Đúng tám giờ, Trần Quân Nghị rời khỏi biệt thự. Hôm nay, tâm trạng anh bất ổn sau khi đọc truyện và còn phải nghiên cứu tài liệu trên đường đi nên không thể tự mình lái xe.
Khi chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ, tài xế nhìn gương chiếu hậu, thấy anh đã gấp tài liệu lại thì ông mới dám lên tiếng.
- Cậu chủ, chắc tôi làm hết tháng này rồi xin nghỉ việc. Tôi phải đưa vợ về quê chữa bệnh, bệnh của bà ấy giờ chỉ trông cậy vào thầy thuốc ở quê thôi, bệnh viện thua rồi.
- Có cần tôi giới thiệu bác sĩ không? – Anh đưa tay xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày và hỏi.
- Không cần đâu. Bà ấy cũng không muốn nằm viện nữa, muốn về quê. Ở đó không khí trong lành, bình yên, biết đâu lại có tiến triển tốt. Mà thầy thuốc đó nghe bảo cũng mát tay lắm, có chữa lành cho mấy ca bệnh nặng bị bệnh viện trả về rồi. Nên là tôi cũng muốn thử. – Tài xế chậm rãi trả lời.
- Được, vậy để tôi tìm người thay thế. – Anh gật đầu.
- Tôi thấy cậu Thiệu Phong trong đội vệ sĩ ổn đấy cậu chủ, lái xe cẩn thận, tính tình cũng hiền lành. Cậu xem xét cậu ấy thử xem.
Nghe tài xế tiến cử người cho mình, Trần Quân Nghị cũng gật gù, bảo để xem xét sau. Anh nghe tên thì nghe vậy chứ chẳng biết mặt mũi Thiệu Phong như thế nào.
Nhóm vệ sĩ canh gác, bảo vệ xung quanh biệt thự tầm bảy, tám người, toàn là người do ba anh thuê, anh không để ý lắm, cũng chẳng bao giờ trò chuyện cùng họ.
Chiếc xe lăn bánh qua những con đường thưa người và rẽ vào cổng tập đoàn. Đường phố luôn như vậy, chỉ cần chệch qua một khung giờ thì đã tránh được tình trạng kẹt xe.
Ngay khi Trần Quân Nghị vào văn phòng, Lâu Nam đã nhảy vào theo với cốc cà phê trên tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Chào buổi sáng, sếp. Sao em thấy anh bơ phờ vậy? Anh mất ngủ à? Uống chút cà phê cho tỉnh nào.
Trần Quân Nghị cởi áo vest, vắt lên ghế rồi nhận lấy cốc cà phê, nhấp một ngụm. Đêm qua anh trằn trọc vì mải suy đoán cuốn sách trên tay Hạ Vân Thanh, lăn qua lộn lại đến tận ba giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ, đương nhiên là bơ phờ rồi.
- Thẩm Thu thế nào rồi? – Anh hỏi.
- Cô ấy ổn, đi lại quanh phòng được rồi. Cô ấy không có người thân chăm sóc nên cứ cho nằm ở bệnh viện vậy. Để chiều nay em sắp xếp chạy vào đó thăm cô ấy chút, dù gì cũng là vì anh nên mới bị thương mà.
Nghe Lâu Nam nói, Trần Quân Nghị hơi nhướn mày. Anh không phủ nhận công lao của Thẩm Thu nhưng anh sẽ chỉ đến thăm cô một lần thôi.
- Vài ngày nữa có gói hàng chuyển cho tôi, để ý chỗ bảo vệ nhé. Nhận rồi đưa thẳng cho tôi, không cần kiểm tra gì đâu. – Anh uống cạn cốc cà phê, rút giấy lau miệng rồi nói.
- Hàng ạ? À, vâng.
Lâu Nam hơi bối rối vì chẳng bao giờ thấy sếp mình đặt hàng trên mạng. Từ trên xuống dưới người anh, từ quần áo, đến phụ kiện nhỏ nhất đều được mua từ các cửa hàng bán đồ cao cấp, do đích thân anh lựa trực tiếp.
Theo quy trình đảm bảo an toàn cho sếp, nếu như nhận được hàng thì Lâu Nam phải tiến hành kiểm tra trước rồi mới đến tay Trần Quân Nghị.
Thế nhưng, sếp đã dặn dò như vậy rồi nên anh sẽ không tò mò. Nhưng mà anh thật sự tò mò, anh muốn biết quá đi mất.
Một ngày làm việc với cường độ cao nhanh chóng trôi qua. Tâm trạng các nhân viên rất mâu thuẫn, họ vừa mong chậm hết ngày để hoàn thành công việc dang dở, lại vừa vui mừng và nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tạm thoát được cảnh mài đũng quần trên ghế.