Khi tôi quay lại phòng thu, đúng lúc tới đoạn thu âm hợp xướng của toàn bộ nhân viên.
Đoạn VCR lần này sẽ được đăng lên trang web chính thức của công ty, là một phần trong bộ nhận diện văn hoá doanh nghiệp.
Tuy ông chủ lớn Chu Bóc Lột không đến, nhưng đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của dự án, còn đặc biệt dặn dò Bạch Mộ Hòa – người đại diện cho hình ảnh công ty – nhất định phải lộ mặt trong video, thêm chút màu sắc cho đoạn clip tuyên truyền.
Thế nhưng, Bạch Mộ Hòa lại không vào phòng thu nữa, chỉ yên lặng đứng cạnh kỹ thuật viên thu âm, rõ ràng là rút khỏi phần ghi hình.
Mang theo một bụng tiếc nuối, tôi vừa phải chịu đựng ánh nhìn áp lực của anh ta, vừa gắng gượng hoà giọng với đồng nghiệp hát bài hát công ty đặt viết riêng.
Sau khi quay xong tất cả cảnh, vài đồng nghiệp đã nhận được tin nhắn ám hiệu từ tôi bắt đầu giả bộ hưng phấn, kêu gào rằng hát chưa đã, rủ nhau đi hát karaoke, chi phí chia đều.
Đúng dịp thứ sáu, không phải đi làm ngày mai, không ai phản đối.
Một nhóm người kéo nhau đến KTV, ai cũng tranh nhau làm ca sĩ chính, trong phòng vang lên đủ thứ âm thanh thảm thiết như quỷ khóc sói gào. Chỉ có Bạch Mộ Hòa là ngồi yên lặng trong góc phòng, tựa vào ghế, cúi đầu uống rượu, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Tiểu Lý không ít lần đảo qua lại giữa tôi và Bạch Mộ Hòa, cuối cùng bị tôi dằn mặt bằng nắm đ.ấ.m ra hiệu "biết điều thì im miệng."
Bia uống khi hát tôi đã cố ý chuẩn bị hai loại. Loại đặt gần chỗ Bạch Mộ Hòa là loại có nồng độ mạch nha nguyên chất cao nhất, vị đậm, cồn cũng cao hơn hẳn. Loại dành cho nhóm người thích ca hát là bia nhẹ, vị thanh mát, uống mãi cũng không dễ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai loại bia cùng một thương hiệu, nhìn từ bên ngoài không khác nhau là mấy. Dù có chút khác biệt, dưới ánh đèn lập lòe của phòng karaoke cũng chẳng ai phát hiện.
Khi mọi người lần lượt ra về, đồng hồ đã chỉ sang hai giờ sáng.
Tôi nhìn về phía góc phòng, nơi Bạch Mộ Hòa đang say mềm, môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
Quất Tử
"Giám đốc Bạch, tôi đưa anh về nhé?" Giây phút này, tôi chính là con sói xám lớn đang dụ dỗ chú thỏ trắng nhỏ.
Anh ta nhìn tôi rất lâu, đôi mắt vốn lạnh nhạt nay vì ngấm rượu mà phủ lên một tầng sương, dịu dàng như nước:
"Phiền cô đặt cho tôi một khách sạn gần đây."
"Được thôi." Tôi còn dịu dàng hơn cả anh ta "Anh còn đi nổi không? Tôi dìu anh."
Anh ta loạng choạng đứng dậy, nửa người tựa vào vai tôi.
Trong góc khuất nơi anh ta không thể nhìn thấy, tôi nở nụ cười như vừa đạt được âm mưu đã chuẩn bị từ lâu.
Tiểu mỹ nhân đáng yêu của tôi, đêm nay đã rơi vào tay tôi rồi, muốn thoát cũng không dễ đâu.