Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 13



Tôi vội vàng đứng dậy, bật công tắc đèn trên tường bên cạnh. Ánh sáng trắng của đèn điện, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.

"Em... em... em tự đi được..." Vừa nói xong, tôi vừa bước được một bước đã ngã xuống ghế sofa.

...

Chân thật sự tê cứng quá.

Một tiếng cười khẽ.

"Mộc Mộc, em đang muốn nói "Không" mà lại nói "Có" đấy à?"

16.

Khi Sở Thiên Trình nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái giường, ánh mắt anh ấy nhìn tôi khiến tôi hận không thể lập tức chạy ra thị trấn mua thêm một cái giường nữa.

Tôi nhìn anh ấy rõ ràng có chút tiều tụy, nhưng vẫn cố tỏ ra tỉnh táo, trong lòng hơi nhói, tôi chủ động đi đến tủ lấy một chiếc chăn ra sofa.

May mà bình thường vẫn để sẵn một chiếc chăn phòng khi cần thiết.

Tôi vừa nằm xuống sofa, đã bị Sở Thiên Trình ôm cả người lẫn chăn lên. Bất ngờ bị nhấc bổng lên không khiến tôi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh ấy.

Sở Thiên Trình nâng tôi lên, nhẹ giọng nói: "Gầy đi rồi."

Rõ ràng anh ấy còn gầy hơn.

Trong vòng tay anh ấy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng lồng n.g.ự.c gầy gò hơn của anh ấy, bên trong là nhịp tim mạnh mẽ.

Sở Thiên Trình cẩn thận đặt tôi lên giường, khi tôi nghĩ anh ấy sẽ tự mình ra sofa ngủ thì anh ấy lại nằm xuống bên cạnh tôi.

Anh ấy nghiêng người nhìn tôi, khuôn mặt anh ấy cách tôi chưa đầy hai mươi phân.

Tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp anh ấy thở ra, trong tiết trời se lạnh này lại mang đến sự nóng bức chưa từng có.

"Mộc Mộc, ngủ đi." Anh ấy nhìn tôi, mắt không chớp.

Như thể chỉ cần anh ấy nhắm mắt lại, tôi sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn, lại có chút đau lòng.

Buồn cho bản thân mình, đau lòng cho Sở Thiên Trình. Tại sao tôi luôn tự đeo cho mình nhiều xiềng xích như vậy, cứ nghĩ chỉ cần mình rời đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Sở Thiên Trình nắm lấy tay tôi qua lớp chăn, anh ấy cười nói: "Giống như một giấc mơ vậy."

Tôi nhìn khóe mắt đỏ hoe của anh ấy, cảm thấy càng thêm buồn bã.

Giống như một giấc mơ vậy.

Đối với tôi mà nói, chẳng phải cũng như vậy sao.

Sở Thiên Trình ăn dầm nằm dề ở nhà tôi hai ngày, cuối cùng cũng bị công việc gấp gáp ở công ty gọi về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Mộc Mộc, đừng chạy nữa, được không?" Sở Thiên Trình đứng ở cửa, che khuất ánh nắng bên ngoài, khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt anh ấy.

Nhưng trong giọng nói của anh ấy tràn đầy sự sợ hãi, khiến tôi cảm thấy nếu tôi từ chối anh ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính mình nữa.

Nhận được sự khẳng định của tôi, anh ấy hôn lên trán tôi một cái rồi mới rời đi.

Sở Thiên Trình không để tôi đi cùng anh ấy, tôi không biết anh ấy định làm gì.

Có lẽ bản thân tôi cũng ôm chút hy vọng hão huyền, hai ngày ở chung này, khiến tôi cảm thấy mình có thể cùng anh ấy lặng lẽ sống ở đây cả đời.

Vì vậy, tôi không muốn hỏi anh ấy, rốt cuộc anh ấy định làm gì.

Cho đến hai ngày sau, tôi nhận được một báo cáo giám định ADN.

Hai tay tôi run rẩy cầm lấy báo cáo, không dám tin nhìn thông tin trên đó.

Tôi bỏ báo cáo xuống, một tờ thông báo tìm người đã mờ chữ rơi vào tầm mắt tôi. Trên đó viết một đứa trẻ sơ sinh đã bị lạc như thế nào, cha mẹ đã đau lòng đến mức nào.

Mọi thứ trước mắt giống như một bộ phim truyền hình cẩu huyết vô cùng, không ngừng đả kích vào đầu óc tôi.

"Sở tổng nói, anh ấy sẽ đến ngay sau khi giải quyết xong công việc trong tay, mong cô nhất định phải đợi anh ấy." Người đàn ông đưa báo cáo đến nói như vậy.

Tôi gật đầu một cách máy móc.

Tôi từng nghĩ tại sao mình lại ở cô nhi viện, tôi cứ nghĩ chỉ vì mình là con gái.

Cô nhi viện có rất nhiều bé gái, vì vậy tôi cũng chẳng khác gì họ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người thân của mình sẽ đến tìm tôi. Hình như từ nhỏ tôi đã chưa từng có suy nghĩ như vậy, mỗi lần phạm lỗi đều trốn trong góc lặng lẽ khóc, sợ bị đưa trở về cô nhi viện.

Chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày tôi có người thân thật sự đến tìm tôi, đến đưa tôi đi.

17.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, năm tôi mười một tuổi, khi Sở Kình vô điều kiện tin tưởng Sở Tuyết, nghi ngờ tôi ăn trộm tiền, Sở Thiên Trình đã nắm tay tôi rời khỏi Sở gia.

Anh ấy nói: "Anh đưa em đi tìm ba mẹ."

Khi đó, trên mặt tôi vẫn còn vương nước mắt, tôi cười với anh ấy: "Vâng ạ."

Anh ấy cũng cười, cười rồi anh ấy lớn lên, lớn lên thành dáng vẻ bây giờ.

Tôi từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy Sở Thiên Trình đang ngồi bên cạnh tôi lặng lẽ đọc sách, không biết anh ấy đã đến bao lâu rồi, cuốn sách trong tay anh ấy hình như đã đọc được một nửa.

"Anh đến bao lâu rồi?" Tôi chớp chớp mắt ngồi dậy, may mà đã đưa chìa khóa cho anh ấy, nếu không anh ấy còn không biết sẽ phải đợi ở ngoài cửa bao lâu.

Sở Thiên Trình khép cuốn sách lại, anh ấy nhìn tôi cười: "Không lâu lắm, vừa lúc em nói em muốn gả cho anh thì anh đến."

???

Tôi nói lúc nào?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com