Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 79: Càng Thương Em Hơn - 1



- À. Em… em sợ biển. Em sợ nước, cho nên là… dù có đi thì cũng không thư giãn được. – Cô lắp bắp nói. 

Nghe cô đưa ra lý do, Trần Quân Nghiêm cau mày khó hiểu, trong khi Trần Quân Nghị tức giận thấy rõ. Một lý do khập khiễng như vậy mà cô cũng có thể nói ra sao? Anh thà là cô nói thẳng, rằng cô không thích đi cùng anh còn hơn nghe cô bào chữa như thế này.

Chỉ có Phương Tiểu Kiều là buồn thấy rõ, bà đau lòng nhìn con gái mình. Đã nhiều năm trôi qua, nhìn cô lớn lên, mạnh mẽ từng ngày, bà cứ ngỡ cô đã lãng quên. Ký ức về buổi chiều kinh hoàng đó bỗng chốc hiện về, khiến tay cầm đũa của bà run rẩy.

- Vậy thì không đi biển nữa, có thể chọn một địa điểm khác. – Bà cố gắng mỉm cười và nói.

Hạ Vân Thanh cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Đó là cái cớ hoàn hảo để từ chối đi biển cùng Trần Quân Nghị nhưng sự thật là cô rất sợ biển.

Bóng chiều chạng vạng, những con sóng trắng thét gào lẫn trong tiếng chửi rủa điên cuồng của người đàn ông đó vẫn thi thoảng xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến cô thức giấc giữa chừng. 

Sau bữa tối, Phương Tiểu Kiều không về phòng cùng chồng mà vào phòng con gái. Bà lặng lẽ tiến đến bên bàn và ôm cô vào lòng. 

- Mẹ sao vậy? Sao không về phòng ôm chồng mà lại vào đây ôm con? Mẹ đột nhiên nhận ra mẹ nhớ con à? – Hạ Vân Thanh rúc đầu vào lòng bà, nũng nịu trêu chọc.

- Giá như năm đó mẹ mạnh mẽ và quyết đoán hơn, thì con đã không phải trải qua nhiều tổn thương như vậy. Vân Thanh, mẹ xin lỗi. – Giọt nước mắt lăn dài trên má Phương Tiểu Kiều, rơi xuống mái tóc cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Ai lại muốn gia đình tan vỡ chứ? Hơn nữa, mẹ đến với ông ấy vì tình yêu. Chúng ta luôn nghĩ mình có thể thay đổi một ai đó. Đến khi biết là không thể, thì toàn thân đã đầy rẫy vết thương. – Hạ Vân Thanh buồn bã nói.

Phương Tiểu Kiều lùi lại, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt xinh đẹp của con gái mình. Bà không muốn cô đi vào vết xe đổ của bà. Bà không thể biết được người đàn ông mà cô chọn trong tương lai là người thế nào, có biến chất theo thời gian không. 

Nhưng nếu là Trần Quân Nghị thì khác, anh có sự nghiệp và danh tiếng cần gìn giữ, chắc chắn không thể vướng vào những tệ nạn xã hội được. Hơn nữa, bà và cô vẫn có thể dựa vào uy quyền của Trần Quân Nghiêm. 

Tuy hai người họ có lúc căng thẳng như hôm trước, nhưng bà nhận ra anh rất kính trọng ba mình. 

Nếu như mẹ của Trần Quân Nghị không mắc bệnh trầm cảm thì đã có thể mẹ quý nhờ con rồi. Bà ấy là tiểu thư nhà giàu, không chịu nổi cảnh chồng chung nhưng bà thì khác, sóng gió cuộc đời đã giúp bà nhận ra chỉ có tiền bạc là quyền lực là thứ đáng tin cậy nhất. 

Thì sao nếu chồng bà có người phụ nữ khác, chỉ cần ông đừng để họ thay thế vị trí của bà trong ngôi biệt thự này là được. Bà cũng sẽ công tác tư tưởng cho con gái mình như vậy sau khi cô kết hôn. 

Điều khiến bà yên tâm là được biết Trần Quân Nghiêm chưa bao giờ thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ mình, thậm chí còn không cãi vã.

- Thật buồn khi ngày mẹ thực hiện điều ước cho con lại là ngày khiến con từ bỏ điều ước của mình. – Bà nghẹn ngào nói.

- Cũng chẳng có gì to tát. Có những người ở vùng núi, cả đời họ chẳng nhìn thấy biển đấy thôi. Con không sao đâu. – Cô mỉm cười an ủi bà.