Rời khỏi cổng tập đoàn, Hạ Vân Thanh hòa vào dòng người đông đúc chiều tan tầm. Cô nghĩ đến bữa tối và cảm thấy chán nản, có cách nào giúp cô được ăn riêng, không chạm mặt Trần Quân Nghị không?
Câu trả lời đương nhiên cô biết rõ. Không có cách nào, trừ khi cô kiếm chuyện về nhà trễ. Thế nhưng, đó chỉ là cớ tạm thời, không ổn lắm.
Mải chìm trong những suy nghĩ, cô đến nhà lúc nào không hay. Sau khi tắm gội và thay đồ, cô xuất hiện tại bàn ăn, đối diện người anh kế của mình.
Dù cố dặn lòng đừng nhìn trực diện anh nhưng cô lại tò mò, muốn xác nhận xem có đúng là anh có suy nghĩ khác với mình không.
Và khi ánh mắt họ chạm nhau, linh hồn cô gần như đăng xuất khỏi cơ thể, khiến cô không thể phân biệt được đó là ánh mắt dành cho em gái hay người trong mộng. Có lẽ cô không nên đọc bộ truyện đó nữa, thật ám ảnh.
- Vân Thanh, con đi làm cũng một thời gian rồi, có thấy công việc phù hợp không? Đương nhiên là con sẽ có đặc quyền khi là con cái trong nhà này, nếu con có vướng mắc gì thì cứ nói. – Trần Quân Nghiêm nhận lấy miếng thịt mà vợ gắp cho mình rồi hỏi.
- Dạ phù hợp ạ, mọi thứ đều ổn. Mọi người trong phòng ban đều hỗ trợ lẫn nhau. – Cô gật đầu và đáp.
- Sao anh lại thấy em ngày càng mỏi mệt vậy? Có cần đi khám sức khỏe không? – Trần Quân Nghị trêu cô.
Anh đoán cô có bộ dạng thiếu ngủ đó là vì bộ truyện nhưng vẫn cứ thích trêu cô một chút. Ban ngày cô đi làm, hẳn là tranh thủ cả đêm để cày truyện.
Lúc trước, cô bạn thanh mai trúc mã của anh là Lý Nhược Hân cũng từng thức trắng đêm chỉ để đọc cho xong một bộ truyện tình cảm học đường, còn nhiệt tình giới thiệu với anh nhưng anh từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ trước đến nay, anh chưa từng đọc truyện tranh, bộ truyện điên rồ đó là bộ truyện đầu tiên anh mở ra đọc. Và anh đã hiểu vì sao nó bán chạy, nó biết cách kích thích cái phần tiềm tàng trong mỗi con người.
- Chỉ quanh quẩn ở công ty và nhà thì tâm trạng không thể nào phấn khởi được đâu. Con nên tranh thủ đi mua sắm hoặc dạo phố vào cuối tuần. Có thể rủ anh con đi chung. – Phương Tiểu Kiều âu yếm nhìn con gái và đề xuất ý kiến.
- Ừ, mẹ con nói đúng đó, làm thì cũng phải có thời gian thư giãn chứ.
Nói rồi, Trần Quân Nghiêm quay sang nhìn con trai mình.
- Cuối tuần này con sắp xếp đưa em đi chơi đâu đó đi, ra biển cũng ổn đó.
Cảnh tượng nam chính lợi dụng để đụng chạm nữ chính khi cả hai ở bãi biển lập tức xuất hiện trong tâm trí Hạ Vân Thanh. Hai mắt cô nàng mở to, xua tay, điên cuồng lắc đầu.
Hình ảnh của cặp đôi dần được thay thế bằng hình ảnh của cô và Trần Quân Nghị, cánh tay mảnh khảnh nhưng rất có lực ôm trọn lấy bờ eo trắng ngần, ép sát cô vào anh trong tình huống giúp cô tránh cú va chạm của một bé trai đi xe đạp.
Cả ba người đồng loạt chau mày trước phản ứng dữ dội của cô. Ừ thì, cho dù cô không muốn đi thì cũng không cần lắc lư như thể đang bị điện giật như vậy.
- Vân Thanh. – Trần Quân Nghị cẩn thận gọi cô.
Như những gì anh thấy, có vẻ cô sợ anh thì đúng hơn là thích anh. Thế nên, khi nghe ba anh đề nghị anh đưa cô đi chơi, cô mới phản ứng dữ dội như vậy.
Bàn tay anh vô thức siết chặt, gân xanh nổi rõ trên làm da trắng. Rõ ràng mới cách đây mấy hôm, tình cảm giữa cả hai vẫn rất tốt.