Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 14



Sở Thiên Trình đặt cuốn sách lên đùi, một tay đặt lên sách, vẻ mặt như không thể tin được: "Em sẽ không chối đấy chứ? Anh đã đồng ý rồi đấy."

Vẻ bất cần đời đã lâu không thấy của anh ấy dường như đã trở lại.

"Không tin em xem đi." Sở Thiên Trình giơ một tay lên, nắm lấy tay tôi.

Tôi mới chú ý đến trên tay mình, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo và lấp lánh.

!!!

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đây là cái gì!

Tôi vừa định tháo ra, đã bị Sở Thiên Trình giữ lại, ánh mắt anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giọng nói còn nghiêm túc hơn cả lúc anh ấy diễn thuyết ở đại lễ đường: "Trên đó có khắc tên em, ngoài em ra không ai đeo được."

Được rồi.

Nhưng mà ép mua ép bán như vậy thật sự được sao?

"Nhưng mà ông nội thì sao?" Tôi nghĩ đến những lời ông nội nói bóng gió với tôi.

Sở Thiên Trình đặt cuốn sách xuống bàn bên cạnh, anh ấy cũng ngồi lên giường, nắm lấy tay tôi, ngón tay hết lần này đến lần khác vuốt ve ngón áp út của tôi.

Tôi nhìn nụ cười trên khóe môi anh ấy, dường như rất hài lòng với chiếc nhẫn trên tay tôi.

"Ba mẹ em là người thành phố H, theo lời họ nói là năm đó khi đưa em đi chơi đã làm mất em, còn em đến cô nhi viện ở thành phố C như thế nào thì họ cũng không biết. Họ tìm em hai năm cũng không thấy, liền nghĩ rằng em không còn nữa." Sở Thiên Trình chuyển chủ đề, bắt đầu chậm rãi kể ra những tin tức mà tôi muốn nghe.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, sợ bỏ sót bất kỳ chữ nào anh ấy nói.

"Đầu năm nay anh đã tìm thấy họ, nhưng vẫn không dám chắc chắn. Họ đã có một cô con gái, nhỏ hơn em bốn tuổi, có nét giống em ở mắt và mũi." Sở Thiên Trình lấy ra một bức ảnh từ trên bàn.

Trên đó là một gia đình ba người, cô gái ở giữa cười rạng rỡ, quả thật có năm phần giống tôi. Nếu năm đó tôi không bị lạc, bây giờ cũng có thể có nụ cười rạng rỡ như vậy.

Tay tôi run run nhận lấy bức ảnh, nhìn đôi vợ chồng trong ảnh. Họ rõ ràng đang cười, nhưng trong đáy mắt lại như chất chứa tâm sự.

Tôi và cô gái trong ảnh đều giống mẹ nhiều hơn.

Bàn tay Sở Thiên Trình nắm lấy tay tôi siết chặt hơn, anh ấy nhìn tôi: "Để chắc chắn, anh muốn làm giám định ADN cho hai người. Nhưng khoảng thời gian đó Sở thị quá bận rộn, anh chỉ lơ là một chút, em đã chạy mất rồi."

Là lỗi của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nhưng không sao, dù em chạy đến đâu, anh cũng có thể tìm ra em." Sở Thiên Trình véo véo ngón tay tôi.

Anh ấy đột nhiên nghiêng người, một tay ôm tôi vào lòng, đầu nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi, giọng nói trầm trầm: "Mộc Mộc, thật ra anh rất ích kỷ. Anh đã muốn tìm cha mẹ ruột của em từ rất lâu rồi, nhưng anh không muốn em rời khỏi Sở gia. Rõ ràng biết em không muốn ở lại Sở gia, nhưng vẫn muốn giữ em bên cạnh. Giờ giúp em tìm được cha mẹ, cũng chỉ là muốn danh chính ngôn thuận ở bên em thôi."

Khóe mắt tôi cay cay, đưa tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: "Không sao đâu."

"Cảm ơn Chú nhỏ."

Cảm ơn anh đã luôn yêu em, cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã âm thầm làm cho em.

Bây giờ tôi đang trên đường đến thành phố H, ngồi cạnh Sở Thiên Trình, hai tay toàn là mồ hôi.

Sở Thiên Trình nhẹ nhàng tách tay tôi ra, lấy khăn ướt từ trong hộp bên cạnh lau mồ hôi trên tay tôi. Tôi nhìn vẻ mặt tập trung của anh, cứ như lúc này trên tay tôi không phải mồ hôi mà là thứ gì đó đáng sợ.

"Nếu ông nội không đồng ý thì sao?" Tôi khẽ hỏi.

Dù đã tìm được cha mẹ ruột, nhưng tôi từng là cháu gái của Sở Thiên Trình, tôi không giúp ích gì cho tương lai của anh ấy. Một người như ông nội, luôn nghĩ đến tiền đồ của Sở Thiên Trình, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Sở Thiên Trình ngẩng đầu lên, ngón tay cái ấn vào lòng bàn tay tôi, vừa cười vừa xoa nhẹ lòng bàn tay tôi, cảm giác ngứa ngáy như từ lòng bàn tay lan vào tận đáy lòng.

"Nếu em có thể sớm để ông ấy bế chắt trai, ông ấy sẽ vui mừng còn không kịp ấy chứ." Ánh mắt anh ấy đầy ý cười.

Tôi giật mình, theo bản năng muốn nhìn người lái xe, nhưng phát hiện tấm chắn ở giữa đã được nâng lên từ lúc nào.

Ngón tay cái của Sở Thiên Trình dùng sức ấn vào lòng bàn tay tôi, anh ấy nhìn tôi với vẻ thích thú: "Sao vậy? Không muốn à?"

"Ai nói nhất định là chắt trai chứ?" Tôi vốn định mạnh mẽ phản bác lại, nhưng đến khi nói ra thì giọng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tôi mất hết mặt mũi rồi.

Nhưng Sở Thiên Trình rõ ràng đã nghe được câu trả lời mình muốn, anh ấy ngồi cười bên cạnh. Tôi hiếm khi thấy anh ấy cười như vậy, nên cũng bất giác cười theo.

Xe chạy bốn tiếng đồng hồ, khi đến nơi tôi vừa ngủ gật trên vai Sở Thiên Trình.

Tôi được Sở Thiên Trình dắt xuống xe, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, cả người run lên vì căng thẳng.

Có lẽ Sở Thiên Trình đã báo trước, chúng tôi vừa xuống xe đã thấy cả nhà đang đợi ở cửa.

Họ giống hệt như trong ảnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com