Vì Tiểu Thanh Mai về thành phố không có chỗ ở, chồng tôi muốn đưa con gái đến nhà bà nội.
"Hiện tại là lúc khó khăn nhất của Mạt Mạt, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Thiết Trụ ở quê bị trì hoãn, bây giờ phải tập trung học hành để theo kịp."
"Kỳ Kỳ là con gái, học hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng Thiết Trụ là con trai, cả đời này không thể bị lỡ dở được."
Tôi nhìn chồng, miệng anh ta cứ mở rồi khép, lại nhìn con gái với vẻ mặt hoang mang, tôi vớ lấy một cái đĩa ném thẳng vào người anh ta:
"Đồ nói hươu nói vượn! Đây là nhà do bà đây được phân, nếu anh không muốn ở thì cũng cút đi luôn cho tôi!"
Chồng tôi trước nay luôn ngu hiếu với bố mẹ anh ta, tôi đã nhịn. Nhưng giờ còn muốn dùng nhà tôi để lấy lòng Thanh Mai?
Nếu anh ta không chịu nghĩ cho mẹ con tôi, vậy thì con tôi cũng chẳng cần phải có một người cha như thế!