Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 76: Mẫu Người Cô Ấy Thích - 2



Anh vội cúi xuống, mở nắp thùng ra. Mắt anh mở to khi nhìn thấy thứ bên trong. 

Là truyện tranh. Cô lớn cỡ này rồi mà còn đọc truyện tranh sao? Nhưng… hình như truyện này là dành cho người lớn, có giới hạn độ tuổi hẳn hoi.

- Gì đây? Điên Cuồng Chiếm Hữu: Anh Kế Mưu Đồ Chiếm Đoạt Tôi. – Anh cầm cuốn truyện lên và đọc.

Vành tai anh bất giác đỏ lên, nhịp tim cũng tăng tốc. Các ngón tay mảnh khảnh lập cập lật giở những trang đầu tiên và đọc. 

Càng đọc, cơ thể anh càng nóng ran. Một câu hỏi liên tục chạy trong đầu anh, anh tự hỏi có phải Hạ Vân Thanh cũng có tình cảm nam nữa với anh không? Thế nên, cô mới mua một bộ truyện có cái tựa đề và nội dung như thế này.

- Thật là bá đạo, sao có thể ép buộc người khác như vậy chứ? – Anh không thể không chế giễu cách tán tỉnh nữ chính của tên anh kế, cũng là nam chính của truyện.

Đọc thêm vài trang nữa, anh lại cau mày. Giờ thì anh đã hiểu cái dáng vẻ kỳ lạ của cô hôm qua. Giờ nghĩ lại, anh thấy cô thật đáng yêu, bực dọc chất chứa từ đêm qua đến giờ đã tan thành mây khói.

- Không lẽ em ấy thích đàn ông thế này? Mình… có mềm mỏng, dịu dàng quá không? – Anh lại tự hỏi.

Ngay khi gấp cuốn truyện lại, anh nghe tiếng bước chân vọng đến từ bên ngoài. 

Không có thời gian cho anh chạy ra nên anh đành tạo hiện trường giả, tháo khuy măng sét vứt xuống gầm bàn rồi vờ cúi người tìm kiếm.

- Cậu chủ, nước của cậu đây. – Minh Nguyệt lí nhí lên tiếng trong khi tròn mắt nhìn người đàn ông.

- À, tôi đánh rơi khuy măng set, chẳng biết lăn vào đâu rồi, giúp tôi kiếm đi. Lòng vòng ở đây thôi. – Anh đứng dậy, nhận lấy chai nước và nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Vâng.

Minh Nguyệt không hề nghi ngờ gì, ngoan ngoãn bò xuống sàn, lục lọi các ngóc ngách. Trần Quân Nghị dịch ra một chút, mở chai nước uống một ngụm để hạ hỏa. 

Cảnh cuối anh thấy trước khi đóng cuốn truyện lại là cảnh cấm trẻ em. Anh không ngờ Hạ Vân Thanh lại thích đọc mấy loại truyện này. Nhưng cũng không có gì là bất ổn cả vì cô là một cô gái trưởng thành.

- Cậu chủ, phải cái này không ạ? 

Tiếng nói đột ngột cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Quân Nghị, khiến anh suýt chút sặc nước. 

- Phải rồi, là nó. 

Anh đưa chai nước cho cô rồi nhận lấy khuy măng sét và rảo bước đến thư phòng của mình. Ngay khi cánh cửa gỗ đóng lại, anh liền lên mạng, gõ tên truyện. 

Nếu Hạ Vân Thanh thích bộ truyện, suy ra cô thích nam chính. Tuy anh không chắc cô có thích anh hay không nhưng nếu anh trở nên giống hình mẫu mà cô thích thì cơ hội chiếm được trái tim cô sẽ cao hơn.

Sau vài thao tác, anh đã đặt xong bộ truyện từ một ứng dụng bán đồ cũ bởi các gian hàng khác đều thông báo hết hàng. 

Với quyền lực và địa vị của mình, anh dư sức gọi cho nhà xuất bản, bảo họ in thêm một bộ bán cho anh, thế nhưng, như vậy thì rất xấu hổ, họ sẽ nhìn anh như thế nào? 

Còn bảo Lâu Nam ra mặt thay mình thì… Quên đi, anh không thể để Lâu Nam biết chuyện này.

Anh tự hỏi bộ truyện này nổi tiếng thế sao? Anh hơi hoang mang khi nghĩ đến việc Hạ Vân Thanh cũng như bao nhiêu người mua khác, không phải vì có tình cảm với anh nên mới mua một bộ truyện với thiết lập hoàn cảnh nhân vật na ná anh và cô.