Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 134: Yêu Lang Phản Kích



- Đúng thế, quả nhiên tu vi của đám yêu lang đã mạnh hơn trước, hiện tại xem ra muốn giết chết bọn chúng cũng không dễ dàng. Hơn nữa ngươi xem, bọn chúng sợ bị chúng ta dùng linh phù một kích tiêu diệt cả đám nên đã tản ra mỗi nơi một con, tương lai chúng ta muốn dùng lại chiêu cũ khẳng định là không được rồi.

Nghe Hàn Tuyết Liên khẳng định lại một lần, những suy đoán mà Lập Thiên còn băn khoăn trước đó hiện tại đã không cần hoài nghi gì nữa. Nếu thực sự tu vi của đám Hỏa Nhãn Yêu Lang sau lần chết đi sống lại vừa rồi đã tăng lên một cấp, như vậy nếu nó bị giết lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Bọn chúng liệu có sống lại lần thứ hai, thứ ba? Và rồi tu vi liệu có lại tiếp tục tăng lên cấp thứ hai, thứ ba hay không? Nếu sự thật là có, vậy thì hai người nguy to rồi.

Trước đó tu vi của phần lớn Hỏa Nhãn Yêu Lang có mặt ở đây đều nằm trong khoảng cấp một đến cấp ba, mà một số ít thì mới đạt đến cấp bốn, hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người. Thế nhưng hiện tại, sau một lần phục sinh, tu vi cả đám đồng thời tăng lên một cấp, như vậy đã có không ít yêu lang tiến đến cảnh giới tu vi ngang ngửa với hai người, khiến cho việc đối phó bọn chúng càng khó khăn hơn. Giả như sắp tới hai người lại xuất thủ tiêu diệt bọn chúng thêm lần nữa, và bọn chúng sau khi hồi sinh lại tiến giai thành yêu thú cấp sáu, như vậy chẳng phải ngay cả khả năng chạy trốn hai người cũng đánh mất luôn hay sao?

Ngẫm nghĩ một chút, Lập Thiên cho rằng bản thân cần phải tiến hành thăm dò một lượt trước khi hạ thủ tiêu diệt đám Hỏa Nhãn Yêu Lang lần tiếp theo. Dù sao thì cả hai người cũng đã mất quá nhiều thời gian và tiền của vì đám yêu lang này, nếu bây giờ mà về tay trắng thì không nỡ. Bất quá dù muốn làm cho tới nơi tới chốn đi chăng nữa thì điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn tính mạng cái đã, bởi nếu chẳng may lo lắng của hắn biến thành sự thật, đừng nói chi thu hoạch nội đan yêu lang, ngay cả tính mạng cũng khó lòng bảo toàn.

- Tiểu nha đầu, ngươi khoan hãy động thủ, cứ đợi ta ở đây, ta đi một lát rồi sẽ quay lại ngay!

- Tiểu tử thối, ngươi muốn đi đâu?

Nhìn biểu tình thần thần bí bí của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên không nhịn được cất tiếng hỏi thăm. Chỉ là thanh âm vừa ra khỏi miệng còn chưa kịp đến tai Lập Thiên thì đã thấy thân ảnh của hắn biến mất vào hư không, lúc xuất hiện thì đã ở trung tâm của bầy tuyết lang. Xuy xuy mấy tiếng, mấy đầu yêu lang bị Lập Thiên nhắm đến lần lượt bị thiết kiếm trong tay hắn chém bay đầu, máu huyết bắn tung, chết không kịp ngáp. Tiêu diệt khoảng độ chín mười con, hắn tức tốc quay lại vị trí cũ, im lặng quan sát.

Không khác dự đoán bao nhiêu, mấy đầu yêu lang vừa bị Lập Thiên giết chết vậy mà tự động hồi sinh thêm lần nữa. Lần này không khác với lần trước, khí tức trên thân bọn chúng lại tăng thêm một thành, chứng tỏ cảnh giới tu vi đã tăng lên. Cũng may trước khi xuất thủ Lập Thiên đã cố tình lựa chọn mấy đầu yêu lang có tu vi thấp để tấn công, chứ nếu chọn mấy con đầu đàn mà chém giết thì lúc này chỉ e hai người đã gặp họa lớn rồi. Trong khi Lập Thiên đã hiểu ra tất cả mọi chuyện thì Hàn Tuyết Liên vẫn mù mờ không hiểu chuyện gì. Thấy đối phương cứ chằm chằm nhìn tới chỗ tuyết lang vừa bị giết, nàng cũng lờ mờ đoán được ít nhiều khúc mắc bên trong, khẩn trương hỏi:

- Tiểu tử thối, nói mau, ngươi rút cuộc muốn làm cái gì?

Giờ đây, khi xác định những suy đoán của bản thân là đúng, Lập Thiên mới hướng Hàn Tuyết Liên đáp lời một cách rất tự tin.

- Tiểu nha đầu, ta có hai tin tức cho ngươi, một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?!

Hàn Tuyết Liên nghe xong thì hơi đần ra, trong lòng không tài nào hiểu nổi cái tên nhà quê trước mặt tại sao lại có tâm trạng bày ra ba cái trò quỷ vào lúc này, buồn bực nói:

- Tiểu tử chết tiệt, ngươi cũng nhiều chuyện quá đấy! Nói đi, tin tức tốt là gì?

Lập Thiên thẳng thắn đáp:

- Tin tức tốt là chúng ta có thể về nhà được rồi!

Hàn Tuyết Liên ngẩn ngơ hỏi:

- Vậy tin tức xấu là gì?

Lập Thiên cục súc đáp:

- Đó là ngươi nên quên chuyện thu hoạch nội đan yêu lang đi thì hơn!

Hàn Tuyết Liên như không dám tin vào tai mình, hỏi lại:

- Vì sao?

- Bởi vì ở trong Thần Tuyết Sơn, Hỏa Nhãn Yêu Lang căn bản không thể bị giết chết! Ngươi nhìn đằng kia xem, mấy đầu yêu lang ta vừa tiêu diệt ban nãy bây giờ đã sống lại rồi.

- Vậy thì thế nào?

- Không thế nào cả, vì tu vi của bọn chúng đã lại đề thăng một cấp nữa!

- Hả? Ngươi nói cái gì? Ý ngươi là sau mỗi lần chết đi sống lại thì tu vi của yêu lang sẽ đề thăng một cấp hay sao?

- Đúng là như vậy!

- Khốn kiếp, nếu biết vậy rồi thì tại sao ngươi còn xuất thủ giết chết bọn chúng?

- Ngươi ngốc thế, không giết chết bọn chúng ta làm sao biết suy đoán của ta có đúng hay không mà trả lời cho ngươi!

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Chỉ có một biện pháp duy nhất, rời khỏi đây càng nhanh càng tốt! Hơn nữa lúc hai người chúng ta bỏ chạy, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được giết chết yêu lang, tốt nhất là chỉ đánh trọng thương bọn chúng để câu kéo thời gian mà thôi.

Nghe Lập Thiên nói Hàn Tuyết Liên mới chợt phát hiện ra, thế cục hiện tại đã không còn như xưa nữa. Trước đó đám yêu lang tu vi thấp kém, chỉ có thể trở thành vật cho hai người săn giết. Nhưng bây giờ theo ưu thế vượt trội nhờ sự bảo hộ của cấm chế bao phủ Thần Tuyết Sơn, bọn chúng bỗng từ kẻ bị săn trở thành kẻ đi săn, mà phía mình lại chuyển từ gã thợ săn biến thành con mồi. Hàn Tuyết Liên càng cay đắng hơn khi nhận ra rằng, chỗ Bạo Lôi Phù thượng phẩm mà nàng ném đi lúc nãy đích xác đã biến thành công cốc, trong thoáng chốc đau lòng quá đỗi không biết để vào đâu cho hết, bèn hướng Lập Thiên nói:

- Tiểu tử thối, nếu biết trước đi theo ngươi gặp nhiều hung hiểm như vậy, bổn tiểu thư còn lâu mới chấp thuận lời rủ rê của ngươi. Khốn kiếp, Bạo Lôi Phù thượng phẩm ta đã tiêu xài hết sạch sành sanh, vậy mà bây giờ đến một cái nội đan Hỏa Nhãn Yêu Lang cũng không có, ngươi tính bồi thường cho bổn tiểu thư như thế nào đây?

Lập Thiên liếc xéo Hàn Tuyết Liên một cái tỏ vẻ bái phục, thầm nghĩ trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà cái vị Hàn đại tiểu thư này còn so đo tính toán chuyện tiền nong cho được, ngao ngán thở dài đáp:

- Tiểu nha đầu, ngươi biết nói lý lẽ hay không vậy, ngươi làm như ta muốn gặp chuyện lắm không bằng. Ban đầu đúng là ta đưa ra chủ ý, nhưng cũng là ngươi cam tâm tình nguyện đi theo chứ bộ. Dù sao cũng là chính ngươi muốn tìm hiểu bí mật trên người, ta cũng đâu có ép. Hơn nữa lúc nãy cũng chính là ngươi sử dụng phung phí linh phù, bây giờ gặp chuyện xui xẻo thì biết trách ai.

- Thế ai bảo ngươi dùng thủ đoạn khiêu khích ta? Nếu ngươi không động đến xấp Thiên Kiếm Phù ấy, bổn tiểu thư bị ngu hay sao mà lấy đám Bạo Lôi Phù quý giá kia ra dùng?!

- Hừ, thế ai bảo ngươi dùng mưu kế lừa gạt tiểu gia vào tròng? Nếu không phải ngươi hết lần này đến lần khác dở trò quỷ thì tiểu gia lại phải dùng mánh khoé chắc?

- Hức, ta không thèm nói chuyện với đồ không biết tốt xấu nhà ngươi!

- Hừm, ta cũng không thèm nói chuyện với tiểu nha đầu hàm hồ như ngươi!

- Được lắm, vậy tới đây bổn tiểu thư chống mắt nhìn xem ngươi đối phó đám ác lang kia như thế nào. Nếu ngươi bị bọn chúng vồ chết thì cũng đừng mở miệng cầu xin ta giúp đỡ đấy.

- Được thôi, để xem ai cầu cứu ai trước!

Dứt lời, Hàn Tuyết Liên mang theo một bụng nộ khí lẫn không cam lòng dùng Viễn Li Thuật biến mất, một mạch nhắm phía hạ sơn mà chạy. Lập Thiên thấy thế cũng không chậm trễ, liền lần theo hướng đối phương gắt gao bám theo. Mà khi thấy hai người định bỏ chạy, đám tuyết lang đang chầu chực xung quanh cũng không ngồi im, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau đuổi tới. Cứ thế, một cuộc ác chiến giữa người và sói lại lần nữa diễn ra, chỉ có điều thay vì Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên nắm quyền chủ động thì hiện giờ đám tuyết lang đã chủ động tấn công trước, con nào con nấy đều dùng khí thế muốn liều mạng lao thẳng về phía hai người.

Ngao một tiếng, Hàn Long Chưởng từ tay của Hàn Tuyết Liên bay ra, tuy nhiên lần này khác với lần trước, mấy đầu yêu lang trúng chiêu chỉ bị nàng đánh văng ra chứ không bị xé xác phanh thây nữa. Mặc dù trong đây có một phần nguyên nhân là do nàng thủ hạ lưu tình, bất quá không thể không nói tu vi của đám yêu lang đã cường đại hơn trước, sức tấn công lẫn phòng thủ đều tăng lên, không dễ bị giết chết. Phía bên này, Lập Thiên cũng dùng kiếm chém thương ba đầu yêu lang, chẳng qua vết thương trên người yêu lang chỉ qua mấy tức hơi thở đã lành lại như cũ, sau đó lại tiếp tục gia nhập vòng chiến như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Tiểu nha đầu, đi nhanh!

Biết tình hình không ổn, Lập Thiên hét lớn một tiếng, hối thúc Hàn Tuyết Liên đẩy nhanh tốc độ chạy trốn. Chẳng qua Hỏa Nhãn Yêu Lang thực sự là một loại yêu thú thông minh, khả năng rút kinh nghiệm từ thất bại nhanh đến mức kinh người. Ban đầu khi trông thấy bầy Hỏa Nhãn Yêu Lang phân tán ra mỗi nơi một con, Lập Thiên không khó nhìn ra bọn chúng sợ hắn dùng linh phù tiêu diệt nên mới làm ra hành động như vậy. Bất quá việc làm này của bọn chúng sẽ khiến việc chạy trốn của hắn dễ dàng hơn khi phải xuyên qua hàng rào do rất nhiều yêu lang tụ tập lại.

Chỉ là mới chạy được một đoạn, Lập Thiên chợt phát hiện ra loại suy nghĩ của hắn trước đó hình như đã sai lầm mất rồi. Lần này, cách thức mà yêu lang tấn công hắn rất có nguyên tắc và sự thống nhất, không còn vồ vập tới tấp như xưa nữa. Chỉ cần hắn lộ diện ở đâu, những con đứng gần nhất sẽ xông lên tấn công, mà những con đứng sát phía sau sẽ bọc lót cho con phía trước. Chỉ cần nhìn thấy trên người hắn xuất hiện sơ hở thì sẽ lập tức tấn công vào, đánh cho hắn trở tay không kịp.

Bên cạnh đó, nếu thấy hắn dùng Viễn Li Thuật chạy đi, bọn chúng chỉ cần nhìn qua một lần liền ước đoán ra khoảng cách và phương hướng viễn độn, từ đó tiến hành mai phục vào lần viễn độn tiếp theo. Kế tiếp, một toán yêu lang độ khoảng chục con sẽ liên tục nhắm vào vị trí mà hắn sắp xuất hiện tiến hành tấn công tới tấp, khiến cho cả khu vực đó tràn ngập công kích chí mạng. Cũng may bên ngoài thân có Bình Chướng Thuật bảo hộ, bằng không trên thân không biết đã trúng bao nhiêu vết thương rồi. Mà cũng chính vì thế cho nên con đường di chuyển của hắn vốn là đường thẳng càng về sau lại biến thành đường cong như cung tên.

Trên nguyên tắc, phương thức tấn công này của đám Hỏa Nhãn Yêu Lang không khác cách làm của đám người Lâm Bằng - Lục Phong ở hang đá có giao long, thế nhưng xét về mức độ hung hiểm thì cao hơn nhiều. Cẩn thận xem xét đánh giá, móng vuốt của yêu lang chính là một kiện thần binh lợi khí không thể bàn cãi, so sánh độ sắc bén và lực công kích thì chỉ có hơn chứ không kém thiết kiếm trong tay đám người Lâm Bằng - Lục Phong. Hơn nữa mỗi đầu tuyết lang đều là vật sống, có ý thức tư duy chứ không vô tri như thiết kiếm. Chính vì thế, tùy theo từng tình huống cụ thể mà yêu lang có thể tấn công kẻ địch một cách linh hoạt chứ không theo phương án cố định, rất khó nắm bắt. Ngoài ra khi lâm vào quần chiến, toàn bộ yêu lang sẽ luân phiên tấn công cho đến khi triệt hạ được kẻ địch mới thôi chứ không dừng nghỉ giữa chừng, điểm này mới thực sự đáng sợ.

Lúc này, Lập Thiên đang bị hai con yêu lang tấn công, hai con từ phía hai bên trái phải vồ đến người hắn. Thấy thế, Lập Thiên xoay người, một kiếm quét ngang, dễ dàng chém cụt chân đầu yêu lang phía bên phải. Thế nhưng đồng thời cũng canh một tiếng, vai trái của hắn bị đầu yêu lang phía bên trái dùng móng vuốt chộp vào, một mảng y phục to đùng bị nó xé xuống, rách làm nhiều mảnh. Đến khi nhìn lại mới biết, hoá ra may nhờ có giáp bào làm từ vảy giao long cho nên phần vai trái của hắn mới không bị thương, tuy nhiên giáp bào đang nguyên vẹn thế mà bị móng vuốt yêu lang cào thành mấy vết xước vừa dài vừa sâu, ngay cả phần tinh thiết kết nối giữa lớp giáp phần vai và phần ngực cũng vì lực công kích quá mạnh mẽ mà bị giật đứt mấy cái, khiến cho lớp giáp bị lệch sang một bên, mất hết thẩm mỹ.

- Yêu lang khốn kiếp, dám phá hỏng giáp bảo của ta. Đi chết đi!

Đột nhiên nhìn thấy món bảo giáp mà chính mình phải bỏ rất nhiều tâm huyết mới có được chưa gì đã bị người ta phá hỏng, Lập Thiên tức giận quá đỗi, hung hăng gầm lên. Trước đó hắn không dám động thủ tiêu diệt yêu lang là vì sợ yêu lang sau khi chết đi hồi sinh thì tu vi lại tăng lên, sẽ gây nguy hiểm đến chính mình. Thế nhưng giờ này thấy món giáp bảo bản thân yêu quý bị nó phá hoại, Lập Thiên cơ hồ nhịn không nổi nữa, sát tâm đùng đùng nổi dậy. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, một kiếm trong tay hắn hung hăng chém xuống, chém cho đầu yêu lang vừa làm trầy bảo giáp ra làm hai nửa. Nhưng cũng đúng vào lúc đó, phần bụng dưới Lập Thiên đột nhiên truyền đến âm thanh xột xoạt, lúc nhìn lại thì mảnh giáp bào ở phần rốn không biết từ khi nào đã bị móng vuốt yêu lang cào qua, hư hỏng một mảng lớn.

- Con bà nó chứ, đám súc sinh này tại sao lại mạnh đến trình độ này rồi! Nếu ta còn dây dưa ở đây, đừng nói bảo giáp, có khi đến cái xác cũng không còn nữa là!

Nghĩ thế, Lập Thiên vội vàng đảo mắt quan sát, cố tìm xem địa phương xung quanh có nơi nào trống trải để xuống núi hay không. Chỉ đáng tiếc, mất một hồi mỏi mắt nhìn tới nhìn lui, hắn vô cùng thất vọng khi nhận ra đa số yêu lang đều đang đứng đúng theo đội hình, cơ hồ chính mình không tới gần thì bọn chúng cũng không nhúc nhích động đậy, hoàn toàn không bộc lộ chút sơ hở nào để mình lợi dụng. Về cơ bản, yêu lang ở phía dưới chân núi số lượng rất đông, đông hơn nhiều so với trên đỉnh núi, cho nên muốn chạy xuống là việc làm vô cùng khó khăn. Thế là vèo một tiếng, Lập Thiên lại biến sang một địa phương khác chếch lên phía trên đỉnh núi một chút, tránh đi sự công kích của mấy đầu yêu lang ở gần đó.

Trong lúc đang không biết nên làm thế nào thì bỗng nghe á một tiếng, một thanh âm rên rỉ cất lên, mà thanh âm vừa đập vào tai thì ánh mắt của Lập Thiên cũng dán lên người của Hàn Tuyết Liên cách đó không xa. Chỉ thấy nàng ta trong lúc bất cẩn bị một đầu tuyết lang dùng móng vuốt chộp vào lưng, rút cuộc mảnh y phục trên lưng bị xé rách tả tơi, ngay cả lớp da thịt bên trong cũng đã đứt ra, máu tươi thấm ướt một vùng. Riêng Hàn Tuyết Liên vì bị đau mà trở nên vô cùng giận dữ, nàng ta gào lên một tiếng sau đó dùng chưởng pháp đánh chết con yêu lang vừa đả thương mình ngay lập tức. Nhìn Hàn Tuyết Liên mặt mày nhăn nhúm vì đau đớn, Lập Thiên đột nhiên hiểu ra một vấn đề không kém phần trọng yếu.

Thực ra không phải thực lực yêu lang mạnh hơn hai người, mà vì hai người không dám giết chết bọn chúng nên mới khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Bên cạnh đó nếu đả thương chúng thì thương thế trên người chúng nhờ vào sự hỗ trợ của lực lượng cấm chế trong Thần Tuyết Sơn sẽ hồi phục cực kỳ nhanh chóng, mà sau khi hồi phục thương thế, hiển nhiên bọn chúng sẽ càng tức giận, nhất thời máu liều nhiều hơn máu não, càng tấn công hăng say hơn, dữ dội hơn. Đổi lại hai người thì khác, càng đánh tu vi càng hao hụt, càng dễ bộc lộ nhiều sơ hở, càng về sau sẽ càng dễ bị trúng chiêu hơn.

Cứ nhìn tình huống hiện tại là biết, Hàn Tuyết Liên mặc dù có khả năng phòng ngự cao hơn hắn, lúc ban đầu giao thủ thì tỏ ra vượt trội hơn hẳn, không dễ gì bị yêu lang đả thương. Thế nhưng sau một hồi cật lực giao phong, tu vi đã có dấu hiệu suy giảm rõ rệt, năng lực phòng ngự xuống thấp, tạo điều kiện để đám yêu lang đang đứng quan sát xung quanh nhắm vào, kết quả là vẫn bị bọn chúng đánh trúng. Dẫu cho vết thương đó không chí mạng, nhưng nếu trên người đồng loạt xuất hiện hàng chục vết thương như vậy thì khó mà nói trước sẽ xảy ra chuyện gì.

Cứ tiếp tục tình trạng này, đợi đến khi hai người ra khỏi cấm chế thì chỉ e toàn thân đều là thương tích. Giả như lúc đó chạy thoát khỏi tuyết lang thì không sao, nhưng nếu bọn chúng bám riết không buông thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Đó là chưa kể đám Hỏa Nhãn Yêu Lang cũng không phải tự nhiên mà tập trung đông ở phần hạ sơn, đây rõ ràng là muốn chặn đường thoái lui của hai người. Nếu hai người cố chấp chạy về hướng đó, dĩ nhiên sẽ càng lún sâu vào vòng vây mà bọn chúng giăng sẵn từ trước. Đến khi đó, chỉ e hai người có vào mà không có ra, tiến không được, thoái cũng không xong, mười phần chỉ có thể nộp mạng nuôi béo đám ác lang này rồi.

- Không được! Cố chấp chạy khỏi đây tuyệt đối không phải cách hay. Tốt nhất là tạm thời né đi đám ác lang này, đợi khi bọn chúng tản đi rồi hẵng tìm đường thoát ra cũng chưa muộn.

Thế nhưng mới nghĩ tới đây thì đã thấy ở đằng xa có một đám tuyết lang nhân cơ hội Hàn Tuyết Liên bị thương mà đồng loạt xông lên tấn công, Lập Thiên thấy thế thì nhất thời hoảng hồn, hét vang:

- Tiểu nha đầu, cẩn thận!

Chỉ nghe vun vút xoèn xoẹt mấy tiếng, thân ảnh Lập Thiên biến mất rồi xuất hiện phía sau lưng Hàn Tuyết Liên, thiết kiếm trong tay ngoe nguẩy không ngừng, lập tức chém chết mấy đầu yêu lang đang muốn đánh lén nàng. Giúp Hàn Tuyết Liên hóa giải nguy cơ xong, Lập Thiên liền dùng giọng điệu trêu cợt hỏi:

- Tiểu nha đầu, ngươi không sao chứ? Có cần ta giúp gì không?!

Hàn Tuyết Liên bị cơn đau ở lưng hành hạ nửa ngày, bởi vì tình huống cấp bách nên phải nghiến răng chịu đựng, đã không được an ủi động viên thì chớ, đằng này còn bị Lập Thiên dùng giọng điệu cạnh khóe thì tâm tình nhất thời kích động dữ dội, quát ầm lên:

- Bổn tiểu thư không sao hết! Tên tiểu tử thối nhà ngươi mau cút sang một bên, bổn tiểu thư phải liều mạng với đám cẩu lang này!

Hàn Tuyết Liên gắng gượng hét lớn một câu, sau đó lại gồng mình chống chọi đám tuyết lang đang xông đến trước mặt. Đứng phía sau, Lập Thiên liếc mắt nhìn vết thương trên lưng của nàng, đôi mày hơi chau lên, trán thì nhăn thành từng đoàn, chép chép miệng ra vẻ không yên tâm, trầm trọng hỏi:

- Ngươi không sao thật chứ? Nhìn chỗ thương thế kia không đắp thuốc và băng bó lại là không xong đâu. Chung quy tiểu gia may mắn nhờ vào kiện giáp bảo trên thân nên mới không hề hấn gì, còn Hàn đại tiểu thư ngươi dù gia tài bạc triệu cũng không có bảo giáp uy lực như tiểu gia nha. Bất quá ta là nam nhân nên cũng không so đo với nữ nhân làm gì, chỉ cần ngươi nói một tiếng thôi, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi cùng.

Đến lúc này thì Hàn Tuyết Liên đã chính thức nổi điên, hét vang:

- Cút!!! Dù chết bổn tiểu thư cũng không cần ngươi giúp!