Tôi nhìn anh ấy dưới ánh đèn sân khấu, hôm nay anh ấy mặc một bộ vest chỉnh tề. Rõ ràng là bộ vest nghiêm túc, vậy mà anh ấy lại mặc ra được vẻ bất cần đời.
Sở Thiên Trình nhìn tôi, nói trước micro: "Chào mọi người, tôi là Sở Thiên Trình."
Câu nói này, giống hệt câu anh ấy nói với tất cả mọi người nhà họ Sở khi bước vào Sở gia năm đó, ngay cả biểu cảm vừa bất cần đời vừa như cười như không trên mặt cũng giống hệt.
Vừa dứt lời, hội trường lại vang lên một tràng hò hét.
Giọng Cố Lưu Nghĩa vang lên bên cạnh: "Chú nhỏ vẫn được các cô gái yêu thích như mọi khi."
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy cũng đang mỉm cười nhìn tôi.
Tôi nghiêng đầu cười nói: "Anh Lưu Nghĩa cũng rất được các cô gái yêu thích mà."
Sau đó, tôi thấy đôi mắt sau cặp kính của anh ấy sáng lên, vành tai ửng đỏ. Anh ấy ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Tôi cũng thu lại nụ cười, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Sở Thiên Trình nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, tôi không biết anh ấy nói gì, chỉ biết anh ấy cười tám lần, nhìn tôi hai mươi ba lần.
4.
Lần đầu tiên ông nội dắt Sở Thiên Trình về nhà là trong tiệc đầy tháng của Sở Tuyết.
Giữa những vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, anh ấy thản nhiên nói: "Chào mọi người, tôi là Sở Thiên Trình."
Năm đó tôi mới bốn tuổi, ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Kình nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, giống như một chú sư tử cô độc cuối cùng cũng tìm thấy đồng loại.
Khác biệt là, anh ấy dựa vào sự yêu thương của ông nội mà sống tự do tự tại trong nhà, còn tôi chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện mới có thể có chỗ đứng trong nhà.
Về sau, tôi cứ nghĩ chúng tôi có lẽ căn bản không phải đồng loại.
Nhưng Sở Thiên Trình lại xuất hiện ở đại sảnh vào lúc Sở Tuyết vu oan tôi lấy trộm tiền trong nhà.
Anh ấy chưa bao giờ can thiệp vào chuyện nhà, dường như ngoài cái tên Sở Thiên Trình ra, anh ấy không phải người của Sở gia.
Nhưng hôm đó, anh ấy ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, khóe miệng nhếch lên nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười. Anh ấy hỏi: "Em lấy trộm tiền trong nhà, vậy mà mỗi trưa còn nhịn đói để dành tiền?"
Tôi cứ tưởng chuyện này không ai biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không lâu trước đó, tôi vừa bị mất trộm tiền, sắp đến sinh nhật Sở Kình, không muốn xin tiền trong nhà nữa nên tôi nhịn ăn trưa mỗi ngày để dành tiền mua quà sinh nhật.
Sở Kình cũng nhìn tôi, trong mắt không hề có chút thương xót, ông ấy nghiêm khắc hỏi tôi: "Con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Lúc đó tôi vẫn còn một lòng kính trọng và sùng bái Sở Kình, nhưng khi ông ấy hết lần này đến lần khác nghi ngờ tôi lấy trộm tiền, trái tim nhỏ bé của tôi như bị ném vào hầm băng.
Trong hầm băng, tôi nghe thấy Sở Thiên Trình nói: "Người lấy trộm tiền thì nhịn đói để dành tiền mua quà sinh nhật, còn người không lấy trộm tiền thì trong phòng lại đột nhiên có thêm nhiều búp bê Barbie."
Nói xong, Sở Thiên Trình đi đến bên cạnh tôi, nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm đến mức không thấy đáy, anh ấy mỉm cười với tôi: "Em nói xem, đây có phải là chuyện lạ không?"
Người lấy trộm tiền là Sở Tuyết, Sở Kình không hỏi tại sao cô ta còn nhỏ mà đã học được cách ăn trộm và đổ tội cho tôi, ông ấy chỉ bảo tôi về phòng.
Không có lời xin lỗi, không có sự an ủi.
Từ đó về sau, tôi biết, tôi và Sở Thiên Trình quả thực là đồng loại.
Là những người ngoài cuộc không thuộc về Sở gia.
Sở Thiên Trình đã hơn một tháng không về nhà, kể từ lần gặp anh ấy ở buổi tọa đàm cũng đã một tuần rồi.
Hôm nay anh ấy về nhà khi tôi đang tưới nước cho những cây dạ lan hương trắng trong vườn, đây là do Sở Thiên Trình trồng năm ngoái, được tôi chăm sóc rất tốt.
"Xem ra em rất thích mấy bông hoa này." Giọng Sở Thiên Trình vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại liền thấy anh ấy khoanh tay dựa vào khung cửa, ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp kính trên đầu, khiến mọi thứ trước mắt trở nên hơi mơ hồ.
"Em còn tưởng ông nội về, anh cũng sẽ không về." Tôi quay đầu lại tiếp tục tưới hoa.
Tiếng bước chân của Sở Thiên Trình ngày càng gần, đi đến bên cạnh tôi, một bóng đen phủ lên khóm dạ lan hương trước mặt tôi.
Anh ấy nhận lấy bình tưới nước trong tay tôi, tưới lên hoa một chút, rồi mới nhìn tôi, hỏi: "Em có biết ý nghĩa của hoa dạ lan hương trắng là gì không?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ngón tay tôi hơi run lên, như thể hơi ấm từ bàn tay anh ấy khi nhận lấy bình tưới nước vẫn còn lưu lại trên đó. Tôi nhìn những khóm dạ lan hương trước mặt, một lúc sau mới ngẩng lên nhìn anh ấy.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười với anh ấy: "Dạ lan hương còn có ý nghĩa nữa sao? Chú nhỏ."
Sở Thiên Trình cau mày, rồi lại giãn ra trong nháy mắt. Anh ấy đặt bình tưới nước xuống đất, khóe miệng nhếch lên nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Sở Mộc, em thật xảo quyệt." Anh ấy đi ngang qua tôi, thẳng vào trong nhà.
Tôi thu lại nụ cười, nhìn những giọt nước trên bông dạ lan hương trắng, ánh nắng phản chiếu trong đó hơi chói mắt.