"Tôi làm việc luôn lấy kết quả làm mục tiêu, coi trọng năng lực hơn nhân phẩm." Ánh mắt anh ta nhàn nhạt lướt qua tôi, ngũ quan trầm tĩnh, hờ hững,
"Còn việc cô bất mãn với công ty là sự thật khách quan. Vấn đề nội bộ rõ rành rành, nhưng lén phàn nàn sau lưng có thể giải quyết được lâu dài sao?"
"Vậy thì sao?" Thấy con cá đã mắc câu, tôi lười biếng hỏi ngược lại.
Công ty tôi làm là doanh nghiệp gia đình. Ông chủ lớn Chu Bóc Lột chỉ biết dùng người nhà, thiên vị rõ ràng, đám họ hàng dưới quyền đều là lão làng nơi công sở, da mặt dày, thủ đoạn thâm sâu.
Bạch Mộ Hòa là dù bay từ trên trời rơi xuống, cho dù danh nghĩa là CEO, nhưng trước mặt bọn họ cũng liên tục bị chèn ép, vấp váp.
Còn tôi, điều tôi muốn chính là dùng sự việc tối qua làm bước đệm, dụ cho Bạch Mộ Hòa tự mình chủ động đề xuất hợp tác với tôi, cùng nhau thanh trừng đám sâu mọt trong công ty.
Đây là một cuộc đàm phán. Ai mở miệng trước, người đó sẽ thua. Mà kẻ thua chỉ có thể bị đối phương mặc sức nhào nặn.
Làm nhân sự hơn sáu năm, tôi hiểu rõ: muốn bắt cá lớn, phải kiên nhẫn thả câu dài.
"Đơn giản thôi: chấn chỉnh toàn bộ các phòng ban, nhổ cỏ tận gốc, tái lập văn hóa công sở." Anh ta trả lời dứt khoát, không dài dòng.
"Đơn giản?" Tôi bật cười, "Bạch Mộ Hòa, anh ngủ dậy lú luôn rồi à? Nếu đơn giản vậy, sao anh vào công ty hơn mười ngày mà chẳng làm nên trò trống gì?"
Sắc mặt anh ta giật giật:
"Tôi chỉ đang chờ thời cơ, không phải là vô dụng."
"Thế thời cơ đâu rồi?" Tôi không khách sáo mà đập thẳng vào chỗ đau của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quất Tử
Anh ta như bị nghẹn lại, hít sâu một hơi mới mở miệng:
"Tôi tự tin có thể khiến RX thay da đổi thịt, nhưng cần cô giúp tôi."
"Anh cần tôi giúp?" Tôi bật cười khinh miệt:
"Anh là CEO, quyền hành trên tôi cả chục bậc. Thứ anh còn không làm nổi, tôi - một HR quèn, lại làm nổi?"
"Giang Việt, đừng diễn nữa." Anh ta bất ngờ hất chăn đứng dậy, bước nhanh ba bước đến trước mặt tôi, chân trần bước trên sàn nhà mát lạnh:
"Chúng ta giao dịch đi."
Không còn bị chăn che khuất, vóc dáng anh ta hiện rõ trước mắt.
Từ xương quai xanh, cơ n.g.ự.c săn chắc, sáu múi bụng xếp đều tăm tắp, kéo xuống dưới là đôi chân dài thon thả, phủ một lớp lông tơ mảnh mịn, từng thớ cơ gọn gàng, mỗi tấc mỗi phân đều là mê hoặc trí mạng.
Chỉ cần nhìn là biết chạm vào sẽ đã tay cỡ nào.
Dù tối qua tôi đã từng cởi đồ anh ta, nhưng cảm giác lén nhìn và việc anh ta tự nguyện cho nhìn, độ kích thích tâm lý hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Tôi nuốt nước bọt một cách lén lút, ánh mắt không kiềm được cứ trượt loạn khắp người anh ta:
"Nói đi, anh định dùng cái gì làm điều kiện trao đổi?"
"Tôi." Anh ta cúi người áp sát lại, môi mỏng khẽ nhếch, giọng dứt khoát gọn gàng.