Gió giật, mưa xối như muốn xé toạc đất trời.
Những hạt mưa to như nắm tay đập xuống các cành cây run rẩy như pháo dội, nện thẳng vào từng chồi non yếu ớt.
Từng trái cây chưa kịp chín vàng run rẩy trên cành, rốt cuộc không chịu nổi, lần lượt rơi xuống bùn đất.
Thẩm Vân chân trước chân sau lao vào vườn cây, quỳ rạp giữa mưa như trút.
Nàng nhìn những quả rụng đầy đất, lòng tan nát.
Nàng tuyệt vọng đập tay xuống bùn, nước mưa và bùn đất hòa lẫn trên người, gào lên đầy đau khổ:
“Trời ơi... ngài mở mắt ra nhìn xem ngài đang làm cái quái gì vậy hả!”
“Kiếp trước ta đã phạm thiên điều gì sao? Sao cứ nhằm vào ta mà hành hạ không buông?
Cho ta một con đường sống đi có được không?!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mưa ngừng, nhưng lòng Thẩm Vân cũng c.h.ế.t lặng.
Nàng như con rối bị cắt dây, hồn vía chẳng còn, không ăn, không uống, không ngủ.
Chỉ ngồi lặng nhìn xà nhà, ngẩn người hàng giờ liền.
Một năm dốc sức, cuối cùng chẳng thu lại được gì.
Thẩm Viễn đã vài lần về nhà, muốn an ủi nhưng lời đến bên môi cũng chẳng biết phải nói thế nào.
Thẩm Vân làm sao không nhìn ra — lòng chàng cũng khổ chẳng kém.
Áo xanh trên người chàng đã giặt đến bạc màu.
Đông sắp tới rồi, mà vẫn chỉ mang đôi giày vải mỏng mẹ chồng may từ đầu thu.
Trước lúc chàng lại rời nhà, Thẩm Vân cắn răng một cái, tháo chiếc khóa trường mệnh của Mễ Lạp đưa cho chàng:
“Cái này cầm lấy đem lên thành bán đi.
Đừng để mình quá thê thảm giữa đám bạn đồng học, để người ta coi thường.”
Thẩm Viễn sao có thể nhận?
Chàng ưỡn thẳng lưng, dõng dạc nói:
“Đại tỷ, đệ không để tâm những chuyện ấy.
Con đường cầu học gian khổ một chút, càng giúp ta rèn luyện chí khí.”
Cha chồng lại bắt đầu vào rừng đốn củi.
Hôm đó ông đặc biệt gọi Thẩm Vân cùng đi theo.
Vừa mới lên đến lưng chừng núi, Thẩm Vân đã nghe thấy phía vườn cây có tiếng đám phụ nữ la lối om sòm.
Mấy người đó tay cầm cào, lưỡi liềm, vừa nhặt lá cây vừa bẻ cành khô.
Quý Chi đại nương còn trực tiếp trèo lên cây.
“Dù sao cây nhà họ Thẩm cũng không sống nổi, chi bằng để chúng ta bẻ về làm củi!”
“Các bà đoán xem, nếu chồng đã mất của Thẩm Vân mà biết nàng ta phá nát cả gia nghiệp, mua nguyên một sườn núi đầy cây khô thế này, có khi nửa đêm về báo mộng mắng cho cũng nên!”
Mấy bà cười phá lên như được mùa.
Thẩm Vân lao tới, vừa đẩy vừa kéo Quý Chi đại nương từ trên cây xuống, rồi vung tay tát tới tấp:
“Hôm nay bà bẻ bao nhiêu cành cây của ta, ta tát bà bấy nhiêu cái!”
Khóe miệng Quý Chi đại nương rướm máu, mồm mấp máy la lên:
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”
Thẩm Vân lại tát thêm một cái:
“Đánh chính là bà! Ta chân đất không sợ kẻ đi giày.
Dù chẳng còn gì trong tay, ta cũng liều một trận. Bà dám không?”
“Còn các người nữa! Mồm miệng thì bẩn thỉu, chẳng lẽ đều ăn phân cả lũ?
Con trai các người cũng đến tuổi cưới vợ rồi, không biết tích chút đức cho đời sau hay sao mà đi làm mấy chuyện thất đức thế này?”
Chửi xong, đánh xong, Thẩm Vân ngồi phịch xuống đất, bật khóc nức nở.
Nhưng ít ra, ta cũng thấy nhẹ lòng.
Khóc một trận rồi, mọi chuyện cũng dễ nghĩ thông hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
14
Mùa đông dài dằng dặc, cả nhà ta phải ăn, phải sống, mọi cách kiếm tiền đều đã nghĩ qua, nhưng vẫn từng bước gian nan.
Lúc còn đang hoang mang, thì Bàn tỷ đến.
Tỷ mang theo hai lượng bạc:
“Đây là tiền bán đất hồi trước.
Ta biết năm nay vườn nhà các người không thu hoạch được gì, cầm lấy mà xoay xở trước.”
“Ngày tháng chịu đựng qua rồi cũng sẽ ổn thôi.”
Thẩm Vân và cha mẹ chồng đều nói không thể nhận.
Bàn tỷ nở nụ cười gượng trên khuôn mặt đầy thịt:
“Ta đâu có nói là cho không.
Coi như cho các người mượn.
Nhị Nha nhà ta học chữ bên muội, ăn uống chẳng khác gì Mễ Lạp, chưa từng bị phân biệt đối xử.”
Tỷ lại kéo ta sang một bên, nhỏ giọng:
“Tiểu Hạ, thật lòng cảm ơn muội.
Nhà ta đông con, đôi khi cũng không chăm được chu đáo cho Nhị Nha.
Muội quan tâm chăm sóc con bé, ta biết hết cả…”
Ta hiểu tỷ đang nói đến chuyện gì.
Hè qua, áo mặc mỏng, Nhị Nha đã bắt đầu dậy thì.
Ta so vóc dáng với con bé, rồi âm thầm may cho nó mấy chiếc yếm con.
Không ngờ chỉ chuyện nhỏ vậy mà nó cũng về kể với mẹ.
“Bàn tỷ, tỷ là một người mẹ rất tốt.
Dù con đông, nhưng chưa từng bỏ rơi đứa nào.
Muội thật sự rất kính trọng tỷ.”
Một câu nói khiến mắt tỷ rưng rưng.
Tỷ nhét bạc vào tay ta:
“Ta cũng nhận ra rồi, cái nhà này, vẫn là muội mở miệng nói thì người ta mới nghe.
Cầm lấy mau!”
Ta cười tươi rói:
“Được, Bàn tỷ, vậy muội không khách khí nữa.”
Thẩm Vân là người yếu lòng, lại ngại nhận ơn, nên miễn cưỡng nói một câu cứng nhắc:
“Bàn tỷ, đợi khi nào vườn trái có thu hoạch, muội chọn cho tỷ trái to nhất.”
---
Cuối năm bước sang đầu xuân, cả nhà lại ôm hy vọng bắt đầu một năm mới.
Ta theo mẹ chồng lên chùa dâng hương, vừa cầu năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu,
Vừa cầu mong Thẩm Viễn năm nay vào kỳ thi Hương sẽ một bước thành danh.
Sau rằm tháng Giêng, mắt phải của ta bắt đầu giật liên hồi, khiến lòng bất an.
Thế nhưng trong nhà vẫn yên ổn, mọi thứ trong vườn đều tiến hành đúng tiến độ.
Vừa sang xuân là bắt đầu thụ phấn, làm cỏ, mấy trận mưa rơi cũng vừa đủ, đúng lúc.
Ta vẫn có cảm giác bất an khó tả.
Dù mấy hôm trước có nhận được thư do Thẩm Viễn gửi về,
Nhưng khoảng cách so với lá thư lần trước đã cách nhau đến hai tháng.
Trong thư cũng không còn kể lể chuyện sinh hoạt như mọi lần,
Chỉ có một câu ngắn ngủi:
“Đừng nhớ, mọi sự bình an.”
Ta không kìm được nữa, liền lên đường đến thành tìm chàng.