương nhiên... Ai chột dạ thì là kẻ đó rồi !”

 

12

 

An trí xong cho Thẩm Viễn, lòng ta vẫn ngổn ngang trăm mối.

 

Thẩm Viễn nhận ra ta không vui, dịu dàng hỏi:

 

“Có phải lời trưởng tỷ khiến nàng nhớ lại những chuyện đau lòng ngày xưa?”

 

Ta vội vã giải thích:

 

“Hạ Thư Hành hắn…”

 

Chàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi ta, chặn lại mọi lời muốn nói:

 

“Không cần nói, cũng chẳng cần giải thích. Ta đều hiểu cả.”

 

Thẩm Vân lập tức che mắt quay mặt đi, thở dài:

 

“Thôi nhanh lên đi, bớt lề mề, làm chính sự. Không thì trễ xe bây giờ.”

 

Ta l.i.ế.m môi, vừa thẹn thùng vừa vội vã, lại không quên dặn dò chàng phải cẩn thận Hạ Thư Hành giở trò lén lút.

 

Dặn dò đủ chuyện, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, líu ríu mãi mới luyến tiếc rời đi.

 

Chớp mắt đã đến cuối tháng Bảy, trời oi ả nóng bức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảng thời gian này vô cùng vất vả, bắt sâu, làm cỏ cho vườn cây tiêu hao không ít sức lực.

 

Ở trong rừng cây rậm rạp chỉ một lát cũng mồ hôi nhễ nhại.

 

Nào ngờ nửa đêm, Trần Lão Tứ lén thả mấy con dê nhà hắn vào vườn.

 

Đám dê chạy loạn suốt đêm, cắn phá không ít trái cây mọc ở nhánh thấp.

 

Sáng hôm sau, Thẩm Vân phát hiện, tức đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung.

 

Tức giận đùng đùng, nàng xách d.a.o đến tận nhà hắn:

 

“Trần Lão Tứ! Lăn ra đây cho ta!”

 

Trần Lão Tứ đang cầm cái đùi gà mỡ bóng lưỡng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm thò đầu ra từ cửa:

 

“Chà, chẳng phải tiểu cô nương nhà họ Thẩm sao? Gió nào thổi ngươi tới đây vậy?”

 

“Ngươi là đàn ông, sao lại chuyên làm chuyện lén lút hèn hạ?

 

Dê nhà ngươi ăn hoa quả nhà ta, mau nói xem định bồi thường thế nào?”

 

Trần Lão Tứ mặt dày chối bay chối biến:

 

“Có bằng chứng gì chứng minh là dê nhà ta ăn?”

 

Thẩm Vân tức đến suýt bật cười, giơ tay nhấc lên một nhúm lá cây còn dính trên lông dê:

 

“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn đi, không phải lá cây trong vườn nhà ta thì là cái gì?”

 

Trần Lão Tứ dùng tay đầy mỡ lau lau lên người, ánh mắt không đứng đắn đánh giá Thẩm Vân từ đầu đến chân:

 

“Ồ, chắc là do mấy con dê không nghe lời rồi. Ai bảo nhà ngươi làm cửa vườn không chắc chắn?

 

Nhưng ta cũng có cách bồi thường đây.

 

Cô theo ta đi, ta cũng không chê cô là quả phụ đâu.

 

Chúng ta thành người một nhà, cô trồng cây thì cây là của ta, dê ta nuôi thì cũng thành của cô, hai bên đều có lợi, chẳng phải tốt đẹp sao?”

 

“Ta \*\*\* nhà ngươi cái tốt đẹp ấy! Dù đàn ông thiên hạ có c.h.ế.t hết, ta cũng chẳng thèm để mắt tới ngươi!”

 

Thẩm Vân nói xong liền xoay người, bắt lấy con dê mập đang phá phách nhất trong sân, thẳng tay c.ắ.t c.ổ nó ngay tại chỗ.

 

Trần Lão Tứ không ngờ Thẩm Vân ra tay dứt khoát như vậy, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, mặt tái xanh:

 

“Ngươi… ngươi điên rồi à? Dựa vào đâu mà g.i.ế.c dê nhà ta…”

 

Dao trong tay Thẩm Vân vẫn đang nhỏ m.á.u lách tách, nàng cúi người chặt phăng một cái đùi dê, vác lên vai, không thèm quay đầu:

 

“Coi như đền cho ta. Còn dám tái phạm lần nữa, ta chặt luôn cả ngươi.”

 

13

 

Sau chuyện đó, cha chồng kiên quyết đòi lên vườn canh giữ ban đêm.

 

Ông tự dựng một gian lều đơn sơ trên núi, ngày đêm không rời vườn nửa bước.

 

Thật ra khi mua cây giống, người bán đã nói trước: đây là giống cây ghép từ vùng khác, năm đầu sản lượng sẽ không cao, phải sang năm thứ hai tỉ lệ kết trái mới tốt hơn.

 

Thế nhưng nhờ cả nhà chăm sóc cẩn thận, năm nay vẫn thu được kha khá quả xấu mã nhưng có thể mang ra chợ đổi lấy chút sinh hoạt phí.

 

Nào ngờ, họa người còn tránh được, thiên tai thì chẳng thể lường trước…

 

Cuối tháng Tám, mùa hạ dần tàn, nhìn từng trái cây đã bắt đầu chuyển sắc, chỉ cần thêm nửa tháng nữa là có thể thu hoạch.

 

Nào ngờ một trận mưa lớn bất ngờ đã hoàn toàn nghiền nát hy vọng của chúng ta.