Sáng hôm sau, tôi tựa vào bàn trang điểm, thưởng thức gương mặt đang say ngủ hoàn hảo của Bạch Mộ Hòa thì thấy mí mắt anh ta khẽ động, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Có vẻ đau đầu, anh đưa tay day day huyệt thái dương, trong mắt vẫn còn vương chút mơ màng khi vừa tỉnh.
"Chà, Bạch đại mỹ nhân tỉnh rồi à?" Tôi không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
"Giang Việt, sao cô lại ở đây?" Anh ta bật ngồi dậy, vẻ mệt mỏi trong mắt lập tức biến mất, chỉ còn lại chất giọng khàn khàn sau cơn say.
Tấm chăn lụa mềm mại trượt xuống khỏi người anh, để lộ phần xương quai xanh tinh tế và cơ n.g.ự.c rắn chắc gọn gàng.
"Đây là nhà tôi, tôi ở nhà mình thì có gì sai?" Tôi nghiêng đầu, ánh mắt ngang nhiên lướt khắp cơ thể anh.
Có lẽ ánh nhìn của tôi quá trắng trợn, anh sa sầm mặt, kéo chăn lên cao che lại người:
"Hôm qua cô nói sẽ đưa tôi đến khách sạn."
"Không nói thế, anh có chịu đi theo không?" Tôi mở rèm cửa, để ánh nắng tràn vào căn phòng.
Tôi là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, từ đồ nội thất đến vật dụng trong nhà đều được chăm chút tỉ mỉ, vừa tiện nghi vừa tinh tế.
Nhưng mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là tôi muốn anh biết, mọi thứ đều là cố ý.
Có lẽ không quen với ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt lạnh như tiền, đổi đề tài:
"Quần áo của tôi đâu?"
Ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, dịu dàng phủ lên người anh.
Một nửa gương mặt anh chìm trong ánh sáng, nửa còn lại khuất trong bóng tối càng khiến ngũ quan ấy trở nên tuyệt mỹ.
"Ở đó." Tôi tiếc nuối thu lại ánh mắt, hất cằm về phía ban công: "Đang ngâm trong nước tắm đấy."
Bộ vest và áo sơ mi hàng hiệu đắt tiền của anh giờ đang ngoan ngoãn ngâm trong một chiếc chậu to, trông như đang sắp tắt thở vì tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quất Tử
Anh nhìn theo ánh mắt tôi, đôi mắt càng thêm thâm trầm:
"Thấy vui lắm hả?"
"Anh nghĩ sao?" Tôi nháy mắt với anh:
"Giám đốc Bạch định ở lại nhà tôi nửa ngày, hay mặc đồ ướt rời đi?"
"Tôi không có sở thích mặc đồ ướt." Anh liếc nhìn tôi, trong mắt đầy dò xét:
"Ngược lại Giám đốc Giang, bày ra cả màn kịch chỉ để đưa tôi lên giường, đúng là liều thật."
Nghe xong câu đó, tôi không khỏi bất ngờ:
"Anh biết rồi à?"
"Mới vừa nghĩ ra thôi." Anh cười lạnh:
"Hôm qua mấy người rủ đi karaoke có vẻ đều rất thân thiết với cô, mà vị bia uống vào cũng có chút bất thường."
"Giám đốc Bạch đúng là tinh mắt!" Tôi cười vỗ tay:
"Chỉ tiếc... nhận ra hơi muộn."
"Nói đi, mục đích của cô là gì?" Anh dựa vào đầu giường, thần sắc bỗng trở nên thản nhiên.
"Tôi bị anh bắt quả tang nói xấu, ngoài việc giữ được cái chén cơm, tôi còn có mục đích gì nữa?" Tôi giả ngu, làm ra vẻ vô tội.
Bạch Mộ Hòa đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, cười khẩy:
"Giang Việt, rốt cuộc là tôi đánh giá cao khả năng chịu đựng của cô, hay cô hiểu lầm tôi nghiêm trọng quá rồi?"
"Có ý gì?" Giọng điệu khinh miệt của anh khiến tôi không khỏi nhíu mày.